Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 86


Không phải muốn làm Bạch Liên Hoa sao, làm như mình thành thật lắm.
Bất kể như thế nào, bây giờ Tề Nhiên là bạn trai của cô, chí ít bây giờ cô còn chưa có ý định chia tay anh ấy, cô ta muốn dùng vẻ mặt giả tạo đó để chia cách bọn họ ư, nực cười.
Lưu Sở Họa gọi điện thoại cho Thư Nhã Bình, nhờ cô ấy đi thăm dò xem mấy phóng viên kia như thế nào, xem xem chuyện này đến cùng có phải là ngẫu nhiên hay không.

Cùng lúc đó, cô cũng đi nói chuyện với Chu Nguyên Thiên, nhắc nhở anh ấy phải đi điều tra một chút xem thử có phải là đối thủ cạnh tranh của Tề Nhiên thừa cơ để mà bôi xấu danh tiếng của anh hay không.
Trước kia Tề Nhiên và nhóm ngôi sao mới nổi không có nhiều quan hệ với nhau, dù sao anh rất chuyên chú vào thế giới điện ảnh, mỗi năm chỉ cho ra một tác phẩm, cho nên cũng không có nhiều quan hệ với bọn họ.

Nhưng gần đây có lẽ là bởi vì Lưu Sở Họa, anh đã chăm chỉ hơn trước đó không biết bao nhiêu lần, vừa tham gia chương trình truyền hình thực tế vừa đi biểu diễn show, nhiều ít gì vẫn chặn đường ăn của một số người.
Sau đó không lâu, Tề Nhiên cũng đăng lên Weibo, hơn nữa giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.
“Mọi chuyện đã đi qua thì cũng đã trở thành quá khứ, đôi khi gặp nhau ở bên ngoài, nói chuyện phiếm vài câu cũng không quá đáng.


Đối với tôi mà nói, chỉ cần bạn gái của mình tin tưởng mình là được rồi, cho dù mấy người có mắng có chửi đến long trời lở đất thì sao, có liên quan gì đến tôi à.”
Lưu Sở Họa thấy như vậy, bỗng bất đắc dĩ cười cười.

Vốn dĩ tính của anh ấy như vậy, chỉ cần bản thân thấy không áy náy là được rồi, còn về cách nhìn của người khác, từ trước đến nay anh cũng không để ý.

Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là dạng minh tinh cần được công chúng yêu quý, cho dù họ có thích anh hay không thì anh vẫn cứ quay phim bình thường.
Như thế này cũng rất tốt, đã là tiểu thiếu gia thì nên kiêu ngạo phách lối như thế.
Dù chuyện cô bị thương lộ ra cũng không tính là chuyện lớn, nhưng mà đúng lúc lại lộ ra một tin tức như thế, cũng làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.

Lưu Sở Họa nhờ Thư Nhã Bình ra mặt thương lượng với đoàn làm phim một vài chuyện, trước đó đạo diễn đã căn dặn người trong đoàn làm phim phải tuyệt đối không được nói ra ngoài nhưng mà rốt cuộc vẫn có người dám chụp lén một bức ảnh, như thế khác nào khiêu khích đạo diễn, thế là ông cũng tức giận sa thải tên kia, vừa vặn cũng cho cô một chút thể diện.
Mặc dù Lưu Sở Họa nói vết thương của cô đã khỏi hẳn và có thể trở lại studio, nhưng đạo diễn vẫn cho thêm cô hai ngày ngày nghỉ.

Vừa đúng lúc, Tề Nhiên cũng đã đến đây, như vậy cũng có thể nhàn nhã thư giãn với anh ấy hai ngày này.
“Đưa tay cho anh xem.” Tề Nhiên vừa đến đã lập tức vạch tay áo của cô, nhưng mà cô nhanh chóng né ra.

Cô có chút co rúm lại, lông mi run rẩy, “Da của phụ nữ sao có thể để cho người ngoài nhìn vào chứ.


Bây giờ vẫn còn đang trước mặt mọi người, vị thiếu gia này muốn đùa giỡn một thiếu nữ đàng hoàng như tôi sao.”
Tề Nhiên nhìn xung quanh, xung quanh cũng chỉ có lẻ tẻ vài người thôi.
Anh không nhịn được nên cười một tiếng, rồi nhìn cô như muốn nói “Cứ tiếp tục đi”, anh bỗng cầm tay cô rồi dắt cô về phía thang máy.
“Thả tôi ra.” Cô run run nói, thân thể có hơi cứng đờ, “Tuy tôi chỉ là người bình thường, không phải tiểu thư của nhà nào, nhưng tôi là một người trong sạch, không thể để cho anh cứ tùy tiện làm nhục tôi như vậy.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, dường như cũng không muốn để những người xung quanh nghe được.

Tề Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, cũng không nói gì, chỉ nhếch môi cười một cái, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức, như một con sói đang nhìn dê con vậy, vẫn cứ phối hợp cùng diễn trò này với cô.
Lưu Sở Họa lại tỏ ra giãy dụa bất đắc dĩ, vừa mới vào trong thang máy, Tề Nhiên lập tức cầm tay của cô đè người cô vào trong tường, cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Một nụ hôn này có vẻ mang theo ý chiếm đoạt, hơi thô bạo và quyết liệt.
Dù vậy những vết son trên môi Lưu Sở Họa vẫn không bị phai màu,bị anh ấy lấp đầy đôi môi của cô.

Hôn một lúc lâu mới xong, đôi môi cô sưng đỏ lên, dưới ánh mắt mang theo chút tia sáng hắt lại từ những giọt nước, “Sao anh dám, sao anh có thể làm ra chuyện thế này cơ chứ, sau này tiểu nữ phải làm cái gì đây.


Chẳng bằng chết đi cho sạch sẽ.”
Thấy cô còn không chịu ngừng diễn, Tề Nhiên lại hôn thêm một lần, giận dỗi suýt chút nữa cắn vào môi của cô.
“Anh đã hôn em thế này thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, nhất định sẽ cho em một vị trí quan trọng trong đời anh.” Anh nhếch đôi môi lên, lộ ra vẻ cười nhạo, “Có phải em mong chờ anh nói ra câu này không, thật đáng tiếc, em đoán sai rồi, một cô gái vừa gặp được ở ven đường, hôn thì hôn thôi, còn muốn tôi cho cô một cái hứa hẹn gì sao.”
Lưu Sở Họa mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh, “Anh lại dám nói lời quá đáng như thế, chẳng lẽ không còn chút liêm sỉ nào sao.”
Tề Nhiên cười một tiếng, ra vẻ vô lại, “Cho dù tôi có làm hơn nữa thì cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên chịu đựng thôi.”
Sau khi bọn họ tới phòng riêng, Tề Nhiên dùng chân đá cửa, đưa một tay ôm eo Lưu Sở Họa, một bên hôn lên gương mặt của cô và dùng tay cởi đồ của cô ra.
Ánh mắt trở nên đỏ rực, suy nghĩ loạn hết lên, chỉ có dục vọng đang dần chiếm lấy não bộ, Lưu Sở Họa lại cười khẽ, bỗng giả vờ giãy dụa cánh tay, xoay một vòng tại chỗ, thoát ra khỏi vòng bàn tay của anh.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Lúc này cô bỗng ngoan ngoãn trở lại bình thường, phủi phủi tay áo rồi kéo lên, “Không phải anh muốn nhìn xem tay của em sao? Đây này, cho anh xem đấy.”

Bình Luận (0)
Comment