Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực

Chương 2

CMN!

Âu Dương Hạo trợn mắt há hốc miệng. Từ kinh nghiệm không nhiều của anh với việc kết bạn rồi bị "đá", không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã bị Trâu Miểu chặn.

Tên chết tiệt này không chỉ đánh anh một quyền, tùy tay ném cho một khoản tiền, mà còn kéo anh vào danh sách đen ngay sau đó!

Âu Dương Hạo sững sờ nhìn màn hình, cơn tức nghẹn trong cổ. Có ai khinh người như Trâu Miểu không? Chẳng lẽ anh là cái thứ rác rưởi có thể tiện tay vứt bỏ sao?!

Ý thức được điều này, Âu Dương Hạo ngay lập tức tức giận đến mức nổi trận lôi đình, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tìm Trâu Miểu tính sổ. Nhưng đúng lúc đó, nhân viên thu ngân gọi anh quay lại để thanh toán tiền, khiến anh đành phải cắn răng kiềm chế cơn giận, trước hết giải quyết xong tiền thuốc men.

Quét mã thanh toán qua điện thoại, tài khoản hiện lên số dư: 4.539 nguyên, trong đó chỉ có 539 nguyên là tiền của anh.

Nếu Trâu Miểu không chuyển tiền cho anh, thì tài khoản chỉ còn đúng 143 nguyên.

Mẹ!

Âu Dương Hạo tức đến mức muốn mắng lớn, nhưng chỉ có thể nuốt nghẹn, trong lòng thầm rủa một tiếng. Cảm giác mình không có Trâu Miểu thì không sống nổi khiến chút lòng tự trọng cuối cùng của anh cũng bay sạch.

Cầm túi thuốc từ bệnh viện, Âu Dương Hạo bước ra khỏi cửa lớn, đứng trên vỉa hè. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Đêm cuối thu, không thấy lấy một ngôi sao. Ô nhiễm ở thành phố này quá nghiêm trọng, cả bầu trời tối đen, mờ mịt. Ánh trăng nhạt nhòa cũng bị nuốt chửng, mang theo chút ánh sáng còn sót lại của tâm trạng anh, chẳng khác gì bóng bay xẹp hơi. Lúc này, từ trong ra ngoài, từ đầu đến lòng, tất cả đều rơi vào trạng thái kiệt quệ.

Âu Dương Hạo mím môi, trong lòng không khỏi nghĩ: Hôm nay như thể vận mệnh đang nói với mình rằng, bị đánh là vì mình sai.

Nhưng rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Chỉ bởi vì lúc bị mắng, anh đã nói Trâu Miểu vài câu thôi sao?

Nhưng đúng là anh đã bị công ty cho thôi việc lần thứ ba trong thời gian thử việc. Đã tốt nghiệp được hai năm mà vẫn không có công việc ổn định, quá xui xẻo đi chứ! Vậy mà Trâu Miểu còn không chút quan tâm, đứng đó mắng anh thậm tệ…

Âu Dương Hạo không muốn quay về quê ở huyện nhỏ để phát triển. Anh muốn ở lại thành phố X, nhưng bố mẹ anh lại không nghĩ vậy. Vì thế, anh phải khoác lác, cam đoan với họ rằng nhất định sẽ tự mình tạo dựng sự nghiệp tại thành phố này, thuyết phục họ cho anh ở lại. Nhưng thành phố X có mức sống quá cao, tiền lương thực tập thì ít ỏi, trả tiền thuê nhà xong thì trong túi chỉ còn vài trăm nguyên.

Thậm chí, lần này bị công ty đuổi, một đồng nghiệp nữ từng có thiện cảm với anh cũng cắt đứt quan hệ.

Thật là một ngày tồi tệ.

Âu Dương Hạo đang buồn bã, liền rủ Trâu Miểu ra ngoài giải khuây. Kết quả, Trâu Miểu không chỉ từ chối ăn uống cùng anh mà còn lôi anh ra khỏi quán nướng, sau đó mắng anh thậm tệ. Trâu Miểu nói anh trẻ con, không chín chắn, đua đòi nhưng không thực tế, không biết tự lượng sức mình, không chịu mở mang tầm nhìn, suy nghĩ kỹ càng. Trong túi chẳng có mấy đồng mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn uống, tiêu pha một lần cả trăm đồng. Trâu Miểu còn mắng rằng, với cách sống này, chẳng trách thời đại học yêu đương cũng chẳng thành, công việc sau khi tốt nghiệp thì càng không đâu vào đâu, làm gì cũng thất bại. Cuối cùng, anh khiến Trâu Miểu phải chật vật giữ chỗ ở thành phố X đến mức lo âu.

Những lời mắng như xát muối vào lòng.

Thường ngày, Âu Dương Hạo rất ít khi phản bác Trâu Miểu, bởi anh biết những gì Trâu Miểu nói đều đúng. Khi còn ở trường, anh còn có cớ để cãi lại vài câu vì vẫn được cha mẹ chu cấp. Nhưng từ khi ra trường, anh đã phải đối mặt với sự thật khắc nghiệt của cuộc sống. Mỗi lần bị mắng, anh chỉ biết lặng thinh nghe, rồi sau vài ngày phấn đấu, lại đâu vào đấy, cuối cùng tự chuốc lấy hậu quả.

Lần này, những lời mắng của Trâu Miểu chạm thẳng vào nỗi đau của anh, khiến Âu Dương Hạo càng nghe càng tủi thân. Lại đang ở bên ngoài, dù đêm đã khuya và xung quanh chẳng mấy người, nhưng là đàn ông, ai chịu nổi bị mắng như vậy? Không nhịn được nữa, anh cãi lại: “Là tôi bắt cậu ở lại thành phố X sao?”

Trâu Miểu sững người: “Anh nói cái gì?”

Âu Dương Hạo cãi tiếp, giọng không phục: “Muốn ở thành phố X là do cậu chọn, đâu phải do tôi ép. Không muốn ở thì cứ đi tìm nơi nào khác mà sống, cậu làm nghề tự do, kiếm được nhiều, ở đâu mà chẳng giống nhau?”

“Còn nữa, nói đến công việc thì cứ nói công việc, lôi chuyện yêu đương vào làm gì?”

“Tôi thất bại chuyện tình cảm thì sao? Ít nhất tôi có thể tự hào nói rằng mỗi lần đều hết lòng hết dạ, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bất kỳ cô gái nào. Còn cậu, độc thân từ trong bụng mẹ, dựa vào đâu mà chê bai tôi chuyện này?”

“Dù có phải rửa bát thuê, tôi sớm muộn cũng tìm được việc. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, trả lại cậu sự yên tĩnh, được chưa?”

Nói xong, Âu Dương Hạo còn liếc Trâu Miểu một cái, không phục: “Chê tôi phiền, chê tôi kém thì đừng quản tôi nữa. Cậu tự nguyện quản, rồi quay lại càm ràm.”

Sau đó, anh bị Trâu Miểu mắng không trượt phát nào.

Những ký ức này ùa về khiến Âu Dương Hạo càng thấy chua xót. Tốt nghiệp mấy năm nay, lần nào bị công ty cho thôi việc, cũng là Trâu Miểu giúp đỡ anh. Trâu Miểu mời anh về nhà ăn cơm, nấu ăn ngon đến mức anh không có việc gì cũng thích đến ăn ké. Thậm chí, có lần anh còn ngủ nhờ ở nhà Trâu Miểu. Căn hộ loft của Trâu Miểu rộng rãi, giao thông tiện lợi, nệm êm ái hơn chỗ trọ của anh rất nhiều. Nếu anh không có tiền, Trâu Miểu còn cho vay và bảo trả khi dư dả.

Chú thích: Căn hộ loft là một căn hộ nằm phía dưới mái nhà trong một tòa nhà cao tầng hoặc có diện tích cao, thường truy cập bằng một cái thang. Hoặc để chỉ một căn hộ có gác, bao gồm các khu vực gác xép mở phía trên. Loft apartment thường có không gian mở và rộng rãi.

Từ đại học đến giờ, Trâu Miểu là người đối xử với anh tốt nhất, không khác gì anh em ruột.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Hạo thấy cổ họng mình nghẹn lại, khóe mắt nóng lên.

Được rồi, anh thừa nhận, lần này vẫn là lỗi của mình. Anh đúng là một kẻ vô dụng, vô ơn.

Anh giơ tay lau khóe mắt, cảm thấy còn khó chịu hơn lúc bị Trâu Miểu mắng. Lúc bị mắng anh không khóc, nhưng giờ không có Trâu Miểu, anh lại không kìm được nước mắt. Trong lòng tự mắng bản thân: Khóc cái gì mà khóc, 24 tuổi rồi, nông cạn thật đấy. Dám trách Trâu Miểu mắng mình, đúng là đồ vô dụng.

Điều đáng buồn hơn cả là, mới chia cắt với Trâu Miểu có một tiếng mà anh đã thấy nhớ cậu ấy.

Âu Dương Hạo cúi đầu như con chó bị đuổi khỏi nhà, lấy điện thoại gọi cho Trâu Miểu, gửi tin nhắn, gửi lời mời kết bạn, nhưng đều vô ích.

Đúng là bị chặn hoàn toàn.

Nhìn màn hình điện thoại lạnh lẽo, số tiền 4.000 nguyên Trâu Miểu chuyển đến giờ nặng trĩu trong lòng anh, nghẹn đến mức không chịu nổi.

Anh thật sự rất nhớ Trâu Miểu. Muốn đến bên Trâu Miểu khóc lớn một trận. Khi xui xẻo, khổ sở, có cậu ấy bên cạnh còn hơn mọi lời an ủi.

Không cho anh cơ hội xin lỗi sao? Anh biết mình sai rồi mà.

Thấy quá ấm ức, nhưng không biết ấm ức vì điều gì, rõ ràng người sai là anh.

Âu Dương Hạo đoán Trâu Miểu chắc đang ở nhà, nhưng không dám tùy tiện đến, sợ làm mọi chuyện tệ hơn. Anh hiểu tính Trâu Miểu, nếu giờ cố tình lì lợm xuất hiện, Trâu Miểu sẽ càng giận.

Cuối cùng, anh đứng bên đường chờ gọi xe công nghệ, đồng thời mở cửa sổ trò chuyện với Từ Độ – bạn cùng phòng thời đại học của hai người: “Anh Độ, giờ anh có bận không?”

Bình Luận (0)
Comment