Sổ tay trùng sinh công lược [143]
Thuật đọc tâm 3
Chương 143: Thuật đọc tâm online
Trans: Meounonna
Trong bầu không khí lan tỏa hơi thở trang nghiêm và ngại ngùng, Ô Ly ngồi ở một bên bàn ăn, đối diện là huynh trưởng đại nhân không biết vì sao có thời gian chạy đến vùng quê hẻo lánh này.
“Em chưa ăn cơm tối à?” Người ngồi trên ghế cũ trải đệm màu xanh lam nhưng lại tỏa ra khí chất cao cấp như đang ngồi sô pha đặt riêng- Thôi Loan hỏi.
Gương mặt căng thẳng của Ô Ly hơi cứng lại, cô nhớ tới cảm giác khủng hoảng của đời trước lúc vừa đến Sao Thủ Đô, bị huynh trưởng nghiêm túc hỏi han tình hình học tập. Cảm giác tự ti của một đứa con gái riêng xuất thân thấp kém đột nhiên được nhận vào hào môn phát hiện mình không biết gì cả, cực kì thấp thỏm bất an.
“Vậy bây giờ em ăn đi.” Thôi Loan hai tay bắt chéo nắm lại đặt ở trước người, ánh mắt nhìn thẳng vào Ô Ly ở đối diện.
Gột rửa trong ánh mắt hệt như cảnh sát nhìn người xấu, Ô Ly cảm thấy dạ dày của mình hơi co thắt, đồ ăn cũng ăn không vô, nhưng mà ánh hào quang của huynh trưởng đại nhân uy nghiêm vẫn chiếu rọi bốn phương, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời im lặng vùi đầu ăn cơm. Ăn được phân nữa cô mới nhớ tới một chuyện, cố ép bản thân ngẩng mặt từ trong dĩa thức ăn lên, hỏi một câu:
“Huynh trưởng đại nhân… đã ăn chưa ạ?”
Được em gái lần đầu gặp mặt vô cùng tôn kính gọi là ‘Huynh trưởng đại nhân’, Thôi Loan trong lòng rất hưởng thụ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng cứng rắn nước chảy đá không mòn như cũ, “Chưa.”
“Vậy anh có muốn ăn cùng em một chút không? Tuy chỉ là thức ăn sơ sài.” Ô Ly nói câu này xong đã hối hận rồi, cô đã từng chứng kiến khung cảnh ăn cơm xa hoa ở Thôi phủ, đồ ăn cô làm thật sự quá sơ sài khó mà nuốt nổi, còn không bằng đồ ăn thím nồi tự mình nấu nữa.
“Được, vậy làm phiền em.” Nhưng Thôi Loan không cho cô thời gian hối hận.
Hai anh em ngồi ăn xong một bữa cơm đầy gian nan- Ít nhất đối với Ô Ly là rất gian nan.
“Chắc em đã biết mục đích của anh đến nơi này rồi.”
“Anh muốn đón em đến Sao Thủ Đô ạ?”
“Đúng.”
“Em không đi.” Ô Ly nói câu này hơi yếu ớt, yếu hơn nhiều so với lúc nãy nói với ba người kia. Bây giờ cô thật sự hơi lo lắng vị huynh trưởng với thủ đoạn cứng rắn của mình một khi nói chuyện không thành sẽ trực tiếp đóng bọc mang cô về Sao Thủ Đô. Loại chuyện này có vẻ rất có khả năng xảy ra!
Nhưng Thôi Loan không thể hiện vẻ bất mãn nào với câu nói lúc nãy của cô cả, anh chỉ rất nghiêm túc hỏi: “Vì sao, cho anh một lý do.”
A, cảm giác áp bức nặng nề quá, có cảm giác nếu như không nói được lý do thì sẽ bị mắng té tát. Ô Ly moi góc bàn bằng tay, cúi đầu suy nghĩ một hồi, tìm thấy được một lý do tuyệt diệu. Cô chỉ vào xung quanh bảo: “Từ lúc em sinh ra đã ở đây rồi, không quen đến nơi khác, em không nỡ rời xa chỗ này.”
Thôi Loan: “Anh hiểu rồi.”
Ô Ly: …? Hiểu cái gì? Bỏ qua cho cô một cách đơn giản đến vậy à?
Cô nhìn thấy huynh trưởng chạm vào bật máy liên lạc lên, một lát sau lão quản gia và hai trợ lý ở gần đó cũng đến đây, Thôi Loan nói với nam trợ lí trẻ tuổi: “Chuẩn bị lát nữa đi điều một con tàu không gian khổng lồ đến đây, sau đó đi tìm một nhà làm vườn quy hoạch địa hình chuyên nghiệp, tôi muốn dời toàn bộ căn nhà này và khu vực xung quanh trong phạm vi 1000 mét đến Sao Thủ Đô.”
Đối với yêu cầu này, nam trợ lý không hề tỏ ra bất kì sự bất ngờ hay khó xử nào, chỉ đẩy mắt kính trên sóng mũi, thản nhiên bình tĩnh đáp: “Dạ thưa tiên sinh.”
Tiếp đó Thôi Loan nhìn lão quản gia, “Ở gần tòa nhà tôi đang sống có một cánh đồng hoa, cho người dời đi, đợi bên này dọn qua thì sẽ sắp xếp vào nơi đó.”
Lão quản gia cũng thản nhiên bình tĩnh giống vậy cười bảo: “Dạ được Gia chủ.”
Sau đó huynh trưởng đại nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền xoay đầu nhìn Ô Ly, hỏi: “Em còn có vấn đề gì nữa không?”
Ô Ly: “… Huynh trưởng đại nhân nói là đem toàn bộ căn nhà này và đồi núi ở xung quanh dọn hết đến Sao Thủ Đô ạ?”
Thôi Loan: “Đúng.”
Ô Ly hệt như bị đánh trúng một cú trời giáng vào mặt, cả người bị dọa sợ thất tha thất thểu, bất giác dán sát thân mình vào lưng ghế. Tại sao còn làm được tới mức như vậy? Có phải tùy hứng quá rồi không?
Làm sao bây giờ, còn có lý do gì có thể dùng để từ chối nữa? Đầu óc Ô Ly lộn tùng phèo, cô bắt buộc phải nghĩ ra một lý do đáng tin cậy mới được, nếu không anh trai mặt viết đầy ý ‘Không cho anh một lí do hợp lí thì không qua ải được đâu.’ ở đối diện này tuyệt đối sẽ cưỡng chế dẫn cô về.
A—- Trên thế giới này còn có việc gì huynh trưởng đại nhân không làm được sao? Cô cũng đâu thể nói là vì đi đến Sao Thủ Đô sẽ bị g**t ch*t.
Đợi đã, hình như thật sự có một việc chắc hẳn là huynh trưởng đại nhân cũng không làm được? Ánh mắt của Ô Ly vô thức lướt qua một chiếc tủ trong góc nhà, ánh mắt lập tức soạt một cái sáng lên.
Cô hít sâu một hơi, đi đến trong góc mở tủ ra, lấy từ bên trong một chiếc hộp gỗ trông hết sức bình thường, sau đó quay về nghiêm túc nới với Thôi Loan: “Thật ra, trước khi mẹ em chết đã nói với em một việc, mẹ nói đợi khi chiếc hộp gỗ này có thể được mở ra, em mới có thể rời khỏi nơi này, nếu không em không thể rời đi.”
Mẹ hoàn toàn chưa từng nói những lời này, bà ấy chỉ nói với Ô Ly, đây là một chiếc hộp không bao giờ mở ra được, từ mấy đời của gia tộc họ đếm lên chẳng ai mở ra được cả, cũng không biết bên trong có cái gì. Lúc nhỏ Ô Ly rất tò mò về chiếc hộp không mở ra được này, có một khoảng thời gian ngày ngày ôm lấy nó nghĩ đủ mọi cách để mở, sau đó phát hiện giống với lời mẹ nói, cho dù làm cách nào cũng mở không ra, nên cũng dần dần mất hứng, để ở một bên không nhớ đến nữa.
Tuy không biết vì sao chiếc hộp này lại không mở ra được, nhưng bây giờ tạm thời lấy ra làm một cái cớ, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đi rồi tính tiếp.
Ô Ly cô gái thôn quê chân chất không thông minh cũng không lanh trí gì, chỉ có thể nghĩ ra một lý do vụng về như vậy thôi.
Nhưng huynh trưởng đại nhân thông minh vẫn không hề tỏ vẻ nghi ngờ với lý do vụng về kì lạ này của cô như cũ, chỉ giơ tay với cô bảo: “Đưa anh xem thử.”
Ô Ly không kiềm được nở nụ cười chiến thắng, cô thử một chút chiếc hộp vẫn không thể mở ra, liền yên tâm đẩy hộp đến trước mặt Thôi Loan.
Thôi Loan quan sát chiếc hộp một lát, phát hiện dù nhìn thế nào cũng chỉ là một chiếc hộp bình thường, sau đó anh tiện tay mở thử.
Cạch một tiếng, chiếc hộp được mở ra. Chỉ trong tích tắc Thôi Loan đã mở được chiếc hộp, anh đẩy hộp về trước mặt Ô Ly, không nói gì cả, nhưng tỏ ý hết sức rõ ràng ‘Còn có vấn đề gì nữa không’.
Ô Ly: “Ể?”
Vì quá ngạc nhiên, thậm chí Ô Ly còn không xem bên trong hộp là gì, mà là không dám tin đóng nắp hộp lại lần nữa, sau đó bản thân thử mở hộp ra. Giống hệt với lúc trước, chiếc hộp đóng kín chặt chẽ cho dù cô làm thế nào cũng mở không ra. Cuối cùng cô không chết tâm đem hộp đặt trước mặt Thôi Loan lần nữa.
Cạch. Thôi Loan giơ một bàn tay, một lần nữa thành công mở hộp ra. Hai mắt Ô Ly nhìn chằm chằm vào tay Thôi Loan, khoảng khắc chiếc hộp được mở ra, biểu cảm của cô cũng kêu lên một tiếng giòn giã.
Ô Ly nhìn vẻ mặt của huynh trưởng không có chút thay đổi nào, hít mũi một cái, cuối cùng bình tĩnh lại một chút. Cô dời chiếc hộp tới trước mặt, xem bên trong rốt cuộc là cái gì.
Ở trong chỉ có một bức thư.
Ô Ly lấy lên mở ra, phát hiện chữ trên đó là văn tự của nữ phù thủy, lúc nhỏ cô đã từng theo mẹ học chữ, nhưng học không tốt, cho nên đa số nội dung trên bức thư này cô xem không hiểu, chỉ có thể đọc hiểu vài từ trong đó — ‘400 năm trước’ ‘Khế ước’ ‘Thôi gia’ ‘phương Đông’ ‘Nữ phù thủy phương Tây’.
Trên thư còn có một hình vẽ, với họa tiết là những cành hoa có gai quấn vào nhau thành một vòng tròn. Họa tiết này Ô Ly đã từng nhìn thấy, cô có một sợi dây chuyền mẹ đưa trước lúc lâm chung, họa tiết bên trong dây chuyền chính là cái này. Ngoài cái này ra còn có hai dấu điểm chỉ màu đỏ.
‘Ba người ra ngoài trước đi.’ Thôi Loan đột nhiên nói với lão quản gia và hai người trợ lí.
Đợi họ ra ngoài, Thôi Loan đứng dậy đi về phía Ô Ly, “Đưa anh xem thử.”
Anh nói quá tự nhiên, Ô Ly còn đang suy nghĩ đây là thứ gì, theo bản năng đưa cho anh. Ngay lúc tay Thôi Loan tiếp xúc với tờ giấy đó, giấy thư ố vàng đột nhiên bốc cháy, từ chính giữa tách ra biến thành hai ngọn lửa, lần lượt rơi trên tay Thôi Loan và Ô Ly.
Lòng bàn tay nóng lên, Ô Ly mở bàn tay ra, nhìn bên trên xuất hiện hình vẽ họa tiết hoa dây gai trên bức thư lúc trước, trên tay của Thôi Loan cũng vậy. Nhưng hình vẽ này chỉ tồn tại trong năm giây, sau đó dần dần biến mất không thấy nữa.
Ô Ly: A a a a toang rồi, thân phận dị đoan sắp bị phát hiện, hỏng bét rồi!
Đế Quốc kiên quyết đánh đổ dị đoan, việc này Ô Ly rất rõ ràng, dù sao đời trước cô cách trung tâm Đế Quốc rất gần, còn suýt chút nữa trở thành Vương Phi của Vương Tử, không những phải gánh vác một Thôi gia khổng lồ, còn phải cẩn thận giấu giếm thân phận của mình, không thể sử dụng ma pháp trước mặt người khác, thật sự rất mệt á.
Thôi Loan cũng đang nhìn lòng bàn tay của mình, đột nhiên anh ngẩng đầu mặt mày lạnh lùng nhìn về phía Ô Ly, ánh mắt vô cùng áp lực, nhìn đến mức lông tơ Ô Ly dựng đứng cả lên.
“Đây là cái gì.” Huynh trưởng đại nhân không giận nhưng vẫn oai nghiêm lạnh lùng hỏi.
“Chắc, chắc là ảo thuật?” Ô Ly đáp. Cô viện lý do càng ngày càng vụng về, bản thân cô còn không tin nữa.
Sau đó rất nhanh, Ô Ly nghe thấy huynh trưởng đại nhân gật đầu tỏ vẻ đồng tình sâu sắc bảo: “Thì ra là vậy.”
Ể, tin rồi á? Thật sự tin rồi sao? Thật hay giả vậy, huynh trưởng đại nhân đâu có dễ qua mặt như vậy ê!
Ô Ly còn đang tâm tình phức tạp, đột nhiên nghe thấy tiếng của huynh trưởng đại nhân vang lên trong đầu— “Đây chắc chắn là ma pháp.”
Ô Ly: ?!
Miệng của huynh trưởng đại nhân đâu có đang nhúc nhích, giọng nói của anh vì sao lại trực tiếp truyền vào đầu cô? Cái này khoan hẳng nói, anh quả nhiên biết đây là ma pháp dị đoan! Làm sao đây lần này chỉ có thể bị bắt về nhốt lại, bây giờ khóc lóc đi ôm đùi còn có tác dụng không! Dùng mối quan hệ huyết thống anh em năn nỉ anh bỏ qua cho mình! Ô Ly cứng đờ ở nơi đó, những vấn đề này còn chưa suy nghĩ được ba giây, trong đầu đột nhiên bắt đầu xuất hiện âm thanh của huynh trưởng đại nhân tràn màn hình.
“Đây chính là ma pháp trong truyền thuyết.”
“Em của mình là ma pháp sư? Hay là nữ phù thủy? Chắc chắn là nữ phù thủy, ấy cha, vậy thì ngầu quá đi mất.”
“Không thể tin nổi, bây giờ vậy mà vẫn còn sự tồn tại này, em gái có biết bay không nhỉ? Có phải cưỡi chổi bay không ta? Á muốn nhìn em ấy bay quá đi mất.”
Ô Ly cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng, đôi môi run rẩy.
“Huynh… huynh trưởng đại nhân?”
Huynh trưởng nghiêm túc mặt lạnh mở miệng nói: “Chuyện gì?”
Cùng lúc đó trong đầu Ô Ly lần nữa bắt đầu cơn gió lốc tràn màn hình của huynh trưởng.—“Oa ye, em gái mình vừa ngầu vừa siêu đáng yêu! Làm sao đây bây giờ muốn lái một chiếc tàu bay vũ trụ tốc độ ánh sáng đem em ấy và toàn bộ căn nhà cùng với khu vực xung quanh trong phạm vi 1 km mang về nhà! Lập tức! Liền liền luôn!”
Ô Ly bị dọa sợ lùi về sau nửa bước, bịch một tiếng ngồi phịch xuống ghế.
“Ai da~” Chiếc ghế bị cô đập vào một cái, theo bản năng kêu ra tiếng. Những tinh linh được sinh ra từ các loại vật dụng trong nhà này bình thường nói chuyện tương tác đều hệt như người bình thường, ở đây không có người khác, cho nên trước nay các tinh linh đều không che giấu, lần này cho dù đã được Ô Ly yêu cầu nhiều lần, nhưng mà vì đã thành thói quen từ lâu cho nên vẫn bất ngờ bị lộ tẩy.
Ghế cũng phát hiện mình làm hỏng chuyện, nên im re giả vờ mình là chiếc ghế thành thật, nhưng mà rõ ràng đã không còn kịp nữa, hai người trong phòng đã nghe thấy rồi.
Ô Ly: Mẹ ở địa ngục của con ơi, bây giờ con phải làm sao đây?
Huynh trưởng ở trước mặt không lên tiếng, nhưng trong đầu Ô Ly đang rất náo nhiệt. Tiếng nói hoạt bát của huynh trưởng mặt than ba la ba la vang vọng trong đầu cô.
“Âm thanh lúc nãy là gì? Nhất định là ma pháp, ma pháp thần kì, tôi yêu ma pháp, muốn em gái thi triển ma pháp lại lần nữa cho mình coi quá đi! Nhưng mà hình như em ấy bị dọa sợ hết hồn rồi, mặt trắng nhách, làm một người anh trai mình không thể dọa em ấy vào lúc này được, phải lờ chuyện này đi một cách hoàn mỹ nhất.”
“Cho dù em ấy nói lý do là gì, dù cho lúc nãy là tiếng gió thổi, biểu hiện của mình cũng không được có gì khác thường.
Ô Ly im lặng hồi lâu, môi hơi động đậy, khó khăn lên tiếng: “Âm thanh lúc nãy là tiếng gió thổi.”
Thôi Loan mặt không cảm xúc, rất lạnh lùng: “Ừm, là gió à.”