Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 144

Sổ tay trùng sinh công lược [144]

Thuật đọc tâm 4

Chương 144: Ấn tượng sụp đổ ×3

Trans: Meounonna

 

“Gia chủ, tối hôm nay ngài muốn ở trong căn nhà này với tiểu thư để nghỉ ngơi ạ?” Lão quản gia hỏi.

Thôi Loan ừm một tiếng, “Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quay về Sao Thủ Đô, đến giờ thì các người đến đón tôi.”

“Dạ thưa gia chủ, tôi hiểu rồi.” Lão quản gia nở nụ cười vui vẻ. Hai trợ lý đứng sau lưng ông ấy lại mang biểu cảm lạnh lùng giống với Thôi Loan, đáp cùng lúc: “Dạ thưa tiên sinh.”

Sự tương tác qua lại giữa các vị này vô cùng đơn giản yên lặng, nhưng trong mắt của Ô Ly đứng bên cạnh, hoạt động nội tâm của mấy người này đều nhiều đến mức sắp nhét đầy căn nhà này rồi.

Vào lúc này trong lòng của lão quản gia đang suy nghĩ “Gia chủ trông có vẻ rất vui, tuy đối với cái chết của cha mình biểu hiện của ngài ấy rất bình tĩnh dửng dưng, nhưng quả nhiên vẫn buồn ở trong lòng, cho nên khi phát hiện mình còn có một người thân, mới vui vẻ như vậy, đặc biệt chạy đến đây đón người, chắc chắn là vì sợ tiểu thư không gần gũi với huynh trưởng đột nhiên xuất hiện là ngài ấy.”

“Ai đúng là hoài niệm gia chủ hồi còn nhỏ, tuy dáng vẻ bây giờ càng có uy nghiêm của gia chủ, nhưng việc tiếp xúc chung đụng với em gái nhiều năm chưa từng gặp mặt của ngài ấy quả nhiên không tốt lắm, mình nên tìm lúc nào thích hợp để nói với gia chủ về vấn đề này đây, nhưng mà tiểu thư trông có vẻ cũng là một cô bé rất ngoan ngoãn, hai anh em sau này chắc chắn có thể tương thân tương ái giống như hi vọng của gia chủ tiền nhiệm, đúng là làm cho người ta vui vẻ an ủi quá, quản gia tôi đây nghĩ tới sau này người ở Thôi gia sẽ càng ngày càng đông liền cảm thấy xúc động quá chừng…” v.v

Suy nghĩ nội tâm của ông ấy vẫn nhất quán như những gì ngày thường hay thể hiện, chỉ là hơi dài dòng thích lảm nhảm hơn một tí.

Về phần hai vị trợ lý mặt lạnh, Ô Ly- người có thể nghe thấy hoạt động nội tâm của họ- cảm giác như sắp không khống chế biểu cảm của mình được nữa. Thời gian chung đụng của cô và quản gia cũng như hai người trợ lí này tính ra còn nhiều hơn rất nhiều so với thời gian cô ở cùng với huynh trưởng đại nhân, dẫu cho mối quan hệ không thân mật mấy, nhưng cô tự nhận khá quen thuộc với họ. Nhưng bây giờ, cô thật sự không có cách nào nhìn thẳng họ hết.

Nam trợ lý tên là Đồng Sơn, trong kí ức của Ô Ly, trợ lí Đồng Sơn vẫn luôn là một người đàn ông nghiêm túc gần giống như huynh trưởng đại nhân, có lẽ vì quá ngưỡng mộ huynh trưởng đại nhân, nên mới muốn biến bản thân thành người mặt than giống huynh trưởng đại nhân. Cho dù bất cứ việc gì anh ta cũng có thể giải quyết rất thỏa đáng, trong cuộc sống hay công việc trước nay đều ngăn nắp rõ ràng tuần tự, kiệm lời và rất bình tĩnh, lúc Ô Ly được anh ta nhắc nhở phải làm cái gì, sẽ cảm thấy anh ta giống hệt như một người máy không bao giờ mắc sai lầm.

Nhưng mà… bây giờ hoạt động nội tâm của anh ta đại khái là thế này: “Căn nhà này thô sơ như vậy, sao tiên sinh có thể sống ở đây được, chắc chắn sẽ không ngủ được á á! Làm sao đây có cần phải nhanh chóng dời một căn nhà mới đến để tiên sinh ở tạm một đêm không? Nhưng mà làm sao đây tinh cầu phồn hoa cách nơi đây gần nhất vừa đi vừa về ít nhất cần hai tiếng đồng hồ, đợi tìm được căn nhà thích hợp chuyển về đây, nói không chừng tiên sinh đã mệt rồi á!”

Và cả thế này nữa—“Làm sao đây làm sao đây, cho dù tiên sinh không trách mình, nhưng mà để tiên sinh phải sống ở một nơi chật hẹp thế này, là sự thất trách của người làm trợ lí như mình, lần sau mình tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, mình phải ghi nhớ cẩn thận bài học lần này, để rút kinh nghiệm lần sau lúc gặp tình huống tương tự có thể sắp xếp ổn thỏa vấn đề ăn ở ngủ nghỉ của tiên sinh… Hu hu muốn ở lại chăm sóc cho tiên sinh, ở đây không có bồn tắm mô phỏng tự nhiên làm sao tiên sinh tắm rửa đây, cũng không có gối massage chống mỏi, không có cái gì hết!”

Ô Ly: Không có cái gì hết, thật sự xin lỗi nha.

Nữ trợ lí tên là Đồng Xuyên là chị gái của nam trợ lí Đồng Sơn, lúc trước Ô Ly vẫn luôn rất ngưỡng mộ chị ấy, vì chị ấy vừa xinh gái vừa trưởng thành, vô cùng cao quý lạnh lùng xinh đẹp, không chỉ như thế, năng lực làm việc của chị ấy cũng rất mạnh. Đời trước sau khi huynh trưởng đại nhân qua đời, gần như ngày nào chị ấy cũng ở bên cạnh cô, đồng thời chịu trách nhiệm chỉ dạy cho cô rất nhiều chuyện, chỉ cho cô làm thế nào để trở thành một gia chủ đủ tư cách. Trên thực tế lúc ấy mọi người xung quanh đều làm như thế cả, bọn họ đều có năng lực làm việc siêu cường, đồng thời cũng hi vọng cô trở thành một gia chủ có thể độc lập đảm đương công việc giống như huynh trưởng đại nhân, đáng tiếc là cô hoàn toàn không làm được.

Một nhân vật như nữ thần cao ngạo lạnh lùng trong lòng Ô Ly, nội tâm vào thời khắc này của chị ấy thế mà còn dạt dào cuồn cuộn hơn em trai chị là Đồng Sơn.

“Tiên sinh quả nhiên là một người mê mệt cuồng em gái, bị mình nhìn thấu rồi ha ha ha, mình biết ngài ấy vẫn luôn siêu ngưỡng mộ Bộ trưởng Mạnh của phân bộ 2 có em gái, vừa mới biết được tin mình có một cô em gái từ gia chủ tiền nhiệm đã lập tức tiếp nhận mọi quyền hạn để tìm thông tin liên quan đến em gái, phát hiện gia chủ tiền nhiệm có cất giấu hình ảnh còn lập tức sao chép vào trong thiết bị đầu cuối của mình, vội vàng chạy đến đây như thế chắc chắn là vì nhận được tin tức của bọn mình nói là tiểu thư không muốn quay về, lần đầu tiên gặp mặt đã chủ động muốn gần gũi với em gái như thế, nhưng mà nói không chừng còn phản tác dụng, loại người mặt lạnh như tiên sinh chắc chắn sẽ ra quân không thuận lợi, làm sao đây chỉ cần nghỉ đến tiên sinh chưa biết chừng sẽ bị em gái ghét bỏ, mình liền cảm thấy rất kích động hi hi hi~”

Và cả kiểu này— “Em gái của tiên sinh đúng là một bé đáng yêu, lớn lên trông ngoan xinh yêu quá, mặt tròn trĩnh, mắt cũng tròn xoe, ú òa muốn bế em ấy lên xoay một vòng sau đó hôn vài cái! Chụt~”

Ô Ly: Rõ ràng đời trước vẫn luôn đối xử với em vô cùng nghiêm khắc, chưa từng khen em một câu nào.

Còn anh trai nghiêm túc của cô, vào lúc này nội tâm của anh đang hoan hô reo hò bằng giọng điệu hoạt bát hoàn toàn không tương xứng với gương mặt của mình, “Mình chưa từng ngủ ở căn nhà kiểu này bao giờ, đây là căn nhà của nữ phù thủy sao? Nói không chừng còn là một căn nhà ma pháp nữa! Bên trong có sách ma pháp thần kì nào không nhỉ, có bảo tàng được cất giấu gì không, có tiểu tinh linh không ta? Thứ đồ trong góc nhà kia chính là cây chổi được nhắc đến trong sách à, có phải là cây chổi bay không?”

“Em gái có yêu cầu muốn mình ngủ chung với em ấy không? Đã 16 tuổi rồi ngủ chung không tốt lắm, nhưng mà nếu em gái đã yêu cầu như thế thì mình hoàn toàn chẳng có vấn đề gì! Mình còn có thể kể chuyện ru ngủ cho em ấy nghe, nên kể câu chuyện như thế nào đây ta, con gái chắc chắn sẽ thích truyền thuyết tiên nữ, vậy mình sẽ kể chuyện hoa hồng và tiên nữ nhỏ đi! Nhưng mà câu chuyện này có ngắn quá không, hơn nữa nó phù hợp với trẻ em vài tuổi hơn, nếu không thì kể chuyện chiếc giày của tiên nữ! Đúng, cứ kể câu chuyện này! Em gái chắc chắn sẽ thích thôi!”

Ô Ly: Không có bảo tàng, cũng không có sách ma pháp, cây chổi chỉ là cây chổi bình thường, hơn nữa em không muốn nghe kể chuyện, cũng không muốn ngủ chung với huynh trưởng đại nhân.

Ô Ly đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi. Nếu nói mấy người đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của mình ở trước mặt này không phải là người giả, vậy thì năng lực có thể nghe thấy suy nghĩ nội tâm người khác của cô, chắc chắn là giả.

Cho dù trong lòng Ô Ly có dậy sóng nổ tung thế nào, Thôi Loan vẫn ở lại đây, sau khi Ô Ly dọn dẹp phòng ngủ phụ cho anh xong, đã nghe rõ ràng nội tâm của huynh trưởng đại nhân thất vọng kêu gào, nhưng trên mặt anh lại không biểu hiện ra điều gì hết, gật đầu với cô xong liền tự nhiên đi vào trong.

Không chút nao núng, chẳng nhìn ra được trong lòng anh đang thầm hò hét gì mà “Làm sao đây em gái không chủ động yêu cầu mình ngủ chung với em ấy có phải vì không thích mình không! Nhưng mà căn phòng này tuyệt vời quá sàn nhà giẫm lên nghe cót két, chiếc giường tràn đầy hơi thở cổ xưa cũ kĩ quá đỉnh, mình chỉ từng nhìn thấy chiếc giường kiểu cổ này ở trong một cuốn sách thôi!”

Ô Ly nhanh chóng lùi lại chạy về phòng của mình, khóa cửa lại quăng mình lên trên giường.

Sau một hồi yên tĩnh, Ô Ly đột nhiên nhảy cẩng lên, xoa đầu mình ngồi xổm dưới giường, nhỏ giọng hét á á á. Nhiều chuyện xảy ra quá, hoàn toàn khác với đời trước, đời trước cô không có năng lực nghe thấy tiếng lòng của người khác, đều tại chiếc hộp bị huynh trưởng đại nhân mở ra kia.

Thứ bên trong chiếc hộp đó rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là khế ước gì đó, hoặc là vật trung gian ma pháp lưu trữ gì đó? Lúc nãy không chú ý, trừ việc cô có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác trong phạm vi ba mét ra, ngay cả ma lực trong cơ thể cũng bắt đầu tăng lên, tuy tăng rất chậm, nhưng bắt đầu từ năm ngoái ma lực của cô đã không còn tăng lên được nữa.

Mẹ đã từng nói với cô, năng lực của họ bị áp chế, cả đời cũng không thể vượt qua giới hạn đó. Lúc trước vì cô đã đạt đến giới hạn nên không thể tăng trưởng được nữa, vậy bây giờ lại bắt đầu tăng trưởng ma lực, chẳng lẽ thứ áp chế ma lực trong máu huyết đã biến mất rồi sao?

Là vì huynh trưởng đại nhân ư?

Ô Ly ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy chạy đến cửa sổ, bưng một chậu hoa tín phong từ ngoài cửa sổ vào. Chậu hoa này vừa mọc ra vài mầm non xanh lục, chỉ có đầu mầm là màu xanh lam, nhưng đợi khi nó hoàn toàn trưởng thành, lá cây sẽ biến thành màu lam, từ trên lá sẽ mọc ra hoa màu trắng, vô cùng xinh đẹp, mùi hương có thể bay xa ra ngoài vài trăm mét. Muốn làm nó nở hoa khó khăn vô cùng, phải đợi tận mấy năm.

Ô Ly hít một hơi sâu, hai tay ấn vào chậu hoa thầm niệm chú ngữ, luồng khí ma lực cuồn cuộn làm cho tóc cô dựng lên, ngay cả váy trên người cũng bắt đầu lay động dâng lên.

Ánh sáng màu lục xuất hiện từ trong tay Ô Ly, bao phủ cả chậu hoa. Hai phút sau, Ô Ly mệt rã rời ngồi xuống dưới đất, hoa tín phong trước người cô đã cao lớn, dưới cái nhìn chăm chú của cô, lá cây xanh lam mọc ra nụ hoa trắng vang lên tiếng bụp nhẹ, hoàn toàn nở rộ, cùng lúc đó một mùi hương làm cho tinh thần người ta phấn chấn lan tỏa khắp căn phòng.

Ô Ly sững sờ nhìn tay của mình, sau đó nhìn vào đóa hoa, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cô bỗng dưng nhảy cẩng lên, chạy một vòng quanh phòng, cuối cùng nhảy lên trên giường nhảy nhót tưng bừng.

Ma lực của cô thật sự đã tăng trưởng rồi, lúc trước khi cô dùng loại ma pháp giúp thực vật sinh trưởng này, chỉ có thể làm cho lá cây hoa tín phong  mọc lên cao tí ti thôi, nhưng bây giờ cô có thể trực tiếp làm cho hoa tín phong nở hoa!

Điều này quả thực quá tuyệt vời!

Ô Ly đang reo hò vì ma lực của mình tăng lên, Thôi Loan ở phòng bên cạnh đang lạnh mặt chăm chú nghiên cứu chiếc giường gỗ kiểu cũ, còn đồ đạc vật dụng nằm ở ngoài hai căn phòng trên bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Làm sao đây? Cô chủ nhỏ sắp bị dẫn đi rồi!”

“Anh trai của cô chủ nhỏ nói sẽ mang chúng ta theo cùng, đừng lo lắng nữa.”

“Á, tâm nguyện cả đời này của tôi là rời khỏi nơi này đi du lịch, bây giờ cuối cùng có cơ hội thực hiện rồi!”

“Cậu chỉ là một miếng sàn nhà, du lịch cái gì đừng có nghĩ lung tung nữa. Các cậu lạc quan quá, tôi cảm thấy việc này không ổn, cô chủ nhỏ không muốn đi nơi xa xôi như vậy, tôi cũng không muốn đi, các cậu nghĩ thử xem, nếu như thân phận của cô chủ nhỏ bị phát hiện, nhất định sẽ xảy ra chuyện, lúc đầu vì sao cô chủ phải ở nơi này, các cậu đã quên rồi sao?”

“Nhưng mà… chúng ta cũng đâu có ngăn cản được đâu.”

“Hu hu, nếu như đến Sao Thủ Đô rồi, có phải mỗi ngày chúng ta đều không thể nói chuyện không? Tôi sẽ bị nín nhịn hỏng người mất!”

“Quan trọng nhất là thân phận nữ phù thủy của cô chủ nhỏ!”

“Tôi không thích anh trai của cô chủ nhỏ, trông hung dữ quá.”

“Nếu không thì chúng ta dọa anh ta đi?”

“Ý hay, tôi ủng hộ!”

“Ê, tôi nói này mấy cậu đừng có làm bừa, lỡ như bị phát hiện cô chủ nhỏ sẽ tức giận đó!”

Cửa phòng Thôi Loan đột nhiên bị mở ra, tất cả tinh linh phòng ốc đều cùng lúc ngậm miệng lại. Thôi Loan đứng trước cửa, quan sát xung quanh một vòng, dưới ánh mắt của anh, tất cả các tinh linh nhỏ đều hơi thấp thỏm, cảm thấy có phải mình nói chuyện to tiếng quá bị phát hiện rồi không.

Thôi Loan nhìn cửa phòng của em gái một cái, đi về phía nhà vệ sinh.

Đây là một nhà vệ sinh chật hẹp, nhưng lại đem tới cho người ta cảm giác rất ấm áp, gạch men màu xanh lá nhạt và cả rèm màu xanh da trời, gọn gàng sạch sẽ, trên bồn rửa tay còn đặt một chiếc bình thủy tinh trong suốt có cắm hoa dại được hái ở bên ngoài.

Thôi Loan giơ tay chạm nhẹ vào cành hoa dại kia, vừa ngẩng đầu nhìn thấy mình đang mỉm cười trong gương.

Thôi Loan: …?

Anh nhớ rất rõ lúc nãy mình không cười. Thôi Loan ghé sát vào tấm gương, ngắm kĩ một hồi, mình trong gương không có khác thường nào. Chẳng lẽ là lúc nãy nhìn nhầm rồi? Ngay khi Thôi Loan nghĩ như thế, anh nhìn thấy mình trong gương mỉm cười lần nữa, một nụ cười rùng rợn lạ thường.

Ánh đèn trên đầu đột nhiên nhấp nháy, kết hợp với nụ cười quái dị của mình trong gương, vô cùng đáng sợ.

Thôi Loan nhìn chằm chằm vào nụ cười quái dị của mình trong gương, mặt không cảm xúc nghĩ: Chuyện này thật sự thần kì quá đi!

Bình Luận (0)
Comment