Sổ tay trùng sinh công lược [145]
Thuật đọc tâm 5
Chương 145: Sao Thủ Đô
Trans: Meounonna
Sao Thủ Đô không phải là một tinh cầu, mà là một cụm sao được tổ hợp từ mười mấy hành tinh nhỏ, được gọi chung là Sao Thủ Đô. Vương Cung độc chiếm một tinh cầu, nằm ở vị trí trung tâm nhất, những tinh cầu khác lần lượt là sao hành chính và sao cư trú, người có thể sống ở Sao Thủ Đô không phải dân quyền quý thì cũng là người có tiền.
Hai gia tộc có được vinh dự có thể độc chiếm một tinh cầu giống với Vương Cung, lần lượt là Thôi thị (nhà họ Thôi) chấp chưởng mệnh mạch tài chính (mạch máu kinh tế) của Đế Quốc và Nhung thị (nhà họ Nhung) chấp chưởng bộ đội vũ trang của Đế Quốc.
Nhung thị là gia tộc tướng quân chỉ mới kiểm soát binh quyền của Đế Quốc gần 200 năm nay, nhưng Thôi thị sau khi xảy ra trận bạo loạn vào 400 năm trước đã bắt đầu nắm giữ quyền quản lý tài chính của Đế Quốc, mỗi một thế hệ của Thôi gia đều là Bộ trưởng Tài Chính tối cao, phụ trách vấn đề thu chi tài chính của Đế Quốc, bao gồm toàn bộ các hoạt động thương mại, cũng có thể nói Thôi thị chính là thương nhân lớn nhất, gia tộc giàu có nhất của Đế Quốc, việc kinh doanh nhiều năm đã hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ, ngay cả Vương Tộc đối diện với Thôi thị cũng không thể không nhân nhượng ba phần.
May mà Thôi thị không có nhánh bên, chỉ có một nhánh chính, nhân khẩu ít ỏi, hơn nữa vài thế hệ đều chỉ có một con, các đời gia chủ đều tận tâm hết mình với chức trách, không có dã tâm thay thế Vương tộc, cho nên các bên mới có thể vẫn luôn chung sống hòa thuận với nhau bình an vô sự như thế.
Vị trí tinh cầu mà một gia tộc thần kì như thế chiếm giữ gần như không thua kém tinh cầu của Vương Cung, thậm chí còn đặc biệt hơn một chút.
Tinh cầu của Thôi gia tên là Phủ Tài chính, một phần ba diện tích tinh cầu là nơi làm việc của Bộ phận Tài chính Đế Quốc, cũng chính là nơi Thôi Loan và đám cấp dưới làm việc. Hai phần ba diện tích còn lại toàn bộ thuộc về phủ đệ tư nhân của Thôi gia, đúng vậy, ý chính là hai phần ba tinh cầu là lãnh địa tư nhân mà Thôi Loan sinh sống, quả thực xa hoa đến mức người dưới quê cũng không thể tưởng tượng được.
Ô Ly còn nhớ đời trước lúc bản thân và ba người lão quản gia đến nơi này, tò mò hỏi còn phải mất bao lâu mới có thể đến Thôi phủ, sau đó cô được cho biết là từ sau khi đặt chân vào phạm vi của tinh cầu này thì đã đến nơi rồi.
Vì đã từng trải nghiệm qua một lần, nên cô không còn cảm giác kinh ngạc chấn động như đời trước nữa. Ô Ly ngồi trên tàu bay khổng lồ, có thể nhìn thấy rõ ràng căn nhà của mình và một diện tích sườn đồi lớn được bao phủ bởi một tấm che trong suốt phía trên con tàu bay.
Huynh trưởng đại nhân tùy hứng của cô nói chuyển đi là chuyển đi, trực tiếp đào sâu xuống dưới đất 500 mét, đào một cái hang khổng lồ ở tinh cầu vùng ven kia, mang căn nhà của cô cộng với vùng núi xung quanh, ngay cả từng cái cây ngọn có trên đó và chim trên cây từ đầu đến cuối di dời một cách trọn vẹn đến đây.
Thôi Loan ngồi ở một bên lật xem công việc lúc nãy trợ lí Đồng Sơn gửi đến, vì thiết lập quang não làm việc của anh là trạng thái riêng tư, cho nên Ô Ly không nhìn thấy nội dung trên màn hình lơ lửng trước mặt anh. Nhưng không nhìn thấy nội dung trên màn hình, không có nghĩa là Ô Ly không biết huynh trưởng đại nhân đang xem cái gì, vì cô biết thuật đọc tâm mà!
Hai người ngồi ở vị trí cách nhau một đường thẳng ba mét, Ô Ly bị ép nghe hết tất cả các vấn đề công việc mà huynh trưởng đại nhân suy nghĩ trong đầu. Lúc làm việc trong đầu của huynh trưởng đại nhân không hề nhảy nhót, biểu hiện giống hệt với ngoại hình bình tĩnh thản nhiên của anh, gì mà cải cách thuế lãnh thổ vùng hẻo lánh, rồi nào là khai thác khoáng vật ở hệ sao láng giềng, rồi gì mà kiến tạo hành tinh di dân sinh thái v.v. Công việc kiểu này tốc độ lướt qua trong đầu huynh trưởng nhanh đến mức giống như xòe ngón tay ra để cát trong tay rơi xuống vậy.
Ô Ly không nhịn được ngẩng đầu nhìn huynh trưởng đại nhân, chỉ thấy anh một tay ấn vào một chỗ trên màn hình, một tay khác nhanh chóng lướt qua lướt lại trên chiếc màn hình hơi lớn khác. Trên sóng mũi là một cặp mắt kính, làm anh trông càng thêm nghiêm túc khó gần.
Công năng của mắt kính bây giờ và của rất nhiều năm trước đã khác nhau hoàn toàn, vì kĩ thuật y tế bây giờ phát triển, chữa tật cận thị ở mắt đơn giản như uống nước. Cho nên công năng của mắt kính bây giờ là trợ giúp xử lý công việc, có thể giúp con người nhanh chóng xem xét cái loại tài liệu thông tin được phân loại, đồng thời còn có khả năng thuyết minh tập trung tinh thần.
Tốc độ xử lý tài liệu của huynh trưởng đại nhân nhanh đến mức Ô Ly cảm thấy mình là một đứa thiểu năng trí tuệ.
Đời trước sau khi huynh trưởng mất, Ô Ly cũng đã từng xử lý công việc giống với huynh trưởng, so với huynh trưởng bây giờ chỉ cần thong thả quẹt ngón tay là có thể giải quyết xong một chuyện, thì tốc độ đọc rùa bò, sau đó do dự cả buổi trời mới có thể làm xong một việc của cô, cũng khó trách Đồng Sơn luôn mang vẻ mặt không vừa ý.
Ô Ly thầm thở dài một hơi, giữa người với người luôn có sự khác biệt thế đấy, dẫu cho là anh em có cùng huyết thống với nhau, cô cũng không thể sánh được đầu óc thông minh của người ta. Ừm, cô chỉ thích hợp làm một nữ phù thủy. Huynh trưởng giỏi giang như thế cũng có chỗ không bằng cô, nghĩ mà xem, huynh trưởng đâu thể tự mình bay lên trời được!
Huynh trưởng nghiêm túc làm việc, trong đầu tràn ngập các quyết sách chính phủ khiến người bình thường hoang mang rối bời, cuối cùng cũng làm Ô Ly tìm về một chút cảm giác trong kí ức, huynh trưởng bình thường như thế này mới là huynh trưởng trong nhận thức của cô.
Ô Ly vừa suy nghĩ như thế xong, liền thấy huynh trưởng đang nghiêm túc làm việc bỗng nhiên khựng lại, sau đó từ một đống nội dung công việc nghiêm túc trong đầu lóe lên một câu không liên quan.
“Hình như em gái vẫn luôn nhìn mình, có phải em ấy thấy chán quá không, có phải muốn mình chơi cùng em ấy không? Hay là thấy dáng vẻ anh trai nỗ lực làm việc như vậy nên em ấy cảm thấy rất sùng bái?”
Ô Ly phát hiện lúc huynh trưởng suy nghĩ như thế, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, trông càng thêm nghiêm túc chỉnh tề, khí thế trên người tràn đầy tự tin. Nếu đổi thành Ô Ly không có thuật độc tâm của đời trước, có lẽ sẽ càng sợ hãi không dám lên tiếng, vì chỉ nhìn bề ngoài, biểu hiện này của huynh trưởng như thể đã gặp phải vấn đề hóc búa nan giải, cảm giác áp lực siêu nặng.
Bây giờ Ô Ly không cảm nhận được cảm giác áp lực đó nữa, nhưng cô có gánh nặng tâm lý. Vì lúc này huynh trưởng còn đang thầm nghĩ trong lòng “Lần đầu tiên làm anh trai chưa thành thạo, nhưng dáng vẻ đẹp trai ngời ngời như thế này, chắc là em gái sẽ rất vừa ý!”
Anh à, em của đời trước mỗi lần gặp anh đều bị biểu cảm và hành động của anh làm cho sợ khiếp đấy!
Trong lúc Ô Ly đang chìm đắm vào cuộc chiến nội tâm, tàu bay dừng lại trên sân bay chuyên dụng. Tấm che trong suốt chứa đựng căn nhà đã được chiếc xe vận chuyển khồng lồ chờ sẵn ở đó dời lên xe, soạt một tiếng bay đi. Ô Ly đi theo huynh trưởng và quản gia cùng ngồi trên một chiếc bay khác để đi đến nhà chính. Đồng Sơn và Đồng Xuyên là trợ lí cá nhân của Thôi Loan, sau khi xuống tàu bay đã nhận nhiệm vụ đi đến Bộ Hành chính, không đi cùng họ vào nội trạch của Thôi phủ.
Ngồi trên xe bay nhảy vọt khoảng cách ngắn chưa tới hai phút đã đến nơi. Vừa xuống xe Ô Ly đã nhìn thấy một tòa lâu đài mang đầy hơi thở công chúa mơ mộng, đời trước khi cô vừa vào Thôi phủ cũng được sắp xếp sống ở tòa lâu đài tỏa ra hơi thở thiếu nữ ngập tràn này, và được cho biết rằng tòa lâu đài này thuộc về cô. Là một nữ phù thủy thôn quê chưa từng trải sự đời thậm chí còn chưa gặp người sống được mấy lần, đồng thời còn là cô gái chưa thành niên, đương nhiên cô rất yêu thích tòa lâu đài này rồi!
Trong các câu chuyện thuở nhỏ mẹ kể cho cô nghe, tất cả công chúa nhỏ đều có một tòa lâu đài của riêng mình, còn nữ phù thủy lại là người xấu làm hại công chúa. Cho nên hồi trước lúc Ô Ly vẫn còn là cô bé nhỏ vô cùng không vui, cô không muốn làm người xấu, cô muốn có lâu đài. Ước nguyện lúc nhỏ này sau khi đến Thôi phủ đã được thực hiện.
Nhưng toàn bộ Thôi phủ, chỉ có tòa lâu đài này là có phong cách như vậy thôi, những nơi khác đều là kiểu kiến trúc phong cách mô phỏng phương Đông cổ xưa trang trọng thanh lịch hoành tráng. Lúc đầu Ô Ly còn tò mò vì sao chỉ có tòa lâu đài này khác biệt, nhưng không dám hỏi. Bây giờ, sau khi trải qua một kiếp người cuối cùng cô đã biết đáp án của câu hỏi này rồi.
Vì vào lúc này huynh trưởng đại nhân ở bên cạnh đang nhìn tòa lâu đài, nội tâm vô cùng tự hào nghĩ: “Mình đặc biệt cho người xây một căn nhà mô phỏng lâu đài của công chúa, em gái chắn chắn sẽ yêu thích! Nhưng mà thời gian hơi gấp, có phải xây hơi nhỏ không nhỉ?”
Không không không, lâu đài to như thế, một trăm em gái cũng đủ chỗ ở nữa!
Đời trước Ô Ly hoàn toàn không biết đây là căn nhà huynh trưởng đại nhân xây dựng cho mình, vì đời trước lúc huynh trưởng đại nhân gặp cô hoàn toàn chẳng biểu hiện ra bất kì sự yêu thích nào… à thì, đời này cũng không thể hiện ra, hoàn toàn dựa vào thuật đọc tâm.
Cô cảm thấy đời trước huynh trưởng đại nhân và những người khác đều không thích mình, nhưng bây giờ phát hiện huynh trưởng đại nhân rất thích em gái là mình, ngay cả Đồng Xuyên Đồng Sơn cũng có thiện cảm với cô- Nếu không có thuật đọc tâm, chỉ dựa vào biểu hiện của họ, ai có thể nhìn ra chứ!
Ô Ly: “Huynh trưởng đại nhân!”
Thôi Loan: “Ừm.”
Ô Ly: “Tòa lâu đài này là?”
Thôi Loan: “Nơi ở lúc trước chuẩn bị cho em.”
Ô Ly: “Nhưng mà huynh trưởng đại nhân đã chuyển nhà của em đến đây rồi.”
Thôi Loan: “Chuyển tòa lâu đài này đặt ở bên cạnh căn nhà của em, sau này muốn ở chỗ nào thì ở chỗ nấy.”
Ô Ly: “Vậy em cảm ơn huynh trưởng đại nhân.”
Thiết bị quang tấn của Thôi Loan nhấp nháp, anh giơ tay xem cổ tay mình một lát, biểu cảm rất lạnh lùng, “Anh có việc đi trước nhé, còn có việc gì nữa thì tìm quản gia.”
Nếu không có thuật đọc tâm, Ô Ly sẽ cảm thấy anh trai thật lạnh lùng, nhưng bây giờ dưới sự giúp đỡ của thuận đọc tâm, tất cả sự lạnh lùng đều là con hổ giấy. Ngay giây phút này nội tâm của huynh trưởng đại nhân tràn ngập tiếng gầm thét cáu kỉnh— “Tên khốn Mạnh Tự Chân! Mình vừa mới tới nhà, còn chưa nói với em gái mấy câu đã hối hối hối! Mình nhất định phải phân công nhiệm vụ cho hắn tăng ca một tháng!”
Vì tâm tình không tốt, vẻ mặt Thôi Loan lạnh lẽo vô cùng, làm cho người ta hoài nghi nếu gõ lên đó sẽ phát ra tiếng cộc cộc. Vì mỗi lần Ô Ly nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, nên mới không dám thân thiết với anh, nhưng mà bây giờ…
“Huynh trưởng đại nhân.” Ô Ly cổ vũ bản thân, “Buổi tối chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau không ạ?”
Biết huynh trưởng rất thích mình, trong lòng Ô Ly thật ra rất vui, cô cũng muốn chung sống hòa thuận với anh trai, đời trước chỉ mới sống chung một năm ngắn ngủi, nên cô không hiểu gì về người anh trai này, chỉ biết anh nghiêm túc lạnh lùng hay bận rộn không thấy bóng người, là một người vô cùng giỏi giang, ngoài điều này ra anh thích gì không thích gì, cô chẳng biết gì cả.
Nhưng lần này, có lẽ cô có thể thân thiết với anh trai hơn, và thay đổi số mệnh một năm sau tử vong của anh. Nếu như thế, cho dù cô tới Sao Thủ Đô lần nữa, cũng sẽ không giống tình cảnh của đời trước nữa.
Vào lúc này, Ô Ly thực sự rất cảm kích nữ thần áo đỏ đã làm cho mình sống lại.
Dáng vẻ em gái mỉm cười với mình thật sự đáng, yêu, quá, đi! Trong lòng Thôi Loan đang run rẩy vì sự dễ thương này, từ từ gật đầu, giọng điệu nghiêm túc, “Được.”
“Mau chóng giải quyết cho xong cái đám phiền phức kia, buổi tối về nhà ăn cơm với em gái!” Thôi Loan quyết định như thế, ngẩng đầu ưỡn ngực oai phong lẫm liệt rời đi.
Ô Ly nhìn bóng lưng của anh nghĩ, anh trai quả nhiên rất đẹp trai, cho dù đôi lúc suy nghĩ trong lòng khiến người ta bất ngờ, nhưng vẫn là một anh trai đẹp trai ngời ngời.
Hai người vào lúc này đây hoàn toàn xem đối phương là anh em ruột thịt có cùng mối liên kết huyết thống, và giá trị thân tình ở hai phía cũng gia tăng nhanh chóng.