Sổ tay trùng sinh công lược [147]
Thuật đọc tâm 7
Chương 147: Nữ phù thủy nhỏ bay lượn
Trans: Meounonna
“Mọi người nghe rõ đây, sau này anh trai của em cũng sống trong căn nhà này, mọi người không được dọa anh ấy biết chưa!” Ô Ly đứng ở chính giữa căn nhà, nhìn đám đồ nội thất đang giả chết ở xung quanh một vòng, sau đó cô nhìn về phía ông nội bàn ăn lớn tuổi nhất.
“Ông nội, ông phải trông chừng bọn họ, không được dọa anh của con.”
Ông nội bàn ăn ho một cái, khăn trải bàn trên bàn phe phẩy, “Được được được, cô chủ nhỏ yên tâm, ông sẽ trông chừng bọn nó mà, chắc chắn sẽ không để bọn nó hù anh con nữa.”
Ô Ly gật đầu, sau đó nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế đó không biết từ bao giờ đã trở thành ghế dành riêng cho anh trai, mỗi lần anh đều ngồi trên chiếc ghế đó. Ô Ly vỗ nhẹ vào ghế vài cái, vô cùng nghiêm túc bảo: “Cậu cũng vậy nữa, đừng cố ý làm anh trai mình té ngã.”
Chiếc ghế vặn vẹo một chút, giọng nói mang theo chút nức nở, “Cô chủ nhỏ, em không có cố ý, nhưng mà anh trai của cô chủ nhỏ đáng sợ quá, anh ấy lại gần em là chân em mềm nhũn, chân em mềm nhũn là anh ấy té, em cũng không có cách nào khác.”
“Đây cũng là một vấn đề nhỉ.” Ô Ly đi vòng quanh nhà, cuối cùng quyết định đổi chiếc ghế mình thường ngồi với chiếc ghế của anh trai, còn đổi miếng đệm ngồi trên đó luôn. Cuối cùng để tránh cho anh trai đổi lại, cô còn đặc biệt viết giấy ghi chú dán lên trên ghế- Ghế của anh trai.
Giải quyết xong vấn đề của phòng khách, Ô Ly chạy vào trong căn phòng anh trai ở, đi thẳng tới chiếc giường. Cô ngồi xổm bên giường vỗ vào thành giường kiên nhẫn khuyên bảo: “Năn nỉ cậu đó, buổi tối đừng có cười, anh trai của mình sẽ bị cậu dọa cho tỉnh giấc. Anh trai đi làm mệt lắm, buổi tối phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng mới được.”
“Nhưng mà cô chủ nhỏ ơi, buổi tối em nằm mơ mới cười ra tiếng, em cũng không muốn đâu, em không có cố ý hù anh trai của cô chủ nhỏ.” Chiếc giường tủi thân lắm.
“Rồi rồi rồi, mình biết rồi, nhưng mà cậu làm ơn cố gắng khống chế nhé, có được không? Năn nỉ đó!” Ô Ly nghiêm túc nhìn vào đầu giường.
Qua một lát sau chiếc giường yếu ớt đáp: “Vậy, vậy được ạ.”
Giải quyết vấn đề của phòng ngủ, Ô Ly lại chạy như bay vào trong nhà vệ sinh, những tên nhóc cứng đầu ở đây mới là khó giải quyết nhất. Tấm gương hay lảm nhảm không biết nhìn sắc mặt người khác, còn thích gây sự, bồn cầu phát hiện có người ngồi trên người mình sẽ không nhịn được muốn nói chuyện, chiếc đèn hay thích nhấp nháy lung lay, và cả màn phòng tấm chốc chốc lại bay lên vô cớ, chỉ có đầu vòi sen khá ngoan ngoãn, chỉ là thi thoảng nước phun ra lúc to lúc nhỏ không đều lắm.
“Gương!”
“Dạ cô chủ nhỏ!”
“Không được dọa anh trai của mình lúc anh ấy soi gương!”
“Ơ, cô chủ nhỏ, em đâu có đâu…” Giọng điệu của tấm gương rất chột dạ.
Ô Ly nhíu mày tay chống eo, “Nếu cậu còn làm chuyện như thế này nữa, mình sẽ xé hoa bên viền gương của cậu, để cậu trở thành một tấm gương xấu xí!”
Tấm gương hét to, “Thôi thôi thôi cô chủ nhỏ, em không dám nữa cô đừng làm vậy!” Tấm gương là một tinh linh ỏng ẹo điệu đà, điều nó quan tâm nhất là mấy vòng hoa xanh da trời nhạt viền xung quanh tấm gương, gương thường hay xin Ô Ly giúp nó gỡ hoa xuống để rửa cho sạch sẽ.
“Bồn cầu, cậu cũng vậy nữa, lúc anh trai đang đi vệ sinh cậu đừng phát ra tiếng động.”
Bồn cầu chậm rì rì đáp, “Nhưng mà cô chủ nhỏ, em đâu có nói chuyện đâu.”
Ô Ly: “… Đúng là cậu không nói chuyện, nhưng cậu đã phát ra nhiều loại tiếng động kì lạ chứ gì.”
Bồn cầu: “Không, cô chủ nhỏ, đó là tiếng nước.”
Ô Ly: “—Bu—- Âm thanh như vậy cũng là tiếng nước hả? Còn nữa cho dù cậu có nói ‘ào ào ào ào’, thì cũng có khác biệt rất lớn với tiếng nước bình thường đó, biết không?”
Bồn cầu chậm chạp cười vài tiếng, “Ha ha ha~ Em còn tưởng em bắt chước giỏi lắm không ai phát hiện cơ~”
“Tóm lại.” Ô Ly chống hông chỉ vào nắp bồn cầu, “Cậu không được phát ra những âm thanh đó khi anh trai đi vệ sinh!”
Nói xong một lượt ở nhà vệ sinh, Ô Ly lại đi đến phòng khách, nghe mọi người thì thầm to nhỏ, cảm thấy có chút bất lực, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ. Thật ra những tinh linh phòng ốc này cũng giống với cô không hay nhìn thấy con người, cho nên sự xuất hiện của anh trai làm cho mọi người phấn khởi lắm, tuy cũng có trêu chọc đôi chút, nhưng có lẽ mọi người rất yên lòng về anh trai, nếu không sẽ không tùy ý phơi bày bản thân như vậy.
“Cái đó… cô chủ nhỏ ơi?”
Ô Ly nghe thấy giọng nói, cúi đầu nhìn sàn nhà ở dưới chân. Sàn nhà vẫn luôn thành thật nhất, không lảm nhảm, không thích gây chuyện, cũng rất ít nói. Cô ngồi xổm xuống sờ sàn nhà vài cái, “Sao thế?”
“Cô chủ nhỏ, chúng ta còn có thể tùy ý nói chuyện như lúc trước không ạ?” Sàn nhà yếu ớt hỏi.
Ô Ly gật đầu, “Được chứ, ở đây chỉ có hai người là con với anh trai thôi, không có người khác đến, cho nên không sao. Anh trai phải đi làm, chỉ có buổi tối về nhà nghỉ ngơi, vào lúc này, mọi người kiềm chế lại một chút là được.” Tuy hình như anh trai đã phát hiện mọi người trong nhà này hơi kì lạ, nhưng vẫn chưa chính tai nghe thấy mọi người nói chuyện, để tránh k*ch th*ch anh trai, cô vẫn nên dặn mọi người kiềm chế lại thì tốt hơn. Đợi sau này, thật sự xác định anh trai có thể chấp nhận được, thì cô sẽ nói tất cả cho anh trai nghe.
Các tinh linh phòng ốc hoan hô reo hò, bầu không khí cực kì náo nhiệt, cây quạt cũ treo trên nóc nhà cũng bắt đầu từ từ chuyển động, kêu một câu: “Tốt quá đi, chúng ta vẫn có thể sống cùng với cô chủ nhỏ thật sự tốt quá đi~”
Ô Ly cảm thấy đời trước mình cực kì xấu tính vì đã một lòng muốn đi ra ngắm nhìn thế giới ngoài kia, mà sau đó vứt bỏ mọi người ở lại. Nhưng cô nhanh chóng ngồi xuống sàn nhà bật cười, cô cũng rất vui vì còn có thể sống cùng với mọi người.
Buổi tối Thôi Loan đi làm về lại mang theo quà, lần này là một bó hoa tươi và một cặp gấu bông to màu trắng đáng yêu, lông xù xù vô cùng mềm mại. Hoa tươi được Ô Ly c*m v** bình hoa trên bàn ăn, sau đó cô kéo hai con gấu bông to màu trắng vào phòng mình. Tinh linh phòng ốc trong căn nhà này rất nhiều, nhưng đều do mẹ làm, Ô Ly còn chưa thành niên, lúc trước cô không đủ ma lực để tạo ra tinh linh phòng ốc, nhưng bây giờ cô nhìn thấy hai con gấu bông to màu trắng đáng yêu này, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Hiện tại ma lực của bản thân tăng trưởng mạnh mẽ, liệu có thể tạo ra tinh linh phòng ốc không? Nếu có tinh linh phòng ốc mới xuất hiện, chắc là mọi người sẽ vui lắm, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề do đổi nơi ở mới làm mọi người cảm thấy căng thẳng nữa.
Ô Ly mở tủ lấy ra một chiếc hộp lớn, bên trong chiếc hộp lớn là những viên kẹo đủ màu sắc, cô nhón gót lục ra một viên kẹo nhét vào trong miệng, sau đó nhắm mắt cố gắng cảm nhận một hồi. Ma pháp về việc tạo ra tinh linh phòng ốc xuất hiện rõ ràng trong đầu cô.
Chiếc hộp kẹo lớn này là do mẹ làm ra trước khi qua đời, lúc cô mười ba tuổi mẹ đã mất rồi, nhưng lúc ấy ma lực của Ô Ly rất yếu, còn có rất nhiều ma pháp chưa học được, còn mẹ thì không đợi kịp nữa, cho nên bà ấy dùng ma pháp làm ra số kẹo này, mỗi một viên chứa đựng một loại ma pháp, đợi khi Ô Ly đủ sức để học, tìm ra viên kẹo tương ứng ăn vào thì sẽ biết nên làm thế nào. Đời trước Ô Ly phải che giấu thân phận của mình, rất thấp thỏm cho nên chưa từng đụng đến chiếc hộp kẹo này. Lần này, dường như anh trai không có ác cảm với nữ phù thủy, như vậy thì cô muốn dần dần học hết tất cả các ma pháp, sau này có thể bảo vệ anh trai rồi.
Sau khi học xong ma pháp chế tạo tinh linh phòng ốc, Ô Ly hít sâu một hơi, đi đến trước mặt hai con gấu bông to màu trắng, giơ tay sờ vào đầu chúng, miệng thấp giọng đọc chú ngữ. Ánh sáng nhàn nhạt bao trùm nữ phù thủy nhỏ và hai chú gấu, một hồi sau, Ô Ly thu tay về, lần lượt thổi một hơi vào hai chú gấu. Đôi mắt của hai chú gấu bông bỗng chốc lóe sáng. Bản thân Ô Ly cũng rất hưng phấn, sờ vào chiếc bụng lông xù xù của gấu ta, nhỏ giọng nói: “Hei, chào các em!”
Nhưng mà chỉ có cô gấu bên trái lên tiếng nói chuyện với cô, là giọng nói của một chị gái nhỏ đáng yêu, cô ấy bảo: “Chào cô chủ ạ~”
Lần đầu tiên Ô Ly làm tinh linh thành công, hưng phấn nói chuyện với cô ấy một hồi, nhưng sau đó cô nhanh chóng phát hiện chú gấu bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng, không nhịn được cau mày hơi thất vọng, “Em gấu còn lại đã thất bại rồi sao?”
“Đâu có đâu, anh của em không thích nói chuyện.” Chị gấu nhỏ nghiêng đầu, giơ tay gấu bông mềm mại chọc vào tay anh trai gấu bên cạnh.
“Các em cũng là anh em à.” Ô Ly suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái, “Chị muốn tặng anh trai gấu cho anh trai của chị, ở phòng bên cạnh để làm bạn với anh ấy có được không?” Nói xong cô túm tóc mình, “Nhưng nếu như các em không muốn tách nhau ra thì thôi vậy.”
Chị gấu nhỏ vô cùng hào phóng huơ tay, “Không sao, cứ đem anh em đi đi.”
Anh trai gấu bộp một cái bị em gấu vỗ ngã xuống giường, sau đó được Ô Ly vui vẻ kéo đến phòng Thôi Loan bên cạnh.
“Anh ơi.” Không biết từ bao giờ cô đã âm thầm đổi cách gọi từ ‘huynh trưởng đại nhân’ sang ‘anh trai’ cho thân mật hơn.
Thôi Loan tan làm về nhà vừa tắm rửa xong đang nghiên cứu chiếc giường như thường lệ đi ra mở cửa, thấy em gái ôm một chú gấu bông đứng trước cửa phòng, chú gấu bông to như thế càng làm cho em gái chưa thành niên thêm phần nhỏ nhắn đáng yêu, em ấy còn dễ thương hơn gấu bông cả ngàn lần.
Ô Ly bị làn sóng suy nghĩ ‘Em gái đáng yêu quá’ ập vào đầu làm cho choáng ngợp, suýt chút nữa quên mình đang cần làm gì, sau khi lấy lại được tinh thần mới giơ chú gấu trong tay lên, cười nói: “Anh ơi, anh trai gấu bông này đưa cho anh, đặt anh trai gấu bông ở phòng của anh nhé, phòng của em có em gái gấu bông là được rồi.”
Thôi Loan bị làm cho cảm động một hồi, nắm tay vịn cửa nhìn chú gấu được gọi là anh trai gấu bông kia, rất muốn lập tức đóng cửa lại sau đó ngồi xổm ở sau cửa hét lớn ‘Em gái siêu đáng yêu’, nhưng hình tượng uy nghiêm chính trực nhiều năm của anh không cho phép anh làm những chuyện đó, cho nên anh thản nhiên bình tĩnh và cẩn thận đón lấy chú gấu bông, nói với em gái không biết vì sao đột nhiên lùi về sau một bước: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho anh gấu.”
“Ừm!” Ô Ly chạy như bay về phòng mình. Cô luôn cảm thấy nếu không chạy nhanh, sẽ cản trở chuyện anh trai muốn làm- ngồi xổm sau cửa hét to ‘Em gái đáng yêu quá’ gì đó.
Nửa đêm, Thôi Loan đang ngủ say giật mình tỉnh giấc bởi một loạt tiếng động nhỏ, nhưng anh không nhúc nhích, hai tay đan chéo đặt ở bụng dưới như cũ, chỉ mở hai mắt im lặng nhìn một bóng đen leo từ trên giường xuống, im hơi lặng tiếng giẫm xuống dưới sàn nhà.
Thôi Loan vô cùng thản nhiên bình tĩnh ngồi dậy, mở miệng hỏi: “Em định đi đâu?”
Bóng đen xoay mặt lại, ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu lên gương mặt gấu, chính là anh trai gấu lúc trước Ô Ly đưa cho anh. Anh trai gấu vốn được đặt trên giường không biết vì sao đột nhiên chạy xuống giường, Thôi Loan vốn nên rất sợ hãi lại không sợ chút nào, thậm chí còn bắt đầu trò chuyện với chú gấu đột nhiên tự di chuyển kia.
“Là thế sao, em gái của em không thích em?” Thôi Loan ngồi ở bên giường, một chú gấu bông mềm mại đang ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường.
Nghe thấy câu nói này của Thôi Loan, gấu bông bỗng dưng thở dài một hơi, cúi đầu xuống.
Thôi Loan vỗ vai anh trai gấu, nghiêm túc an ủi gấu ta, “Không sao đâu, em gái không thể nào không thích anh trai được, có lẽ do em làm chưa đủ tốt, như vậy đi, ngày mai anh đưa em qua bên đó hỏi em gái em nhé.”
Anh trai gấu im lặng gật đầu, sau đó bò lên trên giường, ngồi về vị trí cũ, không động đậy nữa.
Thôi Loan cũng nằm xuống ngủ lại, quay về tư thế ngủ tiêu chuẩn lúc trước. Nhưng mà chẳng bao lâu sau, chiếc giường đột nhiên phát ra tiếng cười khúc khích, Thôi Loan không có phản ứng, nhưng anh trai gấu lại vỗ vào đuôi giường vài cái, nói một câu: “Tỉnh lại đi, hơi ồn, đừng cười nữa.”
Chiếc giường đang ngủ mơ mơ màng màng bị gọi dậy: “Hở? Sao vậy?” Nói xong anh ta đột nhiên nhớ lại điều gì đó, thấp giọng xuống tám phần: “Ấy chết sao mình nói chuyện rồi!”
Thôi Loan không có phản ứng.
Chiếc giường thấp giọng lẩm bẩm: “Phù, may mà ngủ rồi.”
Trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, Thôi Loan nhắm mắt lại ngủ.
Thật sự biết nói chuyện! Chuyện này tuyệt quá đi mất!
Có lẽ là vì thấy được chuyện không thể tưởng tượng nổi, lúc Thôi Loan ngủ hiếm khi nằm mơ, mơ thấy chuyện lúc nhỏ của mình. Anh tìm được vài quyển sách kì lạ trong kho sách bí mật của Thôi gia, trong những cuốn sách đó tất cả đều miêu tả về một thế giới kì lạ mà anh chưa từng hay biết. Đạo thuật Ma pháp, Tiên nữ Phù thuỷ, mỗi loại đều rất kì diệu, làm cho Thôi Loan tò mò vô cùng. Lúc đó anh còn chưa biết dị đoan là gì, cho nên tất cả mọi miêu tả và thông tin về dị đoan đều không xuất hiện trên tinh võng, chỉ có một vài nơi đặc thù và gia tộc lâu đời mới lưu giữ những loại sách này, bị anh trời xui đất khiến phát hiện ra.
Cho nên anh tìm nhiều thông tin hơn ở khắp mọi nơi, cũng xem được rất nhiều ghi chép có liên quan.
Cậu bé con nho nhỏ trốn ở dưới giá sách cực lớn, lật xem quyển sách ố vàng, khi anh nhìn thấy một trang sách nọ có hình vẽ một cô bé phù thuỷ nhỏ, mắt anh lập tức sáng lên.
Cô bé phù thuỷ nhỏ trên hình mặc váy đen, ngồi trên cây chổi, một bé mèo đen nhỏ đang ngồi xổm trên vai. Cô bé phù thuỷ nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh, tóc và tà váy tung bay phấp phới, trông thật tự do hệt như một chú chim nhỏ.
Trong giấc mơ của Thôi Loan, cô phù thuỷ nhỏ với gương mặt mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, mặt của cô bé biến thành mặt của Ô Ly. Cô phù thuỷ nhỏ bay tới bay lui trên bầu trời, đột nhiên lao xuống dừng ở trước mặt anh, cười nói với anh: “Anh ơi!”
Thôi Loan trong mơ cúi đầu nhìn bản thân mình, mặc áo sơ mi ngắn nhỏ, quần tây nhỏ và mang giày da nhỏ, tay chân ngắn ngủn.
Ô Ly đã nằm mơ. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy hơi sai sai, dường như cô đã bị ảnh hưởng tiến vào giấc mơ của ai đó.
Cô ở trong mơ trở thành dáng vẻ hồi còn nhỏ, mặc váy đen của phù thuỷ, trên vai còn có chú mèo đen chưa từng gặp mặt, bay tới bay lui trên trời. Bầu trời xanh lam mênh mông vô tận, bãi cỏ xanh lục dưới đất cũng bao la bát ngát, còn nở đầy hoa dại xinh đẹp, mây trắng chầm chậm trôi, gió vừa sạch sẽ vừa thoải mái.
Trên bãi cỏ có một người, Ô Ly cưỡi chổi bay xuống dưới, khi cô nhìn thấy người đó, bất giác gọi anh trai một tiếng.
Cô bị anh trai kéo vào trong giấc mơ của mình sao?
Anh trai trong mơ không nghiêm túc xíu nào, gương mặt cũng không lạnh lùng, anh đang trong hình dáng của trẻ con, trông tinh xảo và đáng yêu, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, anh mang giày da nhỏ đi bạch bạch bạch đến trước mặt cô, giơ tay ra với cô
“Anh cũng muốn bay!” Anh trai phiên bản thu nhỏ đã nói như thế.
Ô Ly nhìn bản thân mình tay chân cũng ngắn cũn, hơi hoài nghi mình có thể chở anh trai nổi không. Nhưng đây là trong mơ, nên chắc không sao. Cô đã suy nghĩ như thế, giơ tay về phía anh trai: “Anh tới đây nào.”
Ngay khi anh trai nhỏ bé vui vẻ nắm lấy tay cô, Ô Ly tỉnh giấc. Ánh nắng mặt trời đã rất rực rỡ, chiếu lên trên chăn. Ô Ly lật người, tóc tai bù xù thức dậy, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy anh trai cũng đã tỉnh giấc, quần áo chỉnh tề, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc.
Ô Ly lùi về sau một bước, toang rồi, oán niệm của anh trai mạnh quá, dường như sắp xuyên qua bộ não xông ra ngoài, mới sáng sớm đã bị xung kích suýt nữa là đứng không vững.
“A a a a chỉ còn xíu nữa thôi là có thể bay lên rồi! Tại sao! Chỉ một xíu nữa thôi! Hu hu hu em gái ơi! Chỉ một chút nữa thôi! A a!” Anh trai hò hét trong lòng như thế thản nhiên gật đầu chào buổi sáng với cô, sau đó bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, tiếp theo bình tĩnh đi ra, tiếp nữa là bình tĩnh đi ra ngoài.