Sổ tay trùng sinh công lược [148]
Thuật đọc tâm 8
Chương 148: Giới thiệu
Trans: Meounonna
Từ khi Thôi Loan dọn vào căn nhà nhỏ sống cùng Ô Ly, và sau khi nghe Ô Ly nói cùng nhau ăn tối, mỗi ngày anh đều đúng giờ quay về nhà ăn bữa tối, không còn tăng cả ở Bộ Tài Chính nữa. Dẫu sao có nhiều việc là làm cho Đế Quốc, còn em gái mới là của mình.
Đối với điều này, sau ba ngày các quan viên ở Bộ Tài Chính ngơ ngác thì mọi người bắt đầu hoan hô reo hò, sếp lớn không còn liều mạng làm việc nữa, cũng không trông chừng bọn họ liều mạng làm việc nữa, cuối cùng có thể giống với các bộ phận khác tan làm đúng giờ, về nhà dành thời gian cho vợ chồng/ bạn trai bạn gái/ ba mẹ/ em trai em gái rồi! Thông qua kênh nội bộ biết được nguyên nhân thất thường của sếp lớn Thôi là vì anh đã tìm được cô em gái thất lạc nhiều năm, đang bận giao lưu tình cảm, các quan viên Bộ Tài Chính đồng loạt cho biết, rất muốn tặng cho em gái sếp lớn Thôi một lá cờ thi đua, tuyên dương cô ấy đã giúp mọi người có được thời gian nghỉ ngơi bình thường. Đương nhiên chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi, chẳng ai dám làm thật hết.
Ngày thứ ba về nhà, Thôi Loan vẫn mang theo quà như thường lễ, cố định vẫn là hoa tươi, và một cây chổi kiểu dáng xa xưa.
Ô Ly nhận được món quà: Đã qua một ngày mà sự oán giận của anh trai hình như vẫn chưa giảm bớt, còn nữa huynh trưởng đại nhân bây giờ anh làm ơn đừng suy nghĩ trong lòng nữa, hiện tại em còn chưa biết cưỡi chổi đâu thật đó. Cũng không thể chở anh bay.
Cô vừa cất cây chổi đi, quản gia đã đến, ông cho biết muốn đón cô qua lâu đài bên cạnh xem quần áo- Tất cả đều là các loại quần áo sử dụng cho những trường hợp khác nhau do nhà thiết kế cao cấp nhất của Đế Quốc thiết kế làm riêng cho cô trong mấy ngày nay. Mấy hôm nay việc Ô Ly cần làm ở đây là phối hợp đo số đo cơ thể, tiến hành kiểm tra sức khỏe và điều dưỡng thân thể…ở bệnh viên tư nhân Thôi gia.
Đối với việc quản gia nói muốn đón cô đi xem quần áo, Ô Ly không phát hiện ra được chỗ nào không đúng, nhưng anh trai vừa đi đến trước mặt cô, cô đã nghe thấy tiếng lòng của anh trai—“Nhân cơ hội này, dẫn chú gấu đó đi hỏi em gái của em ấy thử xem vì sao không thích em ấy.”
Ô Ly: Hửm hửm hửm? Chuyện anh trai suy nghĩ có ý gì?
Thôi Loan: Tại sao em gái đột nhiên nhìn mình với dáng vẻ muốn nói lại thôi? Chẳng lẽ là muốn anh trai đi cùng với em ấy? Nếu là như thế mình chắc chắn sẽ đồng ý với em ấy, nhưng mà tối hôm qua đã hứa với chú gấu kia rồi, thôi vậy, dành thời gian cho em ấy quan trọng hơn.
Vừa nghĩ tới đây, anh thấy em gái đã chạy bước nhỏ lạch bạch lạch bạch ra ngoài cửa, cuối cùng xoay đầu nói với anh một câu: “Vậy em đi xem thử.”
Thôi Loan: Ai, có hơi thất vọng.
Trong nhà chỉ còn lại một mình anh, Thôi Loan sải bước chân vững càng đi vào phòng mình, ôm anh trai gấu ra ngoài, sau đó bước nhanh như bay vào phòng em gái.
Phòng của em gái tuyệt quá!
“Có thể để em xuống được rồi.” Anh trai gấu bị anh một tay kẹp chặt ở dưới cánh tay, nó giơ tay gấu lông xù xù vỗ nhẹ vào cánh tay anh.
Thôi Loan lấy lại tinh thần, bước đến trước giường, đặt chú gấu đối diện với cô gấu giống y hệt khác. Bản thân anh thì ngồi ở chính giữa, với dáng vẻ của thẩm phán trên toà án, “Được rồi, hai em có thể bắt đầu.”
“Em..”
“Ngu ngốc! Ai biểu anh nói chuyện! Cô chủ nói rồi không thể nói chuyện trước mặt anh trai của cô chủ, anh là đồ ngốc à! Bây giờ chẳng phải bí mật của cô chú bị phát hiện rồi sao?!” Em gái gấu đột nhiên nhảy lên, chống eo, chắc là vị trí eo gấu, hét lớn với anh trai gấu đối diện.
Anh trai gấu cúi đầu, “Em…”
“Á á á sao anh lại bướng bỉnh như vậy hả! Không được tùy tiện gây phiền toái thêm cho cô chủ!”
Anh trai gấu lộ ra vẻ mặt chực khóc: “Nhưng mà anh…”
“Không được ngụy biện!” Em gái gấu hung dữ tiếp tục ngắt lời anh trai gấu.
Thôi Loan ngồi xem ở bên cạnh, hơi cau mày, vừa định ngăn cản sự quở trách đơn phương của em gái gấu, liền nhìn thấy em gái gấu đột nhiên giơ tay xuyên qua dưới cánh tay của anh trai gấu, ôm anh gấu quật mạnh vài cái, mặt gấu bị ép dẹp luôn, còn chà lông trắng trên đầu anh gấu. “Anh trai ngốc nghếch như anh bị lộ tẩy rồi chắc chắn cô chủ sẽ giận lắm! Đợi cô chủ quay về anh đừng có nói chuyện, em sẽ nói là do em lòi đuôi, không liên quan đến anh, anh đừng có nói bậy bạ biết chưa?!”
Anh trai gấu: “Hu hu, em gái…”
Em gái gấu: “Không được khóc!”
Thôi Loan ho một tiếng, chuẩn bị giải quyết vấn đề cho hai người, anh nghiêm túc mở miệng bảo: “Cô gấu, cô không thích anh trai của mình sao?”
Em gái gấu vẫn còn một tay ôm cổ anh trai gấu, xoay đầu nhìn sang, “Hả? Cái gì? Tuy anh trai của em rất ngốc, nhưng là em gái đương nhiên là em thích anh ấy rồi!”
Thôi Loan: “Được rồi, em đã nghe thấy rồi nhỉ, bây giờ đừng buồn nữa nhé.”
Anh trai gấu: “Dạ!”
Em gái gấu bỗng nhiên hiểu ra, hung dữ ném anh trai lên trên giường, nhào tới đấm cho anh gấu hai mươi phát, “Chỉ vì chuyện này mà anh lòi đuôi á? Có đầu óc không vậy!” Sau khi đánh xong, em gái gấu nâng tay lên vỗ vài cái, ngồi bên mép giường sờ trán thở dài, thuận tiện vẫy tay với Thôi Loan, “Thôi đi thôi đi, mang anh trai ngốc của em về đi.”
Thôi Loan làm theo lời cô gấu kẹp anh trai gấu đang ngã nhào dưới đất vào dưới cánh tay mang đi, nhưng trước khi rời đi anh nói: “Anh sẽ nói rõ chuyện này với em gái anh.”
Lúc Ô Ly quay về, bữa tối vừa mới được mang tới, dĩa ăn to nhỏ trải đầy bàn ăn. Tuy ông nội bàn ăn từng nói với Ô Ly trên người của ông chưa từng để nhiều đồ như vậy, nhưng đối với Ô Ly- người đã từng chứng kiến cảnh tượng ăn cơm của huynh trưởng- mà nói, cô cảm thấy bữa ăn đã vô cùng đạm bạc rồi. Phải biết là đời trước cô ở trong lâu đài, thi thoảng ăn cơm chung với anh trai, một cái bàn dài như thế mà bên trên toàn là đồ ăn, một bữa ăn còn chưa ăn xong mà đã đổi ba lần thức ăn, cô ngồi ở một bên mà nhìn không thấy mặt của anh trai ở phía còn lại.
Nếu đem ra so sánh thì bữa tối nhiều nhất chỉ có hai mươi món ăn này thật sự là anh trai đã chịu thiệt rồi.
“Có thể ăn cơm rồi.”
“Dạ.”
Hai anh em ngồi ở đối diện, khoảng cách không vượt quá ba mét, Ô Ly từ trong thế giới nội tâm hoạt bát của anh trai biết được tường tận tất cả mọi việc xảy ra. Thế là cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, đột nhiên nhìn anh trai một cái, “Có thể hóa giải hiểu lầm của em gái gấu và anh trai gấu thật sự tốt quá.”
Thôi Loan: “Ừm.”
Một lát sau anh hỏi: “Em biết à?”
Ô Ly: “Em biết là anh biết.”
Thôi Loan: “Chắc em là nữ phù thủy.”
Ô Ly: “… Ưm, dạ đúng.” Anh trai đang thầm nghĩ là mau nói đúng đi mau nói đúng đi.
Thôi Loan: “Cho nên, căn nhà này là căn nhà ma pháp.”
Ô Ly: “À, nhưng nó không giống với những gì anh tưởng tượng, ở đây chẳng qua là có rất nhiều tinh linh phòng ốc biết nói chuyện thôi.” Tuy không nghĩ rằng sẽ làm sáng tỏ chuyện này nhanh như vậy, nhưng dường như anh trai tiếp nhận chuyện này cũng khá ổn, cho nên cô dứt khoát không giấu giếm nữa, chủ yếu là giấu không được.
Thôi Loan: “Tinh linh phòng ốc?” Trên mấy cuốn sách kia không có nhắc đến tinh linh phòng ốc, rốt cuộc thứ đó có hình dạng như thế nào nhỉ? Muốn nghe họ nói chuyện quá đi!
Ô Ly: “…” Anh trai đang thầm reo hò muốn nghe quá đi, muốn nghe quá đi rồi.
Ô Ly đặt nĩa xuống, chuẩn bị thỏa mãn yêu cầu của anh trai, cô vỗ nhẹ lên bàn, “Ông nội bàn ăn ơi.”
Ngay sau đó, giọng nói già nua vang lên. “Anh trai của cô chủ nhỏ, chào cậu nhé.”
“Chào cậu.” Khăn trải bàn phe phẩy một góc khăn rủ xuống.
Dường như đây là một tín hiệu, bỗng chốc những lời chào hỏi xung quanh bắt đầu vang lên hết đợt này đến đợt khác, vốn dĩ là căn phòng chỉ có hai người, giống như đột nhiên sống lại, ồn ào như thể có hai ba mươi người đang ở đây. Thôi Loan dựa theo âm thanh đi tìm vật thể phát ra giọng nói, ánh mắt di chuyển từ bàn ăn trước mặt đến chiếc ghế dưới mông mình, cho tới vách tường, sàn nhà, trần nhà, bàn trà nhỏ, bình hoa, tủ bếp, thảm trải sàn… Lần đầu tiên trong cuộc đời Thôi Loan cảm thấy mắt của mình hơi không đủ xài.
Ô Ly vỗ tay vài cái, “Được rồi mọi người ơi, từng người một giới thiệu nha. Lúc nãy là ông nội bàn ăn và bà nội khăn trải bàn, sau đó là dì bình hoa, chú ghế đẩu và anh ghế đẩu, tiếp theo là chú sàn nhà nói trước nhé.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ dưới chân, “Tôi là sàn nhà, được làm từ gỗ dương và gỗ sa mu, tôi hơi sợ nước, nếu có thể thì mong chú ý đừng làm chống thấm ở diện tích lớn trên sàn nhà.”
“Xong, tiếp theo đến bác trai vách tường!”
“Ha ha ha tôi là vách tường, cũng làm từ gỗ, nhưng có một bức tường không phải bằng gỗ, mà được ốp bằng gạch đỏ, cậu đoán xem là ở mặt tường nào? Tiện thể nhắc luôn, ở vách tường đó thật ra có một cái lỗ vẫn luôn chưa được trám lại, nhưng mà đã dán giấy dán tường rồi nên không nhìn ra gì hết a ha ha~”
“Vậy tiếp theo là dì đèn.”
“Tôi là đèn, tuy tuổi tôi lớn hơn cậu, nhưng mà cô chủ nhỏ giữ gìn tôi rất tốt nên còn có thể sử dụng được rất lâu, ngoài ra tuy tôi không thích cậu nhưng mà cô chủ nhỏ thích cậu, nên cậu phải đối xử tử tế với cô chủ nhỏ của chúng tôi.” Dì đèn nghiêm túc giống hệt với anh trai nghiêm túc, đều rất yêu thích Ô Ly.
Buổi tự giới thiệu bản thân này dưới sự dẫn dắt của Ô Ly được tiến hành trật tự đâu ra đó đàng hoàng, hơn ba mươi tinh linh phòng ốc bao gồm mấy tinh linh trong phòng ngủ và nhà vệ sinh, từng người giới thiệu xong, Ô Ly lại mang hai tinh linh mình làm ra, chính thức giới thiệu với mọi người.
“Anh trai và mọi người ơi, đây là tinh linh mới do em tạo ra hôm qua sau khi em học được ma pháp mới, hai tinh linh này và hai anh em của em giống nhau, cũng là một cặp anh trai em gái.”
Các tinh linh phòng ốc đã tò mò từ lâu ào ào lên tiếng chào hỏi hoan nghênh, sau đó triệt để buông thả, mồm năm miệng mười bắt đầu nói chuyện. Dường như hoàn toàn quay về kiểu sinh hoạt lúc trước khi chỉ có một mình Ô Ly ở đây, chẳng qua bây giờ có thêm một Thôi Loan mặt lạnh nghiêm túc.
Vì có thuật độc tâm hack game, Ô Ly hoàn toàn không cảm thấy anh trai mặt lạnh đáng sợ, vì nội tâm lúc này của anh đang vô cùng kích động và hưng phấn, gióng tai lên nghe cuộc đối thoại của mỗi một tinh linh phòng ốc, anh còn nhìn chăm chú bàn ăn ít nhất ba mươi giây, suy nghĩ xem ông nội bàn ăn đã phát ra âm thanh từ đâu. Anh vui đến mức không có thời gian rảnh suy nghĩ về em gái, câu ‘Em gái đáng yêu quá’ theo thường lệ mỗi ngày tạm thời bị thay thế bởi ‘Những tinh linh phòng ốc này thật thần kì.’
Ô Ly không để ý, nếu có thể thật ra cô không mong anh trai nhìn thấy mình sẽ thầm nói lớn trong lòng là em gái đáng yêu quá, cứ có cảm giác là như thế dễ bị rối loạn nhịp tim, bị niềm yêu thích mãnh liệt tấn công hơi choáng váng, cứ như bây giờ là được rồi, ừm.
Ăn xong bữa tối náo nhiệt nhất đời mình, Thôi Loan gọi em gái ra ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị nói với cô một việc.
Ờm, đương nhiên em gái có thuật đọc tâm đã biết anh trai muốn nói gì trước khi anh trai mở miệng rồi, nhưng cô vẫn im lặng nghe anh trai nói hết.
Sau khi Thôi Loan nói xong, Ô Ly còn chưa lên tiếng, các tinh linh phòng ốc xung quanh đã nháo nhào thảo luận sôi nổi.
“Đi học? Tôi nghe nói những đứa trẻ ở bên ngoài đều phải đi học, cô chủ nhỏ cũng có thể đi học thì thật tốt quá, nghe nói trong trường có rất nhiều người bằng tuổi với cô chủ nhỏ, như thế thì cô chủ nhỏ có thể kết bạn rồi!”
“Nhưng mà cô chủ nhỏ chưa từng đi học, cô ấy có bị bỡ ngỡ không, còn nữa đột nhiên gặp nhiều người như thế, cô chủ nhỏ có sợ không?”
“Cô chủ nhỏ mười sáu tuổi rồi, nên tiếp xúc với nhiều người hơn mới đúng. Hơn nữa học thêm nhiều kiến thức hơn chẳng phải rất tốt sao, ông chỉ lo cô chủ nhỏ liệu có học nổi hay không thôi, dẫu sao bây giờ cô ấy mới bắt đầu đi học mà.”
“Ông nội bàn ăn nói đúng, tôi cũng cảm thấy cô chủ nhỏ nên đi ra ngoài gặp nhiều người hơn, nhưng mà phải hết sức cẩn thận đừng để thân phận bại lộ, nếu không bị bắt đi thì phải làm sao đây?”
Thôi Loan trong lòng đang háo hức rất muốn nói chuyện với các tinh tinh phòng ốc cuối cùng đã tìm được cơ hội nói chen vào một câu, “Nếu không cẩn thận bại lộ thân phận của mình ở bên ngoài thì liên lạc với anh ngay lập tức, anh sẽ giải quyết.”
“Oa oa oa, ca ca đại nhân đáng tin cậy quá, tôi bắt đầu thích anh trai của cô chủ nhỏ rồi!”
“Đi học thì phải đi rồi, nhưng mà Học Phủ Hoàng Gia và Học Phủ Đông Phương Đệ Nhất lúc nãy ca ca đại nhân nói đến, nên đi học chỗ nào đây?”
“Đương nhiên là đến Học Phủ Hoàng Gia rồi, học ở chỗ đó toàn là công chúa vương tử, cô chủ nhỏ chẳng phải vẫn luôn muốn xem công chúa và vương tử trông như thế nào sao.”
“Ờ ờ, cũng đúng ha! Vậy cô chủ nhỏ đi học ở Học Phủ Hoàng Gia đi!”
“Tôi nói mọi người này, yên tĩnh chút đi, chuyện này phải giao cho cô chủ nhỏ tự quyết định.”
Nói câu này xong, tất cả tinh linh phòng ốc, bao gồm cả Thôi Loan đều tập trung sự chú ý lên người Ô Ly.
Ô Ly chớp mắt. “Em muốn đi học ở Học Phủ Đông Phương Đệ Nhất.”
Vì muốn đi xem vương tử và công chúa có giống trong truyện cổ tích hay không, đời trước cô đã chọn đến học ở Học Phủ Hoàng Gia, tuy số lượng người ít nhưng những người đó đều rất khó gần, không giống với vương tử và công chúa trong truyện cổ tích chút nào. Vị Hoàng Đế của Đế Quốc bây giờ có bảy vương tử và ba cô công chúa, nhưng chỉ có tiểu vương tử, cũng chính là vương tử mà sau này Ô Ly suýt chút nữa đã kết hôn, mới không xem thường cô, là người bạn cô công nhận.
Ngoài Tiểu Vương Tử, Ô Ly còn có hai người bạn, hiện tại đều đang ở Học Phủ Đông Phương Đệ Nhất.