Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 152

Sổ tay trùng sinh công lược [152]

Thuật đọc tâm 12

Chương 152: Tờ khế ước

Trans: Meounonna

读心术12

第152章: 契约书。

Ô Ly nhân lúc anh trai đi ra ngoài, hẹn Thương Ly Minh gặp mặt tại một nhà hàng trên không ở một Sao Thương Mại thuộc Sao Đế Đô. Khi Ô Ly lén lén lút lút đi tới phòng ăn được bao riêng, Thương Ly Minh đã đợi ở đó rồi.

Tiểu vương tử Thương Ly Minh dạo này cũng cảm thấy không ổn lắm, cô ấy cảm giác được gần đây có ai đang theo dõi mình, ban đầu cô nghi là người anh cuồng em gái của chị em tốt Mạnh Mai, dẫu sao lúc trước ánh mắt của anh trai đó lúc nhìn cô ấy rất đáng sợ, không loại trừ khả năng đối phương mất trí hóa điên muốn dạy cho cô ấy một bài học. Nhưng cô ấy nhanh chóng cảm thấy không đúng, dẫu sao thân phận của cô ấy là một vương tử, sống ở trong cung điện vương tử mà còn có thể bị người ta giám sát hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thì người ở đằng sau chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, ít nhất cô ấy cảm thấy với thế lực của Bộ trưởng Mạnh phân bộ hai không thể làm được điều đó.

Có trời mới biết tuy cô ấy có hình dáng của con trai vì sử dụng ma pháp, nhưng dù sao cũng là một cô gái, cảm giác bị nhìn chằm chằm ngay cả khi đi vệ sinh tắm rửa thật sự quá tệ hại, cho dù không thể nhìn thấy cơ thể thật sự của cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy khó lòng chấp nhận.

Bạn tốt duy nhất biết thân phận con gái của mình là Mạnh Mai cũng vì anh trai của cô ấy mà tạm thời không thể gặp nhau, Thương Ly Minh một bụng tâm sự không biết trút vào đâu. Một cô gái hàng thật giá thật như cô ấy, ôm ấp thân mật với bạn thân thì có làm sao, nhưng mà ngặt nỗi đối diện với biểu cảm như đang nhìn đàn ông cặn bã của anh trai nhà người ta lại không tài nào giải thích được, đúng là vô cùng ấm ức. Vào lúc này Ô Ly chủ động hẹn cô ấy, Thương Ly Minh nhớ lại thân phận nữ phù thủy của cô, lập tức đồng ý gặp mặt. Thương Ly Minh nghĩ, cô em gái của sếp lớn Thôi này hình như không hề đơn giản, hơn nữa không biết vì sao mà biết được thân phận của cô ấy, cô ấy phải muốn biết đối phương có những con bài nào chưa lật, rốt cuộc là muốn hợp tác hay muốn nhận được lợi ích gì từ chỗ của cô ấy.

Ài, đương nhiên theo lý mà nói dựa vào quyền thế của Thôi gia, cô ấy cũng đâu có chỗ nào đáng để đối phương dòm ngó. Cộng thêm dáng vẻ em gái nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu kia của Ô Ly, Thương Ly Minh từ tận đáy lòng cảm thấy cô chắc hẳn không có tâm tư thâm sâu gì.

Ô Ly đi vào trong phòng riêng, Thương Ly Minh vừa nhìn thấy cô suýt chút nữa đã hất trà chiều trên tay ra ngoài. Bối cảnh được thiết lập trong gian phòng này là thảo nguyên rộng lớn, chính giữa có một cái đình nghỉ mát được hoa hồng quấn quanh, cảnh sắc sạch sẽ quyến rũ. Kĩ thuật mô phỏng này hiện tại đã rất hoàn thiện, đứng ở nơi này hệt như thật sự đứng ở trên thảo nguyên, còn có thể ngửi thấy hương hoa hồng trong gió. Dưới bối cảnh như thế, tiểu vương tử ngồi trong đình hoa hồng thật sự đẹp trai chói lóa, nhưng bây giờ cô ấy đang nhìn cách ăn vận của Ô Ly bằng ánh mắt kì lạ, biểu cảm rất phức tạp.

Ô Ly bao bọc mình chỉ còn lại một đôi mắt, trông vô cùng khả nghi.

Ô Ly nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, giơ tay lấy chiếc khăn choàng to màu đậm đang choàng trên người ra, “Ngại quá, em sợ bị anh trai phát hiện em đến tìm chị sẽ xảy ra chuyện, cho nên hơi che chắn chút xíu.”

Thương Ly Minh: Bọc mình thành dáng vẻ đáng nghi như vậy chắc là sẽ dễ bị phát hiện hơn chứ? Hơn nữa vì sao mấy cô người nào người nấy đều sợ anh trai như vậy hả! Không, phải nói là vì sao cô ấy lại gặp được nhiều tên cuồng em gái như vậy mới đúng!

Ô Ly đi vào trong đình, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Thương Ly Minh, gấp gọn khăn choàng kia đặt lên đùi mình. Lúc này Thương Ly Minh mới phát giác được trên chiếc khăn choàng lớn có hơi thở ma pháp nhàn nhạt, dường như có thể che giấu cơ thể của một người, làm giảm cảm giác tồn tại của người đó, tương tự với một số áo choàng ma pháp của nữ phù thủy. Quả nhiên cũng là nữ phù thủy giống với cô ấy, Thương Ly Minh lần nữa khẳng định. Từ lúc sinh ra đến nay, ngoài trừ tu giả phương đông bị nhốt ở trong Vương Cung sâu thẳm, đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra một sự tồn tại khác của dị đoan, hơn nữa còn là nữ phù thủy giống như mình. Chỉ riêng điểm này thôi đã làm Thương Ly Minh nảy sinh chút cảm giác thân thiết từ tận đáy lòng, bất giác biểu hiện của cô ấy càng thả lỏng hơn.

Hai mắt Ô Ly nhìn Thương Ly Minh, mở miệng hỏi cô ấy: “Cách đây không lâu em có được một năng lực, có thể nghe thấy tiếng lòng của một số người, nhưng không nghe được của chị, có lẽ vì đều là nữ phù thủy, chị cũng là nữ phù thủy, còn là nữ phù thủy được nhận truyền thừa nữa, chị có biết tình huống của em là như thế nào không? Ờm, đúng rồi, trước khi có được năng lực này, em đã từng xem được một tờ giấy giống như tờ khế ước vậy, hình như là thỏa thuận một giao kèo nào đó, nhưng mà em không hiểu chữ viết trên đó lắm, em muốn biết đây là khế ước gì.”

Ô Ly nói quá tự nhiên, Thương Ly Minh theo bản năng cân nhắc một lát rồi mới bảo: “Tờ khế ước? Vào lúc này mà còn có tờ khế ước được bảo tồn lưu trữ sao? Bây giờ đã không còn ai có thể tạo ra tờ khế ước mới nữa, khế ước cổ xưa đều là thứ rất hiếm gặp, vì một số lý do chị có thể đọc hiểu rất nhiều văn tự của nữ phù thủy, nếu em còn nhớ nội dụng. Viết cho chị xem, chị dịch thử… cho em.” Nói tới chữ cuối cùng, Thương Ly Minh mới kịp phản ứng lại bản thân đã nói cái gì.

Khoan đã, khoan đã, cô bạn nhỏ này vì sao vừa gặp đã nói hết chuyện ra ngoài rồi, tuy cùng một phe nhưng mà tụi mình thân lắm sao? Chẳng lẽ không nên thử thăm dò nhau gì đó trước, rồi thể hiện thân phận của mình gì đó, tiếp theo… Tóm lại cũng đâu có nên trực tiếp như vậy? Trong cuộc đời từ xưa đến nay của tiểu vương tử chưa từng có ai vừa gặp vài lần đã có thể chia sẻ bí mật với nhau, bỗng chốc có chút không chống đỡ nổi.

Nhưng Ô Ly ôm tâm tư đã là bạn tốt từ lâu, không có chút áp lực nào, nghe cô ấy nói như thế, gật đầu mỉm cười lấy ra một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn, đưa cho Thương Ly Minh, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn cô ấy: “Chính là cái này nè, em đã ghi hết những gì em còn nhớ ra rồi, chắc là không khác gì nhiều đâu.”

Chuẩn bị đầy đủ lắm đó chứ, Thương Ly Minh cảm thấy mình nên thận trọng một chút, sau khi cạn lợi trong phút chốc, cẩn thận nhận lấy tờ giấy, phát hiện không có ma pháp trên đó, mới bắt đầu xem văn tự trên giấy.

Qua một lúc sau, Thương Ly Minh mới bảo: “Tuy có một số chữ chị không biết, nhưng nội dung đại khái trên đây chị đã biết rồi.”

“Là gì vậy chị?” Ô Ly hơi căng thẳng nhìn chằm chằm cô ấy. Thật ra nếu tờ khế ước này rơi vào một mình cô, cô sẽ không lo lắng như vậy, nhưng lúc đó giao kèo được thoả thuận của tờ khế ước này rơi vào trên người cả cô và anh trai, cô sợ lỡ như đây là khế ước gì đó không tốt lắm, ví dụ như rút sức sống của anh trai để nâng cao ma lực của cô chẳng hạn, nếu như là loại này, cô tuyệt đối không thể bỏ mặc không quan tâm. Thật sự là do dạo gần đây cô phát hiện ma lực của mình tăng trưởng nhanh quá, trong đầu không nhịn được suy nghĩ hơi nhiều.

Thương Ly Minh thấy biểu cảm lo lắng của cô, cố ý muốn kéo dài thời gian trêu cô, liền chậm rãi bưng ly trà lên uống một hớp, sau đó mới nói: “Dấu ấn của tờ khế ước này được in vào trên người của em và một người khác nữa nhỉ? Có ấn ký hay không, cho chị xem thử.”

Ô Ly gật đầu, nắm bàn tay lại đọc thầm vài câu chú ngữ, sau đó mở bàn tay ra giơ tới trước mặt Thương Ly Minh cho cô ấy xem.

Thương Ly Minh cảm nhận thử khế ước đó một xíu, chậc một tiếng, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc suýt xoa. Cô ấy khác với Ô Ly, dòng dõi nữ phù thuỷ của cô ấy truyền thừa kiến thức bằng huyết thống, cho dù mẹ vừa sinh ra cô ấy thì bà ấy đã chết, nhưng từ khi cô ấy hiểu chuyện trong đầu liền có một cuốn sách ma pháp, cô ấy học được rất nhiều ma pháp ở trong đó, còn lợi hại hơn Ô Ly cơ. Cho nên cô ấy càng hiểu rõ sức mạnh của tờ khế ước này, đồng thời cô ấy không nhịn được nhìn Ô Ly bằng ánh mắt hơi sâu xa, hỏi cô: “Người còn lại trong tờ khế ước bị in ấn ký này với em là ai?”

Ô Ly thành thật trả lời: “Là em và anh trai em.”

“Phụt—” Thương Ly Minh phun trà hoa hồng mình vừa uống xong ra ngoài, cô ấy ngỡ ngàng không dám tin đánh giá Ô Ly từ trên xuống dưới, lau vết nước bên khoé miệng mình, hỏi: “Anh trai của em, Thôi Loan của Thôi gia?!”

“Dạ đúng.” Ô Ly nhìn biểu hiện của cô ấy, càng căng thẳng hơn, lòng bỗng chùng xuống, đột nhiên tự suy diễn ra rất nhiều hậu quả kinh khủng. Lúc trước mẹ đã từng kể cho cô nghe về một số ma pháp hắc ám đáng sợ, tuy cô cảm thấy nhà mình sẽ không có nữ phù thuỷ độc ác, nhưng ai mà biết tờ khế ước đó là do ai để lại, lỡ như thật sự có hại với anh trai, cô…

Ô Ly còn chưa suy diễn xong, đã thấy Thương Ly Minh khuôn mặt đờ đẫn bảo: “Đây là khế ước hôn nhân.”

Ô Ly ngồi ở đó sững sờ mấy giây, mặt viết đầy ‘Mình đã nghe thấy cái gì’ ‘Chắc chắn là mình nghe nhầm rồi’, một lát sau mới nói: “Hình như hồi nãy em chưa nghe rõ?”

Thương Ly Minh cầm tờ giấy đó lên: “Khế ước hôn nhân, nghĩa là hai người kí kết khế ước trở thành vợ chồng, hơn nữa đây là loại khế ước hôn nhân nghiêm ngặt nhất, cả đời này hai người ở bên nhau, không thể có bất kì hành vi bất trung nào, nếu ngoại tình sẽ bị lời nguyền nguyền rủa tới chết. Hơn nữa cũng không thể giải trừ khế ước, vì hiệu lực của khế ước hôn nhân này vô cùng lớn mạnh, từ ấn ký trong lòng bàn tay em có thể nhìn ra được.”

Ô Ly nghe xong sắp khóc tới nơi, nắm chặt khăn choàng lớn trên đùi mình, “Nhưng mà, em và anh trai, chúng em là anh em mà, sao có thể là khế ước hôn nhân được.”

Thương Ly Minh: “Nghe nói thời xa xưa, có rất nhiều gia tộc phù thuỷ vì để bảo vệ ma lực trong huyết mạch mình tốt hơn, đều sẽ kết hôn với nam giới có quan hệ huyết thống với mình.”

Ô Ly thật sự bị doạ cho bật khóc rồi, cúi đầu lau nước mắt bằng mu bàn tay. Nếu thật sự là như thế, cô cũng không biết nên giải thích với anh trai như thế nào.

Thương Ly Minh hù doạ người ta xong, lại ho khan một tiếng nói: “Nhưng mà chị cảm thấy có thể em không phải là em ruột của Thôi Loan.”

Ô Ly xoạt một cái ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Em không phải em của anh trai á?!”

Biểu cảm còn kinh ngạc hơn cả lúc nãy biết đó là khế ước hôn nhân.

Thương Ly Minh ghé sát vào cô, chỉ vào một chữ nào đó trên tờ giấy bảo: “Chữ này nghĩa là gì? Lúc trước chị đọc không hiểu chữ này, em biết không?”

Ô Ly chỉ biết vài chữ trên đó thôi, mà chữ Thương Ly Minh chỉ vào vừa hay là chữ cô biết. “Chữ này là ‘Thôi’.” Cô nói.

“Như vậy thì đúng rồi.” Thương Ly Minh giơ tay ra búng vào tờ giấy, “Ở trên đây viết là, bốn trăm năm trước Thôi gia và một gia tộc phù thuỷ, chắc là nhà của em, đã đánh nhau, hai bên là kẻ địch đối chọi gay gắt, họ đã cùng lúc nguyền rủa đối phương, ma lực vốn cường đại của gia tộc em bị áp chế không tài nào sử dụng được, hơn nữa mỗi một thế hệ sau sẽ ngày càng mai một suy tàn đến khi không sử dụng ma pháp được nữa, còn người Thôi gia thì không thể sống quá sáu mươi tuổi, hoá ra tuổi thọ ngắn của người nhà họ Thôi là vì bị nguyền rủa à, chị còn tưởng là di chứng của việc khai phá não bộ b**n th** nhà họ chứ.”

Thương Ly Minh cảm thán một câu, tiếp tục nói: “Sau đó hai nhà các em cảm thấy cứ giằng co như thế mãi cũng không ổn, nhưng mà chẳng có ai chịu cúi đầu nhường bước trước hết, thế là đã lập ra khế ước này. Nếu trong số các con cháu thế hệ sau của hai nhà, có hai người yêu nhau kích hoạt khế ước hôn nhân này, vậy tác dụng lời nguyền đối với hai bên sẽ từ từ giảm nhẹ đi, mãi đến cuối cùng có một đứa bé cùng lúc mang trong mình dòng máu của Thôi gia và huyết mạnh của gia tộc em được chào đời, lời nguyền mới hoàn toàn được hoá giải. Chị nghĩ là, nếu em và Thôi Loan thật sự là anh em ruột, vậy chẳng phải em đã có huyết mạch của cả hai nhà à, nếu là như thế, lời nguyền đã được hoá giải từ lâu rồi mới phải.”

“Nếu em thật sự muốn biết, đi kiểm tra một cái là biết ngay mà.” Cuối cùng Thương Ly Minh đã đưa ra một lời kiến nghị như thế.

Ô Ly mặt đầy mơ màng, cô nhớ tới chiếc hộp bản thân cô không tài nào mở ra được, nhưng anh trai đụng vào một cái là mở ra dễ dàng. Dường như, thật sự cần phải có hai loại huyết mạch hợp sức mới có thể mở ra được? Nhưng mà vậy cũng đâu có đúng! “Chúng em, em và anh trai đâu có yêu nhau, tại sao lại có tác dụng được.”

Thương Ly Minh nhún vai xoè hai tay ra, “Có lẽ là vì hai người có thiện cảm rất lớn với nhau.”

Thiện cảm? Ô Ly quả thực rất sợ anh trai, nhưng lúc đầu xuất phát từ mối quan hệ người thân cùng huyết thống, trong lòng cô thật ra cũng thích anh trai lắm, hơn nữa đời trước cô làm hỏng chuyện be bét, nên rất ngưỡng mộ người anh trai việc gì cũng có thể giải quyết êm xuôi ổn thoả. Còn về thiện cảm của anh trai đối với cô… quả thực từ ban đầu đã lớn vô cùng rồi.

“Vậy bây giờ em phải làm sao?” Ô Ly không có chút manh mối nào, cầu cứu kéo tay Thương Ly Minh, nói năng lộn xộn, “Cho dù em và anh trai không phải anh em ruột, nhưng mà em cũng không thể kết hôn với anh ấy, chuyện này kì quặc quá!”

Thương Ly Minh vỗ tay cô vài cái, “Kết hôn còn chưa tính, tụi em còn phải sinh một đứa con ra, lời nguyền mới được hoá giải hoàn toàn, nếu không một khoảng thời gian sau lời nguyền sẽ bị phản tác dụng.”

Ô Ly: “…”

Bình Luận (0)
Comment