Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 153

Sổ tay trùng sinh công lược [153]

Thuật đọc tâm 13

Chương 153:   “Anh trai em gái” Schrodinger (。•̀ᴗ-)✧

(*) Schrodinger (Tên nhà khoa học): ý chỉ sự không xác định, ngôn ngữ mạng TQ.

Trans: Meounonna

读心术13

第153章: 薛定谔的兄妹(。

“Gia chủ, cách đây một tiếng ba mươi phút trước tiểu thư tiến vào nhà hàng trên không ở Sao Thương Mại thuộc Sao Đế Đô, bây giờ đã đi ra rồi.”

“Ừm, Thương Ly Minh đi cùng với em ấy đã ra ngoài chưa?”

“Dạ không, Thương Ly Minh vẫn còn ở lại phòng riêng của nhà hàng.”

“Nội dung cuộc trò chuyện là gì?”

“Báo cáo gia chủ, vì sự quấy nhiễu của từ trường không xác định, chúng em không thể ghi nhận cuộc trò chuyện.”

Thôi Loan dừng cuộc gọi, tiếp tục xử lý công việc. Mạnh Tự Chân từ nãy tới giờ vẫn luôn ngồi im bên cạnh ho một cái, thu hút sự chú ý của Thôi Loan, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu xem, Thương Ly Minh đúng là cái thứ không ra gì, lúc trước thân mật với Mai Mai nhà tôi như vậy, bây giờ lại đi lừa dối em gái Ô Ly, một tên như vậy nên nhân cơ hội xử lý sớm thì tốt hơn. Ài, kế hoạch cậu làm lúc trước có phải sắp bắt đầu rồi không? Hay là bây giờ tôi đi chuẩn bị nha?”

Mạnh Tự Chân lúc trước còn khuyên sếp lớn Thôi bình tĩnh, từ khi bắt gặp cảnh tượng kia ở trong bữa tiệc, đã thay đổi lập trường chỉ trong nháy mắt, đứng về cùng một phe với sếp lớn Thôi. Nhưng mà ngặt nổi chính vào lúc này, sếp lớn Thôi lại đổi ý. Anh còn chẳng thèm nhìn Mạnh Tự Chân, bảo: “Mấy ngày nay em gái đã giải thích với tôi rất nhiều, tuy tôi không tin, nhưng mà về mức độ quan tâm và bảo vệ Thương Ly Minh của em ấy, tôi đã hiểu rõ ràng rồi. Sự quan tâm của em ấy với Thương Ly Minh vượt ngoài sự tưởng tượng trước đó của tôi, điều này ảnh hưởng cực kì xấu tới kế hoạch, cho nên kế hoạch tạm thời gác lại, tôi phải đảm bảo em gái sẽ không vì bất kì lý do ngoài ý muốn nào xa lánh tôi thì mới có thể chính thức xác định kế hoạch thực hiện hoàn thiện được.”

Mạnh Tự Chân tức đến mức ‘hai da’ vỗ mạnh vào đùi một cái: “Tên khốn tiểu vương tử đó rốt cuộc có chỗ này tốt! Mai Mai nhà tôi cũng vậy, mặt trong mặt ngoài nói lời hay ý đẹp với tôi, còn ép tôi không được đi kiếm chuyện với người ta nữa!”

Hai tên anh trai cuồng em gái vô cùng chán ghét tiểu vương tử đùa giỡn em gái nhà mình trong lòng bàn tay, ước gì có thể lập tức nhét đối phương vào trong miệng của trùng Rama gây hại vũ trụ. Tiểu vương tử Thương Ly Minh xuất hiện trong đầu hai người với hình tượng tay trái ôm Ô Ly, tay phải ôm Mạnh Mai, cười ngạo nghễ khoái trá, vô cùng đáng ghét.

“Ài, nếu đổi thành người khác, ít nhất không phải là tên lăng nhăng như thế, tôi cũng đâu đến mức không chấp nhận, sao Mai Mai nhà tôi lại không có mắt nhìn như thế chứ, cậu nói xem tôi có cần tìm đàn ông tốt hơn sắp xếp cho Mai Mai gặp mặt thử không? Nói không chừng em ấy nhìn trúng người khác sẽ không thèm để ý tới tên tiểu vương tử kia nữa? Tuy tôi không muốn Mai Mai rời khỏi tôi sớm như vậy, nhưng cân nhắc nặng nhẹ, nói không chừng đây mới là cách tốt nhất.” Mạnh Tự Chân sờ vào đầu tóc dạo gần đây bị rụng dữ dội, hỏi bạn tốt: “Thôi Loan Loan, hay là cậu cũng thử cách này đi?”

Thôi Loan còn không thèm ngẩng đầu, “Sao tôi có thể yên tâm giao em gái mình cho người khác.”

Mạnh Tự Chân trợn mắt với anh một cái: “Chẳng lẽ cậu còn định sống cả đời với em gái à.”

Thôi Loan: “Rõ ràng vậy mà, tôi đã định như thế đó.”

Mạnh Tự Chân: “… Cậu đang đùa đó hả?”

Thôi Loan: “Không.”

Mạnh Tự Chân: “Nhưng mà cho dù cậu không nỡ cách mấy, đợi sau này em gái tìm được người mình yêu, quyết tâm rời xa cậu, người làm anh cũng chỉ đành lùi bước vì hạnh phúc của em ấy thôi.” Anh ta nói một hồi mà lòng chua xót theo.

Nhưng Thôi Loan từ đầu đến cuối không có chút đắn đo nào, dứt khoát bảo: “Người có thể cướp em gái từ tay tôi hoàn toàn không tồn tại.”

Mạnh Tự Chân thể hiện sự quan tâm chân thành đến bạn thân: “Bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi, chẳng lẽ dạo này không có đi khám hả?”

Tuy nói với Mạnh Tự Chân chắc như đinh đóng cột, nhưng thật ra Thôi Loan cũng có hơi xoắn quýt trong lòng, anh không rõ vì sao em gái chỉ mới gặp Thương Ly Minh hai ba lần mà đã quan tâm đối phương như thế. Trên người em gái có bí mật mà anh không biết, điều này làm Thôi Loan cảm thấy rất không yên tâm. Sếp lớn Thôi quen với việc nắm rõ tình hình mọi việc chuẩn bị biện pháp ứng phó từ trước lại lên cơn rồi, trong lòng cuộn trào như gió lốc quét qua vèo vèo.

Sếp lớn Thôi khó chịu, tâm tình của Ô Ly càng tệ hơn, sau khi cô rời khỏi chỗ của Thương Ly Minh, tâm tình bơ phờ, ngây ngẩn ở trên đường lớn, vô thức đi vào dòng người tấp nập, sau đó bị đủ các loại suy nghĩ trong lòng của mọi người làm cho giật mình tỉnh ra.

Như vậy không được! Ô Ly nắm tay nghĩ, là một nữ phù thuỷ, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm với khế ước này, đầu tiên cô phải xác định mình và anh trai rốt cuộc có phải là anh em ruột không. Sau khi Ô Ly quyết định, ngay cả xung kích của những suy nghĩ trong đầu loạn xạ kia cũng bị lờ đi, chuyên tâm muốn tìm đáp án, cô quay về Thôi Phủ như bay, sau đó chạy về phòng mình, đem hộp kẹo ma pháp lớn ra, đổ xoành xoạch lên trên giường, lật tìm thông tin chú ngữ trên giấy gói của mỗi một viên kẹo.

Cô đi vào nhà như một cơn gió cuốn, sau đó lại lướt nhanh vào trong phòng, những đồ nội thất bên ngoài đang tán gẫu, bị cô doạ cho hết hồn, bắt đầu xôn xao bàn tán một cách lo lắng.

“Cô chủ nhỏ làm sao thế, chạy nhanh quá trời?”

“Đúng đó, hơn nữa mỗi ngày cô chủ nhỏ về nhà đều sẽ chào hỏi với chúng ta, hôm nay không nói chữ nào, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hôm nay lúc cô chủ nhỏ đi không phải bảo đi gặp một người bạn sao? Chẳng lẽ là cãi nhau với bạn?”

Cây chổi lúc trước Thôi Loan tặng cho Ô Ly, đã được Ô Ly tạo thành một tinh linh phòng ốc, nó cũng có tính cách rất hoạt bát, soạt soạt soạt quét đất, đi đến trước cửa phòng của Ô Ly, thò cán chổi vào, tựa vào cửa hệt như nhìn trộm, “Cô chủ ơi, cô sao thế.”

Ô Ly lật tìm kẹo miệng lẩm bẩm, “Không phải cái này.” “Ma pháp thanh tẩy phiên bản cao cấp không phải.” “Ma pháp biến hình đám mây, không phải.” “Đâu rồi ta, mình nhớ lúc trước từng thấy qua mà.”

Nghe thấy giọng nói của chổi ở cửa phòng, cô phất tay ra vẻ đừng làm ồn, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

“Tìm thấy rồi! Ma pháp giám định huyết thống!”

Đây là một ma pháp hơi cao cấp, bây giờ Ô Ly muốn sử dụng sẽ hơi vất vả, nhưng cô không quan tâm được nhiều như thế nữa, lột giấy gói kẹo nhét vào miệng, học ma pháp này.

Ma pháp giám định huyết thống cần vật trung gian, máu tươi hoặc tóc. Ô Ly nhìn thời gian, phát hiện còn chưa tới giờ anh trai tan làm về nhà, cô nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng anh trai, mở toang cửa ra. Hai anh em gấu đang ngồi ở trong trò chuyện bị cô doạ cho hết hồn.

“Cô chủ cô về rồi ạ? Í, cô chủ cô đang làm gì vậy?” Em gái gấu tò mò chắp tay sau lưng chồm tới, anh trai gấu cũng đi theo phía sau.

Ô Ly vén chiếc chăn được gấp loạn xạ trên giường, cẩn thận tìm tóc của anh trai, miệng nói: “Chị muốn tìm một sợi tóc của anh trai.”

“Sợi tóc?” Em gái gấu mặt hiện lên vẻ nghi ngờ. Anh trai gấu vỗ vào giường bằng tay gấu mềm mại, “Trên người của cậu có tóc của anh trai cô chủ không?”

Ô Ly giờ mới phản ứng lại, cũng lay giường theo, “Đúng đúng đúng, cậu mau tìm xem, có tóc của anh trai không?”

Lúc này giường đang ngủ ngon lành, một ngày hai mươi ba tiếng đồng hồ nó đều đang ngủ, đột nhiên bị đẩy cho tỉnh dậy, giọng nói còn có chút ngáy ngủ: “Tóc á? Ờ, tóc à, ngáp, để tôi tìm thử xem, ngáp~”

Một lát sau, giường mở miệng bảo: “Ở dưới gối đầu có một sợi.”

Ô Ly lập tức lấy gối đầu lên, cẩn thận tìm kĩ, quả nhiên tìm thấy một sợi tóc ngắn. Cô cầm sợi tóc chạy về phòng, để hai chú gấu bốn mắt nhìn nhau.

Giường: “Hết chuyện rồi đúng không? Vậy tôi ngủ tiếp nha.”

Ô Ly đi ngang qua phòng khách, tiếng hỏi han lũ lượt vang lên, “Cô chủ nhỏ đợi đã, đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Có chuyện gì khó khăn nhất định phải nói với mọi người nhé.” “Cô chủ nhỏ cô chạy chậm thôi, coi chừng té.”

Ô Ly phẩy tay với mọi người: “Bây giờ còn chưa xác định, đợi lát nữa em nói với mọi người sau.” Sau đó đóng cửa một cái cạch.

Nửa tiếng sau, Ô Ly hai mắt đỏ hoe, biểu cảm ủ rũ, hai vai rủ xuống, chân trần lê thân thể mệt mỏi đi ra ngoài, đi đến chiếc ghế trước bàn ăn ngồi phịch xuống một cái, ngửa đầu nhìn trần nhà, mặt đờ đẫn. Thấy dáng vẻ này của cô, mọi người trong nhà bỗng chốc im lặng, cuối cùng vẫn là ông nội bàn ăn cẩn thận mở miệng nói: “A…a, cô chủ nhỏ có khát không, cô muốn uống trà không, có muốn ăn chút gì đó không?”

“Đúng đúng đúng, lò nướng trong bếp vừa nướng xong bánh quy mới, cô có muốn thử không?”

Ô Ly không có tinh thần ủ rủ run bàn chân và đôi tay, trà nóng hổi và bánh quy trà sữa được mang lên bàn. Ô Ly chậm rì rì ngồi thẳng dậy, sau đó đổi một hướng khác nằm dài trên bàn ăn, mềm nhũn thành một vũng bùn buồn bã.

“Mọi người ơi, nếu như, con và anh trai không phải anh em ruột thì phải làm sao đây?” Một lát sau, giọng nói u uất của Ô Ly truyền vào tai của mỗi một tinh linh phòng ốc. “Lúc nãy con mới sử dụng ma pháp giám định huyết thống, con không phải em ruột của anh trai.”

“Nếu anh trai biết thì phải làm sao.” Ô Ly đập đầu xuống bàn một cái cạch.

“Ể? Thật sao? Nhưng mà nếu như cô không phải em ruột của cậu ấy, lúc đầu sao cậu ấy lại đi tìm cô chứ.” “Đúng đúng, chắc không phải là nhẫm lẫn gì đâu nhỉ.” “Cô chủ nhỏ đã biết sử dụng ma pháp giám định huyết thống rồi sao? Thật giỏi quá!” “Bây giờ là lúc cảm thán về điều này à? Tôi cảm thấy chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị, nói không chừng đợi đối phương phát hiện ra chuyện này, chúng ta sẽ phải quay về chỗ cũ đó.” “Ể, nếu như thế thì cũng tốt mà!”

Ô Ly: “Con không biết vì sao anh trai lại hiểu lầm, nhưng mà tình hình bây giờ là, chúng con không phải anh em ruột, hơn nữa con và anh trai đã kí kết khế ước hôn nhân, con phải kết hôn với anh ấy, và sinh ra một đứa bé, mới có thể phá vỡ lời nguyền được truyền qua nhiều thế hệ của chúng con.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả tinh linh phòng ốc đều ngơ ngác, bước ngoặc này là sao nữa? Có phải tình hình diễn biến kì lạ quá rồi không? Ô Ly nói xong thì không lên tiếng nữa, chỉ có những tinh linh phòng ốc khác nhốn nháo bàn luận tình hình hiện tại. Nhưng mãi đến khi Thôi Loan tan làm về nhà, mọi người cũng chưa thể thảo luận cho ra một kết quả.

Khi Thôi Loan tan làm về nhà vẫn mang theo quà như thường lệ, nhưng anh vừa vào cửa đã cảm thấy gì đó sai sai. Lúc trước anh về, em gái đều sẽ đợi anh ở trong phòng khách, nhưng bây giờ em gái không ở phòng khách, cửa phòng thì đóng chặt, hiển nhiên bây giờ cô đang ở trong phòng. Thứ hai trong căn nhà này có rất nhiều tinh linh phòng ốc hoạt bát thích nói chuyện, nói mãi không biết chán, anh quay về thường sẽ nghe những đồ đạc trong nhà tán gẫu, nhưng hôm nay anh về, mọi người đều cực kì im lặng, chẳng ai lên tiếng nói gì cả, dường như đã quay về dáng vẻ lúc trước.

Thôi Loan: “…” Chắc chắn là do Thương Ly Minh, chắc chắn là anh ta đã làm gì với em gái, quả nhiên không thể giữ người này lại được.

Thôi Loan đợi mãi đến bữa cơm tối, mới thấy em gái bước ra từ trong phòng. Dễ thấy một điều là cô đang căng thẳng, lúc nhìn anh ánh mắt nhấp nháy trốn tránh, biểu cảm sầu não tâm trạng nặng nề.

“Ăn cơm thôi.” Thôi Loan không hỏi gì cả, chỉ nói một câu như thế. Nhưng anh đã tự hỏi trong lòng rồi, Ô Ly ngồi ở đối diện chịu đựng vô số câu hỏi trong lòng anh trai cảm nhận được sự chất vấn từ sâu trong linh hồn. Nếu cô không phải là em ruột của anh trai, không phải là con cháu Thôi gia, vậy cô phải làm sao? Điều tồi tệ nhất là khế ước hôn nhân, cô không biết phải giải trừ như thế nào, hơn nữa nếu thật sự giải trừ được rồi, thì lời nguyền của hai bên nên làm như thế nào?

Lúc nãy Ô Ly nằm trên giường ngay cả cách ‘Làm anh trai bất tỉnh, ngủ với anh sau đó lén sinh con’ như thế mà cô cũng đã suy nghĩ qua rồi, cuối cùng bị kẹt ở bước thứ nhất, cô không thể nào tưởng tượng ra cảnh mình ngủ với anh trai, tội lỗi quá. Hơn nữa cho dù anh trai rất thích cô, nếu như cô thật sự làm như thế, anh trai sẽ tức giận.

Thôi Loan thấy hai mắt Ô Ly trống rỗng, chọc nĩa vào mặt mình.

Anh đứng dậy, lấy khăn tay lau mặt cho Ô Ly, sau đó ngồi về chỗ cũ bình tĩnh thong dong hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, nếu em không ngại có thể nói với anh, bất kì khó khăn nào anh cũng có thể giải quyết cho em hết.”

Ô Ly cũng không biết lý do vì sao, đầu óc mơ màng, theo bản năng hỏi một câu: “Chuyện sinh con cũng có thể giải quyết ạ?”

Sinh con? Sinh con! Sinh với ai, Thương Ly Minh sao? Anh trai mặt cứng đơ bẻ gãy chiếc nĩa mình đang cầm trong tay.

Bình Luận (0)
Comment