Sổ tay trùng sinh công lược [158]
Thuật đọc tâm 18
Chương 158: Kĩ năng hack game trong tay, không sợ không qua ải
Trans: Meounonna
读心术18
第158章: 外挂在手,通关不愁
Mục đích Thôi Loan đi đến Sao Tây Thiên Mã là thuyết phục một trong những thành viên của hội nghị bí mật, thành viên vương thất Thương Nguyên Thuật đồng ý đề án giải phóng dị đoan. Thật ra Luật Phản dị đoan được thay đổi vào bốn trăm năm trước, những người năm ấy đã qua đời từ lâu, con người bây giờ đa phần đều không biết đến sự tồn tại của dị đoan, một bộ luật như vậy bất kể có bãi bỏ hay không, đáng lý ra không có quá nhiều trở ngại với những người này.
Lúc trước Thôi Loan cũng nghĩ như thế, nhưng sau khi nghe Ô Ly nói thân phận thật sự của Thương Ly Minh là nữ phù thủy, anh lập tức hiểu ra các mối quan hệ phức tạp có liên quan trong đó. Điều này rắc rối hơn những gì anh nghĩ ban đầu rất nhiều, lúc trước anh không rõ lực cản trong việc này đến từ đâu, bây giờ đã rõ ràng rồi. Anh không có ý định cuốn vào cuộc tranh đoạt Vương Vị, nhưng lần này thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng nếu đã làm rồi, thì Thôi Loan chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, thậm chí anh đã ra một quyết định gì đó.
Nếu nguy hiểm đã được giải trừ, Thôi Loan lần nữa hẹn thời gian gặp mặt Thương Nguyên Thuật, lần này anh cũng mang Ô Ly theo, nhưng đây là do chính Ô Ly yêu cầu.
Anh trai đang cố gắng cho tương lai của cô, nên cô cũng muốn giúp anh ấy một ít việc. Ô Ly suy nghĩ như thế đó, nếu Thương Nguyên Thuật không đồng ý, cô có thể giúp anh nghe trong lòng của đối phương đang lo lắng điều gì, như thế sẽ thuận lợi hơn.
Thật ra đời trước Ô Ly đã từng gặp Thương Nguyên Thuật, vào lúc cô và Thương Ly Minh đính hôn. Vai vế của Thương Nguyên Thuật rất cao, thuộc hàng ông của Vương Thượng bây giờ, năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi, đối với người Đế Quốc có tuổi thọ trung bình là hai trăm tuổi mà nói, cũng được tính là không còn nhỏ nữa, nhìn dáng vẻ ông ấy gầy ốm nhỏ nhắn dường như cơ thể không khỏe lắm. Nhưng Ô Ly biết ba bốn năm sau ông ấy vẫn còn rất minh mẫn.
Thương Nguyên Thuật là một ông lão nhỏ nhắn không dễ nói chuyện, tính cách kì quặc cứng rắn, ngay cả khi đối diện với Vương Thượng ông ấy cũng không cho sắc mặt tốt, xụ mặt không nói lời nào. Đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Ô Ly đối với ông ấy.
Từ khi có được thuật đọc tâm, ấn tượng ban đầu của Ô Ly với rất nhiều người đều đã bị sụp đổ nghiêng trời lệch đất, cô đã quen rồi, cho nên… sau khi nhìn thấy ông lão Thương Nguyên Thuật, cô cũng hoàn mỹ giữ vững bình tĩnh.
“Tôi biết cậu đến đây vì điều gì, tôi không muốn nhún tay vào trong đó, ở đó nước sâu, không phải là nơi một ông lão như tôi có thể dây vào, tôi già rồi không sống được mấy năm nữa, chỉ mong một chút yên tịnh thôi.” Thương Nguyên Thuật mí mắt sụp xuống, ngồi ở đó uống trà, chậm rãi nhưng kiên định nói một tràng như thế.
Thôi Loan đã sớm biết rõ tính cách của ông ấy, đương nhiên không thể từ bỏ nhanh như vậy, anh trình bày những lợi ích mà mình có thể đưa ra để trao đổi, Thương Nguyên Thuật lắng nghe, trong mắt không hề lay động chút nào, hiển nhiên hoàn toàn không có hứng thú.
Ông ấy nói với giọng điệu hơi lạnh lùng và thờ ơ: “Nếu Thôi gia chủ chỉ đến đây để thăm lão già này, tôi đương nhiên hoan nghênh, nhưng việc hợp tác thì e là không có cách nào.”
Tiếp đó dù Thôi Loan nói gì, ông lão cũng mặt không cảm xúc, bày ra dáng vẻ khó chiều mặc kệ cậu nói thế nào, tự tôi vững vàng không lay động.
Thôi Loan đưa ra vô số lợi ích, đối phương còn chẳng thèm nhích mí mắt lên một tí, tình hình trông vẻ thật sự không tốt đẹp chút nào. Ô Ly ngồi cạnh Thôi Loan tỏ vẻ ngoan ngoãn đã sắp không nhịn được nữa rồi, cô thật sự nhịn không nổi kéo ống tay áo của anh trai.
Thôi Loan ngừng nói, nhìn cô với vẻ dò hỏi, cô kéo đầu anh xuống, thì thầm vài câu vào tai anh.
Lúc Thôi Loan nghe Ô Ly nói chuyện, cả quá trình không có biểu cảm gì, nhưng sau khi Ô Ly nói xong, anh gật đầu, không chút do dự thay đổi kế hoạch ban đầu của mình, dựa theo những gì Ô Ly nói, nói với Thương Nguyên Thuật:
“Nếu ngài đồng ý giúp đỡ, cửa hàng bánh kem Tinh Hoa và cửa hàng bánh ngọt điểm tâm Nguyệt Hoa dưới trướng Thôi Thị mỗi tiệm sẽ mở thêm một trăm chi nhánh ở Sao Tây Thiên Mã, những cửa hàng này sẽ chia cho ngài năm mươi phần trăm hoa hồng; Công viên chủ đề chuỗi series Anh hùng vũ trụ sẽ mở hai cứ điểm ở đây; Diễn viên chính trong series phim thiếu nhi tác phẩm của công ty chế tác điện ảnh dưới trướng Thôi Thị, tôi sẽ sắp xếp cho họ đến Sao Tây Thiên Mã tổ chức buổi hội diễn quy mô lớn trong vòng ba tháng; Ngoài ra còn tặng cho ngài bộ trang sức kiểu dáng mới nhất nhân dịp kỉ niệm trăm năm do công ty Kim hoàn Ngọc châu Thiên Châu dưới trướng Thôi Thị công bố ra mắt, phiên bản chế tác riêng ‘Trái tim yêu thương’ độc nhất vô nhị.”
Sở dĩ Thôi Loan nói như thế là vì Ô Ly đã bảo với anh như thế, còn Ô Ly ngay từ lúc ban nãy nhìn thấy ông lão, đã bắt đầu nghe ông ấy phàn nàn trong lòng, nói gì mà cửa hàng bánh kem Tinh Hoa và cửa hàng bánh ngọt điểm tâm Nguyệt Hoa của tên nhóc họ Thôi này mở tại sao chỉ có một cửa hàng ở Sao Tây Thiên Mã, còn cách xa như vậy nữa, muốn ăn phải gọi người đi mua liền, còn hay thiếu hàng, muốn ăn lại ăn không được, hiếm khi bà xã không ở nhà muốn lén ăn một chút, kết quả vì khoảng cách quá xa không kịp mua về, đã bị phát hiện rồi.
Còn than phiền công viên chủ đề series Anh hùng vũ trụ được xây dựng bởi công ty dưới trướng nhà họ Thôi không có ở Sao Tây Thiên Mã, muốn đi chơi mãi nhưng vì phải đi tới nơi cách mấy tinh cầu lận, phiền phức quá nên vẫn luôn chưa đi được.
Thuận tiện còn khen một bộ phim thiếu nhi do công ty dưới trướng Thôi Thị làm, ông ấy và cháu trai cháu gái đều rất yêu thích các diễn viên chính trong phim, lần sau có cơ hội phải đi đến Sao Thủ Đô mang theo cháu trai cháu gái cùng đi xem người thật.
Cuối cùng ông còn phiền muộn trong lòng, kỉ niệm một trăm năm ngày cưới với bà xã sắp đến rồi, muốn tặng một món quà, ông nhìn trúng bộ trang sức ‘Trái tim yêu thương’ do công ty châu báu nhà họ Thôi chế tác, nhưng mà căn bản không giành được.
Cuối cùng đã tổng kết ra ‘lợi ích’ nghe có vẻ hơi keo kiệt này, so sánh với ‘lợi ích’ lúc trước Thôi Loan đưa ra, thật sự quá tùy tiện, nhưng đôi khi, tặng quà thì phải tặng cho đúng trọng tâm.
Ông lão Thương Nguyên Thuật lúc trước còn xụ mặt không thèm quan tâm, biểu cảm sững lại, sự dao động trong mắt rõ ràng đến mức Ô Ly cũng nhìn thấy. Ông ấy đặt tách trà trong tay xuống, gác tay ma sát tay vịn.
Ngay lúc này Thôi Loan lấy ra át chủ bài của mình, anh nói: “Khoảng thời gian trước Thôi gia mới nghiên cứu ra thuốc chữa trị Hội chứng rỗng, có thể làm cho bệnh nhân Hội chứng rỗng dần dần khôi phục khả năng cử động, cảm nhận thế giới bên ngoài, cuối cùng sẽ hoàn toàn tỉnh lại, thông qua thử nghiệm quá trình này cần thời gian hai năm.”
Ông lão Thương Nguyên Thuật bỗng trừng lớn hai mắt, đứng dậy mặt đỏ bừng nói: “Thật sao!”
Thôi Loan: “Đương nhiên, chỉ cần ngài đồng ý, tôi sẽ cử tổ nghiên cứu chuyên môn đến giúp đỡ ngài chăm sóc bệnh nhân.”
Hội chứng Rỗng là một bệnh nan y ngày nay, người bệnh sẽ biến thành người thực vật, dần dần mất đi sức sống, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Bao nhiêu năm nay rất nhiều cơ quan y tế đều đang nghiên cứu phương pháp chữa trị bệnh này, Thôi gia có được nguồn vốn dồi dào và nhiều nhân tài chuyên môn nhất, là đơn vị đầu tiên nghiên cứu ra thuốc chữa trị cũng là điều đương nhiên.
Con trai nhỏ nhất của Thương Nguyên Thuật bị mắc Hội chứng rỗng, nhiều nhất chỉ sống được vài năm nữa thôi.
Đây chính là con át chủ bài lớn nhất để Thôi Loan đến đây thuyết phục Thương Nguyên Thuật, cái gọi là kĩ năng đàm phán là đánh con bài thích hợp nhất vào lúc thời cơ chín muồi nhất, khi đối phương lay động, đánh thêm một con bài to nhất, mười phần thì hết chín phần sẽ thành công.
“Nếu thật sự như cậu nói, tôi sẽ đồng ý đề án này.” Thương Nguyên Thuật ngồi lại chỗ cũ, biểu cảm nghiêm nghị nghiêm túc nói.
Thôi Loan hơi gật đầu: “Vô cùng cảm ơn, vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Tổ y tế trong hôm nay sẽ xuất phát đến đây, lời tôi đã hứa lúc trước cũng sẽ thực hiện từng cái một.”
Hai bên cứ thế đạt được thỏa thuận hợp tác, Thương Nguyên Thuật mời họ ở lại ăn cơm tối, để thể hiện thái độ thân thiện tích cực của mình.
Sau khi giải quyết chuyện này xong, Thôi Loan lại mang Ô Ly về Sao Thủ Đô, qua mấy ngày sau, anh nói với Ô Ly, muốn mang cô đi Vương Cung một chuyến.
Ô Ly đã từng rất ôm niềm khao khát với Vương Cung, nhưng niềm mong đợi này đã biến mất từ lâu, cô của hiện tại đã không còn thiện cảm gì với Vương Cung nữa. Cho dù đời trước không có thuật đọc tâm, cô cũng có thể cảm nhận được đám người trong Vương Cung không có mấy ai có ý tốt với cô hết.
Nhưng nếu anh trai đã yêu cầu, cô đi theo cũng không vấn đề gì. Dẫu sau bây giờ có anh trai chống đỡ ở trước mặt, Ô Ly không sợ gì hết.
Tuy người ở bên cạnh đã khác, nhưng Vương Thượng và Vương Hậu vẫn giống như đời trước lúc cô gặp họ, hai người ngồi cùng nhau, Vương Thượng hiền hòa dịu dàng, Vương Hậu nhẹ nhàng thân thiết. Nhưng dưới sự phụ trợ của thuật đọc tâm, Ô Ly nghe thấy Vương Thượng bụng đầy hoài nghi, và Vương Hậu lòng đầy ác ý. Ô Ly – người hơi lo lắng cho anh trai nhà mình- sau khi nghe thấy trong lòng anh trai đang cuộn trào đủ loại âm mưu quỷ kế, im lặng hơi rụt người lại.
Ờm, không lo nữa, anh trai hắc hóa cũng rất đáng sợ.
Sau khi Vương Hậu hàn huyên vài câu liền rời đi, Vương Thượng và Thôi Loan ngồi cùng nhau, bầu không khí giữa hai người vẫn ổn, chỉ là suy nghĩ trong lòng của hai người khúc khuỷu quanh co, chỉ hai người thôi, mà suy nghĩ trong lòng nhiều đến mức làm Ô Ly choáng váng một lúc lâu, xung kích này cũng chả kém gì so với việc có hai mươi mấy người vây quanh.
“Vương Thượng, sau khi đề án này được thông qua, tiểu vương tử có thể được đưa vào hàng thừa kế Đế Quốc, đến lúc đó Thôi gia bằng lòng ủng hộ cô ấy.”
Vương Thượng hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói thẳng như thế, nhướng mày bật cười, “Cậu đúng thật là dám nói nhỉ.”
Mồ hồi trên đầu Ô Ly toát ra tới nơi rồi, vì bây giờ Vương Thượng đang suy nghĩ những thứ không được thân thiện cho lắm, Ô Ly không hiểu ông ấy yêu thương Thương Ly Minh như vậy, nhưng có vẻ không quá hứng thú với chuyện này. Và anh trai cũng dọa cho cô giật mình, biểu hiện thân thiện thành ý như thế, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng xé rách mặt bất kì lúc nào, thậm chí còn định sẵn nếu không thể có được nhận thức chung với Vương Thượng thì sẽ đi hợp tác với Vương Hậu bên kia, rõ ràng là chỗ Vương Hậu lúc trước còn muốn lấy mạng của anh.
Thế giới dơ bẩn của người trưởng thành cô không hiểu lắm.
Ba tiếng sau, Thôi Loan dẫn Ô Ly rời khỏi Vương Cung, đụng mặt Mạnh Tự Chân đang đợi bên ngoài. Mạnh Tự Chân nhìn anh dò hỏi, Thôi Loan trực tiếp gật đầu.
Ô Ly còn chìm đắm vào đại hội trở mặt lúc thì đấu đá tranh phong lúc thì mưa thuận gió hòa lúc nãy, không nhịn được hơi bối rối nhìn anh trai nhà mình một cái, bảo: “Anh ơi, những lời lúc nãy anh nói với Vương Thượng, thật sự không có vấn đề gì sao anh?”
Thôi Loan đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô một cái, trịnh trọng sờ đầu cô một cái bảo: “Ngoại trừ lúc ở trước mặt em, những lúc khác anh luôn biết rõ mình nên nói gì.”
Đột nhiên bị anh trai tán tỉnh Ô Ly kiểu: “…”
“Em còn tưởng chúng ta không ra khỏi đây được nữa, Vương Thượng giận lên trông đáng sợ quá, anh trai anh lấy đâu ra tự tin mà trấn định như thế vậy?” Ô Ly muốn chuyển chủ đề.
Nhưng Thôi Loan trả lời là: “Em cho anh sự tự tin.”
Hai người đối mặt trầm mặc trong giây lát.
Đột nhiên Ô Ly mặt đỏ bừng, từ Ô Ly biến thành Hồng Ly, cô kinh ngạc giật mình lạch bạch lạch bạch lui về sau mấy bước, lùi ra cách Thôi Loan hơn ba mét, không nghe thấy tiếng lòng của anh nữa, mới hơi lắp bắp vẫy tay nói: “Anh, anh trai, anh bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”
Thôi Loan không làm gì cả, chỉ đứng ở đó trong bộ trang phục nghiêm chỉnh thẳng tắp, không nói lời nào nhìn chằm chằm cô mà thôi. Mặt không cảm xúc trông vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, vô cùng chính trực, vô cùng cấm dục.
Chỉ có Ô Ly biết bản thân vì sao đỏ mặt, không chỉ đỏ mặt, cô hơi muốn bỏ chạy rồi.
Mạnh Tự Chân đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy bầu không khí quái dị, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy bản thân bị thồn một họng thức ăn cho chó: Giữa hai người thì người cần bình tĩnh hơn là em đó em gái Ô Ly à.
Thôi Loan thu hồi ánh mắt của mình, “Đi thôi, có thể về nhà rồi.”