Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 176

Sổ tay trùng sinh công lược [176]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 16

Chương 176: Quy tắc trạch đấu của nam chính

Trans: Meounonna

我的妻子复活了也变小了16

第176章: 男主宅斗守则。

Con cái của Định Huệ Vương không ít, nhưng tiểu quận chúa là nữ nhi có được lúc về già của ông ấy, lớn lên xinh xắn đáng yêu còn biết làm nũng, cho nên Định Huệ Vương yêu thương nuông chiều nàng ta nhất, nếu không cũng không nghe nàng ta nài nỉ, liền tiến cung xin Hoàng Đế ban hôn.

Còn tiểu quận chúa được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, muốn có gì đều sẽ được Định Huệ Vương dâng vào trong tay, vì thế tính cách hơi kiêu ngạo ngang ngược, muốn có gì đó mà không có được sẽ tức tối giận dỗi, ngay cả Định Huệ Vương cũng không có cách nào với nàng ta.

Bên phía Hoàng Đế chỉ nói phải hỏi ý của Bùi Thuấn Khanh, tạm thời không gấp, Định Huệ Vương cũng không để ý, trong mắt ông ấy, nữ nhi của mình là cô nương xinh đẹp đáng yêu nhất trên thế giới, bản thân lại là Định Huệ Vương có đất phong rộng lớn, Bùi Thuấn Khanh chắc chắn sẽ đồng ý, nếu không chẳng phải là một tên ngốc ư.

Cho dù Bùi Thuấn Khanh kia không đồng ý, chỉ cần nữ nhi muốn, ông ấy cũng có cách khiến Bùi Thuấn Khanh bằng lòng cưới. Định Huệ Vương cực kì tự tin, không chút lo lắng chuyện này. Nhưng tiểu quận chúa thì không giống vậy, từ sau lần gặp Bùi Thuấn Khanh thoáng qua ấy, nàng ta ngày nào cũng nhớ đến gương mặt tuấn lãng mang chút ý cười nhẹ kia, nghĩ mãi nghĩ mãi mà bản thân có thể bụm mặt cười ra tiếng.

Nha hoàn hầu hạ nàng ta chưa từng gặp Bùi Thuấn Khanh, thấy quận chúa nhà mình có dáng vẻ như vậy, không nhịn được bèn hỏi nàng ta: “Quận chúa, Bùi Đại nhân kia thật sự tuấn lãng như trong lời đồn bên ngoài ạ?”

Tiểu quận chúa ôm mặt, bộ dáng kiêu ngạo, “Đương nhiên, còn đẹp hơn bọn họ nói nhiều, trên thế giới này sao lại có một nam tử đẹp đến thế chứ, mấy ca ca của ta chẳng ai sánh được với chàng ấy.”

Mấy nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, có một nha hoàn cẩn thận nói: “Nhưng mà quận chúa, chúng nô tỳ nghe nói Bùi Đại nhân kia hình như thích, thích trẻ em.”

Tiểu quận chúa trợn mắt một cái, trừng mắt liếc mấy nha hoàn, “Sao có thể chứ, chàng ấy làm vậy là do thâm tình, vì yêu thương thê tử lúc trước, nên mới đối xử tốt với muội muội của thê tử như vậy! Hơn nữa chàng ấy xinh dẹp như thế, sao có thể thích trẻ em được!”

Nha hoàn lớn lên từ nhỏ với nàng ta lo lắng canh cánh, “Nhưng mà quận chúa, nếu Bùi Đại nhân đó thích thê tử trước kia như thế, vậy cô gả cho ngài ấy rồi, nếu ngài ấy không thích cô thì phải làm sao?”

“Sao chàng ấy có thể không thích bổn quận chúa chứ!” Tiểu quận chúa kiêu ngạo ngẩng đầu, “Bổn quận chúa là đệ nhất mỹ nhân đông nam! Chẳng lẽ không bì được với thê tử chết sớm của chàng ấy sao, nghe nói đó là một con ma ốm, trông cũng không xinh đẹp gì. Nếu ta gả cho chàng rồi, sau này chàng sẽ yêu ta thôi.”

Tiểu quận chúa nghĩ tới đôi mắt dịu dàng kia, sau này sẽ tràn ngập thâm tình nhìn mình, không nhịn được hai má đỏ bừng bật cười. Mấy nha hoàn thấy nàng ta như thế, cũng không dám nói lời mất hứng nữa, mà bắt đầu chuyển sang tâng bốc.

Tiểu quận chúa nghe xong rất vui vẻ, nhưng ngẫm nghĩ đã ba ngày trôi qua rồi, bên kia vẫn chưa có tin tức, liền hơi phiền não. Ba hôm nay nàng ta luôn nhớ về nam tử tuấn lãng kia, vô cùng muốn gặp lại chàng ấy lần nữa.

Có một tiểu nha hoàn nghe nàng ta nói như thế, thăm dò hỏi: “Hay là, cô đi năn nỉ Vương gia thử?”

Tiểu quận chúa sáng mắt, “Đúng nhỉ! Có thể để phụ thân dẫn ta đi gặp Bùi Thuấn Khanh!”

Nàng ấy vừa nói, vừa xách váy chạy ra ngoài. Định Huệ Vương vừa quay về từ trong cung, sau khi nghe yêu cầu của nữ nhi, xụ mặt bảo: “Xằng bậy, nào có nữ tử trẻ nào đến tận cửa gặp nam tử xa lạ như thế chứ!”

Tiểu quận chúa không sợ bộ dáng xụ mặt của ông ấy chút nào, kéo cánh tay ông ấy nũng nịu. Nàng ta nhắc đi nhắc lại mãi, làm Định Huệ Vương cũng không chịu nổi, ông ấy nghĩ dù sao Bùi Thuấn Khanh sớm muộn cũng phải cưới nữ nhi của mình, gặp mặt sớm một chút cũng không sao. Thế là cuối cùng ông ấy cũng đồng ý.

“Cho dù muốn đi, cũng không thể trực tiếp đi qua đó, phải gửi một bái thiếp trước, ngày mai dẫn con đi.”

“Cha ơi~ Nữ nhi muốn đi hôm nay cơ~”

“Không được làm bậy, nếu không ngày mai cũng không đi nữa!”

“Đừng đừng, ngày mai đi thì ngày mai đi, đã hứa rồi nhé!” Tiểu quận chúa mỉm cười vui vẻ lại xách váy quay về, vừa chạy vừa nói về phía các nha hoàn: “Mau lấy hết váy áo của bổn quận chúa ra đây, phải chọn lựa kĩ càng y phục ngày mai mặc, nhất định phải để Bùi Thuấn Khanh thích ta mới thôi!”

Bái thiếp của Định Huệ Vương được gửi đến Bùi phủ, Bùi Thuấn Khanh cầm tấm thiếp mà bật cười thành tiếng. Hắn đặt bái thiếp xuống vỗ tay bảo: “Đây đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay, đến đúng lúc lắm, ta còn đang suy nghĩ nên mời người đến phủ một chuyến như thế nào nữa.”

Ứng Nhàn đang ở bên cạnh cầm một quân cờ gõ vào bàn cờ, nghe thế bưng trà ở bên cạnh lên uống một ngụm, ánh mắt tò mò nhìn về phía Bùi Thuấn Khanh.

Bùi Thuấn Khanh thần bí cười cười với nàng, “Phu nhân mời xem ta hành sự.” Tiếp đó hắn gọi quản gia, và cả mấy nha hoàn hầu hạ Ứng Nhàn vào, phân phó cho từng người chuyện phải làm vào ngày mai.

Mấy nha hoàn của Ứng Nhàn, bao gồm Bồ Đào ồn ào nhất, sau một khoảng thời gian phỏng đoán và rối rắm, đều bắt đầu xem Ứng Nhàn như tiểu thư lúc trước để hầu hạ, tuy không nói thẳng ra, nhưng Ứng Nhàn cảm thấy trong lòng họ đều đã biết rõ rồi.

Các nàng ấy đối với tình trạng chung sống bây giờ của tiểu thư nhà mình và cô gia cũ cũng cảm thấy rất khó tin, sự thay đổi của Bùi Thuấn Khanh dạo gần đây lớn quá, các nàng ấy hơi theo không kịp, mà hôm nay nghe Bùi Thuấn Khanh phân phó những chuyện này xong, ngay cả Thời Lựu chững chạc nhất cũng phải trợn mắt há mồm, cả buổi trời không nói lời nào.

Đợi tất cả được căn dặn thoả đáng, cho họ lui xuống chuẩn bị, Ứng Nhàn ở bên cạnh bưng ly trà, quên cả chuyện đặt xuống. Bùi Thuấn Khanh đón lấy ly trà trong tay nàng, rót tiếp cho nàng một ly, híp mắt cười hỏi: “Chiêu này thế nào?”

Ứng Nhàn nhìn lá trà đang xoay vòng trong ly, hơi lo lắng bảo, “Tiểu cô nương mới có mười sáu tuổi, liệu có bị doạ sợ không.”

Tuy Bùi Thuấn Khanh trông xinh đẹp, nhưng tâm địa hư hỏng xấu xa, nghe thấy thế lương tâm không cắn rứt miếng nào bảo: “Phu nhân không cần lo lắng, cả đời của một người luôn phải gặp vài kẻ xấu, ta đây cũng chỉ suy nghĩ cho vị tiểu quận chúa đó thôi, để nàng ta sớm ngày hiểu rõ, nam nhân lớn lên đẹp mắt đa phần đều là đồ hư hỏng.”

Ứng Nhàn: “…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Bùi Thuấn Khanh: “Đương nhiên, đối với những nữ tử khác, ta là một kẻ xấu, nhưng đối với phu nhân, ta nhất định sẽ là một phu quân tốt.”

Ứng Nhàn: “Thế à, vậy chàng làm tốt nhé.”

Sáng hôm sau, Ứng Nhàn nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh ngồi trước bàn trang điểm của mình, mở phấn hồng son môi phấn nước bôi bôi trét trét lên mặt mình.

Ứng Nhàn: “…? Bùi Thuấn Khanh, chàng đang làm gì vậy?” Tuy bàn trang điểm là của nàng, nhưng về cơ bản nàng không dùng bao giờ, dẫu sao lúc trước bệnh triền miên, cũng không có hơi sức đâu trang điểm sửa soạn, nàng cũng không để ý tới dung mạo của mình lắm. Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày nhìn thấy phu quân của mình ngồi trước bàn trang điểm bôi bôi trét trét.

Bùi Thuấn Khanh ngồi trước bàn trang điểm vẻ mặt điềm tĩnh, mở một hộp phấn ra, vô cùng thành thạo lấy một ít phấn, bôi lên trên mặt, miệng đáp: “Ta đang hoá trang cho mình trông xấu đi một chút, nếu làm cho mình xấu hơn, chuyện hôm nay sẽ có hiệu quả gấp đôi.”

Ứng Nhàn không nói nên lời, cứ thế nhìn hắn thành thục một cách kì lạ hoá trang bản thân từ một mỹ nam tử tuyệt đỉnh lung linh biến thành một mỹ nam tử không còn lung linh lắm. So với lúc trước, xác thực là…xấu hơn nhiều.

Bùi Thuấn Khanh đối mặt với tấm gương mơ hồ còn chưa vừa ý lắm, cảm thán bảo: “Lâu lắm rồi không động bút, tay nghề đi xuống, công lực không bằng hồi trước rồi.”

Ứng Nhàn: “Lúc trước rốt cuộc chàng đã sống như thế nào vậy, vì sao ngay cả cải trang cho mình cũng biết luôn?”

Bùi Thuấn Khanh: “Lớn lên trông đẹp quá, nhiều lúc cũng không tốt, khi muốn làm vài chuyện xấu sẽ không thuận tiện, cho nên ta chỉ đành học cách cải trang thành đủ các bộ dáng, ta còn từng hoá trang thành ăn mày—-” Nói đến đây, Bùi Thuấn Khanh khựng lại.

Ứng Nhàn chú ý tới hắn dừng lại đột ngột, nghi hoặc hơi nghiêng đầu.

Bùi Thuấn Khanh tự nhiên nói tiếp: “Lúc đó là vì để tra rõ một việc, đều đã qua rồi, ta chỉ muốn nói ta cũng có vài phần tâm đắc trong phương diện này, mai sau đợi phu nhân lớn hơn chút nữa, ta có thể vẽ mày cho phu nhân, chắc chắn sẽ vẽ cho phu nhân thật xinh đẹp.”

Nhìn gương mặt không thấy được chút sơ hở nào của hắn, Ứng Nhàn gật đầu, bây giờ nàng rất tin tưởng kĩ thuật của Bùi Thuấn Khanh.

Thấy Ứng Nhàn không chú ý đến chuyện hoá trang thành ăn mày lúc nãy hắn nói, Bùi Thuấn Khanh thầm thở phào trong lòng. Thật ra lúc trước hắn xác thực đã từng cải trang thành gã lang thang, làm cho bản thân mặt mũi lấm lem vẻ ngoài khác hẳn hoàn toàn, lúc Ứng Nhàn đi Phật Tự Bồ Đề lạy phật, sau khi tham bái xong sẽ bố thí đồ chay, hắn còn từng chính tay nhận được hai cái màn thầu trắng trắng mềm mềm từ tay của Ứng Nhàn. Thông thường Ứng Nhàn dưỡng bệnh ở trong Hầu phủ, không dễ gì ra ngoài, muốn gặp người ta một lần, Bùi Thuấn Khanh cũng nhọc lòng hao tâm tổn huyết lắm.

Chuyện này nếu nói ra, tuyệt đối sẽ làm cho mọi người sợ hãi lác mắt, chính miệng kể với Ứng Nhàn, cũng thật sự làm cho hắn vô cùng ngại ngùng. Cho nên, mình hắn biết là được rồi.

Quản gia đến báo Định Huệ Vương đã dẫn theo tiểu quận chúa đến, Bùi Thuấn Khanh bày ra bộ dáng quân tử thường ngày của mình, gật đầu với Ứng Nhàn, “Ta đi một lát rồi về ngay.”

Đúng là có vài phần anh dũng tự tin của Thịnh Dũng Hầu khi lên chiến trường.

Nói đến tiểu quận chúa cả buổi tối ngủ không ngon giấc, sau khi ăn mặc lộng lẫy loè loẹt đến Bùi phủ, nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh, trong lòng đột nhiên hơi thất vọng khó hiểu. Người này… hình như không đẹp bằng lần trước? Sắc mặt có chút không ổn, chẳng lẽ là không nghỉ ngơi đàng hoàng? Đôi mắt cứng nhắc không linh động, lông mày quá thô, miệng cũng… nhưng vẫn đẹp hơn rất nhiều người.

Tiểu quận chúa cứ một mực nhìn chằm chằm Bùi Thuấn Khanh, ngay cả Định Huệ Vương gọi nàng ta vài lần cũng không phản ứng. Định Huệ Vương cảm thấy kì cục, ho vài tiếng, tiểu quận chúa mới lấy lại tinh thần, giả vờ bưng ly trà bên cạnh lên uống.

Định Huệ Vương nói chuyện với Bùi Thuấn Khanh, hai người đưa đẩy nói lời sáo rỗng theo kiểu nhà quan, tiểu quận chúa vốn đến để gặp Bùi Thuấn Khanh, bưng ly trà len lén nhìn một hồi, nàng ta đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, không nhịn được xì hơi một cái.

Bùi Thuấn Khanh nhìn về phía nàng ta, ánh mắt hơi kinh ngạc, làm tiểu quận chúa xấu hổ mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng bảo: “Ta không thoải mái lắm, muốn đi nghỉ ngơi.”

Tiểu quận chúa đương nhiên không biết, ly trà của nàng ta đã bỏ thêm chút đồ. đương nhiên không phải đồ gì không tốt, chẳng qua chỉ là thứ khiến bụng chướng khí, muốn xì hơi mà thôi.

Bùi Thuấn Khanh thầm cười to trong bụng, ngoài mặt đứng đắn gật đầu, gọi quản gia đưa tiểu quận chúa và mấy nha hoàn của nàng ta đến phòng nghỉ cho khách đã chuẩn bị sẵn ở phía sau. Còn bản thân thì tiếp chuyện với Định Huệ Vương nói về phong cảnh và đặc sản của vùng Đông Nam.

Tiểu quận chúa nhanh chân đi ra khỏi sảnh tiếp khách, lại liên tục xì hơi vài cái, nàng ta ôm bụng mặt đầy sầu não, nhìn thấy nha hoàn đi theo mình có nét cười trên mặt, tức giận nhấc chân đá cô ta một cái, “Ngươi cười cái gì!”

“Quận chúa tha tội!” Nha hoàn vội vàng cúi đầu thỉnh tội.

“Hừ, còn không mau dẫn bổn quận chúa đi thay quần áo!”

Lúc tiểu quận chúa đi giải quyết vấn đề, không để cho mấy nha hoàn trông chừng ở gần đó, mà để họ trông coi ở cửa. Nàng ta cảm thấy bụng mình thoải mái rồi, vừa muốn đứng dậy, liền nghe thấy phía ngoài cửa sổ ở đằng sau có người đang nói chuyện. Đó là hai nha hoàn của Bùi phủ, hai người thần thần bí bí.

Một người bảo: “Ngươi nghe nói gì chưa? Tối hôm qua, hồn ma của phu nhân lại quay về đó.”

Một người khác nói: “Nghe nói rồi, lại doạ cho một nha hoàn phát điên, đó là nha hoàn lúc trước phu nhân dùng, nghe nói tối hôm qua đốt giấy cho phu nhân, không biết nhìn thấy gì, cứ thế bị doạ cho điên luôn, lão gia cho người nhốt lại rồi, ài, trước đó đã có hai nha hoàn chết rồi, đây đã là người thứ ba rồi nhỉ.”

“Chẳng phải sao, mọi người đều đoán, bảo là phu nhân chết không nhắm mắt đó.”

“Đúng là tạo nghiệp, tại sao lão gia có thể đối xử với phu nhân như vậy chứ, nay hồn ma đến để báo thù đó. Chỗ ta ở cách phòng của phu nhân xa như thế, mà mỗi tối đều cảm thấy rất u ám.”

“Chuyện này ta không dám nói với người khác, có một buổi tối ta đi ngang qua hành lang Đông Các bên kia, nghe thấy tiếng khóc, âm thanh đó hình như là của phu nhân đã chết đi, làm ta sợ đến mức một đường chạy lẹ về!”

“Thật à!”

“Đương nhiên là thật rồi! Mọi người đều nói hồn ma của phu nhân bây giờ còn đang lang thang khắp nơi ở trong Bùi phủ.”

Tiểu quận chúa nghe giọng nói của hai nha hoàn đi xa dần, mặt nhỏ trắng bệch. Nàng ta nuốt nước miếng, run cằm cập nhấc váy, không biết vì sao cảm thấy phía sau cổ có một cơn gió lạnh thổi qua, không nhịn được gọi to nha hoàn đang canh chừng ở ngoài cửa đi vào, bây giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nàng ta được mấy nha hoàn vây quanh quay về, lúc đi được nửa đường, đột nhiên từ góc cửa bên cạnh có một nữ nhân đầu tóc rối bù xông ra ngoài, mặt mày trắng nhách, điên điên khùng khùng la lớn: “Phu nhân, không phải nô tỳ hại người, phu nhân nô tỳ có lỗi với người, người đừng đến tìm nô tỳ! Á!”

“Có ma á! Phu nhân tha mạng á!”

Tiểu quận chúa được mấy nha hoàn bảo vệ ở đằng sau, bị doạ cho hét to, nàng ta vẫn luôn được Định Huệ Vương bảo vệ thoả đáng, đã bao giờ gặp qua kẻ điên thế này đâu. Ngay vào lúc ấy, quản gia mang theo hai bà tử thô to chạy đến bắt nữ nhân đó lại.

“Quận chúa tha tội, trong phủ có một nô tỳ điên, không trông coi kĩ làm nàng ta chạy ra ngoài.” Quản gia mặt mũi đờ đẫn cứng nhắc như một cỗ quan tài mở miệng nói, nói xong vẫy tay, ra hiệu cho hai bà tử kéo nữ nhân điên ấy đi.

Sau khi tiểu quận chúa không nhìn thấy nữ nhân kia nữa, cảm thấy tim mình đập nhanh cực kì. Nàng ta, nàng ta có phải đã biết được chuyện gì ghê gớm không?

Bình Luận (0)
Comment