Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 177

Sổ tay trùng sinh công lược [177]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 17

Chương 177: Bùi phủ có ma

Trans: Meounonna

我的妻子复活了也变小了17

第177章: 裴府有鬼。

Tiểu quận chúa xoay đầu nhìn xung quanh, cảm thấy xung quanh u ám một cách khó hiểu, không nhịn được rùng mình một cái.

Bùi phủ diện tích không nhỏ, ngày xưa là phủ đệ của một vị quan lớn, mấy năm trước được Hoàng Đế ban cho Bùi Thuấn Khanh, bên trong có núi giả và hành lang gấp khúc uốn lượn, mang phong cách của vùng Giang Nam. Lúc trước tiểu quận chúa cảm thấy nơi này có khung cảnh thanh tịnh xinh đẹp, nhưng không biết có phải vì chuyện lúc nãy không, mà bây giờ nàng ta cảm thấy sự tĩnh mịch ở đây cũng biến thành âm u lạnh lẽo.

Bùi phủ rộng lớn thế này, không biết vì sao rất ít hạ nhân, một đường đi đến đây, khắp nơi trống trải hệt như chẳng có ai, hơn nữa hai bên hành lang còn treo đèn lồng màu trắng.

“Nghe nói, phu nhân của Bùi Đại nhân chết chưa được bao lâu…” Đột nhiên, không biết ai sâu kín nói một câu như thế, các nha hoàn đi theo tiểu quận chúa bỗng chốc cảm thấy rợn tóc gáy.

Tiểu quận chúa càng cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lớn giọng quát to: “Ai bảo các ngươi bây giờ nói về chuyện xúi quẩy này!” Nàng ta xoay đầu nhìn các nha hoàn phía sau, “Là ai nói!”

Các nha hoàn tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, nhốn nháo bảo: “Quận chúa, nô tỳ không có nói.”

Tiểu quận chúa cảm thấy họ không nói thật, xụ mặt hỏi: “Chắc chắn là các ngươi nói, nếu không thì còn có thể là ma à!”

Một nha hoàn cắn răng bảo: “Âm thanh nô tỳ nghe thấy lúc nãy hình như truyền từ phía sau của nô tỳ.”

Nha hoàn phía sau nàng ta liên tục khoát tay, “Không phải nô tỳ, âm thanh đó truyền từ phía sau của nô tỳ cơ!” Cô ta xoay đầu nhìn, ở phía sau không có ai cả. Cô ta lập tức hoảng loạn, giọng nói cũng mang chút nức nở, “Quận chúa, thật sự không phải nô tỳ!”

Cô ta nói xong, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vã bổ sung: “Nô tỳ nhớ giọng nói lúc nãy, giọng nói đó hình như rất xa lạ, không phải là của mấy người nô tỳ.”

Tiểu quận chúa nhìn hành lang, nuốt từng ngụm nước bọt. Bây giờ nàng ta suy nghĩ kĩ lại, cũng cảm thấy giọng nói u ám lúc nãy, hình như không hề quen tai. Lúc nãy mấy người họ bị nữ nhân điên đó doạ một trận, trên đường đi đến đây đều có chút chưa lấy lại tinh thần, lúc nãy nghe thấy âm thanh đó, trong phút chốc cũng không phát hiện có gì không đúng.

Các nha hoàn hoang mang nhìn nhau, không biết nên nói gì. Lúc này, một cơn gió thổi tới từ bên cửa sổ hoa của hành lang, làm cho đèn lồng trắng treo dọc hành lang không ngừng đung đưa, cây trúc ở một bên cũng va chạm lạch cạch kêu vang. Có một luồng khí lạnh men theo cơn gió bay đến, tiếng gió xuyên qua vách tường hoa bên cạnh hành lang, phát ra tiếng hu hu, hệt như tiếng khóc của một nữ nhân.

Tiểu quận chúa đứng ở phía trước nhất, lúc này nàng ta xoay người lại đối diện với các nha hoàn, đột nhiên, nàng ta nhìn thấy phía cuối hành lang có một bóng người màu trắng lướt qua. Bóng người màu trắng đó xoay đầu lại, lộ ra gương mặt mơ hồ nhợt nhạt đối diện với nàng ta.

Tiểu quận chúa không nhịn được nữa hét to, xách váy xoay người chạy về phía trước. Các nha hoàn không biết tiểu quận chúa đã thấy gì, gọi với theo quận chúa, vội vã đuổi theo phía sau.

Đợi họ toàn bộ rời đi, bên phía cửa sổ hoa của hành lang yên tĩnh, quản gia ngồi xổm ở đó cầm theo cái huyên xun vẫy tay với hai tiểu đồng, “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Hai tiểu đồng đứng dậy từ dưới cửa sổ, cầm theo cây quạt lớn nâng tảng băng đi.

Trong đầu của tiểu quận chúa lúc này không còn nghĩ gì tới mỹ nam tử nữa, nàng ta chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy cha nhà mình, không cần tiếp tục ở lại viện tử u ám  rùng rợn này.

Vì sợ hãi nên nàng ta chạy như bay, các nha hoàn đuổi theo thở hổn hển. Ngay khi sắp đến sảnh tiếp khách, rẽ một khúc ngoặt, tiểu quận chúa đụng trúng một nha hoàn. Nha hoàn đó tránh không kịp, một bát thuốc đang bưng trong tay, toàn bộ hất lên trước ngực quận chúa, trong thoáng chốc thấm ướt áo váy trước ngực của tiểu quận chúa.

Hôm nay tiểu quận chúa cố ý ăn mặc rất mỏng manh, chẳng thèm sợ lạnh, vì để làm cho bản thân trông có vẻ quyến rũ hơn. Nhưng bây giờ, trước ngực nàng ta ướt nhẹp, lạnh buốt, còn có mùi thuốc khó ngửi xông vào mũi, bỗng chốc tức giận, nhấc chân đạp một cước vào người nha hoàn l* m*ng kia.

“Ngươi có mắt không, không nhìn thấy bổn quận chúa sao! Mùi gì khó ngửi chết đi được!”

Nha hoàn váy trắng bị đụng ngã xuống đất cúi đầu, “Quận chúa tha tội, nô tỳ, nô tỳ không nhìn thấy quận chúa đi tới.”

Các nha hoàn của tiểu quận chúa đuổi tới nơi, nhìn thấy dáng vẻ của tiểu quận chúa thế này, đều gấp gáp, một nha hoàn tuổi tác hơi lớn chút bảo: “Quận chúa không thể đi ra ngoài với dáng vẻ này.” Nàng ấy xoay đầu nhìn nha hoàn váy trắng đang quỳ ở một bên kia, bảo: “Trong phủ của các ngươi có váy áo có thể cho quận chúa thay không?”

Nha hoàn váy trắng đáp: “Dạ có ạ, mời quận chúa đi theo nô tỳ.” Nàng ta vừa nói vừa đứng dậy từ dưới đất, đưa đoàn người của quận chúa vào trong một toà lầu nhỏ ở cách đó không xa.

Trong toà lầu nhỏ này được bày trí hết sức trang nhã tinh xảo, còn đang đốt lò sưởi, sau khi quận chúa đi vào, nhìn thấy cách bày biện xung quanh, sắc mặt đỡ hơn một chút. Nha hoàn váy trắng đưa đến một bộ váy áo, tiểu quận chúa giơ tay ra lật bộ váy kia, không cẩn thận đụng trúng tay của nha hoàn váy trắng, bỗng chốc cau mày hỏi: “Sao lại lạnh như vậy, đừng đụng vào bổn quận chúa, để y phục xuống, ngươi đi ra.”

Nha hoàn váy trắng nghe lời đặt y phục xuống, lùi sang một bên nói: “Nô tỳ Bạch Lê, sẽ trông chừng ở bên ngoài ạ, quận chúa có việc gì có thể gọi Bạch Lê.”

Tiểu quận chúa không thèm đếm xỉa tới nàng ta, để cho nha hoàn của mình hầu hạ bản thân thay quần áo dơ.

Nhưng đợi khi nàng ta thay xong y phục ra ngoài, lại không thấy người nào ngoài cửa, nha hoàn tự xưng là Bạch Lê đó đã biến mất.

“Hạ nhân trong phủ này đúng là không có phép tắc.” Một nha hoàn hầu hạ tiểu quận chúa lẩm bẩm. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tiểu quận chúa đen mặt, chỗ kì quặc làm người ta không thoải mái này làm trong lòng nàng ta âm ỉ cơn tức giận, “Nhớ kĩ nha hoàn đó tên gì, Bạch Lê? Lát nữa nói với Bùi Đại Nhân, loại nha hoàn này nên sớm đuổi đi mới phải.”

Chủ tớ mấy người lại quay về hướng cũ, lần này tiểu quận chúa không dám một mình chạy phía trước nữa, để cho mấy nha hoàn vây quanh mình mà đi.

Có hai nha hoàn ở đối điện đang đi về phía họ, hai người vốn dĩ còn đang nói cười vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy đoàn người của tiểu quận chúa, nha hoàn váy xanh đằng trước đột nhiên kinh ngạc kêu to, như thể trông thấy ma, chỉ vào tiểu quận chúa bảo: “Phu, phu nhân?!”

Tiểu quận chúa đã bị doạ mấy lần rồi, giọng nói của nàng ta bắt đầu hơi run rẩy, lớn giọng quát: “Tiện tỳ nhà ngươi, nói bậy gì đó!”

Nha hoàn váy xanh vội vã đáp: “Tiểu quận chúa tha mạng, lúc nãy nô tỳ nhìn nhầm ạ, thật sự là vì bộ y phục trên người tiểu quận chúa giống hệt như bộ váy áo mà phu nhân của chúng nô tỳ yêu thích nhất, nhìn từ xa không thể phân biệt được.”

Tiểu quận chúa cảm thấy hơi sai sai, nàng ta kéo váy trên người, “Ngươi nói đây là y phục của phu nhân các ngươi?”

Nha hoàn váy xanh vội vã lắc đầu, “Dạ không phải, chắc chắn không phải, quần áo đồ đạc của phu nhân đã bị đốt sạch hết rồi, có lẽ chỉ là kiểu dáng tương tự thôi.”

Càng nghe nàng ấy nói như thế, tiểu quận chúa càng cảm thấy không đúng, “Nhưng mà y phục này là do hạ nhân trong phủ các ngươi đưa cho bổn quận chúa thay ở bên kia mà.” Nàng ta chỉ vào toà lầu nhỏ ở nơi không xa.

Nha hoàn váy xanh mặt trắng bệch ngay lập tức, nàng ấy run lẩy bẩy nói: “Bên, bên kia là nơi ở khi còn sống của phu nhân, đã lâu không có ai, không có ai đến rồi, sao lại có người dẫn quận chúa đi tới chỗ đó chứ.”

Tiểu quận chúa cảm thấy rợn tóc gáy, chỗ lúc nãy vừa có người chết cách đây không lâu? “Ngươi, ngươi có phải đang lừa bổn quận chúa không!”

“Nô tỳ không dám dối gạt quận chúa.” Nha hoàn áo xanh nói.

Tiểu quận chúa vừa kinh ngạc vừa giận dữ, “Ngươi đi gọi một nha hoàn tên là Bạch Lê trong phủ của các ngươi đến đây, bổn quận chúa muốn hỏi ả xem vì sao lại dẫn bổn quận chúa đến nơi đó, còn đưa cho bổn quận chúa y phục của người chết!”

Nghe những lời này, không chỉ nha hoàn váy xanh, mà nha hoàn bên cạnh nàng ấy cũng bắt đầu run rẩy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn là nha hoàn váy xanh đáp: “Nhưng mà, quận, quận chúa, Bạch Lê nàng ta mười ngày trước đã chết rồi mà.”

Tiểu quận chúa bỗng chốc hoảng hốt sững sờ, nàng ta nhớ tới lúc nãy đụng vào tay của Bạch Lê, lạnh lẽo hệt như tảng băng vậy. Chẳng lẽ, đó là ma?

“Quận chúa!”

“Quận chúa!”

Vài tiếng kinh hô, ba bốn nha hoàn tay chân hoảng loạn đón lấy tiểu quận chúa ngã nghiêng về phía sau.

“Quận chúa người sao thế?”

“Quận chúa người không sao chứ?”

Trước mắt tiểu quận chúa tối sầm lại, nàng ta cảm thấy toàn thân đều không ổn, giẫy giụa đứng lên, miệng lẩm bẩm: “Ta phải rời khỏi chỗ này, mau đi tìm cha ta, ta phải rời khỏi chỗ này!”

Trong tiền sảnh, Định Huệ Vương đang nói với Bùi Thuấn Khanh về chuyện diệt phiên một cách ẩn ý. Mấy ngày nay ông ấy tiến cung, loáng thoáng nghe thấy lời đồn diệt phiên, Bùi Thuấn Khanh là cận thần của thiên tử, đối với chuyện này hắn chắc chắn sẽ biết được gì đó. Định Huệ Vương cũng có tính toán riêng của mình, ông ấy nghĩ nếu kéo Bùi Thuấn Khanh vào trận doanh của mình, vậy sau này chuyện diệt phiên đương nhiên sẽ không dễ dàng như thế, ông ấy cũng sẽ có một vài sắp xếp ở Nam Thượng Kinh.

(*) 削藩: diệt phiên, hoặc thu hồi quyền lực của phiên vương. Một chính sách do nhà vua thực hiện dưới chế độ phong kiến ​​nhằm giành lại một phần hoặc toàn bộ quyền lực từ các các hoàng tử hoặc thân vương được phong đất.

Nhưng mà, trò chuyện một phen, Định Huệ Vương không nhịn được đen mặt. Bùi Thuấn Khanh này dầu muối không ăn, nghe ý bóng gió của hắn, ấy thế mà còn có chủ trương diệt phiên, đây chẳng phải là chống đối ông ấy sao. Một người như thế, nếu thật sự gả nữ nhi cho hắn…

“Cha! Cha chúng ta mau quay về!” Vào lúc này tiểu quận chúa chạy đến, gương mặt nhỏ bị doạ cho trắng bệch, không nói hai lời liền kéo Định Huệ Vương muốn đi ra ngoài.

Định Huệ Vương khó hiểu, hỏi nàng ta: “Con sao vậy, xảy ra chuyện gì, bị người ta ăn h**p à, nói ra cha làm chủ cho con!”

Bùi Thuấn Khanh cũng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Tiểu quận chúa đã xảy ra chuyện gì, cớ sao nhếch nhác như thế?”

Tiểu quận chúa nhìn về phía Bùi Thuấn Khanh, hắn đứng ở trước bàn với nụ cười quỷ dị. Nhưng khi nhìn kĩ lại, nụ cười quái dị đó hình như chỉ là hoa mắt, vẻ mặt của Bùi Thuấn Khanh vô cùng lễ độ chính trực.

Tiểu quận chúa rùng mình một cái, nàng ta khẳng định trong căn nhà này có ma, khóc thút thít kéo ống tay áo Định Huệ Vương van xin bảo: “Cha, cha ơi mình quay về đi! Con không muốn ở đây nữa!”

Định Huệ Vương hết cách, chỉ đành mang nữ nhi vội vã rời đi.

Bùi Thuấn Khanh một đường tiễn họ ra cửa, làm trọn lễ tiết. Đưa mắt nhìn theo xe ngựa của Định Huệ Vương rời đi, Bùi Thuấn Khanh xoay người đi vào phủ, cổng lớn Bùi phủ vừa đóng lại, Bùi Thuấn Khanh phụt một cái bật cười thành tiếng.

“Quản gia, hôm nay mọi người vất vả rồi, phát thêm cho mỗi người một tháng bạc trắng đi.”

Bùi Thuấn Khanh quay về hậu viện, ngồi ở trước mặt Ứng Nhàn.

“Giải quyết xong mọi việc rồi à?” Ứng Nhàn hỏi.

“Đương nhiên, ta thấy tiểu quận chúa kia không bao giờ muốn gả cho ta nữa đâu.” Bùi Thuấn Khanh đáp.

Ứng Nhàn ngẫm nghĩ một lát, “Chàng làm như thế, không phải đã đắc tội Định Huệ Vương ư, ông ấy gây phiền phức cho chàng thì sao?”

Bùi Thuấn Khanh mỉm cười lắc đầu: “Người mà ta đắc tội chẳng lẽ còn ít sao. Ta và Định Huệ Vương trở mặt, là một việc tốt.”

“Tức là sao?” Ứng Nhàn hỏi một câu, đột nhiên vỡ lẽ bảo: “Ồ, ta hiểu rồi, vì Định Huệ Vương là phiên vương à?”

Bùi Thuấn Khanh gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng Thượng không hy vọng ta thật sự sẽ dây vào phiên vương đâu, chuyện này, Hoàng Thượng sẽ đứng về phía ta.”

Ứng Nhàn thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Bùi Thuấn Khanh tràn đầy cảm thông thương xót, “Các chàng làm quan mệt thật đó.”

Bùi Thuấn Khanh ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, nghe thế lắc lắc ngón tay, “Không đâu không đâu, niềm vui trong đó là bất tận.”

“Rồi, chàng vui là được.” Ứng Nhàn cạch một tiếng đặt quân cờ lên bàn cờ, “Nào chàng đánh với ta một ván trước đi.”

Bình Luận (0)
Comment