Sổ tay trùng sinh công lược [178]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 18
Chương 178: Bùi ca vẫn là Bùi ca
Trans: Meounonna
Sau khi tiểu quận chúa quay về đã ngã bệnh một trận, sau đó đòi sống đòi chết không chịu tìm phu tế (chồng) ở Nam Thượng Kinh, khăng khăng muốn quay về đất phong, Định Huệ Vương cũng hết cách, đợi tiểu quận chúa khỏi bệnh, liền mang tiểu quận chúa quay về đất phong ở Đông Nam trước.
Chuyện này lại làm dấy lên một cuộc bàn tán, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không có đương sự nào đứng ra kể, cho nên mọi người chỉ có thể đoán mò. Có người nói tiểu quận chúa nhìn trúng Bùi Thuấn Khanh, nhưng bị từ chối, thế là dưới sự đau lòng quá độ đã ngã bệnh. Cũng có người suy đoán tiểu quận chúa gặp phải thứ không sạch sẽ trong Bùi phủ, nếu không vì sao Định Huệ Vương phải mời một đạo sĩ vào phủ?
Bùi Đại nhân lại tạo ra chủ đề tán dóc trà dư tửu hậu cho các bá tánh buồn chán cực độ ở Nam Thượng Kinh, vô cùng sẵn lòng cống hiến.
Trận tuyết thứ ba sau khi vào đông, bá quan đều được nghỉ phép, đã cực khổ một năm rồi, cuối cùng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, sum vầy với người nhà, hưởng thụ niềm vui gia đình. Bùi Thuấn Khanh không cần đi làm, cũng không cần đặc biệt ở cạnh bày mưu tính kế cho Hoàng Đế, thời gian ở trong nhà nhiều hơn, mỗi ngày sẽ ở bên cạnh Ứng Nhàn.
Ứng Nhàn phát hiện vị ‘quân tử’ này lúc trở nên lười biếng, dường như không xương, nằm ở trên giường nhỏ đắp chăn lông, cả ngày từ sáng đến tối chân không chạm đất, hai mắt híp lại chỉ mở phân nửa.
Đúng là kì lạ, mọi năm vào mùa đông, hắn vẫn thường bận rộn không được rỗi rảnh mà? Thi thoảng gặp hắn, đều đứng đắn nghiêm phị, từng cử chỉ lời nói đều chững chạc thoả đáng, sau bây giờ khác biệt lớn vậy chứ?
Bây giờ ngay cả khi đánh cờ với nàng, hắn cũng đang chống đầu, lười nhác, dường như hoàn toàn không đánh cờ nghiêm túc. Nhưng từ việc nàng không thể thắng Bùi Thuấn Khanh ván nào có thể thấy, Bùi Thuấn Khanh thật sự vẫn đang nghiêm túc đánh cờ.
“Bùi Thuấn Khanh, có phải chàng rất mệt không?” Ứng Nhàn nhìn Bùi Thuấn Khanh rúc đầu nằm ở đó, dường như muốn ngủ thiếp đi, không nhịn được hỏi.
Bùi Thuấn Khanh mở hai mắt ra, “Tàm tạm, không mệt lắm.”
Ứng Nhàn: “Nếu chàng mệt rồi, thì dứt khoát lên giường ngủ đi, ta cũng đâu cần chàng chơi cùng.” Nàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Bùi Thuấn Khanh sắc mặt trắng bệch liễu yếu đón gió lúc trước, luôn cảm thấy Bùi Thuấn Khanh bị ốm nặng chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Bùi Thuấn Khanh- tối hôm qua thức suốt đêm đọc thoại bản, dẫn đến bây giờ buồn ngủ muốn xỉu- vươn vai một cái, cả người lười biếng mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng lười nhác theo, “Nhưng mà ta cần phu nhân ở cạnh chơi cùng mà.”
Hắn nói xong ngồi dậy, mang giày đi loẹt xoẹt ra ngoài, qua một lát sau lại lấy thêm một cây kìm gắp than và một giỏ hạt dẻ khoai lang gì đó qua đây, đằng sau còn có hai tiểu đồng bê một chậu than đi vào.
“Để ở bên đây, đừng để bên đó.” Bùi Thuấn Khanh sai tiểu đồng đặt chậu than ở dưới chân mình, sau đó bản thân ngồi ở bên cạnh lấy cây kìm gắp hạt dẻ ném vào trong chậu than đang bốc cháy.
Ứng Nhàn nằm sấp trên bàn nhìn chậu than, bị Bùi Thuấn Khanh giơ tay cản lại, “Đừng đến gần, lát nữa đốm lửa sẽ bay vào người nàng đó. Nàng đợi một chút xíu, ta nướng hạt dẻ cho nàng ăn, ở đây còn có khoai lang nhỏ, nướng lên ăn cũng ngon, nướng cho nàng hai cái nhé!”
Ứng Nhàn chưa thử ăn thế này bao giờ, nghe vậy mặt đầy tò mò, “Cái này cũng có thể nướng ăn à?”
Bùi Thuấn Khanh dựa vào bàn mỉm cười, dùng cây kìm trong tay gõ vào chậu than vài cái, “Đương nhiên là được, lúc nhỏ ta thường ăn như vậy mà.”
Ứng Nhàn hứng thú nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm chậu than, thấy Bùi Thuấn Khanh bỏ khoai lang vào đống tro trong chậu than vùi lấp lại, hạt dẻ thì đặt ở trên lửa nướng chín. Chẳng bao lâu mùi thơm đã bắt đầu lan toả khắp nơi.
Ứng Nhàn hít hít mũi, hơi không có tâm tư suy ngẫm về ván cờ nữa. Nhìn chậu than một hồi, ánh mắt của nàng bất giác chuyển sang mặt của Bùi Thuấn Khanh.
Biểu cảm trên mặt hắn rất nhàn nhã thả lỏng, cả người lười biếng tuỳ ý, dây áo được buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, giày cũng không mang ngay ngắn, lúc nãy ra ngoài chỉ lê giày đi, bây giờ vẫn vậy. Khoé miệng của hắn mang chút ý cười lười biếng, làm Ứng Nhàn nhìn một hồi cảm thấy hiện tại hắn rất vui vẻ.
“Bùi Thuấn Khanh, ta cảm thấy dạo này chàng ngày càng thả lỏng, cười cũng càng ngày càng nhiều.” Ứng Nhàn đột nhiên nói.
Bùi Thuấn Khanh lúc trước nàng thấy thường không có biểu cảm gì, nhưng cho dù đó là hắn giả vờ, Ứng Nhàn cũng cảm nhận được, khi ấy hắn không hề vui vẻ.
Bùi Thuấn Khanh khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Vì lúc trước mỗi ngày ta đều suy nghĩ, còn bao lâu nữa nàng sẽ rời xa ta. Nếu từ ban đầu không có được nàng, có lẽ ta sẽ tốt hơn một chút… Không, không tồn tại khả năng đó, dẫu cho nàng không gả cho ta, ta cũng sẽ cảm thấy buồn bã giống vậy.”
Nói đến đây, Bùi Thuấn Khanh lại đổi giọng điệu, nhẹ nhàng tự cười nhạo mình bảo: “Nàng biết đó, người thông minh luôn thích làm khó bản thân. Suy nghĩ quá nhiều, đôi khi sẽ ép chết chính mình.”
Ứng Nhàn muốn nói gì đó, vào lúc này hạt dẻ trong chậu than đột nhiên phát ra tiếng nổ lốp bốp. Bùi Thuấn Khanh xoay đầu lại, kẹp hạt dẻ qua một ben, để chúng nguội bớt đi.
Hắn buông cây kìm ra, giơ tay đùa nghịch hạt dẻ tròn xoe có lớp vỏ bên ngoài bị nướng cháy, nứt ra một khe hở, miệng bảo: “Ta biết Nhàn Nhàn muốn nói gì, nhưng con người ta là thế đó, ban đầu khi làm một việc gì đó, thì ta sẽ suy nghĩ kết quả tồi tệ nhất của nó, nếu ta có thể chịu đựng được, thì ta sẽ làm. Nhưng lúc quyết định cưới nàng, ta không thể chuẩn bị tốt việc chấp nhận kết cục ấy, cho nên mới trông hơi… thảm hại.”
“Nếu như nàng không sống lại, ta cũng sẽ không như thế nào, khỏi bệnh rồi có lẽ sẽ tiếp tục sống, chỉ là không vui vẻ như bây giờ thôi. Nhưng mà liệu có bao nhiêu người mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ chứ, cuộc sống bây giờ càng giống với những gì ta mơ mộng rồi.”
Ứng Nhàn nhíu hai hàng mày mỏng manh, mở miệng định nói chuyện, Bùi Thuấn Khanh đột nhiên xoay người, đem hạt dẻ đã lột vỏ trong tay nhét vào miệng của Ứng Nhàn.
“Nào nếm thử vị của nó đi, thơm không.”
Ứng Nhàn bị hạt dẻ chặn miệng: “…”
Lúc nàng muốn nói chuyện chưa bao giờ bị người ta chặn họng cả. Ứng Nhàn lấy hạt dẻ ra, giơ tay ném về phía đối diện. Bùi Thuấn Khanh đã chuẩn bị từ sớm, nhanh tay lẹ mắt đón lấy, hỏi: “Nàng không ăn?”
Thật ra Ứng Nhàn vẫn muốn ăn, nhưng nàng chưa kịp nói, đã mắt mở trân trân nhìn Bùi Thuấn Khanh hỏi xong, rất tự nhiên nhét hạt dẻ vào trong miệng mình.
“Chàng…” Ứng Nhàn kinh ngạc mở to hai mắt, miệng cũng hơi há ra.
Bùi Thuấn Khanh nhai hạt dẻ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc sững sờ của nàng, đột nhiên nằm bò trên bàn thấp giọng cười, cười đến mức hai vai run run, lâu thật lâu vẫn chưa dừng lại được.
“Nàng đừng giận, ta chỉ muốn trêu nàng chơi thôi, ta đâu có chê nàng, chúng ta là phu thê, như thế cũng rất bình thường mà không phải sao?” Bùi Thuấn Khanh khó khăn lắm mới ngừng cười được, vô cùng nghiêm túc giải thích.
Sau đó, hắn bị Ứng Nhàn đấm một cái bằng nắm đấm nhỏ, suýt chút nữa là nôn hạt dẻ mới ăn xong ra.
Về phần chủ đề lúc trước, không thể tiếp tục.
Ba mươi Tết, Thịnh Dũng Hầu cưỡi ngựa vội vã quay về ăn Tết với nữ nhi, lúc ông xách roi ngựa đi vào Bùi phủ, vừa hay nhìn thấy nữ nhi của mình được bọc thành một quả bóng trắng tuyết, đang chơi tuyết ở trong viện tử.
Nàng cưỡi trên người của Bùi Thuấn Khanh, một tay túm tuyết trong nền tuyết ở bên cạnh nhét vào cổ áo của Bùi Thuấn Khanh. Biểu cảm bình tĩnh thản nhiên nhất quán trên gương mặt đã vỡ vụn, Thịnh Dũng Hầu ấy thế mà nhìn ra được cảm giác nghiến răng nghiến lợi từ trên mặt của nàng.
Còn Bùi Thuấn Khanh cả người bị đè trong đất tuyết, ôm đầu bị người ta nhét tuyết vào trong cổ áo lại hệt như tên ngốc, miệng vẫn còn cười ha ha không ngừng.
“Phu nhân, phu nhân tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi, ta chỉ nói đùa với nàng thôi!”
Ứng Nhàn lớn giọng bảo: “Nói đùa nói đùa, đùa cái đầu chàng ấy, chàng chính là cố ý chọc giận ta, nhìn mặt ta biến sắc thú vị!”
Thịnh Dũng Hầu: Đã xảy ra chuyện gì, vì sao nữ nhi mềm như bông của ta biết tức giận mắng người? Không không không nhất định là giả, nữ nhi của ta ngoan ngoãn đáng yêu từ khi chào đời đã không tức giận chửi mắng ai…Đ*, nhất định là Bùi Thuấn Khanh dạy hư nữ nhi của ta rồi!
Thịnh Dũng Hầu đứng ở đó một lúc, cũng chẳng thấy nữ nhi phát hiện ra mình, ông nắm tay thành quyền ho vài cái.
“Cha? Cha về rồi ạ?” Ứng Nhàn bò xuống từ trên người của Bùi Thuấn Khanh, Bùi Thuấn Khanh thuận tay đỡ nàng, một tay phẩy cổ áo, “Nàng cẩn thận chút, đừng để ngã.”
Thịnh Dũng Hầu vừa định dặn nữ nhi cẩn thận đừng để bị ngã: “…”
“Bùi Đại nhân, nếu ta đã quay về, vậy ta đón Nhàn Nhàn quay về phủ ăn Tết đây, cáo từ.” Thịnh Dũng Hầu xụ mặt, bế nữ nhi lên liền định đi.
Bùi Thuấn Khanh đứng ở trong đất tuyết, mặt đầy hiu quạnh, cũng không lên tiếng níu giữ, khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ hân hoan cười to lúc nãy. Ứng Nhàn nhìn hắn, sau đó vẫn do dự kéo y phục của phụ thân.
“Cha ơi, trong phủ không có chuẩn bị gì cả, hay là ta ăn Tết ở Bùi phủ đi, mấy năm trước không phải cũng vậy sao?”
Từ khi Ứng Nhàn được gả vào Bùi phủ, hằng năm Thịnh Dũng Hầu đều sẽ đặc biệt đến ăn Tết với nàng, cho nên tính ra, Ứng Nhàn cũng đã mấy năm không ăn Tết ở Hầu phủ rồi.
Thịnh Dũng Hầu vốn cũng chuẩn bị ăn Tết ở đây, nhưng ông vừa quay về đã cảm nhận được chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhi đã bị Bùi Thuấn Khanh lôi kéo rồi, bỗng dưng hơi tức giận, nghĩ cũng không thèm nghĩ chuẩn bị mang nữ nhi rời xa tên nhóc kia.
Nghe nữ nhi nói như vậy, ấy thế mà Thịnh Dũng Hầu không hề bất ngờ, trong lòng chỉ có cảm giác thê lương tình thế đã qua, hết nước cứu vãn.
Bùi Thuấn Khanh, quả nhiên thủ đoạn ghê gớm.
Bùi Thuấn Khanh đợi ở trong viện tử, trong lòng thầm đếm số, quả nhiên đếm đến mười, Thịnh Dũng Hầu lúc nãy bế Ứng Nhàn đi ra ngoài lại quay trở về.
Trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt Bùi Thuấn Khanh tràn đầy kinh ngạc vui mừng đi lên đón tiếp, hành lễ lớn, “Nhạc trượng luyện binh vất vả rồi ạ, trong phủ đã sớm chuẩn bị cơm canh, và rượu ngon, hôm nay cha vợ và con rể hai người chúng ta, không say không về.”
Thịnh Dũng Hầu thầm nghĩ, hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, vốn muốn tha cho ngươi một lần, nhưng ngươi cứ muốn xông vào, hôm nay để Bổn Hầu nói cho ngươi biết, cha của ngươi cuối cùng vẫn là cha của ngươi!
Ôm suy nghĩ phải uống cho Bùi Thuấn Khanh chui xuống gầm bàn, Thịnh Dũng Hầu bật mở bình rượu.
Ứng Nhàn ngồi ở trước bàn, trước mặt đầy ấp đồ ăn ngon, cha ở bên trái bưng bình rượu, xoa tay hằm hè, Bùi Thuấn Khanh ở bên phải lâm nguy không loạn.
Chắc không xảy ra chuyện đâu nhỉ? Ứng Nhàn hơi lo lắng cho Bùi Thuấn Khanh. Tửu lượng của cha nàng, nàng biết rõ, uống ba bình rượu lớn tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng Bùi Thuấn Khanh thì sao? Hình như hắn không giỏi uống rượu nhỉ? Nghe bảo uống hai ly là say, cho nên trước nay chưa bao giờ uống rượu xã giao với người ta ở bên ngoài. Nàng còn chưa từng thấy Bùi Thuấn Khanh uống rượu nữa.
Sau một canh giờ, Ứng Nhàn nhìn thấy cha ruột mình chui xuống gầm bàn, tâm tình phức tạp.
Năm bình rượu trước mặt Bùi Thuấn Khanh đã cạn đáy, mặt hắn vẫn tỉnh táo ăn đậu phộng, miệng còn ngâm nga một bài hát.
“Không phải chàng không giỏi uống rượu, hai ly là sẽ say à?” Ứng Nhàn hỏi.
“Đây đương nhiên là thuận miệng nói ra lừa người ta rồi. Nếu không nói như thế, thì phải thường xuyên đi uống rượu với người ta, ta đâu có rảnh như thế. Những đồng liêu kia của ta uống rượu vào ghê lắm, đều sẽ lên cơn lè nhè, ta tiêu hóa không nổi.” Bùi Thuấn Khanh đứng lên vỗ vỗ áo bào, đi qua đó đỡ nhạc trượng nằm sấp trên ghế đẩu, đang kêu la tiếp tục uống, vẻ mặt hiền lành, “Nhạc trượng uống say rồi, ta cho quản gia đưa lão nhân gia ông ấy đi nghỉ ngơi.”
Ứng Nhàn: “Chuẩn bị sẵn canh giải rượu, cho Thời Lựu và Quất Tử đi chăm sóc cha.”
Bùi Thuấn Khanh cười híp mắt, rất dễ nói chuyện, “Được.”
Hôm nay tâm tình hắn rất tốt, dẫu sao, muốn trút giận trên bàn rượu, không phải chỉ có một mình nhạc trượng lão thái sơn đâu.
Ăn một cái Tết vội vàng, Thịnh Dũng Hầu lại phải đi Thanh Châu tiếp tục luyện binh. Nghe nói ở bên kia ông xác thực đã tìm được không ít hạt giống tốt, còn nhận mấy người đệ tử, luyện binh ra gì và này nọ lắm.
Vào tháng năm, quân binh được luyện ở Thanh Châu được kéo đến Nam Thượng Kinh cho Hoàng Đế kiểm duyệt một lần, Hoàng Đế xem xong phấn khởi vô cùng, thưởng cho Thịnh Dũng Hầu rất nhiều đồ.
Tốp binh lính Thịnh Dũng Hầu luyện ra, xây dựng doanh trại ở gần Nam Thượng Kinh bắt đầu thao luyện, Thịnh Dũng Hầu không cần đi Thanh Châu, Ứng Nhàn cũng không cần tiếp tục ở trong Bùi phủ nữa.
Khi Ứng Nhàn đi, cũng mang theo mấy nha hoàn đi luôn. Lúc Bùi Thuấn Khanh tiễn nàng quay về, trong lòng khó chịu đến mức nổi ý đồ xấu mãi, gần như muốn lập tức làm ra chuyện gì đó, để cho nhạc trượng tiếp tục bôn ba ở bên ngoài. Nhưng mà Ứng Nhàn nói một câu nhớ cha, Bùi Thuấn Khanh hết cách, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ gây chuyện.
Hắn thở dài, cuối cùng nói với Ứng Nhàn: “Tháng sau là sinh thần của ta, năm trước nàng đã hứa với ta, tặng ta một bức tranh, nàng tuyệt đối đừng quên nhé.”
“Được, ta sẽ không quên đâu.” Ứng Nhàn bảo.
Ứng Nhàn quay về sống ở Hầu phủ, thì không thể giống như lúc trước muốn gặp là gặp nữa, thêm vào đó sự vụ trong triều càng ngày càng bận, Bùi Thuấn Khanh cách mấy ngày mới có thể đến gặp Ứng Nhàn một lần.
Khi còn cách sinh thần của Bùi Thuấn Khanh mười ngày, đã xảy ra một chuyện, nước sông Hắc Hà của năm Châu, Hoành Xuyên Quán Châu Hãn Châu… tràn bờ, con đê được xây dựng tu sửa năm kia bị phá vỡ, nước lớn cuốn trôi mười mấy huyện thị ở hạ lưu Sông Hắc Hà, nhiều nơi ở Quán Châu bị ảnh hưởng bởi thảm họa. Bùi Thuấn Khanh được cử đi cứu tế thiên tai ở Quán Châu, tình hình cấp bách, ngay hôm nhận được ý chỉ, hắn đã mang theo người đi Quán Châu cứu trợ thiên tai.
Ứng Nhàn không thể giáp mặt cáo biệt với hắn, chỉ nhận được một bức thư viết vội.