Sổ tay trùng sinh công lược [179]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 19
Chương 179: Bùi Đại nhân uy vũ
Trans: Meounonna
“Lần từ biệt này, ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm, đừng nhớ. Lần này đi, đã bỏ lỡ sinh thần rồi, nghĩ lại thật sự tiếc nuối, không biết khi quay về, có thể nhìn thấy tác phẩm mới của Tùng Hạc Cư Sĩ không?”
Điều Bùi Thuấn Khanh tâm tâm niệm niệm vẫn là bức tranh chân dung lúc trước Ứng Nhàn hứa sẽ vẽ cho hắn.
Bây giờ hoa đào của Nam Thượng Kinh đã tàn rồi, Ứng Nhàn đối diện với nhánh đào đã mọc ra lá xanh bên ngoài lầu các của mình, gấp thư cất gọn lại, trải một trang giấy trắng, cẩn thận mài mực.
Thật ra tuy nàng đã hứa với Bùi Thuấn Khanh, nhưng cũng không biết nên đặt bút vẽ thế nào. Vẽ người và vẽ những sự vật khác không giống nhau, Ứng Nhàn chưa từng thử vẽ người, nàng chỉ thích vẻ hoa cỏ chim chóc và các dãy núi tươi tắn tự tại.
Khi tay chậm rãi mài mực, Ứng Nhàn nhớ tới một tháng trước, đi ngắm hoa đào với Bùi Thuấn Khanh. Khi hắn muốn làm một quân tử, tư thái dung mạo cử chỉ không hề có chút khuyết điểm nào, dẫn nàng đi trong rừng đào, rất nhiều nữ tử không cầm lòng được, hai má đỏ hồng, nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng hắn chỉ nhìn nàng.
“Cho dù tất cả mọi người trên thế gian đều nhìn về phía ta, ta cũng chỉ ngắm một mình nàng.” Khi ấy Bùi Thuấn Khanh đã nói như thế, lúc hắn nói lời này, ánh mắt thâm tình giọng điệu mềm mại trầm thấp, mang theo hương vị quyết rũ khó mà diễn tả. Không thể không nói, cho dù là Ứng Nhàn lúc trước chưa từng động lòng với ai nghe lời này xong, cũng không nhịn được thẹn thùng đỏ mặt tim đập nhanh một phen.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Đại nhân hắn lại kề sát bên tai nàng, giọng nói mang theo ý cười bảo: “Câu này ta xem được trong thoại bản đó, nói ra có hơi ngại ngùng, cũng không biết người ta làm sao viết ra được nữa.”
Thoại bản đó, sau khi Ứng Nhàn quay về đã mượn đến chiêm ngưỡng một lần. Sau đó nàng bất ngờ phát hiện, nam nhân vật chính trong đó chính là Bùi Đại nhân.
Thoại bản lấy Bùi Đại nhân làm nhân vật chính ở phường in sách ấy thế mà không hề ít, đa phần là những thứ phong hoa tuyết nguyệt (*). Trắng trợn một chút thì trực tiếp dùng tên Bùi Thuấn Khanh, hàm súc một chút thì dùng biệt danh, nhưng từ những câu chữ miêu tả ‘dung mạo xuất sắc, tài hoa xuất chúng, phò tá Tân Đế, khiêm nhường hiền hòa, không cần nghi ngờ gì nữa chính là Bùi Thuấn Khanh.
(*) Ý chỉ những áng văn tình yêu nam nữ lãng mạn, câu từ chau chuốt bóng bẫy nhưng nội dung không có chiều sâu.
Còn về phần nữ nhân vật chính, từ danh kỹ thanh lâu đến ngọc bích tiểu gia (con gái rượu của gia đình nhỏ), tiểu thư gia tộc lớn thậm chí là nữ hiệp phong trần, tất cả đều có, làm Ứng Nhàn xem đến mức suýt xoa ngỡ ngàng. Xem tiếp đến phần nội dung của thoại bản, Bùi Thuấn Khanh đều có dáng vẻ quân tử đoan chính, diễn một vở kịch yêu hận tình thù sinh ly tử biệt với các vị tiểu thư.
Ban đầu Ứng Nhàn xem cảm thấy cực kì ngại ngùng, chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, thẹn thùng khó nói, dẫu sao Bùi Thuấn Khanh được miêu tả trong sách, so với Bùi Thuấn Khanh nàng quen biết, đúng là khác biệt một trời một vực. Nhưng xem lâu, ấy thế mà cảm thấy có chút thú vị, không nói đến những thứ khác, những lời yêu trong sách đúng là rất động lòng.
Sau khi xem xong những thoại bản này, Ứng Nhàn mới biết, những câu tình tứ thi thoảng Bùi Thuấn Khanh thốt ra đều được học từ đâu.
Nhưng… Ứng Nhàn hơi tò mò, vì sao trong những thoại bản này, không ai viết về Bùi phu nhân là nàng? Chi bằng nàng tự viết một cuốn?
Suy nghĩ này vừa nảy lên, nàng liền không thể ngừng suy nghĩ về nó. Ứng Nhàn nói viết là viết, cũng không vẽ tranh nữa, mực mài xong vừa hay dùng để viết sách.
Thế là lúc Bùi Thuấn Khanh ở Quán Xuyên cứu tế thiên tai, Ứng Nhàn ở Hầu phủ mỗi ngày dựa bàn viết lách, viết một cuốn thoại bản tên là ‘Lương Duyên’.
Trong thoại bản này, tiểu thư bị bệnh của Ứng gia sau khi được gả cho Bùi Đại nhân, sức khỏe dần tốt lên, trong quá trình chung sống với nhau, hai người phát giác được tình ý của đối phương, thế là một đôi tình nhân trở thành phu thê, sắc son một lòng, ngày ngày bầu bạn bên nhau, như lẽ đương nhiên.
Sau khi viết xong, đã gần hai tháng trôi qua kể từ khi Bùi Thuấn Khanh rời kinh. Ứng Nhàn lật xem thoại bản mình viết, trong lòng khá vừa ý, chỉ là nàng cảm thấy có lẽ nên đưa cho người khác xem thử.
Nhiệm vụ này đương nhiên giao cho mấy nha hoàn bên cạnh. Các nàng ấy đi theo nàng mưa dầm thấm đất, cũng đều biết chữ.
Mấy nha hoàn xem thoại bản xong, phản ứng của mỗi người rất khác nhau, Quất Tử và Ly Chi đều không thể cho một nhận xét rõ ràng, chỉ cảm thấy rất hay, nhưng Bồ Đào lại rất ra dáng, nghiêm túc phân tích với Ứng Nhàn một phen.
“Tiểu thư, câu chuyện này của cô không thể viết như vậy được.”
“Hửm?” Ứng Nhàn tò mò hỏi, “Viết như vậy có chỗ nào không thỏa đáng?”
Bồ Đào đáp: “Tiểu thư cô xem những thoại bản khác, nhân vật chính đâu có ai không phải trải qua rất nhiều gian nan khổ cực mới có thể ‘người có tình cuối cùng cũng về bên nhau’, nào có suôn sẻ như tiểu thư viết như thế. Làm sao làm cũng phải thêm vào các tình tiết như ‘Lão trượng nhân gậy đánh uyên ương chia đôi xẻ lứa’, ‘Hoàng Đế đột nhiên ban hôn muốn chia rẽ đôi tình thân’ ‘Danh kĩ thanh lâu phải lòng nam nhân vật chính gây ra sự hiểu lầm’… mới được chứ.”
Ứng Nhàn: Bồ Đào vì sao em lại rành như vậy chứ?
Lật xem thoại bản của mình, Ứng Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, “Suôn sẻ một chút chẳng lẽ không tốt sao?” Nàng đã trải qua nhiều sự bất lực và tiếc nuối, nên mới hy vọng cho mình một kết cục viên mãn ở trong thoại bản.
Thời Lựu ở bên cạnh bảo: “Suôn sẻ một chút đương nhiên tốt, nhưng mà xem thoại bản chủ yếu là để vui, tiểu thư cô viết quá đứng đắn và bình bình, lại thiếu đi tình cảm ngọt ngào nồng nàn, sự chung đụng bình đạm như nước này, sao có thể nhận được sự yêu thích của các tiểu thư và phu nhân ngoài kia. Hơn nữa, nam nhân vật chính cô viết thích trêu chọc người khác, hay ăn vạ, còn thích trộm lười biếng, cái này, không phù hợp với hình tượng của Bùi Đại nhân, các phường in sách gọi đây là xuyên tạc, không ai thích đâu, một số người còn sẽ cảm thấy nhân vật mà tiểu thư viết không phù hợp với hình tượng của Bùi Đại nhân, là vì ghen tị ngài ấy muốn bôi nhọ danh dự của ngài ấy đó.”
Ứng Nhàn rất ấm ức, Bùi Thuấn Khanh hắn chính là nam tử như thế mà.
Ưu sầu lật thoại bản của mình, cuối cùng Ứng Nhàn vẫn quyết định không sửa, “Ta không sửa, cứ như vậy đi, cho người cầm đến cửa hàng sách, hỏi thử ông chủ có chịu nhận không.”
Ba ngày sau, sách của Ứng Nhàn bị trả về, ông chủ cửa hàng sách nói: người viết sách phá hủy danh dự của Bùi Đại nhân, sách này không cho xuất bản. Ứng Nhàn rất bất lực, quyết định đợi sau khi Bùi Thuấn Khanh quay về sẽ nói lý lẽ với hắn.
Nhưng, khi nào Bùi Thuấn Khanh mới có thể quay về đây? Từ sau khi hắn đi Quán Châu, liền một mực không có tin tức truyền về, chỉ có một bức thư ban đầu ấy.
Nhớ đến bức thư kia, Ứng Nhàn nhớ lại một việc, bức tranh đã hứa với Bùi Thuấn Khanh vẫn chưa vẽ.
Vì đột ngột nổi hứng viết thoại bản, khoảng thời gian này nàng đều bận rộn viết thoại bản, quên mất chuyện bức tranh. Ứng Nhàn vỗ trán một cái, cất thoại bản đi, trải giấy ra suy nghĩ nên vẽ cái gì.
Nhìn giấy trắng suy nghĩ ba ngày liền, Ứng Nhàn mới hạ bút.
Khi bức tranh của nàng được hoàn thành, bên Quán Châu cuối cùng cũng truyền về tin tức mới. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Quán Châu xảy ra bạo loạn, số lượng lớn người dân chịu ảnh hưởng bởi thiên tai (nạn dân) bạo động, tình hình Quán Châu mất kiểm soát, các quan viên tại chức ở các quận huyện Quán Châu, và các quan viên ở Nam Thượng Kinh được cử đi cứu tế thiên tai, toàn bộ bị người dân bạo loạn vây khốn ở trong thành, không rõ sống chết.
Nghe tin Thịnh Dũng Hầu mang về, Ứng Nhàn sững người một lát, nàng còn chưa biểu hiện gì, Thịnh Dũng Hầu đã an ủi vỗ vai nàng bảo: “Nhàn Nhàn đừng lo lắng, triều đình sẽ nhanh chóng phái binh lính đi cứu viện, đến lúc đó cha sẽ tự xin dẫn binh qua đó, nhất định sẽ mang Bùi Thuấn Khanh toàn vẹn về cho con.”
Ứng Nhàn lấy lại tinh thần, an ủi ngược lại Thịnh Dũng Hầu, “Cha, Bùi Thuấn Khanh cực kì thông minh, lại nhiều mưu mẹo, chàng nhất định sẽ không sao đâu, cha không cần lo lắng.”
Thịnh Dũng Hầu vốn dĩ muốn khuyên tiếp, nhưng nhìn thần sắc của nữ nhi hình như thật sự không lo lắng gì, ông sợ nữ nhi đang cố tỏ ra mình ổn, bản thân nói nữa sợ sẽ làm nữ nhi khó chịu, thế là nuốt lời muốn nói về. Thịnh Dũng Hầu lòng thầm nghĩ, cho dù Bùi Thuấn Khanh thông minh, nhưng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối không tinh thông võ nghệ, gặp phải người dân bạo loạn thì có thể làm gì.
Ba năm trước Tấn Châu cũng từng xảy ra một vụ người dân bạo loạn, các quan viên được cử đi cứu tế bị người dân phản loạn phẫn nộ đánh chết, đến cuối cùng ngay cả thi thể toàn vẹn cũng không thể tìm lại được. Gặp phải loại chuyện này, quan viên được triều đình phái đi vốn dĩ nằm trong diện nguy hiểm nhất.
Trong triều vì việc này cũng trở nên nhốn nháo, có người chủ trương tiếp tục phái Khâm Sai đi xoa dịu nạn dân, có người chủ trương trực tiếp phát binh trấn áp, cãi nhau đến mức Hoàng Đế cực kì đau đầu.
Người bị mất tung tích là thần tử trẻ tuổi y tín nhiệm nhất, về tư còn là người bạn thân thiết của y, sao y lại không muốn phát binh đi trấn áp chứ, nhưng dân chúng bạo loạn như nước lũ, cứ thế đi chặn lại cũng chặn không được. Y phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng một tháng trước còn đang yên lành, tấu chương Bùi Thuấn Khanh dâng lên còn nói sự tình đã hòa hoãn, sao đột nhiên lại bùng nổ cơn bạo loạn chứ?
Suy nghĩ vài ngày, Hoàng Đế vẫn quyết định phái binh, vây khốn thành Quán Châu nơi có người dân bạo loạn trước rồi nói sau. Khâm Sai cũng cử đi hai người, đều là Hàn Lâm cộng sự với Bùi Thuấn Khanh.
Kết quả một đám người vừa đi ra khỏi Kinh Thành không xa, từ phía xa xa nhìn thấy một con khoái mã chạy đến, người trên lưng ngựa, không phải Bùi Thuấn Khanh thì là ai.
Chỉ thấy Bùi Đại nhân đầu tóc rối bù, ấy thế mà còn đang mặc váy áo vải thô của nữ tử, mọi người nhìn thấy đều hoảng hốt một phen, đều cho rằng mắt mình có vấn đề.
“Bùi, Bùi Đại? Phía trước là Bùi Đại nhân?” Châu đại nhân của Hàn Lâm thúc ngựa lên trước hỏi.
“Đúng vậy, ta có cấp báo cần trình diện Hoàng Thượng, chư vị đại nhân xin đợi ở đây một lát, đợi ta gặp Hoàng Thượng xong, lại cùng chư vị đi tới Quán Châu.” Bùi Đại nhân trên người mặc váy áo nữ tử không hề cảm thấy bản thân thế này có chỗ nào không đúng, giọng điệu nghiêm nghị.
Bị thái độ của hắn lây nhiễm, mọi người đều lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy Quán Châu bên kia chắc chắn có nội tình gì đó, nhốn nháo bắt đầu phỏng đoán, nhưng không ai chú ý đến váy áo nữ tử của hắn nữa.
Lúc này Thịnh Dũng Hầu dẫn binh ở bên cạnh lên tiếng, ông không nói hai lời chỉ điểm vài người, “Mấy người các ngươi và ta cùng nhau hộ tống Bùi Đại nhân vào kinh, những người khác thì chờ ở đây.”
“Rõ!”
Châu Đại nhân Lâm Đại nhân hai vị đại nhân cũng nhanh chóng bảo: “Vậy chúng ta cũng quay về cùng với Bùi Đại nhân.”
“Đa tạ các vị.” Bùi Đại nhân vội vã hồi kinh, dáng vẻ nhếch nhác cũng chẳng kịp sửa soạn lại, cứ thế trực tiếp tiến cung diện kiến Hoàng Đế.
Một canh giờ sau, Bùi Thuấn Khanh mang theo chiếu lệnh của Hoàng Đế rời khỏi cung, cùng với mấy người Thịnh Dũng Hầu cùng nhau chạy về Quán Châu lần nữa. Đại Triều ngày hôm sau, chúng thần mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Quan viên mười lăm huyện thị của Quán Châu thông đồng với nhau, biển thủ quỹ cứu trợ thiên tai, che giấu tình hình thiên tai, khai man số lượng người bị nạn và nơi bị thiệt hại, giam cầm đánh chết người dân bị nạn đến cáo trạng, vào lúc đám người Khâm Sai cứu tế phát hiện tình hình không đúng, còn dứt khoát khống chế họ lại, nói dối là do người dân bị nạn bạo loạn, đúng thật là gan to tày trời.
Còn Bùi Thuấn Khanh đã sớm phát hiện tình hình không ổn, mặt ngoài thì quanh co khách sáo với đám người đó, bên trong thì âm thầm hỏi thăm tìm kiếm bằng chứng khắp nơi, nhưng ngay trước đêm hắn chuẩn bị báo cáo lên trên, bị người ta phát hiện, bắt nhốt vào địa lao của Quán Châu, suýt chút nữa mất mạng. Cuối cùng vẫn là những người bị gọi là ‘loạn dân’ cứu hắn ra ngoài.
Cửa thành Quán Châu chỉ cho phép vào, không cho phép ra, tuần tra nghiêm ngặt lạ thường, Bùi Thuấn Khanh bất đắc dĩ phải giả trang thành nữ tử mới có thể lẫn trốn ra ngoài, trên đường đi không dừng lại khắc nào, chỉ vì có thể sớm ngày quay về Nam Thượng Kinh báo cáo mọi việc, sớm ngày khống chế được tình thế ở Quán Châu, tránh cho thương vong lớn hơn xảy ra.
Việc này hoàn toàn không phải là ‘Loạn Dân’ ở Quán Châu, mà rõ ràng là ‘Họa Quan’.
(*)官祸 : quan họa, họa quan: Tai họa bắt nguồn từ quan chức.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình, lập tức ban bố chiếu lệnh, tróc nã một loạt hàng trăm quan viên lớn nhỏ. Lương thực và quỹ cứu trợ thiên tai lần nữa được chuyển đến Quán Châu.
Bùi Thuấn Khanh vào kinh rồi xuất kinh, lúc đi ngang qua trước cửa Phủ Thịnh Dũng Hầu, hắn chỉ nhìn cánh cổng lớn đóng chặt một cái, không hề dừng lại đánh ngựa rời đi. Mà Ứng Nhàn nhận được tin tức chạy ra ngoài, không thể gặp mặt Bùi Thuấn Khanh một lần, chỉ đứng ở cổng một lát, lại quay về trong phủ.
Sau đó, bắt đầu có tin tức của Quán Châu truyền đến. Toàn bộ đám quan viên kia từng người từng người bị Khâm Sai Bùi Đại nhân thiết diện vô tư bắt lại, có hai kẻ bị chém đầu tại chỗ nhằm xoa dịu dân chúng, những tên còn lại bị áp giải vào kinh. Thịnh Dũng Hầu mang binh lính khống chế tình hình, có một số người dân thật sự tác loạn gây rối nhanh chóng bị trấn áp, các nạn dân lưu lạc khắp nơi dần dần quay về chốn cũ, dưới sự sắp xếp của các quan viên mới được đề bạt xây dựng lại gia viên.
Xây dựng tu sửa đê điều mới, tra rõ tham quan, xoa dịu người dân bị nạn… Một chuỗi sự kiện này tốn mất mấy tháng trời, đợi khi Bùi Thuấn Khanh lần nữa hồi kinh, đã sắp đến Tết rồi.
Khi hắn ngược chiều gió tuyết quay về kinh, đã nhìn thấy Ứng Nhàn đặc biệt đến đón hắn, trong căn đình mái tranh ở ngoài thành Nam Thượng Kinh.
Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Ứng Nhàn, Bùi Thuấn Khanh vốn còn đang tươi cười k** r*n một tiếng, ôm đầu mình, biểu cảm vô cùng tuyệt vọng, giọng nói run rẩy, “Nhàn Nhàn, thịt của nàng đâu… sao ốm thành như vậy rồi!”
Câu nói ‘Chàng quay về rồi’ nằm trong miệng Ứng Nhàn cứ thế bị câu nói của hắn chặn lại, nàng cúi đầu nhìn bản thân, một năm nay nàng trổ mã rồi, đã cao hơn không ít, thịt béo lúc trước đã tiêu bớt một ít. Đúng là ốm hơn thật, nhưng trong mắt của người bình thường, nàng vẫn còn rất tròn trịa, sao Bùi Thuấn Khanh lại tỏ vẻ như nàng ốm đến mức sắp ngủm rồi vậy.
So với Bùi Thuấn Khanh, Ứng Nhàn cảm thấy mình phải là người đau lòng hơn mới đúng, bởi vì, Bùi Thuấn Khanh hắn, đã bị cháy đen đi rất nhiều.
Một mỹ nhân, đang yên đang lành, biến thành cục than đen rồi.