Sổ tay trùng sinh công lược [180]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 20
Chương 180: Vợ chồng già
Trans: Meounonna
“Khi ấy tình hình nguy cấp, sau khi ta được cứu ra ngoài, cửa thành Quán Châu đã sắp đóng lại, ta giả dạng thành một phu nhân phú thương, kim thoa trên đầu tháo hết xuống nhét cho tên quan binh thủ thành, còn suýt chút nữa bán rẻ nhan sắc, ánh mắt của tên lính thủ thành kia cứ nhìn trước ngực ta mãi… ha ha, trước ngực ta độn bánh bao to nhân thịt heo cải trắng của nhà Vương đại nương ở góc phố, một cái bánh to chắc lắm, nói chứ nhét hai cái bánh bao trước ngực, trông cũng ra dáng lắm đó.”
“Sau đó khi ta chạy về Kinh, cả đường đi chẳng thấy chỗ nghỉ chân nào, đói bụng liền móc hai cái bánh bao ra ăn, tuy đã nguội lạnh, nhưng hương vị rất ngon, không hổ là bánh bao của cửa hàng lâu đời đã buôn bán mười năm, rất chống đói, trong Nam Thượng Kinh không có bánh bao nhiều nhân như vậy đâu.”
“Bị phơi nắng đen thui như vậy cũng không thể hoàn toàn trách ta được, mùa hè năm nay thời tiết cực kì nóng bức, ta lại không thể ở trong phủ quan hoặc trong phòng giống như mọi năm ở Nam Thượng Kinh, ta phải đi khắp nơi, ngay cả việc xây dựng đê đập, những người đó mỗi khi xây xong một đoạn cũng phải kiếm ta đi xem thử, ta có cách gì chứ, ta cũng không muốn trời nắng chang chang chạy ra ngoài phơi nắng, nhưng ai nấy đều biết Bùi Thuấn Khanh ta là một vị quan tốt, ta có thể rúc ở trong phòng ăn đá bào sao?”
“Nói ra thì có một chuyện thú vị, hồi ta ở Quán Châu cứu tế thiên tai đã cứu được không ít người, một hôm có một cô nương tìm tới tận cửa, nói là muốn báo đáp ta ân cứu mạng, sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho ta. Ta nghe xong, liền cho người chuẩn bị mười mẫu đất, mời cô nương đó đi trồng ruộng cho ta, vừa hay nàng ta nói muốn làm trâu làm ngựa, ngay cả trâu ta cũng không cần mua nữa, khi ấy ở Quán Châu muốn mua một con trâu không đơn giản đâu.”
“Cô nương đó trồng ruộng được mười ngày dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, sau đó không chịu nổi nữa chạy biến. Ta là người lương thiện, cũng không truy cứu nàng ta, chạy rồi thì thôi. Sau đó có người đến cửa nói muốn báo ân nữa, ta liền đưa hết ra ngoài ruộng, sau vài ba lần như thế, thì thanh tịnh hơn nhiều, nhưng chỉ đáng tiếc là vẫn chưa thể khai khẩn mảnh đất đó được.”
“…”
Bùi Thuấn Khanh thao thao bất tuyệt kể một lượt những chuyện đã xảy ra với mình, Ứng Nhàn ở một bên lắng nghe, khi nghe thấy hắn tìm kiếm chứng cứ nhưng bị người ta tố giác tống vào ngục giam, nàng nơm nớp lo sợ, nghe thấy hắn được người ta cứu ra giả trang thành nữ tử trà trộn trốn ra khỏi thành một đường nhếch nhác, lại không nhịn được bật cười.
Bùi Thuấn Khanh vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Ứng Nhàn, thấy nàng lộ ra gương mặt tươi cười, chính hắn cũng cười theo. Chuyến đi lần này gian nan, kinh hoàng, nguy hiểm, giờ này khắc này, trong miệng của người quay về biến thành một cuộc trò chuyện thú vị nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mây bay, nếu không phải hắn đã ốm đi rất nhiều, e rằng Ứng Nhàn không nhìn ra được rốt cuộc hắn đã vất vả bao nhiêu.
Bùi Thuấn Khanh là một vị quan tốt, mấy tháng trước khi Thịnh Dũng Hầu quay về, đã kể cho Ứng Nhàn nghe về những việc Bùi Thuấn Khanh đã làm ở Quán Châu.
Hắn cố gắng xoay chuyển tình thế ngăn chặn được cuộc bạo động lớn nhất của người dân, các quan viên lần đầu được cử đi cứu tế thiên tai, chỉ có hắn kiên trì đến cùng, hắn còn từng chịu tra tấn ở trong ngục giam, đã mang theo thương thế trên người cưỡi ngựa chạy về báo tin, đoạn lẫn trốn ra khỏi cổng thành cũng nguy hiểm kinh hoàng hơn nhiều so với những lời hắn miêu tả. Sau khi mang ý chỉ của Hoàng Đế quay về Quán Châu, hắn còn cố gắng chống đỡ xử trí rất nhiều người, sau đó bệnh nặng một trận cũng không thể nghỉ ngơi, mang theo bệnh xử lý sự vụ lớn nhỏ ở Quán Châu, cuối cùng mới khống chế được cục diện tồi tệ.
Khi Ứng Nhàn nghe cha kể lại những chuyện đó, lần đầu tiên hiểu ra, vì sao nữ tử trên thế gian đều ái mộ anh hùng. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt mạnh mẽ, nảy sinh ra cảm xúc khâm phục, yêu thích, và cả thương tiếc đối với nam tử cách xa mình hàng nghìn dặm.
Vì sự quyết đoán của hắn khi chém tham quan bình ổn nỗi oán hận của dân chúng, vì sự dũng cảm của hắn khi một thân một mình tiến về nơi tập trung loạn dân để khuyên giải mọi người.
Bùi Thuấn Khanh cái tên này, con người này, trong lòng của Ứng Nhàn, dần dần trở nên trọn vẹn và phong phú. Không phải là phu quân lạnh lùng dung mạo xinh đẹp ban đầu nàng biết, cũng không chỉ là người theo đuổi thâm tình biết trêu nàng cười và mang nàng đi chơi, hắn còn là một nam nhân có trách nhiệm, bền gan vững chí, anh vũ bất phàm.
Cớ sao nàng có thể lọt vào mắt xanh của một nam tử như thế? Ứng Nhàn ngẫm nghĩ, có lẽ bản thân nàng phải trở nên tốt hơn một chút, mới có thể xứng đáng với sự thâm tình này.
Cho nên dẫu Bùi Thuấn Khanh đã đen đi, không đẹp như lúc trước nữa, nàng cũng không cần để ý đến thế…Sau này chắc là sẽ trắng lại nhỉ?
Bùi Thuấn Khanh thấy Ứng Nhàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mình, không nhịn được nâng ống tay áo che mặt, miệng đau khổ than vãn: “Ô hô thương thay, đúng là thành cũng vì dung mạo, bại cũng vì dung mạo.”
Ứng Nhàn sặc một miếng, “Thật ra, cũng không có gì, đen một xíu cũng đẹp.”
Bùi Thuấn Khanh: “Thật à?”
Ứng Nhàn: “Thật.” Không biết vì sao cảm thấy bản thân giống hệt như một phu quân đang lừa gạt thê tử.
Bùi Thuấn Khanh buông ống tay áo xuống, “Chuyện này khoan hẵn nói, Nhàn Nhàn có còn nhớ, trước khi ta đi đã để lại lời gì không?”
Ứng Nhàn đứng dậy, lấy ra một bức tranh từ trong tủ, đặt ở bên tay Bùi Thuấn Khanh.
“Vậy ta mở ra nhé?” Bùi Thuấn Khanh vừa nói, vừa từ từ mở tranh ra. Sau đó, Bùi Thuấn Khanh không lên tiếng một lúc lâu, thần sắc của hắn khó đoán, ánh mắt nhìn bức tranh lâu thật lâu không thể dời đi.
“Nhàn Nhàn, đây chính là tranh nàng đã hứa với ta à?”
“Đúng…Ta đã cố gắng hết sức rồi, lúc trước ta đã nói ta không giỏi vẽ người mà.”
Bây giờ Bùi Thuấn Khanh tin rồi, Nhàn Nhàn đúng là không giỏi vẽ người, so với cây cối hoa cỏ chim chóc lúc trước nàng vẽ, người này, sao có thể dùng một chữ xấu để hình dung chứ.
Ứng Nhàn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của hắn, có chút thấp thỏm, bảo: “Đợi sau này ta luyện tập nhiều rồi, có lẽ sẽ vẽ tốt hơn. Thật ra dạo gần đây ta cũng trộm lười biếng, không vẽ tranh gì nhiều, toàn viết thoại bản thôi.”
“Thoại bản?” Bùi Thuấn Khanh mỉm cười, “Tùng Hạc Cư Sĩ từ khi nào đổi thành viết thoại bản thế, là thoại bản có nội dung gì, chẳng lẽ là thoại bản thể loại chí quái à, liệu có thể cho ta xem thử không?”
(*) chí quái: kì quái truyền kì
Ứng Nhàn lại đi đến trong rương lấy ra thoại bản mình viết lúc trước, đưa cho Bùi Thuấn Khanh.
Trong quá trình Bùi Thuấn Khanh xem thoại bản, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi tắn hơn, còn chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn Ứng Nhàn một cái, nhìn tới mức Ứng Nhàn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Hay là, chàng cầm về xem đi?” Ứng Nhàn hỏi, đỡ cho việc hắn ở đây nhìn tới mức nàng gượng gạo. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bùi Thuấn Khanh thành thật không khách sáo nhét thoại bản vào trong vạt áo của mình, “Được, đợi sau khi ta đọc kĩ nghiên cứu tỉ mĩ rồi sẽ trả nàng sau.” Thật ra hắn hoàn toàn không có ý định trả nàng nữa. Ở trong đây biểu lộ rõ ràng tình ý của Ứng Nhàn như thế, hắn đã cầm tới tay rồi, sao còn nỡ trả về, không mang theo ở bên người để có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào, đã là hắn cố kiềm chế rồi đó.
Ứng Nhàn đối diện với ánh mắt của Bùi Thuấn Khanh, cảm thấy ánh mắt của hắn tha thiết như muốn bùng cháy, xoay đầu nhìn về phía bức tranh trên bàn, miệng lại nói: “Lần sau sẽ vẽ cho chàng tiếp, chắc chắn sẽ vẽ đẹp hơn lần này.”
Bùi Thuấn Khanh cuộn bức tranh lại, vỗ nhẹ vào cánh tay nhỏ của Ứng Nhàn, thâm trầm bảo: “So với điều này, ta càng hy vọng nàng có thể trở về bộ dáng lúc trước.”
Ứng Nhàn: “Được thôi, chỉ cần chàng quay về dáng vẻ hồi trước, ta cũng sẽ trở về bộ dáng lúc trước.”
Bùi Thuấn Khanh: “Một lời đã định!”
Sau đó, Bùi Thuấn Khanh Bùi Đại nhân hồi kinh, bắt đầu chìm đắm vào bí quyết làm trắng da, chư vị đại nhân của Thái Y Viện nhìn thấy Bùi Đại nhân lại đến nữa, biểu cảm rất khó nói.
Các vị đồng liêu của Bùi Đại nhân cũng cảm thấy rất vi diệu, vì luôn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Bùi Đại nhân. Bùi Thuấn Khanh bất chấp tất cả, ngay cả chuyện hắn mặc y phục nữ tử cũng từng bị người ta nhìn thấy, trên người có mùi thơm đã là gì.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Bùi Đại nhân, ba tháng sau, hắn đã trắng lại. Nhưng, Ứng Nhàn không những không béo lên, mà nàng còn gầy thêm.
“Chuyện này ta cũng lực bất tòng tâm, chàng nhìn thoáng xíu đi, nói không chừng sau này ta sẽ mập lên đó, ta nghe nói không ít phụ nữ sau khi sinh con sẽ béo lên.” Ứng Nhàn cũng rất vô tội, đúng là mỗi ngày nàng đều ăn rất nhiều, nhưng ăn nhiều cỡ nào nàng cũng chỉ tăng chiều cao, không tăng chiều ngang.
Mà Bùi Thuấn Khanh nghe Ứng Nhàn nói câu này xong, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, Ứng Nhàn thấy kì lạ gọi hắn một tiếng, nhưng lại thấy hắn đột nhiên xoay đầu qua chỗ khác, hai tai đỏ bừng.
Ứng Nhàn: “…?” Bình thường không phải hay giở trò lưu manh lắm sao, tại sao vào lúc này đột nhiên bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
Bùi Thuấn Khanh khẽ ho một cái, “Lúc nãy Nhàn Nhàn nói, muốn sinh con cho ta?”
Về điểm này Ứng Nhàn cởi mở hơn hắn nhiều, “Nếu sau này ta gả cho chàng, chắc chắn sẽ sinh con cho chàng, ta vẫn luôn rất muốn có một đứa con gái.”
Nụ cười trên mặt Bùi Thuấn Khanh muốn che giấu cũng giấu không được, liên thanh đáp: “Được được được, vậy chúng ta sinh con gái.”
Ngay lúc này Thịnh Dũng Hầu bước vào, vừa hay nghe thấy câu nói của Bùi Thuấn Khanh. Ông nhìn nữ nhi chỉ mới mười hai tuổi của mình, bỗng chốc đen mặt, đuổi Bùi Thuấn Khanh ra khỏi Hầu phủ.
Bùi Thuấn Khanh bị xem là cầm thú: “…” Đối với lão trượng nhân, đúng là không thể lơ là phút nào.
Ngày tháng đấu trí đấu dũng với lão trượng nhân kéo dài bốn năm, Bùi Thuấn Khanh đã từ Hàn Lâm tam phẩm biến thành Tham Tri nhị phẩm, cuối cùng, cũng đợi được tới ngày đón Ứng Nhàn vào Bùi phủ lần nữa.
Về phần những lời bàn tán bên ngoài như ‘Hầu phủ nhị nữ gả một phu’, ‘Những chuyện bí mật giữa muội muội và tỷ phu’, Bùi Thuấn Khanh chẳng thèm để tâm, hắn đã đợi bao nhiêu năm mới đợi được đến ngày này, thiên vương lão tử cũng không quan trọng bằng việc động phòng hoa chúc của hắn.
Còn Ứng Nhàn ôm được mỹ nhân về dinh, cũng hoàn toàn không bị những lời đồn thổi bên ngoài ảnh hưởng, dẫu sao mấy năm nay cách thức chung sống giữa nàng và Bùi Thuấn Khanh gần như đã trở thành cặp vợ chồng già, sao có thể quan tâm người khác nói thế nào.
Bùi Đại nhân tân hôn chưa được bao lâu, có người hạch tội hắn, nói hắn không biết giữ mình, không tu dưỡng đức hạnh. Ngòi bút của văn nhân, có thể viết người sống thành người chết, người chết viết thành người sống, chỉ trong vòng một ngày, Bùi Thuấn Khanh trong miệng của những người này biến thành một người tội ác tày trời, suy đồi đạo đức. Tóm lại không xử lí hắn không thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.
Những năm nay Bùi Thuấn Khanh đã đắc tội không ít người, hắn muốn làm ra được những việc thiết thực, thì khó tránh khỏi đụng chạm lợi ích của một số người. Ai nấy đều đang đợi một cơ hội để kéo hắn xuống ngựa, bản thân Bùi Thuấn Khanh cũng hiểu rõ, cho nên sau khi bị giáng thành Tri Châu nhậm chức ở Quán Châu, hắn cũng không phản kháng, quay về nhà ôm tân hôn thê tử thân mật một hồi, phu thê hai người vui vẻ thu dọn đồ đạc đến Quán Châu nhậm chức.
“Năm trước ta đã thương lượng sẵn với Hoàng Đế rồi, Quán Châu là nơi ta tự chọn, tuy không so được với Nam Thượng Kinh giàu có phồn hoa, nhưng dân phong thuần phác, ta cũng quen thuộc nơi đó, đợi đến Quán Châu, ta mang nàng đi đến nơi thú vị nhé.” Bùi Thuấn Khanh không hề giống với một vị quan bị giáng chức trục xuất khỏi kinh chút nào, ngược lại giống như đang đi dã ngoại.
Mấy năm trước hắn đã dự đoán được tình huống này, dẫu sao Hoàng Đế quá tin dùng hắn, có một số người nhìn không thuận mắt, sớm muộn gì cũng phải động thủ, đặc biệt là bây giờ mấy vị hoàng tử đều đã bắt đầu đi học, Hoàng Đế còn có ý muốn để hắn làm giảng sư cho mấy vị hoàng tử. Có một số người không hy vọng hắn tiếp tục cản đường nữa, Bùi Thuấn Khanh cũng không muốn đứng trước đầu sóng ngọn gió này.
Cho nên sau khi hắn quyết định phải tránh đầu sóng ngọn gió, tự xin đi Quán Châu làm một Tri Châu. Hoàng Đế đã chống hông chửi hắn một trận, mắng hắn không trượng nghĩa, để lại một đống bãi chiến trường rồi chuồn mất. Bùi Thuấn Khanh đã nghiêm túc phân tích tầm quan trọng của việc tạm thời né tránh đầu sóng ngọn gió ngủ đông vài năm cho Hoàng Đế hiểu, sau đó lại biểu đạt một cách sâu sắc sự không nỡ của mình, thuận tiện gợi nhớ lại thời gian tươi đẹp lúc trước, sau đó hắn xuất cung dưới sự cảm động và thấu hiếu của Hoàng Đế.
Vừa xuất cung, Bùi Đại nhân bèn tươi vui hẳn, bước đi như bay nóng lòng về nhà. Hắn đã làm trâu làm ngựa ở đây lâu như vậy rồi, buổi sáng trời chưa tỏ đã phải thức dậy, cả năm trời chẳng thể ngủ nướng được vài lần, còn phải nghe một đám người cãi nhau, thi thoảng còn phải trình diễn một tiết mục đấu đá, dốc hết tâm can thừa sống thiếu chết vì nước vì dân, bây giờ khó khăn lắm mới có cái cớ lui xuống nghỉ ngơi, không nghỉ năm sáu năm hắn sẽ không quay lại đâu!
Hơn nữa, hắn mới tân hôn chưa được hai tháng, hắn phải mang thê tử đi Quán Châu trải nghiệm thế giới hai người, rời xa mớ chính vụ mãi mãi làm không hết ở Nam Thượng Kinh, rời xa lão trượng nhân suốt ngày xuất quỷ nhập thần.
“Quán Châu có một món ăn gọi là ‘Hạt gai dầu lạnh’ ăn ngon lắm, tương đỏ làm từ dầu hạt gai xào thơm và tiêu hạt gai, xối lên trên lớp da hạt gai dầu dài bằng ngón tai, hương vị đúng chất tuyệt vời.”
“Hồi xưa khi ta bị giam ở trong địa lao, còn từng khắc một bài thờ ở dưới chân vách tường, lần này mang nàng đi xem thử nhé?”
Hai người đến Quán Châu, sống một cuộc sống nhàn nhã vô cùng. Trải qua nhiều năm điều dưỡng sinh sôi nảy nở, Quán Châu hôm nay đã dần dần khôi phục nguyên khí, vẫn có người dân còn nhớ Bùi Thuấn Khanh, khi hai người mới đến, già trẻ lớn bé trong thành Quán Châu đều đổ ra đường xem, đến Quán Châu một tháng, buổi sáng Bùi Thuấn Khanh dẫn Ứng Nhàn đi trà lâu ăn sáng, mà còn bị người dân vây xem.
Bùi Thuấn Khanh nói ở đây dân phong thuần phác, Ứng Nhàn ở nơi này một khoảng thời gian đã cảm nhận sâu sắc điểm này, các lão thái thái cũng ăn sáng ở trà lâu, mặc kệ nàng có phải là nữ nhi của Thịnh Dũng Hầu, phu nhân của Bùi Tri Châu hay không, túm lấy nàng là bắt đầu trò chuyện, việc gì cũng nói được, Ứng Nhàn không chống đỡ nổi, chỉ có Bùi Thuấn Khanh ứng phó được, hắn có thể cùng lúc trò chuyện với bốn lão thái thái thao thao bất tuyệt, còn có thể giành thời gian ra dạy cho Ứng Nhàn các bà ấy nói những gì.
Quán Châu không hề phồn hoa, nhưng cuộc sống của người dân rất nhàn hạ, tháng tư hằng năm còn tụ tập ca hát, từ đầu đường hát đến cuối phố, còn phải chọn ra một mỹ nhân bách hoa nữa, người đó sẽ được nhận rất nhiều lễ vật.
Năm nay, các bách tính tham gia đại lễ đều đang bàn luận về một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện thoáng qua, sau đó biến mất không thấy tung tích.
Trong Bùi phủ, Ứng Nhàn nhìn phu quân mặc y phục nữ tử đang uốn éo làm dáng, nàng cười đến mức suýt chút nữa đứt hơi.
Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng nàng cũng thắng Bùi Thuấn Khanh được một ván cờ, Bùi Thuấn Khanh thua, nên phải mặc trang phục nữ tử đi dạo một vòng ngoài phố. Bùi Thuấn Khanh mặc váy áo sặc sỡ làm vui lòng thê tử, hắn không hề cho rằng điều đó là nhục nhã, đi quanh phố một vòng, để lại vô số truyền thuyết cho sau này, hắn còn ngẫu hứng nhảy một điệu nhảy chẳng ra gì cho phu nhân xem, làm Ứng Nhàn cười đến mức gục đầu xuống đất suýt chút nữa bò dậy không nổi.
“Ai da, cười đau bụng quá… Không đúng, hình như là đau bụng thật?” Ứng Nhàn vuốt bụng mình vài cái nghi hoặc nói.
Bùi Thuấn Khanh chớp chớp mắt, hỏa tốc đưa phu nhân đến y quán, sau đó bị lão đại phu mắng xối xả.
“Sao không biết cẩn thận một chút, đứa bé đã ba tháng rồi, sao có thể l* m*ng như vậy!”
Ứng Nhàn và Bùi Thuấn Khanh bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc mỉm cười.
Ứng Nhàn : “Nhất định là một bé gái!”
Bùi Thuấn Khanh: “Đúng, phu nhân nói gì cũng đúng!”