Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 181

Sổ tay trùng sinh công lược [181]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 21

Chương 181: Đại khái là ngoại truyện

Trans: Meounonna

 

Khương Triệt là đứa trẻ nhỏ nhất trong đám tiểu bối của Khương gia danh môn vọng tộc Quán Châu, từ nhỏ thông minh lanh lợi, trí nhớ siêu phàm xem qua là sẽ không quên, chỉ tiếc đầu óc thông minh của y chưa bao giờ chịu dùng trong việc học hành đàng hoàng, mãi đến năm mười sáu tuổi vẫn chưa thể học cho ra môn ra khoai, phụ mẫu huynh tẩu trong nhà đều hết cách với y.

Mắt thấy Khương Triệt sắp trở thành một tên công tử bột ăn chơi lêu lổng, Khương lão thái gia cắn răng, quyết định gói ghém y đưa đến Nam Thượng Kinh, để y bái sư dưới cửa của Bùi Thái Sư Bùi Thuấn Khanh.

Năm xư Bùi Công nhậm chức Tri Châu ở Quán Châu, là bạn vong niên của Khương lão thái gia, Bùi phu nhân và Khương lão phu nhân, Khương phu nhân cũng có mối quan hệ rất tốt. Sau đó họ quay về Nam Thượng Kinh, liên lạc giữa hai bên ít dần, nhưng mỗi năm lễ Tết đều sẽ tặng quà cho nhau, thi thoảng cũng sẽ viết thư kể về tình hình gần đây của mình.

Khương lão thái gia kéo mặt già của mình xuống nhờ bạn cũ của mình, nhận tiểu tôn tử nghịch ngợm bướng bỉnh làm đệ tử, để dạy dỗ y cho đàng hoàng. Bên phía Bùi Thuấn Khanh nhanh chóng gửi thư tới, Bùi Công đồng ý nhận Khương Triệt làm quan môn đệ tử.

(*)关门弟子指师长收授的最后一名亲传弟子,此后不再直接收徒,改由徒弟传授徒孙。该词特指师承关系中的末位传承者。Chỉ người đệ tử cuối cùng được sư phụ nhận đích thân chỉ dạy, sau này sẽ không trực tiếp thu nhận đệ tử nữa, mà sẽ cho đồ đệ đi nhận đồ tôn; ý chỉ người kế vị cuối cùng trong mối quan hệ thầy trò.

Người nhà họ Khương đều rất vui mừng, ngay cả Khương lão phu nhân yêu thương cháu nội và Khương phu nhân cũng không phản đối, ngay hôm nhận được thư, nhà họ đã vui vẻ hân hoan đưa Khương Triệt lên Nam Thượng Kinh.

Khương Triệt bị người nhà đưa tới Nam Thượng Kinh đứng ở trước cổng Bùi phủ, đen mặt, cực kì bất mãn. Y lớn tới mười sáu tuổi, đã quen làm tiểu bá vương, trong nhà mời tới cho y một trăm tiên sinh đều bị y làm cho tức giận chạy hết. Trong mắt Khương Triệt, những tiên sinh đó danh không xứng với thực, chả ai có bản lĩnh, còn muốn dạy y à.

Về phần Bùi Công, thổi phồng ghê lắm, chẳng qua cũng chỉ là một lão đầu thôi. Từ nhỏ Khương Triệt đã nghe nói tới vị Bùi Công này, cha mẹ trong nhà đã từng kể năm ấy Quán Châu gặp thiên tai, may nhờ có Bùi Đại nhân cai quản, mới làm Quán Châu trở nên càng ngày càng phồn hoa. Nhưng rốt cuộc như thế nào, Khương Triệt cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, hơn nữa những chuyện xưa cũ kia cứ đem ra lải nhải bên tai y, y nghe phiền lắm rồi.

Đã từng làm Tể Tướng, bây giờ lại là Thái Sư thì đã sao, nếu y gặp người rồi, cảm thấy không vừa ý, chắc chắn sẽ chọc cho lão đầu này tức giận vểnh râu trừng mắt, sau đó quay về Quán Châu như lẽ đương nhiên. Khương Triệt nghĩ như thế, trong lòng hừ một tiếng, ngẩng cao đầu tiến vào Bùi phủ.

Đi vào Bùi phủ, Khương Triệt không nhìn thấy lão đầu râu trắng như trong tưởng tượng, mà nhìn thấy một phu nhân gương mặt hiền hoà trước. Nếp nhăn mờ mờ trên gương mặt của Bùi phu nhân nói cho Khương Triệt biết, bà đã không còn trẻ nữa, nhưng gương mặt bà bình tĩnh ánh mắt dịu dàng, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy thư thả.

Khương Triệt hơi động đậy cơ thể, bất giác đứng thẳng trước mặt vị Bùi phu nhân này.

“Con chính là tiểu nhi tử của Khương tỷ tỷ sao? Năm đó khi rời khỏi Quán Châu, con còn chưa ra đời nữa.” Bùi phu nhân mềm mại dịu dàng nói.

Khương Triệt thầm bĩu môi trong lòng, thầm nghĩ, các phu nhân này đều y như nhau, gặp mặt là bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, lằng nhằng mãi không thôi. Nhìn xem đi, tiếp theo vị phu nhân này ít nhất phải nói thêm một canh giờ nữa.

Nhưng vừa nghĩ như vậy xong, Khương Triệt liền nghe thấy Bùi phu nhân đột nhiên chuyển chủ đề, trực tiếp bảo: “Nếu con đã là quan môn đệ tử của phu quân ta, vậy con cũng sẽ là đệ tử của ta, sau này ta sẽ phụ trách dạy con kỳ nghệ và thư hoạ.”

“Bây giờ, qua đây đánh với ta một ván cờ, để ta xem con có nhập môn được không.”

Khương Triệt nâng mắt lên nhìn Bùi phu nhân một cái, dần dần ngẩng cao đầu, cực kì kiêu ngạo bảo: “Dạy con đánh cờ? Một trăm tiên sinh lúc trước của con, chưa ai có thể thắng được con hết. Từ khi con bắt đầu học được cách đánh cờ, còn chưa từng gặp đối thủ.”

Đột nhiên Bùi phu nhân chớp chớp mắt, tiếp đó phụt một tiếng bật cười, vừa cười vừa lau nước mắt bên khoé mắt.

Khương Triệt khó hiểu, lời mình nói mắc cười như thế sao? Thiếu niên cảm thấy mình bị xem thường, rất bất mãn nói: “Người cảm thấy con nhỏ tuổi nên không thắng được người à?”

Bùi phu nhân cười đủ rồi, ánh mắt nhìn về phía y rất hiền hoà, “Chỉ là đột nhiên ta nhớ đến một vài chuyện lúc trước, khi ta còn trẻ cũng từng có một người nói với ta câu tương tự như vậy, ‘Từ khi ta học được cách đánh cờ chưa từng gặp đối thủ’ ha ha, đến nay lần nào chàng ấy đánh cờ với ta, là lại thua lần ấy.”

“Tiểu thiếu niên, con cũng sẽ thua ta.” Bùi phu nhân điểm nhẹ vào gương mặt nhỏ tuấn tú của hắn, vô cùng tự tin.

Khương Triệt không phục, lạnh lùng hừ một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống đối diện Bùi phu nhân, “Nào, người sẽ hối hận vì xem thường con.”

Sau đó Khương tiểu thiếu gia nói năng xằng bậy thua liên tiếp năm ván cờ, thua đến mức mặt đỏ tía tai, sắp khóc tới nơi.

“Đánh, đánh lại một ván nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, lần sau con nhất định có thể thắng người!”

Bùi phu nhân bắt nạt bạn nhỏ đủ rồi, nhấc từng quân cờ bỏ lại vào trong hũ cờ, bình tĩnh hoà nhã cười nói: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, ta cảm thấy ta làm thầy của con vẫn đủ tư cách đó. Bây giờ, con nên đi gặp tiên sinh của con rồi, chàng đang đợi con ở thư phòng.”

Khi Khương Triệt được dẫn đến thư phòng, sự xấu hổ ê chề trên mặt vẫn chưa rút xuống, hễ là thiếu niên thì đều không muốn chịu thua, đặc biệt là thiếu niên trước nay một đường thuận buồm xuôi gió chưa từng nếm trải tư vị thất bại như y. Trên đường đi y đã suy nghĩ rất nhiều, đến cửa thư phòng vuốt mặt một cái, đẩy cửa bước vào.

Đánh cờ thắng y cũng được, nhưng vị Bùi Công kia không chắc có thứ gì có thể dạy được cho y, nếu y không vừa lòng, vẫn sẽ trực tiếp quay về Quán Châu.

Nhưng người Khương Triệt nhìn thấy không phải là lão đầu râu trắng lúc trước y tưởng tượng, mà là một nam tử mi mục như tranh vẽ, khắp người từ trên xuống dưới toàn là tiên khí. Tuổi của ông chắc là lớn lắm rồi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, trên gương mặt cũng có nếp nhăn, nhưng đôi mắt duệ trí, thân hình thẳng tắp, không hề giống với bộ dáng gù lưng của ông nội y.

Sau khi Khương Triệt kinh ngạc xong, đứng tại chỗ hành lễ, sau đó im lặng, đánh giá một lượt vị Bùi Công giống hệt lão thần côn ở trước mặt.

Bùi Thái Sư đứng ở đó mỉm cười, cũng đánh giá tiểu thiếu niên trước mặt này một lượt. Môi hồng răng trắng, giống như cây trúc mới mọc, có nét kiêu ngạo, khá giống với hắn thời niên thiếu- Cực kì gợi đòn.

Bùi Công thầm nghĩ ở trong lòng, nét mặt rất điềm tĩnh đáng tin, “Ta nhận được thư của Khương lão thái gia, sau này con chính là đệ tử cuối cùng của ta, ta sẽ dạy dỗ con thành tài.”

“Đợi đã.” Đột nhiên Khương Triệt nghịch ngợm cười một cái, khoanh hai tay nói: “Người muốn nhận con làm đệ tử, nhưng mà trước đó, con phải xác định là người có thể dạy được con không, nếu không lỡ như người chỉ là bao cỏ (ý chỉ người vô dụng), vậy tạo sao con phải làm đệ tử của người chứ.”

Nghe thấy những lời vô lễ này, Bùi Thái Sư cũng không tức giận, vẫn híp mắt mỉm cười, chắp hai tay sau lưng rất nhẹ nhàng hỏi: “Ồ, nếu như thế, vậy con muốn thế nào?”

Khương Triệt lập tức nói: “Người so tài với con một phen, xem ai thắng, chẳng phải sẽ biết rồi sao.”

Bùi Thái Sư phối hợp hỏi: “Vậy con muốn so tài gì?”

Khương Triệt đảo mắt, muốn giở trò khôn vặt. Cho dù y không thích mấy ông lão cổ hủ, nhưng cũng hiểu rất rõ đối phương có thể làm Thái Sư, nhất định sẽ rất tinh thông thư kinh gì đó mà y nhìn thấy là phiền, nếu như thế, chắc chắn y không thể so tài về cái này được.

“Con nói so tài gì thì so cái đó sao?” Khương Triệt hỏi.

Bùi Thái Sư tiếp tục híp mắt cười: “Được thôi. Nhưng mà, nếu đã là cuộc so tài, thì chẳng bằng chúng ta cược một ván đi. Nếu như ta thua, ta sẽ đưa con về Quán Châu, đồng thời nói rõ với Khương lão thái gia không bắt ép con học hành nữa…”

Bùi Thái Sư nói đến đây, cặp mắt hoa đào của Khương Triệt sáng lên, y lập tức bảo: “Được, con đồng ý!”

“Người trẻ tuổi à, không cần gấp gáp như vậy, nghe lão nhân gia ta nói xong trước đã.” Bùi Thái Sư chậm rãi nói: “Nếu như con thua, con phải— giả trang thành con gái đi một vòng các con phố lớn nhỏ ở Nam Thượng Kinh, thế nào?”

Khương Triệt nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý, “Được, vậy, chúng ta đặt cược cái này đi.” Y móc ra hai viên xúc xắc từ trong ống tay áo, nụ cười trên mặt rất gian xảo.

Khương Triệt đã có thể nhìn thấy kết cục rồi, y nghĩ lão đầu cổ hủ nãy chắc chắn không biết đánh bạc, còn là lắc xúc xắc nữa chứ, nói không chừng còn chưa từng đụng vào.

Vào ngay lúc này, Khương Triệt nhìn thấy lão đầu cổ hủ trước mặt lộ ra nụ cười còn xảo quyệt hơn, móc từ trong ống tay áo ra chín viên xúc xắc, bảo: “Hai viên xúc xắc đơn giản quá, muốn chơi thì chơi chín viên.”

Khương Triệt: “…”

Khương Triệt, không còn nghi ngờ gì nữa, y đã thua. Y nhìn xúc xắc trên tay mình, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Vào lúc này Bùi phu nhân lúc trước đánh cờ thắng y liên tục năm ván bước vào, trong tay còn cầm theo vài bộ váy áo. “Ồ, xem ra ta đến vừa đúng lúc, sao nào, mấy bộ váy này muốn mặc bộ nào?”

Khương Triệt nhìn thấy Bùi Thái Sư đi đến đón, chọn chọn lựa lựa lấy ra một chiếc váy màu vàng ngỗng, “Bộ này đi, khá thích hợp người trẻ tuổi.”

Khương Triệt: Phu thê hai người đã sớm chuẩn bị sẵn trêu đùa con rồi sao?!

Khương Triệt tự cảm thấy bị người ta đùa bỡn, nhưng trách mình đã quá tự cao, bây giờ chỉ đành có chơi có chịu nuốt xuống quả đắng này. Cắn răng nghiến lợi thay váy vào, bước ra từ sau bức bình phong, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cặp phu thê kia đang chọn lựa trâm thoa vòng tay trang sức, khi cùng lúc xoay đầu nhìn về phía y, Khương Triệt bị nụ cười của hai người doạ cho giật cả mình.

Y có linh cảm không tốt lắm.

“Kỹ thuật của phu quân vẫn còn rất tốt.”

“Đa tạ Nhàn Nhàn khen ngợi.”

Khương Triệt nhìn chính mình trong gương, đã hoàn toàn không thể bày ra biểu cảm gì nữa rồi. Đây là thời khắc y giống con gái nhất từ khi chào đời đến nay, bây giờ y chính là một đứa con gái rõ rành rành, giống con gái còn hơi tỷ tỷ của y nữa!

“Được rồi, người trẻ tuổi, đi lên phố dạo một vòng đi, ta sẽ sắp xếp người trông chừng con, nếu như không đi hết mấy con đường lớn…” Bùi Thái Sư hiền hòa vỗ vai Khương Triệt, ẩn ý sâu xa kéo dài giọng, “Con nhất định không muốn thử trải nghiệm cách thầy trừng phạt học trò không ngoan đâu.”

Khương Triệt đờ người rời khỏi Bùi phủ. Khi y đi lên đường lớn, y cảm thấy người trên phố đều đang nhìn y, Khương Triệt cảm thấy mất mặt muốn chết, đỏ mặt cúi đầu nhìn vạt váy của mình, vặn vẹo khăn tay trong tay mình không còn ra hình dáng ban đầu.

Đợi đó, lão đầu đáng giận, y nhất định sẽ thắng ông ấy! Và cả Bùi phu nhân đó cũng vậy! Y không tin, y không thắng được cặp phu thê đó!

Khi đi qua hai con phố, Khương tiểu thiếu gia rất không may gặp phải bọn côn đồ lưu manh. Khương tiểu thiếu gia nền tảng quá tốt, kĩ thuật của Bùi Thái Sư lại quá cao siêu, Khương tiểu thiếu gia bây giờ chính là một tiểu mỹ nhân thẹn thùng, còn mặt mày đỏ hồng một mình đi trên phố cúi đầu không nói chuyện, ở bên cạnh không có hạ nhân nào hết, chẳng phải bị người ta chú ý đến sao.

Lần đầu tiên trong đời Khương Triệt gặp phải bọn lưu manh du đãng, hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, sau khi không chú ý bị người ta túm lấy tay, mặt y thoắt cái đen lại, vừa định ra tay quật ngã tên lưu manh xuống đất rồi hung hăng đánh hắn ta một trận kêu cha gọi mẹ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng ngựa hí, tiếp đó trước mặt xuất hiện một cái bóng đen.

Khương Triệt ngẩng đầu lên, biểu cảm đột nhiên sững sờ.

Nữ tử cưỡi ngựa cầm dây cương dung mạo xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, tóc dài đen mun tung bay trong gió. Nàng nhảy từ trên ngựa xuống, một chân đá cho đám lưu manh côn đồ kia ôm lấy th*n d*** quỳ xuống đất. Lại thêm một cước, đá bay người ta lăn quay hai vòng, đụng vào vách tường. Che đ*ng q**n ôm trán, r*n r* không ngừng.

“Tiểu muội muội, em không sao chứ?” Nữ tử một tay vẫn đang cầm roi ngựa, một tay khác giơ ra trước mặt Khương Triệt.

Khương Triệt bỗng chốc lấy lại tinh thần, gương mặt thoắt cái đỏ bừng, cắn răng ảo não lắc đầu.

Nử tử cười nhẹ một tiếng, “Đừng sợ, tên đó không dám đến gây rối đâu, ta thấy muội cũng giống như một tiểu thư gia tộc lớn, sao lại đi bộ ở đây một mình, ở quanh đây có không ít lưu manh côn đồ. Có phải em đi lạc rồi không? Hay là ta đưa em về nhé. Nhà em ở đâu?”

Khương Triệt nhìn đôi mắt của nữ tử, theo bản năng trả lời: “Khương phủ Thành Tây.” Nói xong y ý thức được giọng nói của mình không đúng, bèn che giấu ho vài tiếng.

Nữ tử không chú ý tới điểm khác thường này, chỉ cảm thấy muội muội này giọng nói hơi khàn. Nàng cười cười, đột nhiên bế ngang Khương Triệt nâng lên lưng ngựa, Khương Triệt bị động tác đột ngột của nàng làm cho hết hồn, nhưng nữ tử sau đó cũng nhảy lên trên ngựa ngồi phía sau y, còn an ủi y bảo: “Đừng sợ, em chưa ngồi trên lưng ngựa sao? Yên tâm, ta ôm em sẽ không ngã đâu. Cưỡi ngựa sẽ nhanh chóng về tới nhà thôi, nếu em sợ có thể úp mặt vào lòng ta.”

Khương Triệt đã cứng đờ tới mức có thể làm một bức tượng.

Rốt cuộc là tại sao lại biến thành tình huống như bây giờ? Y cố thẳng lưng không dám dựa vào phía sau, sự ảo não trong lòng sắp nhấn chìm y.

Tiếng gió vèo vèo sượt qua bên tai, y bị một nữ tử ôm vào trong ngực- Khương Triệt giơ tay che mặt mình lại. Mất mặt quá đi.

“Được rồi đã đến nơi, là ở đây phải không.” Nữ tử nhảy xuống ngựa, lại ôm Khương Triệt xuống, sau đó cũng không đợi Khương Triệt nói gì, bản thân lại đạp bàn đạp nhảy thoắt lên ngựa, “Ta đi đây, em tự cẩn thận nhé.”

Đưa mắt dõi theo con ngựa đó đi xa, Khương Triệt đột nhiên vỗ vào lồng ngực mình, lẩm bẩm: “Hết chuyện đập loạn xạ cái gì!”

Thiếu niên mặc trang phục nữ, hai tai đỏ bừng đột nhiên ngồi xổm xuống ôm đầu hét: “Á, mình xong rồi!”

Nữ tử cưỡi ngựa chạy đến trước cổng Bùi phủ, xoay mình xuống ngựa, sau khi giao ngựa cho tiểu đồng, nàng đi vào trong phủ.

“Cha, mẹ, con quay về rồi, đại ca và nhị ca còn chưa về ạ?”

Bùi Thái Sư và Bùi phu nhân đang nói cười vui vẻ nhìn thấy nàng, đều mỉm cười, Bùi phu nhân bước lên đón, kéo tay nàng xem xét, miệng bảo: “Ca ca của con, chúng đi gặp bạn rồi, ngày mai mới về. Lần này sao con về trễ vậy?”

Bùi Thái Sư bên cạnh liền nói: “Chắc chắn là nhạc trượng không thả người.”

Nữ tử cười cười, lại hỏi: “Không phải bảo là hôm nay có một đệ đệ nhỏ hơn con hai tuổi đến sao ạ? Sao con không thấy?”

“Nó đánh cược thua cha con, nên giả trang thành con gái ra ngoài rồi.” Bùi phu nhân đáp.

Nữ tử nghe xong liền bật cười, “Cha ơi cha vẫn tinh quái như vậy, đại ca nhị ca và cả mấy vị sư huynh lúc trước đều từng bị cha trêu chọc, con còn tưởng người lần này, cha sẽ không trêu đùa người ta nữa.”

Bùi Thái Sư cười hơ hơ bảo, “Thiếu niên mà, tâm tính vẫn cần được mài giũa.”

Bùi phu nhân cũng cười, dựa vào nữ nhi nói với nàng: “Đứa bé này à, có vài phần giống với cha con lúc còn trẻ.”

Khương Triệt đang bị người ta bàn luận, thời khắc này đang lau chùi phấn son trên mặt mình dưới cái nhìn chằm chằm của quản gia và các hạ nhân Khương phủ với gương mặt đờ đẫn.

Ngày hôm sau, Khương Triệt không cam lòng đi đến Bùi phủ, chuẩn bị so tài thêm với lão đầu đó nữa. Nhưng tiến vào trong sân, vừa hay thấy một nữ tử quen thuộc đi đến.

Cảm nhận được ánh mắt của y, nữ tử đi đến trước mặt y, gật đầu chào mỉm cười bảo: “Em là Khương Triệt nhỉ? Ta tên là Bùi Uyển, em là đệ tử của cha ta, sau này gọi ta là Bùi tỷ tỷ là được rồi.”

Dường như nàng không nhận ra y chính là ‘cô nương’ hôm qua gặp phải lưu manh.

Khương Triệt có chết cũng không ngờ tới, người làm y trằn trọc ngủ không ngon cả đêm, thế nhưng lại có thể gặp mặt lần nữa một cách thật bất ngờ, và nàng còn là nữ nhi của Bùi lão đầu.

Trời muốn ta chết. Lúc Khương Triệt đi vào thư phòng, đầu óc toàn nghĩ về chuyện này.

“Lão sư tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử.” Khương Triệt vô cùng lễ phép khiêm nhường, so với hôm qua hệt như hai người khác nhau.

Bùi Thái Sư vốn tưởng rằng còn phải giày vò một phen tiểu tử này mới ngoan ngoãn nghe lời, bỗng cảm thấy cực kì ngạc nhiên. Mãi đến giờ cơm trưa, hắn nhìn thấy Khương Triệt chốc chốc lại lén nhìn nữ nhi của mình, thế là vỡ lẽ.

Bùi Thái Sư: “Hơ, dũng khí đáng khen.” Nữ nhi của hắn đã mười tám tuổi còn chưa xuất giá, tiểu tử này cho rằng là vì sao? Muốn ra tay với nữ nhi của hắn, trước tiên phải hỏi người làm cha là hắn, và hai ca ca cùng với một đám sư huynh của nữ nhi có đồng ý hay không.

“Tiểu sư đệ, cái này ăn ngon lắm, ăn nhiều lên, đừng khách sáo.” Bùi Uyển gắp một đũa thức ăn cho Khương Triệt.

Khương Triệt bỗng chốc đỏ mặt, hệt như nàng dâu nhỏ thẹn thùng bưng bát vùi đầu ăn cơm.

Bùi Thái Sư chậc một tiếng, đột nhiên nhìn thấy nữ nhi mặt mũi hiền lành nhìn mình chớp chớp mắt, nụ cười cực kì gian xảo. Lúc này Bùi Thái Sư mới phát hiện, ánh mắt nữ nhi nhìn chằm chằm tiểu tử kia, như thể một con hồ ly nhìn trúng một con gà béo mập.

Bùi Thái Sư: …

Bùi Thuấn Khanh có hơi hiểu ra, vì sao năm đó nhạc trượng thích làm khó mình như thế rồi.

Xí, tiểu tử, nhận lấy lửa giận của người cha già này đi.

Từ cổ chí kim, nhạc tế chi chiến (cuộc chiến giữa cha vợ và con rể), chưa bao giờ kết thúc.

Ứng Nhàn đá một cái vào chân của lão đầu nhà mình dưới gầm bàn, nhận được một nụ cười lấy lòng.

“Chuyện của sấp nhỏ, chàng đừng có làm bậy, nữ nhi của chúng ta thông minh hơn chàng nhiều.”

“Đúng đúng đúng, phu nhân nói gì cũng đúng!”

Phu thê hai người giao lưu bằng ánh mắt một phen.

Đúng vậy, câu chuyện của người trẻ, không liên quan đến họ.

[Quyển Trùng sinh- Hết]

Khi Ứng Nhàn qua đời, nàng gặp lại hồng y tiên nhân lần nữa.

“Nàng đến rồi.”

“Vâng, đa tạ tiên nhân.”

“Không cần cảm ơn ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi.” Hồng y nữ tử giơ tay về phía nàng, “Ta cho nàng một cơ hội bắt đầu lại, nàng giao kiếp sau của mình cho ta.”

“Chuyện của kiếp sau, mơ hồ xiết bao, ta chỉ có thể nhìn vào hiện tại.” Ứng Nhàn nhắm mắt, hóa thành một luồng sáng trong tay hồng y nữ nhân.

 

Tác giả có lời muốn nói: Quyển Trùng sinh hết rồi, tiếp theo là Quyển Yêu dị, quyển này là những câu chuyện nhỏ. Những câu chuyện rất rất nhỏ.

 

15.10.2025 Cuối cùng cũng xong Quyển Trùng sinh :>>>

Hy vọng Quyển Yêu dị Mèo Trắng cũng làm nhanh được như vậy

Gần 4 năm cho 7 câu chuyện nhỏ của Quyển Trùng sinh

Tạm biệt là hẹn gặp lại ở Quyển Yêu dị nhé 

Bình Luận (0)
Comment