Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 182

Sổ tay trùng sinh công lược [182]

Phần Tô Huỳnh (Thượng)

Chương 182: Ngày xưa có một thôn cô.

Trans: Meounonna

 

“Chiêm chiếp!”

Tô Huỳnh nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, không nhịn được nở một nụ cười, “Đợi lâu rồi phải không, trong nhà nhiều việc, bây giờ ta mới có thời gian đến đây. Em xem ta đem đến gì nè? Hai trái nhót tây, đây là quả nhót tây của nhà Hà tứ nương, ngọt lắm, ta lén giấu hai quả đem đến cho em ăn.”

Nàng đặt cái gùi trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra hai trái nhót tây vàng ươm, sau đó đưa đến bụi cây trước mặt.

Trong bụi cây rậm rạp lại truyền ra một tiếng chiêm chếp, sau đó một vài chiếc lông vũ màu đỏ lộ ra ngoài. Tô Huỳnh nhìn đám lông vũ đỏ kia, giơ ngón tay ra vuốt vài cái. Sau đó nàng đặt quả nhót tây vào trong bụi cây, đứng dậy cầm cái rìu đi bổ củi ở xung quanh.

Trong bụi cây lộ ra một cặp mắt nhỏ màu đen, nhìn chằm chằm Tô Huỳnh, hai trái nhót tây lúc nãy Tô Huỳnh đưa đến, được lót ở dưới một cái đầu chim lông xù xù.

Tô Huỳnh chặt củi một hồi, bắt đầu nói chuyện, “Chim nhỏ ơi, sau này có thể ta không thể thường xuyên đến đây nữa… Nhà ta, ca ca của ta đánh bạc thiếu không ít ngân lượng, cha mẹ ta nói muốn bán ta vào nhà của một phú hộ làm nha hoàn.”

Nàng chặt củi cộp cộp, nhẹ giọng nói: “May mà vết thương của em đã sắp khỏi rồi, sau này một mình em ở trên núi, phải cẩn thận nhé.”

Tô Huỳnh chặt củi xong, trước khi chuẩn bị xuống núi, lại đi đến phía trước bụi cây, lải nhải nói chuyện một hồi, sau đó nàng đi một bước quay đầu ba lần, đi xuống núi.

Đợi khi nàng rời đi, trong bụi cây chú chim kêu chiêm chiếp kia bước ra. Thân chim rất nhỏ, một bàn tay là có thể nắm được, nhưng trông vô cùng xinh đẹp, lông vũ toàn thân là màu đỏ, nhúm lông trên đỉnh đầu lại thiên về màu da cam, vài cọng lông đuôi dài hơn cả thân chim là màu đỏ sẫm dần.

Chú chim có đôi mắt đen thui, nhìn theo hướng Tô Huỳnh rời đi rất lâu, sau đó nó quay về trong bụi cây, đẩy ra một trái nhót tây tròn trĩnh. Khi nó đẩy quả nhót tây ra, lộ ra chân chim khác với các loài chim bình thường khác, nó có ba chân, nhiều hơn loài chim bình thường một cái chân.

Tô Huỳnh xuống núi, nhìn thấy hai thím ở trong thôn đang nói chuyện ở ngoài cửa, một người nói: “Tội nghiệp cho con bé đó, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, tốt hơn anh trai nó gấp trăm lần, hai vợ chồng nhà họ Tô kia không biết vì sao lại thiên vị như vậy.”

Một người khác bảo: “Còn chẳng phải thế sao, nếu thật sự gả qua đó, thì cuộc sống sau này…”

Thấy Tô Huỳnh đi đến, hai người ngừng nói chuyện, thím đang cầm rổ đậu nói với nàng: “A Huỳnh à, con mau về nhà đi, bà mai họ Hoàng kia đang ở nhà con đó.”

Tô Huỳnh ngẩn người, gật đầu với hai thím kia, cõng củi nhanh chóng chạy về nhà ở cuối thôn.

Nàng đi vào sân, nghe thấy có người nói chuyện ở trong nhà, là giọng nói của cha mẹ, và cả một người phụ nữ giọng bén nhọn. Tô Huỳnh biết đó là bà mai họ Hoàng, danh tiếng không tốt lắm, chỉ cần có tiền hôn sự thất đức nào cũng có thể dắt mối se duyên cho được.

Lúc này, giọng nói bén nhọn đó đang nói: “Ái chà, nữ nhi nhà mấy người, trông cũng đâu có đẹp lắm, chỉ là một thôn cô, có thể gả vào nhà phú hộ họ Từ trong thành đã là phúc đức của tổ tiên rồi, tam thiếu gia nhà người ta nếu không phải đột nhiên bị bệnh cần người xung hỷ, vậy thì chẳng đến lượt nha đầu nhà các người đâu.”

“Đúng đúng đúng, bà cô Hoàng, chuyện này may nhờ có bà, đợi chuyện này thành, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn bà đàng hoàng, cho bà một phong bì tiền mai mối dày cộm.”

“Có gì mà thành hay không thành chứ, nếu mấy người đã đồng ý, chuyện này cứ giao hết cho tôi, ngày mai là sẽ có tin tức hồi âm, các người chỉ cần chuẩn bị gả con gái.”

“Ài ài ài, đa tạ bà cô Hoàng, đa tạ đa tạ nhé!”

Tô Huỳnh đứng ở trong sân, củi cỏng trên vai rơi xuống đất. Hôm trước cha mẹ đã nói với nàng, đại ca mắc nợ bên ngoài, bị người ta đánh, nếu không trả tiền sẽ bị người ta chặt chân, trong nhà không có tiền, phải bán nàng vào nhà phú hộ làm nha hoàn. Tô Huỳnh không chịu, nhưng nàng không có cách gì cả, trong lòng nàng còn đang nghĩ, có lẽ đi làm nha hoàn ở nhà phú hộ, cũng tốt hơn ở nhà như thế này, nên cũng im lặng chấp nhận.

Nhưng hôm nay, tại sao đột nhiên thay đổi rồi? Cha mẹ của nàng muốn gả nàng cho tam thiếu gia Từ gia ở trong thành kia?

Tam thiếu gia nhà họ Từ kia là loại người gì? Mười dặm xung quanh đều biết kẻ đó là một tên điên, cưới mấy cô vợ là ép chết hết mấy người, thê tử đang mang bầu nói đánh chết là đánh chết, vì trong nhà gã có chút quan hệ với Huyện Thái gia, cũng không ai dám tố cáo gã, người nhà có nữ nhi bị chết nhận bạc bồi thường rồi cũng thôi.

Danh tiếng của gã đã thối tha từ lâu rồi, bây giờ đừng nói là những nhà giàu có khác, cho dù là người nhà lành bình thường cũng không chịu gả nữ nhi cả gã ta. Tô Huỳnh không ngờ cha mẹ nàng lại nhẫn tâm đến mức độ này, chẳng lẽ họ không biết, để nàng gả cho Tam thiếu gia họ Từ kia, chính là đẩy nàng vào đường chết ư?

Tô Huỳnh cắn răng, xông vào trong nhà, nàng đứng ở trước cửa, nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ mình thoắt cái xuất hiện biểu cảm không tự nhiên, sau đó cha nàng nhanh chóng ra vẻ hung tợn mở miệng nói: “Làm cái gì, lại chạy ở bên ngoài trễ thế mới về, còn không mau đi nấu cơm! Nha đầu vô dụng!”

Trong lòng Tô Huỳnh như đang rỉ máu. Vì sao chứ, chỉ vì nàng là nữ nhi sao? Vì nàng là nữ nhi, nên từ nhỏ đến lớn, ca ca có thể chẳng làm gì cả, còn nàng thì phải ở nhà làm việc nhà, đi ra ruộng trồng trọt, mỗi ngày đều có việc làm mãi không hết, cho dù như thế cũng không có được một sắc mặt tốt của cha mẹ.

Từ khi nàng có kí ức đến nay, cha mẹ cực kì yêu thương ca ca, còn đối với nàng, ngoại trừ mắng nhiếc thì vẫn là quở trách, như thể nàng làm gì cũng là sai. Nếu chán ghét nàng như thế, vì sao phải sinh nàng ra làm gì?

Tô Huỳnh nghẹn ngào, nói một câu: “Cha, mẹ, con không muốn gả cho tam thiếu gia nhà họ Từ.”

“Vớ vẩn! Không gả đi ở nhà cho lỗ vốn à! Sao đến lượt mày nói là gả hay không gả! Đã định sẵn hết cả rồi, mày cứ ngoan ngoãn đợi gả chồng đi.” Cha của Tô Huỳnh đứng dậy mắng chửi xối xả.

Nước mắt của Tô Huỳnh bỗng chốc trào ra như mưa, “Con cũng là con của hai người! Tại sao hai người phải đối xử với con như vậy!”

“Mày còn biết mày là con của tụi tao à, vậy tụi tao làm cha làm mẹ kêu mày gả, mày còn ở đó khóc lóc lộn xộn cái gì, hôn sự của cô nương nhà nào mà không phải do cha mẹ quyết định chứ.” Mẹ của Tô Huỳnh nói.

Tô Huỳnh đứng ở đó, kiên định lắc đầu, “Con không gả.’

Cha của Tô Huỳnh ngại ngùng nhìn bà mai họ Hoàng sắc mặt không tốt lắm ở bên cạnh, xách cây chổi ở góc nhà lên đập vài cái vào người Tô Huỳnh: “Cho mày không gả! Đẻ mày ra có tác dụng gì! Không gả ông đây đập chết mày!”

Tô Huỳnh ôm đầu, không nói chuyện nữa. Nàng đã chết tâm rồi, trong lòng của cha mẹ, có lẽ nàng chẳng khác gì so với một con chó nuôi trong nhà. Vào lúc này, thậm chí nàng hy vọng dứt khoát bị đánh chết thế này cho xong, như thế thì nàng sẽ không cần phải đối mặt với đôi cha mẹ như vậy nữa.

“Ai dô ai dô, ta nói này cha Tô à, ông đánh cô nương hỏng rồi, nhà họ Từ người ta không cần nữa đâu nhé, bệnh của tam thiếu gia tới nhanh, nói không chừng mấy ngày nữa là phải gả qua đó rồi. Đến lúc đó trên người của tân nương tử có vết thương, thì ra thể thống gì~” Bà mai họ Hoàng không vui lắm bảo.

Mẹ của Tô Huỳnh kéo bà cô họ Hoàng ăn nói nhẹ nhàng cười hối lỗi một hồi, sau đó kéo chồng mình lại, “Được rồi được rồi, đánh hỏng rồi thì làm sao!”

Cây chổi bị quăng mạnh bên chân, Tô Huỳnh nhắm mắt lại.

Trong căn phòng u ám, Tô Huỳnh ngồi bên giường ngẩn người. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng chiêm chiếp lanh lảnh. Lập tức ngẩng đầu, Tô Huỳnh nhìn thấy một chú chim xinh đẹp màu đỏ đứng ở bên bệ cửa sổ chật hẹp.

“Là em à? Em có thể bay rồi sao?” Nét tuyệt vọng trên người Tô Huỳnh bị sự kinh ngạc và vui vẻ che lấp, nàng ôm bụng đứng dậy, đi cà thọt đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chú chim kia, giọng nói rất dịu dàng, “Sao em tìm được đến đây?”

Nàng xoay đầu nhìn xung quanh một lát, thở dài một hơi, “Ở đây ta không có đồ ăn, ta cũng không thể ra ngoài, không có đồ ăn cho em.”

“Ngày mai ta phải gả cho người ta rồi, sau này, có lẽ thật sự không còn gặp lại nữa.” Tô Huỳnh giơ tay về phía chú chim, vẻ mặt hơi hoảng hốt, “Nếu có thể, ta thật sự hy vọng sau khi ta chết, có thể được chôn trên ngọn núi kia, đến khi đó, ta có thể ở bên cạnh em mãi mãi rồi.”

Chú chim đột nhiên vỗ cánh, nhẹ nhàng đậu trên ngón tay Tô Huỳnh. Tay của Tô Huỳnh chợt run lên, nàng nâng chú chim đến trước mặt ngắm thật kĩ, đột nhiên mỉm cười, nước mắt trực trào, “Em thật sự đẹp quá, đẹp hơn so với lần đầu tiên ta gặp em.”

Lần đầu tiên nàng gặp chú chim này là vào khoảng nửa năm trước, mùa đông giá rét, tuyết phủ đầy cả một khu rừng trên núi, trong đống đất tuyết trong khe núi nàng nhìn thấy phân nửa thân thể của chú chim bị tuyết chôn vùi. Lông vũ màu đỏ diễm lệ hệt như máu tươi trong đất tuyết, làm lòng Tô Huỳnh vô cớ rung động, đầu óc trống rỗng, đợi khi đã tỉnh lại, nàng đã cứu chú chim rồi.

Sau khi cứu chú chim bị đông cứng, nàng đã nhóm lửa ở gần đó, còn đặt chú chim vào trong quần áo mình để giữ ấm cho nó. Đợi khi chim tỉnh lại Tô Huỳnh mới phát hiện chú chim này còn bị thương nữa.

Từ khi đó, nàng thường hay lên núi thăm chú chim, mang cho nó chút đồ ăn. Chú chim này cũng sẽ luôn đợi ở nơi cố định, nhiều lúc, Tô Huỳnh sẽ có ảo giác dường như chú chim này có thể nghe hiểu lời của nàng, cho nên dần dần nàng bắt đầu quen với việc nói hết những gì mình gặp phải, những tâm sự trong lòng cho chú chim nghe.

Nó như thể là một bí mật của nàng.

Lông vũ màu đỏ của chú chim trong căn phòng u ám hệt như đang phát sáng, Tô Huỳnh dùng ngón tay cái v**t v* lông vũ của nó, “Em biết ta sắp đi rồi, cho nên đến tiễn ta đúng không?”

“Chiêm chiếp.” Chú chim nhẹ giọng hót.

Tô Huỳnh cứ thế nâng chú chim đứng một hồi lâu, đợi khi sắc trời tối đi, nàng đặt chim trong tay về lại bục cửa sổ, “Được rồi, em về đi, cẩn thận chút đừng để bị người ta bắt đi nhé.”

Chú chim nghiêng đầu, sau đó bay đi mất.

“Tạm biệt, ta sẽ nhớ em lắm.” Tô Huỳnh vẫy tay với đêm tối.

Ngày hôm sau, Tô Huỳnh vội vàng mặc đồ cưới lên, bị đưa vào trong kiệu, nâng về phía nhà họ Từ ở trong thành. Trước khi nàng đi, nhìn thấy trong nhà mình chỉ đặt hai chiếc đèn lồng gấp bằng giấy màu đỏ, không chuẩn bị gì cả, chẳng giống gả nữ nhi đi chút nào. Cha mẹ nàng đưa con gái về nhà chồng, vui vẻ ngập tràn, không mảy may đau buồn.

Cứ xem như trả cho họ một mạng đi, Tô Huỳnh nghĩ như thế. Nàng cảm thấy mình biến thành một xác chết, nghe người bên cạnh kêu nàng xuống kiệu hoa, bái đường, gấp gáp cưỡi ngựa xem hoa.

Trong quá trình này, Tô Huỳnh nghe thấy rất nhiều người bên cạnh đang thì thầm to nhỏ. Bọn họ dùng giọng điệu hoặc là đồng cảm tội nghiệp hoặc là ngữ khí ác ý bàn tán về nàng—- “Sáng ngày mai nói không chừng sẽ biến thành một các xác chết.” “Chung quy chẳng qua là món đồ chơi tốn vài lượng bạc mua về, chẳng lẽ còn thật sự xem nàng ta là thiếu phu nhân à?” “Tuy Tam thiếu gia bệnh nặng, nhưng càng ngày càng điên cuồng hơn, nhìn xem đi, nàng ta sẽ chịu khổ nhiều.” “Thật là tội nghiệp…”

Tô Huỳnh đang che khăn trùm đầu, đi ở nơi xa lạ, trước mắt là một màu đỏ, đằng sau có người đẩy nàng đi về phía trước. Sau đó nữa, nàng bị đưa vào phòng tân hôn.

Trong căn phòng cũng được bày trí vội vàng có một nam nhân, Tô Huỳnh cảm giác gã đàn ông kia nâng tay kéo khăn trùm đầu của nàng ra, sau đó nàng bất ngờ đối diện với một gương mặt nhợt nhạt xanh xao.

“Trông cũng được.” Nam nhân ánh mắt nhớp nháp, vừa nói vừa thở hổn hển, gã nằm trên giường, rõ ràng là đang bệnh.

Mặt của Tô Huỳnh bị gã bóp lấy, sau đó cả người nàng bị đẩy ngã xuống dưới đất.

“Đi lấy nến qua cho ta, sau đó quỳ dưới đất c** đ* ra.” Nam nhân trên giường mở miệng nói.

Tô Huỳnh đứng dậy từ dưới đất, không động đậy. Gã đàn ông bỗng chốc tức giận, trên giường mò được thứ gì là ném vào người Tô Huỳnh, sau đó gã th* d*c vùng vẫy đứng lên, mặt mày hung tợn đến gần Tô Huỳnh, “Sao, không nghe thấy thiếu gia ta phân phó gì à? Hả!”

Tô Huỳnh lộ ra thần sắc kinh hoảng, lui về phía sau. Nam nhân kia càng đến gần, Tô Huỳnh không ngừng lui về sau, đột nhiên trong tay sờ vào thứ gì đó.

“Ngươi còn dám chạy!” Nam nhân nhào tới, Tô Huỳnh nhắm mắt nắm lấy đồ trong tay vung về phía trước.

Ầm một tiếng, gã đàn ông gục xuống, gã ngã xuống đất co giật vài cái, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía Tô Huỳnh. Tô Huỳnh đang giơ cao bình hoa, loạng choạng ngồi phịch xuống sàn. Qua một lát sau nàng mới lấy lại tinh thần, bò tới bên cạnh gã đàn ông đã không còn động đậy, thử thăm dò hơi thở dưới mũi gã.

“Á!” Tô Huỳnh thở gấp kinh hoàng hô lên một tiếng, co rúm về phía sau.

Gã chết rồi, bị nàng đánh chết rồi.

Ánh lửa của nến hỷ trong căn phòng nổ lách tách, khi Tô Huỳnh nhìn xác chết dưới đất, lòng đầy tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy tiếng chim kêu quen thuộc.

Chú chim màu đỏ đứng ở trên bàn, nhìn nàng từ trên cao. Tô Huỳnh ngây ngẩn nhìn chú chim, hơi hoang mang.

“Sao em lại ở đây? Em…” Giọng nói của Tô Huỳnh đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng, nàng bụm miệng mình lại, ánh mắt mở thật to.

Bình Luận (0)
Comment