Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 183

Sổ tay trùng sinh công lược [183]

Phần Tô Huỳnh (Trung)

Chương 183: Ngày xưa có một yêu quái

Trans: Meounonna

 

Ngay trước mặt Tô Huỳnh, chú chim màu đỏ kia dần dần lớn lên, biến thành một nam tử thân hình thẳng tắp cao ráo. Hắn có mái tóc dài màu đỏ, bên rìa lông mày có hai mảnh lông vũ nho nhỏ, y phục trên người rất kì dị, hệt như ngọn lửa đang chuyển động.

Đôi mắt đen của hắn nhìn sang, đột nhiên mỉm cười toe toét với Tô Huỳnh, “Không cần sợ, ta đến để giúp nàng.”

Trái tim đập mạnh thình thịch trong ngực, Tô Huỳnh thầm nghĩ, đây là một yêu quái sao? Chú chim nàng cứu là một yêu quái?!

Tô Huỳnh không thể lên tiếng, liền nhìn thấy yêu quái nhìn thi thể ở dưới đất, sau đó hắn ăn luôn cả thi thể vào bụng.

Chú chim trên người như có ngọn lửa chuyển động phút chốc trở nên cực lớn, mỏ chim mở rộng, lộ ra hàm răng sắc bén không thuộc về loài chim bình thường, thi thể đang mặc hỷ phục kia biến mất trong hàm răng bén nhọn kia chỉ trong phút chốc.

Chuyện còn chưa xong. Ngay sau đó, yêu quái dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành người giống hệt với tam thiếu gia nhà họ Từ, ngay cả quần áo trên người cũng y hệt- Chỉ có điều sắc mặt của hắn bình thường hồng nhuận, trong ánh mắt cũng không có cảm giác nhớp nháp làm người ta chán ghét.

Tô Huỳnh trợn tròn hai mắt, tay đang bụm miệng một mực không thể đặt xuống.

Trước mặt nàng xuất hiện một bàn tay dày rộng, yêu quái kia giơ tay về phía nàng.

“Lúc trước em cứu ta một lần, bây giờ ta giúp em một lần. Để cảm ơn ta giúp em, em… Nhân loại của các em không phải có câu ‘Lấy thân báo đáp’ à?” Yêu quái đứng đắn nói xong, đột nhiên bật cười, “Coi như em gả cho ta đi.”

Tô Huỳnh ngơ ngác nhìn hắn đang tươi cười, ấy thế nhưng cảm thấy biểu cảm đó của hắn có chút gì đó vô tội.

Không phải, nàng, hình như nàng gặp phải yêu quái rồi! Trên thế giới này, thật sự có yêu quái! Tiểu thôn cô Tô Huỳnh muộn màng phát hiện, bị dọa đến mức ngất xỉu xuống đất một cái rầm.

….

Tô Huỳnh đi trong khung cảnh bầu trời tràn ngập gió tuyết, ở nơi không xa phía trước có một bóng người đang đứng, bóng người đó vẫy tay về phía nàng, đôi cánh ở phía sau rộng mở, đỏ tươi chói mắt.

“Huỳnh Huỳnh!”

Tuy âm thanh không giống lắm, nhưng Tô Huỳnh cảm thấy người đó đang gọi mình. Còn nàng ở trong giấc mơ rất vui vẻ chạy về phía người đó. Được người đó ôm vào lòng rất ấm áp, đôi cánh của anh che trên đỉnh đầu, chắn lại tất cả gió tuyết cho nàng.

“Hoa.” Tô Huỳnh nghe thấy mình đã gọi anh như thế.

“Huỳnh Huỳnh!” Người đó thân mật gọi tên của nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng.

Cảm giác vô cùng yên lòng.

“Huỳnh Huỳnh.” Tô Huỳnh nghe thấy giọng nói này, nhất thời không rõ rốt cuộc là mơ hay tỉnh. Giấc mơ khi nãy cho nàng cảm giác quá mãnh liệt, đến bây giờ trong lòng nàng còn tràn đầy cảm giác ấm áp vui vẻ kia. Nhưng khi ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt của một nam nhân xa lạ.

“Á!” Tô Huỳnh kinh ngạc kêu lên một tiếng, lấy lại tinh thần.

Đúng, nàng đã gả cho người ta! Gặp phải yêu quái rồi! Hình như lúc trước nàng bị dọa cho ngất xỉu, bây giờ—– bây giờ nàng không biết vì sao nằm ở trước ngực của yêu quái, hai người ngủ trên giường cưới, hơn nữa yêu quái còn rất quen thuộc nói với nàng: “Huỳnh Huỳnh, ta gọi em là Huỳnh Huỳnh nhé?” Yêu quái giơ một ngón tay ra cuốn cuốn tóc ở bên má của Tô Huỳnh, một bàn tay khác đệm ở dưới đầu.

Tô Huỳnh chỉ cần nghĩ tới đây là yêu quái, cả người đều ngây ra, hơn nữa bây giờ nàng còn nằm sấp trên người của yêu quái, đôi chân bị kẹp chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.

“Lần đầu tiên ta gặp em đã cảm thấy, hình như ta rất thích em, em nói xem có kì lạ hay không?” Yêu quái cười ha ha nhìn nàng, dáng vẻ hơi vô lại.

Tô Huỳnh nghe thấy lời này, lại cảm thấy dưới bàn tay mình đang chống lên lồng ngực đập thình thịch, không dám thở mạnh, hơi lắp bắp bảo: “Ngươi có thể, có thể buông ta ra trước không?”

Thấy dáng vẻ của Tô Huỳnh hình như hơi sợ, yêu quái nghiêng đầu, ồ một tiếng, “Em sợ ta hả?” Không đợi Tô Huỳnh trả lời, đột nhiên yêu quái phụt một tiếng biến về hình dáng chim nhỏ màu đỏ.

Tô Huỳnh: “…”

“Như thế này thì sao.” Chim nhỏ màu đỏ nói tiếng người, nghiêng người dựa vào trên gối đầu nhìn Tô Huỳnh.

Trời mới biết vì sao một con chim như hắn có thể làm ra động tác này. Nhưng Tô Huỳnh rõ ràng thở phào một hơi, đối diện với chú chim quen thuộc, vẫn tốt hơn đối diện với một nam nhân có cảm giác áp bức mạnh mẽ.

“Em có thể v**t v* lông vũ của ta.” Chim nhỏ hơi vung vẩy lông đuôi và đôi cánh nhỏ, rõ ràng trong lòng Tô Huỳnh còn đang sợ hãi yêu quái không rõ danh tính này, nhưng tay đã nghe lời bắt đầu v**t v*. Sau khi xúc cảm mềm mượt truyền vào tay, nỗi sợ trong lòng đã nhanh chóng tan biết, đúng là khó tin.

Tô Huỳnh v**t v* khắp người của chú chim, cảm giác bình tĩnh hơn nhiều, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần biến mất.

Tuy là một yêu quái, nhưng dẫu sao đã tiếp xúc hơn nửa năm rồi, so với cha mẹ của mình và tam thiếu gia họ Từ thật sự lúc trước, thì yêu quái này có thể làm nàng cảm thấy yên tâm hơn.

Tô Huỳnh nằm xuống bên cạnh chim nhỏ màu đỏ, cố gắng quên đi nỗi sợ hãi chính tay mình giết người lúc trước, mở to hai mắt nhìn kĩ hắn, “Ngươi là yêu quái à?”

“Yêu ba chân, có thể ngự hỏa í.” Chim nhỏ màu đỏ giơ ba chân chim ra cho nàng xem. Tô Huỳnh giơ tay sờ thử, thật ra nàng đã chú ý tới chuyện này từ lâu, vẫn luôn cho rằng chú chim nhỏ màu đỏ này có thêm một chân là do dị dạng.

“Vậy, người sẽ không ăn người lung tung chứ.” Câu này Tô Huỳnh hỏi hết sức cẩn thận.

Chú chim tự xưng là yêu ba chân phụt cười một tiếng, “Ta không ăn thịt người, người khó ăn lắm, còn không ngon bằng quả nhót tây.”

Tô Huỳnh thở phào một hơi, “Vậy ngươi tên là gì?”

Yêu quái: “Ta tên Hoa.”

Tô Huỳnh ngẩn người, hỏi lại: “Hoa?” Nàng nhớ lại giấc mơ khó hiểu kia của mình.

Đột nhiên yêu quái biến lại về hình người, là dáng vẻ của Từ tam thiếu gia Từ Dung. Hắn ôm lấy eo của Tô Huỳnh kéo về phía mình, Tô Huỳnh còn chưa kịp phản ứng lại, cửa liền bị gõ vang.

“Tam thiếu gia, ngài đã tỉnh chưa ạ?” Trước cửa giọng nói của nha hoàn truyền vào.

Giây tiếp theo cửa liền bị mở ra, có mấy nha hoàn bước vào tay bưng nước và đồ đạc. Bọn họ nhìn lên trên giường, vừa hay thấy tam thiếu gia tàn bạo thành thói đang ôm tân hôn thê tử của mình, hai người cực kì thân mật dán chặt vào nhau.

Các nha hoàn kinh ngạc ngẩn người, một lát lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, còn có nha hoàn ngạc nhiên đến mức làm rơi đồ trong tay xuống dưới đất, phát ra tiếng lộp cộp vang dội.

Nữ nhân vốn tưởng rằng sáng hôm nay sẽ biến thành thi thể, không những sống tốt đẹp, mà còn nhận được sự yêu thích của tam thiếu gia. Sau khi Từ tam thiếu gia mang theo Tô Huỳnh đi gặp những người khác trong nhà họ Từ, trên dưới Từ gia đều biết được tin tức này.

“Nhi tử à, bệnh của con khỏi rồi à?” Từ phu nhân nhìn Từ tam thiếu một cách kĩ càng, biểu cảm rất vui vẻ hài lòng.

Tô Huỳnh đứng ở bên cạnh yêu quái Hoa rất căng thẳng, nàng lo Hoa sẽ bị người ta nhìn thấu. Nhưng tam thiếu giả yêu quái thật vô cùng tự nhiên, biểu cảm của hắn cà lơ phất phơ, tư thế đứng lười nhác, một tay đặt trên vai Tô Huỳnh, thái độ đối với Từ phu nhân cũng chẳng tốt, không kiên nhẫn đáp: “Khỏe rồi.”

Những người khác không có biểu hiện khác thường gì với giọng điệu và hành vi của hắn, Từ phu nhân kia thậm chí còn thở phào một hơi, liên tục bảo: “Tốt tốt, hôn sự này tốt, nhi tử của ta thoắt cái hồi phục rồi.”

Tô Huỳnh âm thầm thở ra một hơi, nàng giống hệt như một cái bóng theo sát bên cạnh Hoa, không dám rời đi nửa bước. Ánh mắt của những người khác ở đây đều như có như không quét qua người nàng, Tô Huỳnh không cảm nhận được một chút thiện ý nào.

“Thời gian không còn sớm nữa, nàng dâu mới mau quỳ xuống kính trà đi.” Một nữ nhân mặt nhọn đột nhiên bĩu môi nói.

Tô Huỳnh vừa đứng dậy đã bị Hòa đè xuống, hắn gác một chân lên, một tay chống đầu, rót một ly trà nóng nhét vào tay Tô Huỳnh, “Nàng ấy không thoải mái, không quỳ nữa.”

Nữ nhân kia ai dô một tiếng, quái gở bảo: “Tiểu thúc, không thể nói như vậy được đâu, đây là phép tắc!”

Hoa híp mắt cười, đột nhiên nâng tay ném bình trà trên bàn sang hướng trước mặt của nữ nhân kia. Âm thanh bình trà vỡ nát cùng với tiếng hét bén nhọn của nữ nhân kia vang lên, Tô Huỳnh cũng bị dọa cho giật mình, nhìn thấy Hoa mỉm cười với mình, “Uống trà của nàng đi, lát nữa dẫn nàng đi ăn đồ ăn.”

Nhị thiếu phu nhân bên kia còn đang la hét: “Chú đang làm gì, có ai đối xử vô lễ với chị dâu mình như thế không? Chú là…”

“Được rồi, om sòm cái gì.” Từ phu nhân nhấc mí mắt, liếc nhị thiếu phu nhân một cái, nhị thiếu phu nhân liền phẫn nộ im miệng. Nha hoàn đi lên im lặng thu dọn mảnh vỡ, nhanh chóng rời đi. Bầu không khí trong sảnh quái dị, lúc này Hoa đứng lên, bảo: “Ta dẫn nàng ra ngoài ăn, buổi tối cũng không về nữa.”

Lúc Tô Huỳnh bị Hoa kéo đi còn nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Từ phu nhân và những người khác, nhưng sau khi đi qua một cánh cửa thì không nghe thấy nữa.

“Như thế có ổn không?” Tô Huỳnh dựa vào Hoa nhỏ giọng hỏi, “Bọn họ sẽ không nhìn ra chàng không phải là Từ tam thiếu gia thật chứ?”

Dáng vẻ của Hoa bây giờ hoàn toàn khác với lúc nãy ở trong sảnh, hắn như thể nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười đến mức sắp lăn trên đất, “Ta là yêu quái đó, yêu quái em hiểu không? Rất lợi hại, bọn họ sao có thể nhìn ra được, hơn nữa Từ tam thiếu kia, chính là dáng vẻ lúc nãy, ta diễn rất giống nhé.”

Tô Huỳnh vội vàng bụm miệng hắn lại, căng thẳng nhìn xung quanh, “Sao chàng có thể nói bản thân là yêu quái như vậy! Bị người ta nghe thấy thì sao?!”

“Á!” Tô Huỳnh cảm giác được thân thể mình nhẹ bổng, tiếp đó được người ta bế lên.

Nàng được bế ra khỏi cửa lớn Từ gia, trên đường những người nhìn thấy họ, toàn bộ đều bị kinh ngạc. Từ tam thiếu kia đổi tính rồi ư? Ấy thế nhưng ôm vợ đi trên đường lớn?!

Còn chưa tới thời gian nửa ngày, người trong trà lâu đều đang bàn luận về khung cảnh kì lạ này.

“Hôm nay ta nhìn thấy ác bá kia nắm tay tân hôn thê tử ở trong tiệm bạc chọn lựa trang sức, các ngươi nói xem có lạ hay không? Một chiếc kim thoa lớn như thế, nói mua là mua, chiếc vòng ngọc ông chủ Trịnh vừa làm ra, đã nói là không bán, cũng bị tên ác bá kia nhìn trúng mua đi rồi.”

“Không chỉ cái này đâu, ác bá còn mang theo thê tử của hắn đi Tuý Thanh Lâu gọi một bàn toàn là đồ ăn, ai dô các ngươi không nhìn thấy, tên ác bá kia hệt như đổi thành một người khác í, đối xử với thê tử tốt vô cùng, gắp đồ ăn lia lịa luôn!”

“Sao có thể như thế được, tên ác bá kia đã hại chết bao nhiêu cô nương rồi, lần này tại sao là ngoại lệ, chẳng lẽ là hắn đã cưới được một thiên tiên, mê hoặc hắn thành vậy rồi à?”

“Cái này thì không, ta nhìn thấy rồi, cô nương kia chỉ trông thanh tú thôi.”

“Vậy, chẳng lẽ là ác bá gặp phải thứ gì, bị nhập xác rồi à?”

“Ta thấy không giống, hắn chỉ đối xử rất tốt với nữ tử kia thôi, còn đối với người khác vẫn rất hung tàn xấu xa, hoàn toàn chẳng thay đổi.”

“Chắc chắn là trúng tà rồi.”

Tất cả mọi người trong thành bàn luận sôi nổi mấy ngày, đều đang phỏng đoán ác bá nhà họ Từ cuối cùng là bị gì, thê tử của hắn lại là thần thánh phương nào, ấy thế nhưng có thể hàng phục được một kẻ như thế.

Một trong những nhân vật chính bị người ta bàn tán là Tô Huỳnh, mấy hôm nay được sống một cuộc sống mà trước nay chưa từng ngờ tới, nàng không cần thức khuya dậy sớm làm việc, không cần nghe cha mẹ mắng nhiếc đánh chửi, không cần nhặt cơm thừa canh cạn ở trong bếp để ăn.

Bây giờ mỗi ngày nàng có thể nghỉ ngơi rất lâu, muốn ngủ tới khi nào tỉnh dậy thì ngủ tới khi đó, không cần làm gì cả, mặc váy áo vừa nhẹ vừa mềm, trang sức đeo trên người không phải vàng thì là ngọc, thức ăn càng là những thứ lúc trước chẳng dám nghĩ đến, có Hoa ở đây, thậm chí không ai dám nói nàng câu nào.

Lúc ở Từ gia, bất kể là ai dám bất mãn với nàng, Hoa đều sẽ phát điên, làm loạn cho nhà họ Từ gà chó không yên, mấy lần như thế, ngay cả nhị thiếu phu nhân nhỏ nhen thích sinh sự nhất cũng không dám lên tiếng nữa, mọi người ở Từ gia đều ôm thái độ ‘kính nhi viễn chi’ (tôn trọng nhưng xa cách) với phu thê hai người, càng chẳng ai dám làm khó Tô Huỳnh.

Các hạ nhân đều đang kháo nhau, Từ tam thiếu gia điên nặng hơn rồi, Từ phu nhân cũng dần dần cảm thấy lo lắng, nhưng bà lo là Tô Huỳnh đã dùng cách gì để mê hoặc nhi tử của mình, thế là nghe lời của đại thiếu phu nhân mời một lão đạo sĩ ở đạo quán ngoài thành đến trừ tà.

Lão đạo sĩ đó vừa đến, trước tiên ánh mắt đảo vài vòng trên người Tô Huỳnh, vừa nói một câu, “Nữ tử này hơi không ổn” liền bị Hoa nắm cổ áo kéo lê vứt ra ngoài phủ, lăn vài vòng ở trước cửa Từ phủ, cuối cùng nhặt mũ mình lên, té cứt té đái, không ngoảnh đầu chạy biến.

Khuya hôm đó, Hoa nằm trên giường nói với Tô Huỳnh bên cạnh: “Nhân loại các em phiền quá, hay là em theo ta quay về nhà đi.”

Tô Huỳnh ôm một dĩa hạt khô, nghe thế ngẩn người một lát hỏi: “Nhà của chàng?”

Bình Luận (0)
Comment