Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 184

Sổ tay trùng sinh công lược [184]

Phần Tô Huỳnh (Hạ)

Chương 184: Sau đó họ đã ở bên nhau.

Trans: Meounonna

 

“Nhà của chàng ở đâu?”

Hoa nghĩ một lát mới nói: “Một nơi rất xa, tuy ở đó không có nhân loại, nhưng ta sẽ bảo vệ em.”

Tô Huỳnh không nói chuyện, chầm chậm chọc quả khô trong dĩa.

Hoa lật người một cái, lúc này hắn đang ở bộ dáng nguyên hình của mình, cả người màu đỏ trông rất nóng. Hắn dùng ngón tay nhọn của mình gõ vào dĩa, hỏi: “Huỳnh Huỳnh, em thích ở đây hơn à?”

Tô Huỳnh lắc đầu, giọng nói ấm ách, “Ta không thích ở đây.” Không thích gia đình mình đã sống mười sáu năm, cũng không thích nhà họ Từ giàu hơn nhà mình rất nhiều lần này, chỉ là so với nơi trước nay chưa từng đi qua, nơi quen thuộc hơn có thể làm cho nàng cảm thấy an toàn.

Hơn nữa—-

“Ta nghe nói có rất nhiều yêu quái sau khi lừa con người đến sào huyệt của mình thì sẽ ăn thịt người đó.” Tô Huỳnh nhỏ giọng bảo.

Nụ cười tà mị phóng khoáng của Hoa như muốn nứt ra, hắn bị sặc nước miếng của mình, lồm cồm bò dậy ngồi trước mặt Tô Huỳnh, hai tay ấn vai của Tô Huỳnh, rất nghiêm túc bảo: “Huỳnh Huỳnh, sao em thông minh thế, vậy mà bị em đoán trúng rồi!”

Tô Huỳnh trợn tròn hai mắt: “…Chàng thật sự muốn ăn ta sao? Nhưng mà lúc trước chẳng phải chàng bảo con người ăn không ngon à?”

Hoa ra vẻ đứng đắn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà Huỳnh Huỳnh khác, trên người có nàng có mùi vị cực kì thơm ngon.” Khi nói những lời này, trong lòng Hoa sắp cười chết rồi, còn phải nhịn xuống không thể lộ ra ngoài.

Nhưng Tô Huỳnh tưởng thật, nàng suy nghĩ một lát, sau đó thở dài một hơi chấp nhận số phận nói: “Nếu chàng muốn ăn ta cũng được, vốn dĩ nếu không phải có chàng xuất hiện, chắc chắn ta đã sớm bị người Từ gia đánh chết rồi, khoảng thời gian này ta sống vui vẻ lắm, chàng ăn ta xem như ta báo đáp cho chàng, ta sẽ không oán trách chàng đâu.” Nàng vừa nói, hai mắt đỏ hoe.

“Ha ha ha ha!” Cuối cùng Hoa không nhịn được bật cười thật to một lúc lâu, cười đến mức Tô Huỳnh ngơ ngác.

“Ta lừa nàng đó, sao nàng lại tin thật, ngốc nghếch tới mức đáng yêu Huỳnh Huỳnh à.” Hoa dựa vào vai Tô Huỳnh cười đến mức không ngừng run rẩy.

Tô Huỳnh buông dĩa trong tay xuống một cái cạch, dùng lực nhéo thịt trên eo Hoa một cái. Nhưng Hoa chẳng có cảm giác gì, hắn cười một hồi cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn xuống eo mới vỡ lẽ, “Ồ, em đang nhéo ta à? Lực nhẹ hều ta còn chẳng phát hiện ha ha ha.” Sau đó hắn bắt đầu giả vờ ai dô ai dô kêu đau.

Tô Huỳnh cảm thấy mình là con người bị yêu quái coi thường, nàng cuốn chăn lăn vào trong góc giường. Chẳng bao lâu sau, nàng cảm thấy trên người mình bị đè nặng, đầu của Hoa gác trên vai của nàng.

“Huỳnh Huỳnh, nàng theo ta về nhà đi, ở đây không vui chút nào.”

Tô Huỳnh nhìn hoa văn khắc trên đầu giường, một lúc sau mới nhẹ giọng bảo: “Thật ra ta hơi sợ.”

“Rõ ràng chúng ta chưa tiếp xúc được bao lâu, nhưng ta rất tin chàng, cũng rất… thích chàng. Vì chàng đã dùng pháp thuật của yêu quái à? Vì dùng pháp thuật của yêu quái, nên ta mới như thế này?” Tô Huỳnh vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào trong chăn, ánh mắt hơi bối rối..

Đột nhiên, nàng cảm thấy chiếc chăn bị người ta cưỡng ép kéo ra, gương mặt tươi cười của Hoa xuất hiện ở trước mặt, cách nàng rất gần rất gần, sắp dính sát vào nhau rồi. Tô Huỳnh lui ra sau, nhưng bị một bàn tay dày rộng ấn ở sau đầu kéo lại.

“Hoàn toàn chẳng có loại yêu pháp này, cho nên em phải thừa nhận thật ra là em thích ta.”

Giọng nói của Hoa hiếm khi nghiêm túc đàng hoàng, trong đêm tối yên tĩnh trông vô cùng dịu dàng, “Thật ra, ta sợ hơn Huỳnh Huỳnh nhiều, ta sợ em không chịu theo ta về, nếu ta cưỡng ép mang em về, em sẽ giận ta. Sự yêu thích của nhân loại các em rất ngắn ngủi, nhưng ta là yêu quái, ta sẽ một mực nhớ em, nếu sau này em không thích ta nữa sẽ rời xa ta, nhưng ta thì không. Điểm này không công bằng chút nào đúng không? Cho nên em theo ta về nhà đi, ta sẽ chia cho em phân nửa thọ mệnh, sau đó em sẽ ở bên cạnh bầu bạn với ta mãi mãi có được không?”

Tô Huỳnh nhìn gương mặt của hắn, nghe những lời này xong, hơi bị mê muội, nhưng trong lòng nàng cũng có nghi ngoặc, sau đó nàng không kìm được hỏi ra vấn đề đó, “Chàng cũng thích ta à?”

“Nếu ta không thích em, ta sẽ không xuất hiện trước mặt em mãi đâu, Huỳnh Huỳnh.”

“Nhưng mà tại sao?” Đột nhiên Tô Huỳnh giơ tay ấn vào má của Hoa, đẩy hắn ra xa một chút, sau đó nghiêm túc nhìn gương mặt của hắn, “Tại sao chàng lại thích ta? Ta chỉ là một con người bình thường thôi mà.”

Hoa chớp chớp mắt, “Ai biết đâu, có lẽ là vì kiếp trước chúng ta là một cặp, cho nên kiếp này cũng phải là một đôi.”

Tô Huỳnh: “Ở đâu ra lý lẽ đó.”

Hoa: “Thì chính là lý lẽ đó mà.”

Đột nhiên Hoa ôm lấy Tô Huỳnh, vùi mặt lên cổ nàng bắt đầu cọ sát, “Huỳnh Huỳnh, em đồng ý với ta đi, theo ta đi đi mà~ Theo ta đi đi, theo ta đi đi~”

“Chàng buông ta ra trước đã.”

“Em đồng ý rồi ta buông!”

“Sao chàng có thể ăn vạ như thế, không phải chàng bảo tuổi của mình lớn hơn ta rất nhiều sao? Sao lại còn ăn vạ!”

“Lừa em đó, thật ra ta vừa mới thành niên không lâu, nên cứ thích ăn vạ ấy!”

Bỗng nhiên Tô Huỳnh ôm lấy Hoa, sau khi im lặng một hồi lâu vùi đầu mình vào trong tóc của hắn, “Vậy được rồi, em theo chàng đi về nhà.”

Hoa lập tức ôm Tô Huỳnh nhảy bật dậy từ trên giường, “Vậy thì chuyện không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát ngay thôi.”

Tô Huỳnh ngạc nhiên: “Hả? Nhanh vậy sao? Nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi.”

Hoa cười he he một tiếng, “Nếu không nhanh chút, lỡ em hối hận rồi thì phải làm sao, đợi lát nữa chúng ta đã ở trên trời rồi, hối hận em cũng không dám nói.”

Đúng là một yêu quái xấu xa. Tô Huỳnh nằm sấp trên lưng Hoa, được hắn cõng rời khỏi Từ phủ. Đứng ở trên mái nhà của Từ phủ, đằng sau lưng Hoa mọc ra một đôi cánh đỏ rất lớn. Vèo một tiếng, đón lấy gió đêm, Tô Huỳnh cảm thấy họ hệt như một phiến lá bị cuốn lên, bay lên trên trời.

Ánh trăng hôm nay bị mây che mất rồi, tầng mây trên bầu trời rất dày, hệt như sắp mưa.

Tô Huỳnh cúi đầu nhìn Từ phủ càng ngày càng xa dưới chân. Cả một toà thành, thậm chí là thôn xóm nơi nàng đã chào đời, đều dần dần trở nên nhỏ bé, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

“Thì ra em vẫn luôn ở một nơi nhỏ bé thế thôi à?” Tô Huỳnh ôm cổ của Hoa lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, con người các em thật kì lạ, cả đời cứ sống ở một nơi nhỏ bé như thế.” Hoa rất vui vẻ, hắn cười to ở trên bầu trời bảo: “Sau này ta sẽ mang em đi đến rất nhiều nơi, ta biết rất nhiều địa điểm xinh đẹp, chắc chắn em sẽ thích.”

“Hồi trước ta luôn có cảm giác mình đang tìm kiếm một người, khi ta nhìn thấy thứ gì đó dù xinh đẹp cách mấy, ta đều cảm thấy không trọn vẹn, vì ta cảm thấy mình không nên xem chúng một mình. Từ lần đầu tiên ta gặp em, ta đã cảm thấy người mà mình muốn tìm chắc chắn là em!”

Tô Huỳnh cố gắng hét to: “Chàng nói gì vậy? Bay ở trên trời gió to quá ta nghe không rõ!”

Hoa: “…”

Thật ra Tô Huỳnh nghe thấy rồi, nhưng nàng cảm thấy hơi ngại ngùng. Yêu quái nói chuyện đều thẳng thắn như vậy sao? Nàng ôm chặt lấy Hoa, tầm mắt lướt qua đôi cánh của hắn nhìn xuống cánh đồng hoang vu bên dưới.

Không biết ở đây là nơi nào, nàng chưa từng ở trên bầu trời cao thế này ngắm nhìn mặt đất, chuyện này kì diệu quá, cho dù bây giờ đa số đều là một khoảng không đen tối.

Rời đi gấp gáp như thế, Tô Huỳnh vốn tưởng mình sẽ sợ hãi, nhưng thực tế thì bây giờ lòng nàng đầy rộn ràng và tràn ngập mong đợi.

Đây là khởi đầu của cuộc sống mới. Từ giờ khắc này, nàng hiểu mình đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống lúc trước. Cuộc sống bình thường khô khan vô vọng và ngắn ngủi kia, từ nay chỉ còn tồn tại trong kí ức của nàng.

Tiếng sấm rền vang ở nơi xa, Tô Huỳnh nhìn thấy tầng mây dày nặng phía trước xuất hiện tia lửa, đó là sấm chớp liên tiếp.

Tô Huỳnh hơi sợ, nàng muốn Hoa vòng qua nơi đó, nhưng lúc này Hoa đột nhiên mở miệng nói: “Chúng ta xoay một vòng ở trong đó nhé, vui lắm á.”

Tô Huỳnh: “Cái gì!”

Tô Huỳnh chưa kịp từ chối đã bị Hoa cõng bay vào khu sấm chớp.

Tia lửa chói mắt nhấp nháy ở xung quanh nàng, có nhiều lúc, Tô Huỳnh cảm thấy trước mắt là một vùng ánh sáng trắng, không thấy rõ gì cả. Âm thanh rền vang kh*ng b* tràn ngập bên tai nàng, mỗi giây nàng đều cảm thấy bản thân sắp bị sấm điện đánh trúng rồi, nhưng Hoa linh hoạt lướt qua lướt lại giữa các tầng mây sấm chớp, mấy lần họ đã sượt ngang qua quang điện, hoàn toàn chẳng bị thương chút nào.

Khoảnh khắc mình tiếp xúc gần với sấm chớp nhất, cuối cùng Tô Huỳnh không nhịn được hét to. Tiếng la hét của nàng hoà vào tiếng cười to của Hoa.

Khi sấm chớp kết thúc, tầng mây kia bắt đầu mưa, Hoa mang Tô Huỳnh nhanh chóng bay cao cách xa nơi đó. Họ bay ra khỏi khu vực bị tầng mây che phủ, ánh trăng thoắt cái trút xuống, ánh lên tầng ánh sáng bạc trên đôi cánh của Hoa.

Từ lúc nãy Tô Huỳnh đã không nói chuyện rồi, Hoa xoay đầu nhìn nàng, “Huỳnh Huỳnh, em thật sự bị doạ sợ rồi à?”

“Huỳnh Huỳnh? Sao em không nói chuyện”

“Huỳnh Huỳnh có phải em giận rồi không?”

“Ta biết sai rồi, lần sau không doạ em nữa.”

“Huỳnh Huỳnh?”

Tô Huỳnh lau nước mắt, cảm thấy bản thân đã trải qua mấy lần sinh tử. Nàng dùng giọng nói la hét đến mức khản đặc của mình bảo: “Em còn muốn chơi nữa.”

Hoa hoan hô một tiếng, xoay vòng trên bầu trời một cái, “Ta đã nói mà, chơi vui lắm đó, đêm nay có nhiều nơi đều đang mưa, ta ngửi thấy mùi rồi, ta mang em đi chơi sấm chớp!”

Họ chơi sấm chớp cả đêm, khi trời hửng sáng, Tô Huỳnh nhìn thấy phương hướng mặt trời xuất hiện, có vô số dãy núi thấp thoáng lộ ra.

“Quê hương của ta sẽ xuất hiện vào lúc bình bình khi mặt trời ló dạng, và chạng vạng khi mặt trời khuất núi. Huỳnh Huỳnh em xem, nó ở đó kìa.”

Khi Hoa bay đến phía trên những ngọn núi cao kia, Tô Huỳnh nhìn thấy mặt trời trên đỉnh đầu biến thành hai cái, một cái sáng rực một cái thì đen thui, cùng lúc đó, những dãy núi trước mặt như thể có thể chuyển động vậy, đua nhau lùi về sao.

Ở đằng sau những dãy núi trùng điệp kia, Tô Huỳnh trông thấy rồng bay lượn trên bầu trời, đó chính là rồng chỉ xuất hiện trong thần thoại và truyền thuyết! Còn nữa vì sao có cây cầu bay ở giữa bầu trời? Ở dưới cây cầu là đám mây ư? Á, còn có người hệt như bông hoa có thể bay trên trời nữa!

Họ đáp xuống trước một cánh cổng cực kì to lớn. Cánh cổng này hùng vĩ cực kì, cao ngất chọc thẳng vào mây, không phải được xây bằng đá, mà được quy tụ từ các dòng nước lưu động. Cảnh cổng như ẩn như hiện, không nhìn thấy phía sau là gì, trong cánh cửa nước có hai chữ thấp thoáng lờ mờ, Tô Huỳnh không biết trên đó viết cái gì, nhưng nàng nhanh chóng nghe thấy Hoa nói ở bên tai mình: “Hai chữ đó là Mộng Trạch.”

Tô Huỳnh chưa từng nghe nói qua, lúc trước nơi nàng đi xa nhất là ở trong thành mà thôi. Hoa dắt tay nàng, đỡ lấy vai nàng dẫn nàng đi vào trong cánh cửa nước.

“Đi thôi, ta mang nàng đi gặp một người trước.”

“Người nào?”

“Một người rất đáng sợ.”

Xuyên qua thuỷ môn kia, các loại âm thanh náo nhiệt bỗng chốc truyền vào tai Tô Huỳnh, nàng gần như cho rằng trước mắt là chợ phiên nhộn nhịp ở nhân gian, ngoài trừ ‘Người’ ở buổi họp chợ này, đều trông hơi kì lạ.

Cá vàng cũng có thể kéo đuôi đi trên mặt đất à? Nữ tử kia vì sao mặc vải voan mỏng manh trong suốt đến thế… Á, không đúng, đó là nam tử, hắn ta nhìn qua đây rồi.

Tô Huỳnh vội vàng xoay đầu vùi mặt vào lòng Hoa.

Kết quả nàng cúi đầu, viên gạch nàng giẫm dưới chân bỗng xuất hiện một gương mặt người, Tô Huỳnh bị doạ la lên một tiếng, cả người nhảy cẩng lên, ôm lấy Hoa, chân bám lên trên người Hoa.

“Tại sao lại chạy ra đây doạ Huỳnh Huỳnh nhà ta, cút cút cút!” Hoa bị ôm lấy thầm thích thú trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm vô cùng nghiêm túc, đá gạch mặt người ở dưới chân vài cái, miếng gạch kia lập tức khôi phục lại như cũ.

Đôi mắt của Tô Huỳnh không đủ dùng, nhìn chằm chằm vào cửa hàng kì lạ ở hai bên trái phải, và cả yêu quái đang đi ở bên cạnh mình. Nàng phát hiện, những yêu quái kia cũng đang nhìn nàng, nhưng đa số đều là ánh mắt tò mò, cũng không ai đi lên gây phiền toái. Cuối cùng Tô Huỳnh cũng hơi thả lỏng một chút.

Hoa nhanh chóng mang Tô Huỳnh đến một tiểu lâu nhỏ trông rất tinh xảo, tiểu lâu này cách xa những căn nhà khác, xây dựng độc lập ở trên một cái đài cao. Tô Huỳnh đi theo Hoa lên trên bậc thềm, nhìn thấy bảng hiệu treo trên tiểu lâu, viết một chữ “Đương”.

Nơi các yêu quái sinh sống sẽ có cửa hiệu cầm đồ ư?

(*)当铺: cửa hiệu cầm đồ; “当” là chữ ‘Đương’ trên bảng hiệu của tiểu lâu.

Sau khi đi vào trong, Tô Huỳnh nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu đỏ đầu tiên. Tô Huỳnh phát hiện Hoa trở nên rất cung kính, hắn nói với hồng y nam tử đang ngồi trên ghế uống trà: “Hồng Chủ, con muốn cộng mệnh với người bên cạnh con.”

Tô Huỳnh thấy hồng y nam tử kia ngẩng đầu, gương mặt ấy đẹp đến mức nghẹt thở, nhưng cùng lúc đó Tô Huỳnh cảm thấy dường như mình đã từng nhìn thấy người này ở đâu đó.

Cái gọi là Cộng mệnh, Tô Huỳnh không hiểu lắm, nhưng nàng biết, sau này mình và Hoa sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Khi họ hoàn thành xong nghi thức này, Tô Huỳnh đột nhiên nhìn thấy hồng y nam tử kia mỉm cười với mình.

“Giao dịch của chúng ta, đến đây đã kết thúc rồi.” Bỗng nhiên Tô Huỳnh cảm thấy sâu trong lòng mình nhẹ bổng, dường như thứ gì đó trói buộc mình đã tan biến.

Nàng xoay đầu nhìn Hoa ở bên cạnh mình, hình như Hoa không nghe thấy câu nói ban nãy.

Khi đi ra khỏi tiểu lâu, Tô Huỳnh đột nhiên bảo: “Người lúc nãy trông đẹp quá.”

Hoa với gương mặt tươi cười đang chuẩn bị ôm cô bỗng chốc khựng lại, hắn nghiến răng chặn ngang ôm Tô Huỳnh lên nhanh chóng rời khỏi tiểu lâu, tủi thân kêu to: “Chúng ta vừa mới trở thành mệnh lữ, em đã khen nam nhân khác xinh đẹp! Ta sẽ không mang em đến nơi này nữa đâu!”

Tô Huỳnh ôm đầu Hoa bật cười to: “Hoa ơi, nhà của chàng ở đâu?”

“Nhà của chúng ta.”

“Hoa ơi, nhà của chúng ta ở đâu?”

“Ở ven Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, bây giờ chúng ta bay qua đó!”

(*)四十九河川: Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, bốn mươi chín con sông.

“Á—-Hoa chàng chậm một chút! Sắp đụng phải cây cột phía trước rồi!”

“Đó là Truyền tống trận, Huỳnh Huỳnh ngốc quá—- Á~ Đừng có bứt lông vũ của ta mà~”

[Phần Tô Huỳnh • Hết]

Bình Luận (0)
Comment