Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 185

Sổ tay trùng sinh công lược [185]

Phần Thường Mạn Tinh (Thượng)

Chương 185: Ngày xưa có một cô bé.

Trans: Meounonna

 

Trung Đại Lục, các quốc gia mọc lên như nấm, chia cắt hỗn chiến, kéo dài không ngớt.

Có một quốc gia tên Thường nằm ở vùng Đông Nam, vốn phú cường hưng thịnh, nhưng khi Hỗ Thường Đế tại vị hai mươi năm, trong lãnh thổ nước Thường đột nhiên xuất hiện thiên tai liên tiếp, mưa to liên miên nước sông chảy ngược, nạn sâu bệnh tràn lan dịch bệnh hoành hành. Hai nước xung quanh liên thủ công đánh Thường Quốc, Hỗ Thường Đế bất đắc dĩ phải nhường ra hai mươi lăm toà thành để cầu hoà. Vì lý do đó, mà Thường Quốc nguyên khí đại thương, cuối cùng biến thành một quốc gia nhỏ bé phải phụ thuộc vào nước khác.

Năm nay, ở trong cung phi tử được Hỗ Thường Đế sủng hạnh nhất sinh ra một bé gái, bé gái vừa chào đời đã mở mắt, đồng tử phiếm đỏ, mọi người thấy thế, ai cũng bảo đó là tướng mạo yêu dị.

Trong cung Thường Quốc cung phụng Quốc Sư, ông ta quả quyết nói đứa bé này trời sinh yêu tà, chính là do nàng đã gây ra một loạt tai hoạ, nếu không trừ khử tương lai chắc chắn sẽ gây hoạ cho Thường Quốc. Hỗ Thường Đế nghe thế hung tợn nghiến răng, một kiếm chém chết sủng phi vừa sinh con, lại muốn giết bé gái kia.

Quốc Sư ngăn Hỗ Thường Đế lại, bảo rằng phải đợi khi bé gái mười bốn tuổi đem nàng cúng tế cho ơn trên, cầu phúc cho Thường Quốc, Hỗ Thường Đế mới dừng tay.

Thế là, bé gái bèn bị nhốt ở một xó trong cung. Chớp mắt đã mười năm trôi qua, bé gái ngày xưa dần dần lớn lên, trổ mã vô cùng xinh đẹp, nàng kế thừa dung mạo của mẫu thân, một đôi mắt đỏ thẫm sắc bén thần bí.

Cung nữ phụ trách trông nom nàng sợ hãi đồng tử màu đỏ của nàng, chưa từng tiếp xúc gần với nàng, ngay cả cơm canh cũng thường hay quên mang cho nàng ăn. Còn có một cung nữ già nghiêm khắc cổ hủ, thi thoảng sẽ dạy dỗ nàng một số việc. Nhưng những lần dạy dỗ đó, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để giày vò nàng thôi.

Trưởng thành đến năm mười tuổi, bé gái càng ngày càng trở nên hung hãn, cung nữ phụ trách trông nom nàng nếu cắt xén đồ ăn của nàng, nàng sẽ tự mình chạy ra đi trộm, đi cướp. Và cả cung nữ già hở ra là đánh chửi nàng, có một hôm bị bé gái giật đứt một nhúm tóc lớn cùng với da đầu.

Chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng yêu nhân đồng tử đỏ càng ngày càng đáng sợ hơn. Hỗ Thường Đế nhớ tới đứa bé này cũng hãi hùng khiếp vía, dứt khoát sai người nhốt nàng vào trong địa lao, trông coi nghiêm ngặt.

Bé gái bị nhốt vào trong địa lao ngược lại trở nên yên tĩnh, không còn gây sự gì nữa, chỉ là mỗi ngày đều mơ màng thiếp đi trong địa lao.

Một hôm nào đó khi đang chìm vào giấc ngủ, bé gái phát hiện, bản thân không biết vì sao đã đến một nơi rất kì quái.

Không phải là viện tử rách nát nơi mình từng lớn lên, cũng không phải địa lao u ám mình đang sống, mà là một nơi rất xinh đẹp, hệt như cung điện tiên nhân trong truyền thuyết.

Trụ ngọc cao ngất chống đỡ khung trang trí trùng điệp, rèm che dài rủ xuống chạm đất, cây dứa thơm ngào ngạt trồng trong chậu ngọc, còn có cả lò hương hình thuỵ thú, thư án được điêu khắc tinh mỹ… ngay cả gạch men dưới chân cũng được đúc từ ngọc thạch.

Bé gái nhìn hình bóng phản chiếu từ dưới chân mình, bản thân mặc y phục cũ nát sơ sài, đầu tóc rối bời, còn đi chân đất, hoàn toàn không phù hợp với nơi này.

Đột nhiên, nàng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không nhịn được mắt sáng lên chạy về phía trước. Án kỷ phía trước đặt vài chiếc dĩa đựng điểm tâm bánh ngọt chỉnh tề, trông cực kì thơm ngon, bé gái nuốt nước miếng, không kìm lòng được giơ tay muốn lấy bánh ngọt, nhưng ngoài ý muốn là tay của nàng lại xuyên qua mấy dĩa bánh điểm tâm, thậm chí còn xuyên qua án kỉ, không cầm được gì cả.

Chuyện này là sao? Trong lòng bé gái không hề hoảng sợ, chỉ có tức giận. Nàng lại không cam tâm thử vài lần nữa, phát hiện bản thân vẫn không có cách nào chạm vào bất kì đồ vật trong cung điện rộng lớn này. Nàng hệt như một cái bóng vậy, chỉ có thể nhìn thấy đồ đạc ở đây, nhưng không chạm vào được.

Bé gái tức tối giẫm chân mãi, đi vòng vòng ở đây mấy lần. Ngay khi nàng đảo mắt chuẩn bị rời khỏi nơi này để ra ngoài xem thử, đột nhiên cửa điện đóng chặt bị mở ra. Một cơn gió trong lành thổi vào từ bên ngoài, làm cho tấm rèm mỏng trong điện bay lên.

Giây tiếp theo, một luồng khói xanh như thể cưỡi gió bay đến, sau khi đáp xuống đất hoá thành một nam tử bạch y. Dung mạo của nam tử hệt như nước, trong lành và bóng bẫy, trước trán của hắn có một chiếc sừng hệt như bạch ngọc, ở mí mắt bên phải còn có một vết sẹo.

Khi hắn đi đường không có âm thanh, vạt áo trên người nhẹ nhàng như thể khói xanh mây trôi, nhẹ bỗng lơ lửng đi đến trước mặt bé gái đang trố mắt đờ đẫn.

“Ngươi là ai, sao lại ở đây.” Giọng nói của nam tử cũng lành lạnh hệt như toà cung điện rộng lớn này.

Bé gái ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên giơ tay muốn túm lấy y phục đang bay lên của hắn. Kết quả vẫn như vậy, không chạm vào được. Bé gái rất bất mãn ‘phì’ một cái, còn gương mặt của nam tử bạch y lại xuất hiện chút kinh ngạc.

“Hoá ra là một sinh hồn.” Bạch y nam tử nói, sau đó hắn vung ống tay áo lên, “Quay về nơi của ngươi đi.”

Bé gái chỉ cảm thấy một cơn gió trong lành lướt qua mặt, sau đó không có gì xảy ra hết, nàng vẫn đứng ở trước mặt nam tử như cũ. Còn về phần nam tử, hắn buông ống tay xuống, mặt không cảm xúc nhìn bé gái chỉ cao đến eo mình.

“Vì sao lại không đưa đi được, rõ ràng chỉ là linh hồn của một người bình thường, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Bé gái trợn mắt một cái, đi vòng quanh bạch y nam tử hai vòng, mở miệng nói: “Chàng là thần tiên à?”

Bạch y nam tử im lặng một hồi đáp: “Ta là yêu.”

“Yêu ăn thịt người à?” Ánh mắt của bé gái lập tức sáng lên. Sau khi nhìn thấy bạch y nam tử lắc đầu, nàng vẫn không từ bỏ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của hắn, “Bọn họ đều nói ta là yêu quái gây hại cho người khác, nếu chàng nói mình cũng là yêu, vậy chàng nói xem, ta thật sự là yêu quái sao?”

Nam tử hời hợt bảo: “Ta thấy ngươi rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường.”

“Vậy tại sao đôi mắt ta có màu đỏ?” Bé gái nghe đáp án này xong, cũng không biết là vừa ý hay là không vừa ý, chau mày lại tiếp tục hỏi.

Lúc trước không chú ý, nghe bé gái nói thế xong, bạch y nam tử mới nhìn kĩ đôi mắt của nàng. Quả nhiên có màu đỏ thẫm như máu. Bạch y nam tử trầm tư một lát bảo: “Ta không biết.”

“Xì.” Bé gái thất vọng ngồi xếp bằng dưới đất.

Bạch y nam tử đứng ở trước người nàng không động đậy, “Ngươi mau rời khỏi đây.”

“Ta không biết rời đi bằng cách nào.” Bé gái dứt khoát nằm dài dưới đất, “Ngươi có bản lĩnh thì đưa ta đi đi.”

Ống tay của bạch y nam tử phồng lên lay động, hắn bắt một thủ quyết, ánh sáng màu đỏ bao trùm linh hồn của bé gái lại. Nhưng một lát sau, ánh sáng màu đỏ kia lại chợt tan biến. Biểu cảm của bạch y nam tử cũng bỗng trở nên khó hiểu, hắn lẩm bẩm: “Tại sao lại vô hiệu với ngươi?”

Thấy yêu quái cũng hết cách với mình, bé gái nằm dưới đất ăn vạ buông xuống sự thấp thỏm trong lòng, lộ ra một nụ cười gợi đòn, “Yêu quái trong truyền thuyết cũng không lợi hại bao nhiêu nhỉ!”

Bạch y nam tử không ngó ngàng tới nàng, trực tiếp đi lướt qua nàng vào trong điện. Bé gái lập tức bò dậy, đi theo bạch y nam tử vào bên trong.

Rõ ràng bạch y nam tử cảm thấy nàng phiền phức, giơ tay đóng cánh cửa ở giữa nội điện và ngoại điện lại một cái rầm. Nhưng bây giờ bé gái là một linh hồn, mắt nàng không chớp lấy một cái, trực tiếp đi xuyên qua cửa, hai chân giẫm lên trên sàn nhà của nội điện.

Nơi này đối với nàng là một nơi cực kì mới lạ, dẫu sao từ khi nàng sinh đã đã bị nhốt trong xó đó, tất cả những gì nhìn thấy đều là một đống hoang tàn đổ nát, nơi xinh đẹp như thế này, nàng thật sự không muốn rời khỏi đâu. Hơn nữa ở đây còn có một yêu quái thật.

Từ nhỏ bản thân nàng đã bị gọi là yêu quái, đương nhiên không thể có thiện cảm gì với những người chán ghét mình, ngược lại bây giờ đã nhìn thấy một yêu quái thật, nàng cực kì tò mò, sao có thể dễ dàng chủ động rời đi được.

“Ê, yêu quái sừng trắng, chàng ở đâu vậy?” Bé gái vừa đi vào bên trong vừa lên tiếng gọi. Đột nhiên, cả người nàng sững lại, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc suýt xoa.

Bạch y nam tử đã biến mất, nhưng trên tấm thảm lông dài trên sàn nhà trong nội điện lại xuất hiện một đại yêu quái.

Yêu quái này to đến mức chiếm hết một căn nhà nhỏ, nằm sấp ở đó, lông mao màu trắng toàn thân như thể mây trắng mềm mại vậy, hình dạng hơi giống với hồ ly hoang dã mà bé gái từng nhìn thấy, nhưng xinh đẹp hơn hồ ly hoang dã nhiều, trên lưng còn có một cái sừng màu trắng.

“Woa!” Bé gái hưng phấn nhào tới, nằm sấp ở bên cạnh đại yêu quái, giơ tay muốn vuốt lông trắng mềm mại. Nhưng nàng sờ không được, chỉ đành ngồi ở một bên ngắm nhìn. “Là chàng sao? Lúc nãy người mặc y phục màu trắng là chàng à? Hoá ra chàng thật sự là yêu quái hả? Chàng là yêu quái gì thế?”

Đại yêu quái không hề để ý tới nàng, bé gái nhướng mày nhảy lên, đi đến phía trước đầu của yêu quái. Sau đó nàng phát hiện đại yêu quái này đang l**m móng vuốt của mình, chân trước của hắn có một vết thương đang rỉ máu.

Bé gái ngồi xếp bằng ở bên cạnh đầu hắn, chống đầu mình nhìn hắn l**m vết thương.

“Thì ra yêu quái cũng giống với người, bị thương rồi cũng chỉ đành tự mình l**m l**m. Ta cũng thế, bị thương rồi cũng chỉ có thể tự l**m cho mình, ta còn tưởng yêu quái thật chắc chắn sẽ lợi hại hơn một chút cơ.” Nàng hơi thất vọng đung đưa cánh tay nhỏ bé của mình.

Đại yêu quái đang l**m vết thương nhìn nàng một cái, nhìn thấy vết sẹo còn lưu lại bởi vết thương cũ trên cánh tay của nàng.

“Ài, đại yêu quái, chàng là hồ ly mọc sừng à? Vậy ta gọi chàng là yêu quái hồ ly có sừng nhé.” Bé gái tự mình gật đầu quyết định.

Tiếp đó nàng đi qua đi lại xung quanh con yêu quái thật to này, còn định vuốt đuôi của hắn. Nhưng tiếc là nàng vẫn không chạm vào được.

Đuổi thì đuổi không đi, lại hết cách với nàng, đại yêu quái chỉ đành nhắm mắt không nhìn nàng nữa. Nhưng tuy không nhìn thấy, nhưng âm thanh vẫn còn nghe được, hơn nữa không biết vì sao cảm giác tồn tại của nàng vô cùng mạnh mẽ, đại yêu quái hoàn toàn không tài nào lờ đi. Nghe tiếng lải nhải ‘Yêu quái hồ ly có sừng’ bên tai, cuối cùng đại yêu quái không nhịn được lần nữa mở miệng.

Hắn nói: “Ta tên là Vị.”

Bé gái: “Ê? Tên của chàng tuỳ tiện quá nhỉ, ê ê ê? Chắc chắn là chàng cũng không có tên giống ta, mới bị người ta gọi là ê.” Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn đại yêu quái có chút đồng bệnh tương liên.

(*) Nam chính tên là  (Vị), phiên âm là ‘wèi’, còn chữ ê, cách gọi trống không, phiên âm là ‘wèi’, đồng âm với từ Vị, tên của nam chính.

Đại yêu quái mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn nàng từ trên cao, bảo: “Vị trong Vị Minh.”

(*) Ở thế giới truyện đầu mà Mèo trắng không dịch nam chính tên là Hạ Vị Minh 何未明, nữ chính tên là Thường Mạn Tinh 常蔓菁 nhé mọi người. Thật sự là cốt truyện đầu có nhiều vấn đề, sẽ làm cho nhiều người khó chịu nên mình mới không làm :>> Mọi người thông cảm nhe.

Bé gái mở to hai mắt nhìn hắn, một lát sau mới bảo: “Chàng có thể nói cái gì ta nghe hiểu được không?”

Đại yêu quái biến về hình người ngay tại chỗ, đi đến án kỉ ở một bên, nhấc bút viết một chữ, ném đến trước mặt bé gái.

Bé gái ngồi dưới đất nhìn trang giấy viết chữ kia, lại men theo nét chữ vẽ theo một vòng, cuối cùng nàng rất vô tội nói: “Ta không biết chữ, tại chẳng ai dạy ta hết.”

“Hay là chàng dạy ta học chữ đi? Còn nữa tuy ta không biết chữ, nhưng ta cảm thấy chữ của chàng viết đẹp lắm, nếu đã như vậy, chàng đặt tên cho ta đi, ta cũng muốn có một cái tên hay như chàng vậy đó.”

Yêu quái tên Vị mím môi nhìn con khỉ nhỏ phiền phức được voi đòi tiên trước mặt, một lúc sau hắn biến về hình dáng đại yêu quái, thi triển tịnh thuật với mình. Cuối cùng không nghe thấy âm thanh ồn ào kia nữa, cho dù thi triển tịnh thuật này trên người mình cảm giác hơi quái dị, nhưng Vị cũng nhịn xuống.

Bên tai không còn nghe thấy giọng nói của bé gái nữa, nhưng Vị cũng không có cách nào nghỉ ngơi, bên cạnh có một hồn phách con người xa lạ, Vị cảm thấy cả người đều không thoải mái, đặc biệt là dưới tình huống đã thi triển tịnh thuật để bầu không khí xung quanh im lặng thế này.

Qua một lát sau, Vị không kìm được ngẩng đầu lên tìm kiếm bé gái kia, kết quả nhìn thấy nàng nằm ở trên trang giấy viết một chữ ‘Vị’ kia, không nhúc nhích. Sau đó, ngay trước mắt hắn, bé gái ồn ào kia dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, dưới nền đất chỉ còn lại một trang giấy.

Tai của Vị hơi động đậy, dần dần cúi đầu xuống, ánh mắt khó hiều nhìn về nơi sinh hồn của bé gái biến mất.

Trong địa lao Thường Quốc, bé gái co rúm ở trong góc đột nhiên hơi động đậy, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện là ngục giam đen tối lúc trước.

“Chẳng lẽ lúc nãy là mình nằm mơ à?” Nàng lẩm bẩm, sau khi ngồi ngây người tại chỗ một lát, bò đến nơi sáng hơn một chút, dùng ngón tay từ từ quẹt ra một chữ dưới nền đất.

“‘Vị’, hình như là viết như thế này.”

Bình Luận (0)
Comment