Sổ tay trùng sinh công lược [186]
Phần Thường Mạn Tinh (Trung)
Chương 186: Ngày xưa có một yêu quái
Trans: Meounonna
“Dị dị dị!”
(*) Như đã giải thích lúc trước, chữ ‘Ê’喂 và chữ ‘Vị’未 trong tiếng trung đồng âm ‘wèi’ với nhau, nam chính đã giải thích cho nữ chính rồi, mà nữ chính cố tình chọc nam chính, nên cứ gọi là喂 ‘Ê’ hoài, nhưng vì nó đồng âm nên thật ra người nghe cũng không biết nữ chính gọi bừa đâu, nhưng khi dịch Mèo muốn giữ lại sự nghịch ngợm của nữ chính, nên tạm dịch thành ‘Dị’ nhé.
Vị bước vào trong điện, nhìn thấy con khỉ nhỏ quen thuộc đang nhảy tới nhảy lui trong nhà của mình. Bước chân của hắn khựng lại, sau đó gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng đi vào trong.
Bé khỉ nhỏ đi theo, đi đến trước mặt hắn rồi đi lùi về sau, miệng hỏi: “Dị dị! Có phải là em nằm mơ rồi không? Sao em lại nằm mơ thấy chàng nữa rồi?”
Vị vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng nghe nàng bô lô ba la cả đường đi vẫn mở miệng bảo: “Đây không phải là mơ, hồn phách của ngươi rời khỏi cơ thể, không biết vì sao lại đến nơi này.”
Vì lần trước đột nhiên xuất hiện một hồn phách phàm nhân ở đây, Vị đã hỏi thăm vài người bạn ở trong Mộng Trạch, cuối cùng cho ra một kết luận, hồn phách của bé gái này có sự ràng buộc duyên phận gì đó với hắn, có một vị còn bảo, chỉ cần sự ràng buộc này không đứt đoạn, vậy bé gái sẽ cứ xuất hiện mãi.
Quả nhiên, hôm nay lại xuất hiện rồi.
Vị cảm thấy chuyện này cực kì hoang đường, từ khi hắn có kí ức đến nay, chưa từng có ràng buộc vướng mắc sâu sắc gì với bất kì ai, sao lại có duyên phận khó hiểu từ đâu chui ra.
Nhưng chuyện này lại thật sự xảy ra rồi. Vị hơi đau đầu ngồi ở trước thư án. Bé gái đi theo qua chỗ hắn, lắc lư ở trước mặt hắn, hỏi: “Lần trước em nhờ chàng đặt tên giúp em, chàng đã nghĩ ra chưa?”
Động tác của Vị khựng lại, sau đó biểu cảm hơi khó coi, vì hắn thật sự đã nghĩ ra đặt tên gì rồi. Thật ra không phải hắn cố ý suy nghĩ, chẳng qua trong lúc đọc sách đột nhiên nhìn thấy một từ, cảm thấy rất thích từ đó một cách khó hiểu, rất thích hợp để đặt cho nữ tử.
Hắn đâu cần đặt tên cho ai, ngoại trừ bé gái đột nhiên xuất hiện kia.
“Chàng đã nghĩ giúp em chưa?” Bé gái vẫn đang bám riết không tha, “Em muốn có cái tên dễ nghe, không dễ nghe phải đặt tên khác đó nhé.”
“Có phải chàng vẫn chưa nghĩ ra không?” Bé gái đi về phía trước, cả người khảm vào trong thư án, đầu và cổ lộ ra trên mặt bàn, mặt đầy vô tội bốn mắt nhìn nhau với Vị.
Vị nhấc bút chuẩn bị chép kinh, nhưng đối diện với cái đầu nhỏ ở giữa trang giấy trên bàn, không tài nào hạ bút xuống được. Giằng co một hồi, Vị lấy ra một tờ giấy ở bên cạnh bàn, trải ra.
Bé gái cười ha ha, “Chàng có đặt tên cho em à, chàng đúng là một yêu quái tốt!” Nàng nghiêng đầu nhìn hai chữ nét bút phức tạp trên giấy, một lúc lâu sau bèn nhăn mặt, “Đây là hai chữ gì vậy? Tại sao nhìn phức tạp hơn tên của chàng nhiều—- quá?”
“Mạn Tinh.” Vị cầm một quyển sách lên, mắt nhìn sách, miệng bảo: “Hai chữ này là Mạn Tinh.”
Bé gái lẩm bẩm đọc theo vài lần, cuối cùng gật đầu, “Ừm, tên này dễ nghe, tuy hơi phức tạp một tí, nhưng mà nếu chàng hy vọng ta có tên như thế này, vậy thì ta đồng ý.”
Vị: “Ta hoàn toàn…”
“Được rồi, sau này em tên là Mạn Tinh nhé!”
Bé gái cuối cùng cũng có tên nhảy nhót lung tung, lại đi đến trước bàn sách của Vị, “Chàng từng nói muốn dạy em học chữ, bây giờ bắt đầu đi!”
“Ta chưa từng nói như thế.”
Rất tiếc là, bé gái bây giờ tên là Mạn t*nh h**n toàn không phải là người nói lý lẽ. Nàng chỉ vào chữ mà Vị viết ở phía dưới bảo: “À, chữ này em biết nè! Là ‘nhất’ (一một)!”
Vị không nhịn được, phản bác: “Đây là ‘đán’ (旦 sáng sớm)”
“Ồ ồ,” Tiểu Mạn Tinh gật đầu, chỉ vào chữ kế tiếp, “Chữ này là ‘nhật’ (日 mặt trời), em cũng biết một chút đấy nhé, chắc chắn là ‘nhật’!”
Vị lại phản bác nói: “Đây là ‘mộ’ (暮 hoàng hôn)!”
Tiểu Mạn Tinh đột nhiên ôm bụng lăn ra đất, bật cười ha ha ha, “Chàng đúng là thú vị quá! Bây giờ em cảm thấy yêu quái tốt hơn con người nhiều~”
Rõ ràng bình thường trầm tĩnh không bị xáo động được gọi là ‘cao lãnh chi hoa’, nhưng lúc này không biết vì sao không nhịn được, Vị đứng dậy vung tay áo đi ra ngoài. Tiểu Mạn Tinh cũng đi theo phía sau hắn, chỉ tiếc là, sau khi đi đến cửa điện thì nàng không có cách nào đi ra ngoài nữa. cho nên, nàng ở trước cửa la lớn.
“Dị dị dị! Quay về đi! Chàng đừng đi mà!”
“Em không ghẹo chàng nữa không được sao? Chàng quay về chơi với em đi mà!”
Bên ngoài vẫn im lặng không có động tĩnh, Tiểu Mạn Tinh bĩu môi, đột nhiên la lớn, “Á! Vị! Nhà của chàng đang bốc cháy, đèn trên thư án ngã rồi, đốt sạch sách của chàng kìa á á!”
Giây tiếp theo, Vị xuất hiện ngay trước mặt, hắn nhìn về phía thư án, Tiểu Mạn Tinh thì lần nữa bật cười ngã lăn quay dưới đất.
Nhìn con khỉ bẩn lăn vòng dưới đất, Vị thầm nghĩ trong lòng, ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc đây.
Đối với Vị mà nói, mở đầu của câu chuyện này thật ra không tốt đẹp gì mấy, nhưng đối với Mạn Tinh trong ngục giam u ám ở nơi cách xa hàng ngàn dặm mà nói, đây thật sự là một mộng cảnh quá tuyệt vời. Dẫu Vị đã từng giải thích đây không phải là mơ, nhưng Mạn Tinh không thể hiểu nhiều như thế được, đối với nàng, nơi chỉ có thể đến khi ngủ thiếp đi, chắc chắn là mơ.
Bắt đầu từ năm nay, sau khi Mạn Tinh ngủ say, thi thoảng sẽ đi đến địa bàn của Vị, cung điện rộng lớn trông có vẽ lạnh lẽo trống trãi kia. Nhưng mỗi lần Mạn Tinh đến nơi này, thời gian ở nơi đây đều không cố định, thông qua cửa sổ, Mạn Tinh có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài, đôi khi là buổi sáng, đôi khi là buổi tối, và đôi khi là hoàng hôn và lúc bình minh.
Ban đầu khi nàng đến đây, mười lần thì có năm lần không nhìn thấy Vị, Vị không có ở đó, thì một mình nàng đi khắp nơi ở đây, xuyên qua những cây cột và rèm chắn gió, nằm ở dưới đất đếm hoa văn rực rỡ trên khung trang trí trần nhà ở đỉnh đầu.
Sau đó dần dần, mỗi lần nàng đến đều có thể nhìn thấy Vị. Đôi khi hắn đang dựa vào thư án viết gì đó, đôi lúc thì ngồi bất động trên giường nhỏ tu luyện, phần lớn thời gian hắn sẽ khôi phục nguyên hình nằm sấp ở đó nghỉ ngơi, lông tơ hệt như mây trắng làm Mạn Tinh nhìn mà tay ngứa ngáy, nhưng vẫn không tài nào sờ được.
Nhưng thi thoảng, Mạn Tinh cũng sẽ bắt gặp Vị ở những lúc không thuận tiện lắm, ví dụ như hắn đang tắm ở trong bể nước đằng sau điện, Mạn Tinh đã từng bắt gặp vài lần, có một lần Mạn Tinh còn chơi xấu nhảy vào trong bể nước nhìn xuống mặt nước bên dưới, làm Vị tức đến mức lập tức đứng dậy khoác y phục lên người rời đi.
Tuy trêu chọc người ta rất vui, nhìn một chàng trai lạnh như băng nổi đoá cũng rất thú vị, nhưng Mạn Tinh vẫn khắc chế bản thân lại, cố gắng không chọc giận Vị. Nàng thích yêu quái này, vì hắn đặt tên cho nàng, còn dạy nàng học chữ, kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện. Tuy những thứ này đều là do Mạn Tinh bức ép mà ra, nhưng nàng rất chắc chắn yêu quái này là một chàng trai cứng miệng mềm lòng.
Về phần Vị rốt cuộc có phải là người cứng miệng mềm lòng không, điểm này Vị có cách nghĩ khác của riêng mình, dẫu sao mấy người bạn không nhiều lắm của hắn luôn hình dung hắn là một người lòng dạ sắt đá, là người lạnh nhạt nhất trong số họ. Sự khác thường của hắn chỉ xảy ra khi đối mặt với Mạn Tinh– cô nhóc như con khỉ nhỏ này mà thôi.
Vì sao lại như thế? Sau này Vị từng nhờ người ta xem bói tận mấy lần, nhưng người bạn đó của hắn cuối cùng đưa ra một đáp án làm hắn cảm thấy cực kì hoang đường.
“Cậu và nàng ấy có nhân duyên tiền kiếp, nay nàng xuất hiện trước mặt cậu, cũng là vì sự ràng buộc linh hồn giữa hai người, có lẽ là do ý nguyện của bản thân cậu quá mãnh liệt, cho nên mới ảnh hưởng đến nàng ấy. Đổi cách nói khác, nàng ấy xuất hiện là vì bản thân cậu.” Khi bạn hắn nói đến đây, biểu cảm hả hê trên mặt chẳng thể che giấu được nữa.
Hồ ly đỏ (Hồng Hồ) giỏi bói toán, Khanh lại thuộc một chi huyết mạch của Hồng Chủ ở Mộng Trạch, Vị không hề hoài nghi kết quả y tính toán ra được, nhưng nếu muốn hắn chấp nhận kết quả này, thì thật sự quá khó khăn. Hắn phải làm sao thuyết phục bản thân, vì kiếp trước mình và con khỉ nhỏ kia có tình với nhau, kiếp này nàng mới xuất hiện bên cạnh mình với hình thái này?
Tuy chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu người như thế nào, nhưng bất kể ra sao cũng không nên là con khỉ nhỏ lúc nào cũng tinh quái nghịch ngợm luôn làm hắn tức giận còn phiền toái thế kia, thậm chí nàng còn mới có mười tuổi.
Vị ôm lấy tâm tình phức tạp, nhìn con khỉ nhỏ chốc chốc lại xuất hiện bên cạnh.
Thật tâm mà nói, đó quả thực là một đứa bé thông minh, chữ hắn mới dạy qua một lần, lần thứ hai đến nàng đã nhớ kĩ rồi, kinh thi hắn đọc qua hai lần, là nàng có thể học thuộc.
Có một lần Vị trốn ở một góc quan sát Mạn Tinh một phen, nhìn cảnh tượng khi nàng một mình ở trong điện. Nàng không hoạt bát như khi có hắn ở đó, trông yên tĩnh hơn nhiều, nàng còn tuỳ ý đọc thuộc lòng kinh thi nghe được từ chỗ hắn. Nàng nằm dưới đất, đôi mắt màu đỏ đậm cứ thế nhìn vào khoảng không, mang theo chút hoang mang và cô đơn.
Khoảnh khắc đó, Vị cảm thấy trong tim mình truyền đến cảm giác đau dớn. Cảm xúc ấy đến quá đột ngột, khi Vị muốn hồi tưởng lại nó, thì làm cách nào cũng chẳng tìm lại được cảm giác ban đầu.
Dần dần, khi Vị phát giác được gì đó, hắn đã liên tục một năm không đi ra ngoài rồi, lúc trước hắn còn cứ cách vài ngày là đi ra ngoài ở trong ngọn núi lớn các giới tìm kiếm ngọc đẹp, bây giờ thì sao? Mỗi ngày đều đợi ở đây, ngay cả bạn bè hẹn ra ngoài cũng không đi.
“Vị! Hôm nay chàng cũng ở đây à! Nào nào nào, chúng ta tiếp tục kể câu chuyện của hôm qua đi!” Mạn Tinh lại đến rồi, nàng nhìn thấy Vị đứng trước cửa sổ, cười hi hi vẫy tay trước mắt hắn.
Vị xoay đầu nhìn nàng, vẫn là dáng vẻ dơ bẩn đó, dẫu đã một năm trôi qua, dường như nàng cũng không lớn lên tí nào.
“Tại sao em không lớn lên?” Lần đầu tiên Vị hỏi chuyện về nàng.
Mạn Tinh chắp tay ra sau lưng, trên mặt có nét già dặn không hợp với lứa tuổi của nàng, nàng u ám nói: “Em thà rằng mình không lớn nhanh như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi này.”
“Tại sao?” Vị kiếm khi có hơi hiếu kì.
Mạn Tinh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lộ ra chút hung ác: “Vì đợi đến khi em mười bốn tuổi, em sẽ bị người ta g**t ch*t.”
Vị theo bản năng chau mày lại, lần nữa hỏi tiếp: “Tại sao?”
Mạn Tinh nhìn về phía hắn với vẻ đương nhiên, đáp: “Vì bọn họ cảm thấy em là yêu quái hại người, cho nên muốn giết em, lần đầu tiên gặp chàng chẳng phải em đã nói rồi sao.”
Mi tâm của Vị đã cau chặt lại, biểu cảm của hắn lạnh lùng như muốn đóng băng, ngữ khí cũng vô cùng đáng sợ, “Hoang đường, em hoàn toàn không phải yêu quái.” Hắn nói.
Mạn Tinh nhìn hắn thêm vài lần, ra vẻ kì lạ hỏi hắn: “Chàng giận như thế làm gì? Nếu em bị giết rồi, thì không thể đến làm phiền chàng nữa, chẳng phải chàng nên vui vẻ mới đúng ư?”
Vị lấy lại tinh thần, cứng họng không nói nên lời.
Mạn Tinh xoè tay, “Ồ, chàng không nỡ rời xa em rồi phải không, em biết mà, thật ra chàng cũng rất muốn em ở bên chàng mà.”
Vị: “…” Vẫn đừng nên quan tâm sự sống chết của nàng thì hơn.
Nói thì nói như thế, nhưng từ khi nghe những lời Mạn Tinh nói xong, Vị không nhịn được thi thoảng sẽ nhớ về chuyện này, nghĩ một lần là lại càng ngày càng tức giận.
Người bạn đã lâu chưa từng liên lạc gửi thiệp đến, mời hắn đi ôn lại chuyện cũ, Vị bèn cưỡi gió đi gặp mặt bạn mình.
Người bạn đó của hắn là chủ nhân của Tứ Thập Cửu Hà Xuyên (Chủ nhân của bốn mươi con sông) trong Mộng Trạch, tên là Hoà, vửa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu của thời kì lột xác. Vị mang theo quà cáp tới gặp bạn, nói với y về chuyện này.
Kết quả Hoà ngạc nhiên nhìn hắn, bảo: “Vì sao cậu lại để ý đến loại chuyện này, chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi, thế giới ngoài kia chuyện này nhiều không đếm xuể, bình thường có chuyện còn tàn khốc hơn điều này, cũng không thấy cậu cau mày một cái, cớ sao hôm nay lại tức giận như thế? Hơn nữa chẳng qua chỉ là hồn phách của một phàm nhân, nếu cậu thật sự phiền chán, chẳng lẽ còn không có cách xử lý à? Dù là trực tiếp làm nàng ta hồn xiêu phách tán cũng là một việc rất đơn giản, hà tất phải u sầu như thế.”
Bản thân Vị cũng phát giác được rồi, hắn xoa trán, trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn kể cho y nghe về lời Khanh đã từng nói.
Ai ngờ Hoà nghe xong, đột nhiên đập bàn cười lớn, “Ta còn bảo bạn tốt như cậu vì sao lại bứt rứt khó xử như vậy, hoá ra là Hồng Loan tinh động. Nếu là Khanh nói, vậy thì không sai đi đâu được, thế thì, ta chúc mừng cậu trước nhé.”
Cười xong, thấy mặt Vị không có chút ý cười nào, y bảo: “Sao thế, cậu còn có đắn đo gì?”
Vị trầm mặc một lát mới nói: “Em ấy chỉ là một phàm nhân, tuổi nhỏ như thế sao có thể hiểu được nhân tâm tình ái…”
Hoà lắc đầu, thong dong nhúc nhích chiếc đuôi giao long của mình, “Ta còn nói cậu đắn đo cái gì, hoá ra là chuyện này. Tên Hoa kia khoảng thời gian trước không phải mang một phàm nhân về Mộng Trạch sao, còn đi đến chỗ Hồng Chủ cộng mệnh, đến nay cũng không biết đã đi tới chỗ nào tiêu dao vui vẻ rồi. Thế nào, chẳng lẽ cậu còn không bằng tên Hoa kia à?”
“Có điều chung quy vẫn là chuyện của riêng mình, cậu tự quyết định là được. Hôm nay bạn bè tụ hội, chúng ta chỉ uống rượu.”
Vị say khướt quay về nhà, khi tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên giường nhỏ, con khỉ nhỏ đang cười hi hi ngồi xổm ở bên cạnh.
“Vị, chàng uống say rồi à?”
“Lúc nãy chàng cứ một mực nói rằng thích em, còn bảo muốn mãi mãi ở bên em nữa.”
Vị lạnh mặt, “… Không thể nào, lúc say rượu đã xảy ra chuyện gì ta đều nhớ hết.”
Mạn Tinh: “Xí, không lừa được chàng.”
Hai người cứ thế hục hặc đứt quãng tiếp xúc với nhau gần hai năm, lúc Mạn Tinh mười hai tuổi, bỗng nhiên, nàng không còn xuất hiện nữa.
Ban đầu Vị không hề phát giác ra có điều gì không ổn, dẫu sao đôi khi nàng thực sự sẽ cách vài ngày không xuất hiện, nhưng lần này, đã mười mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy tung tích nàng đâu, Vị liền có chút dự cảm không tốt lắm.
Chẳng lẽ là, bên chỗ nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?