Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 187

Sổ tay trùng sinh công lược [187]

Phần Thường Mạn Tinh (Hạ)

Chương 187: Sau đó họ đã ở bên nhau.

 

Vị lại đợi ở Mộng Trạch thêm vài ngày, nhưng vẫn không thể đợi được Mạn Tinh xuất hiện, bất giác hắn có chút dự cảm không tốt, sau khi bấm quẻ một hồi không có bất kì kết quả nào, hắn vốn không phải là yêu quái giỏi về bói toán, chỉ đành lần nữa đi tìm bạn tốt giúp đỡ.

Khanh là hồng hồ (hồ ly đỏ), bình thường cứ luôn thích bông đùa chọc ghẹo, hôm nay gieo quẻ, sắc mặt lại nghiêm túc hiếm thấy. Y nhìn bạn tốt của mình biểu cảm vẫn lạnh lùng nhưng không che giấu được nét lo lắng trong mắt, thở dài mở miệng bảo: “Người cậu muốn tìm, trên quẻ cho thấy nàng đã chết rồi.”

Vị sững sờ, sắc mặt trầm xuống.

Tiếp đó Khanh lại nói: “Nhưng may mà hình như vẫn chưa chuyển sinh, hồn phách vẫn còn, nhưng có lẽ không tốt lắm, nội dung trên quẻ hơi mơ hồ, ta chỉ cảm nhận được vào thời khắc này nàng ấy đang rất đau khổ.”

“Cậu có thể tính ra được em ấy đang ở đâu không?”

……

Hôm nay, các yêu quái ở gần cổng tây Mộng Trạch đều nhìn thấy một vị đại yêu quái hiếm khi xuất hiện, hóa thành nguyên hình, cưỡi mây rồi vội vã xuyên qua cổng tây của Mộng Trạch, đi vào nhân giới.

“Chẳng phải là vị kia sao? Lâu lắm rồi không thấy, gấp gáp như thế, chẳng lẽ lại tìm thấy linh ngọc gì à?”

“Vội vã như vậy, không giống như đi tìm ngọc lắm, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gấp gì?”

“Chuyện gấp gì có thể làm hắn vội vã đến mức như như, mấy vị khác cũng không nghe nói xảy ra chuyện gì mà?”

“Haizz, chuyện của đại yêu quái nhà người ta, không có liên quan gì với tiểu yêu quái như chúng ta đâu~”

Đã lâu chưa tới nhân gian, Vị không dừng lại giây phút nào, trực tiếp bay về phương hướng bạn tốt bói ra cho mình. Thật ra nói một cách nghiêm túc, hắn và Mạn Tinh tiếp xúc với nhau không phải cực kì hòa hợp, hắn chưa từng kể về chuyện của mình cho Mạn Tinh biết, Mạn Tinh cũng không nói chuyện của nàng cho hắn biết, bất kể là nàng đến từ đâu hay có xuất thân gì. Nàng thích kể chuyện cười hơn, tò mò hỏi nội dung sách hắn đang đọc là gì.

Tuy đã nghe Khanh nói, nhưng Vị chưa từng nghĩ mình sẽ có gì đó với Mạn Tinh, dẫu sao nàng vẫn còn quá nhỏ, năm nay nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi. Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ suy nghĩ tới chuyện này nên làm thế nào, nhưng mà sự việc xảy ra bất ngờ này đã làm rối loạn kế hoạch của Vị, khiến hắn không thể không đặt chân vào chốn nhân gian đã lâu không tới này để tìm người.

Giới nhân gian của hiện tại và Mộng Trạch là hai thế giới khác nhau, Vị đi ngang qua những quốc gia chiến loạn, nhìn thấy trên rất nhiều chiến trường, vô số người vừa mới chết đi, cũng nhìn thấy thi thể đói chết đầy đất, những hồn phách kia hoặc là oán hận hoặc là đờ đẫn, đi tới đi lui quanh quẩn ở xung quanh thi thể của mình mãi.

Hắn đi qua những căn nhà rách nát hoang tàn và người dân đói khát gầy yếu, bước chân đến trước một tòa cung điện hoành tráng hoa lệ, đây chính là nơi lúc trước Khanh nói với hắn, Vương Cung Thường Quốc.

Vị bay lên tầng mây trên không của Vương Cung, hắn phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, ở một khoảng cách thật xa, nhìn thấy trên tòa tháp cao nhất trong Vương Cung đang treo lơ lửng một thi thể gầy ốm nhỏ nhắn.

Tuy xác chết đó gần như đã không còn hình người, nhưng ngay giây phút đầu tiên Vị vẫn nhận ra đó là Mạn Tinh. Ngực hắn bỗng chốc đau nhói, sau đó vô số phẫn nộ dâng trào trong lòng, phút chốc lấp kín đầu óc của hắn.

Đạp mây đi đến trước thi thể kia, Vị nhìn rõ bộ dáng của xác chết này. Nàng vẫn mặc bộ y phục rách nát đó, nhưng lúc này bên trên y phục toàn là vết máu đã khô, máu huyết toàn thân của nàng gần như đã chảy cạn, tay chân gầy nhỏ có vô số vết thương, đầu ngón tay rủ xuống.

Nàng hệt như một phiến lá khô, lung lay trong gió, đôi mắt đỏ thẫm kia không nhắm lại, u ám nhìn xuống cung điện trập trùng bên dưới, và cả những ngôi nhà xa xôi hơn, nhìn về phía không biết tên.

Vị giơ tay chạm vào gương mặt không còn nhìn ra hình dáng ban đầu của nàng, đây là lần đầu tiên hắn thật sự chạm vào nàng, không biết vì sao, Vị cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm xúc khác lạ.

Thi thể của nàng đã lạnh từ lâu, hồn phách cũng không có ở đây.

Vị thu tay về, chuyển sang giơ tay vạch khoảng không ở trước mắt. Trong nháy mắt, quần thể cung điện vốn yên bình trong mắt hắn biến thành một dáng vẻ khác.

Màu đỏ không rõ bao trùm toàn bộ Vương Cung, long khí màu vàng ở chính giữa đại điện đã tiêu biến chỉ còn dư lại một tia sáng cuối cùng, đây chính là dấu hiệu vương triều đã đi tới trước thềm hoàn toàn sụp đổ, sắc đỏ kia chính là oán khí, lúc này vẫn còn oán khí ùn ùn không dứt kéo đến từ bốn phương tám hướng của quốc gia này bao trùm khắp Vương Cung, ăn mòn từng chút long khí cuối cùng còn sót lại.

Vị cẩn thận tìm kiếm trong đám oán khí kia, một lát sau mới tìm được hơi thở quen thuộc. Hắn chạy về phía đó, chỉ trong giây lát đã đặt chân lên mái điện lát ngói lưu ly màu vàng kim, sau đó hắn nghe thấy tiếng cười bén nhọn chói tai.

Đó chính là Mạn Tinh, nàng đang cười, nhưng tiếng cười này khác với tiếng cười bình thường khi nàng ở chỗ của hắn, nụ cười này tràn ngập ác ý.

Nàng đã biến thành sát quỷ rồi.

Vị nhìn thấy linh hồn của Mạn Tinh đang có dáng vẻ hệt như thi thể của nàng, chỉ có một điểm khác biệt là, linh hồn lúc này của nàng đang không ngừng biến ảo ra cảnh tượng chảy máu, cả một linh hồn gần như biến thành màu đỏ. Những nơi nàng từng đi qua đều đầy rẫy oán khí màu đỏ đen, một người chết đi sau khi bị giày vò tột độ, vì sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó hấp thụ được lượng lớn sát khí nên mới hình thành sát quỷ.

Nếu cứ để tiếp diễn như thế, nàng sẽ hoàn toàn mất đi tất cả lý trí, cuối cùng mất đi hình thái nhân loại biến thành một con ác quỷ khổng lồ hung tàn xấu xa, cả đời bị trói buộc trong cung điện rộng lớn này, cắn nuốt sinh khí của phàm nhân, gây hại cho nhân giới.

Một sát quỷ như thế, nếu bị đám đệ tử môn phái tu tiên nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy kết cục hồn bay phách tán.

Vào lúc này hiển nhiên Mạn Tinh đã thần trí rối loạn, nàng đuổi theo một nữ nhân điên dại, nhìn dáng vẻ đối phương phát cuồng la hét, khóc lóc thảm thiết nước mũi chảy dài bò trườn dưới đất, gương mặt đầy vết thương của nàng lộ ra nụ cười quái dị.

Vị nhìn cảnh tượng này trong chốc lát, cuối cùng vẫn bay xuống, đi đến trước mặt Mạn Tinh. Hắn đã quyết định phải mang Mạn Tinh về Mộng Trạch, không thể để nàng ở lại nơi này. Đợi khi quay về Mộng Trạch, hắn sẽ có cách làm nàng khôi phục thần trí, biến thành quỷ cũng không sao, tuy Mộng Trạch phần lớn là yêu tộc, nhưng cũng không phải không có quỷ vật.

Nhưng chuyện làm Vị kinh ngạc đã xảy ra, hắn vừa mới đi tới trước mặt Mạn Tinh, còn chưa thi triển thanh linh chi thuật (phép thuật thanh tẩy linh hồn) để giúp nàng tạm thời tỉnh táo, lệ quỷ lúc nãy còn đang điên cuồng bỗng yên tĩnh lại. Nàng không cười nữa, nghiêng đầu quan sát hắn một lát, sau đó từng bước đến gần hắn, đợi khi nàng đi tới trước mặt Vị, vết máu trên người toàn bộ biến mất, nếu không phải sát khí trong mắt còn đó, quỷ khí trên người nồng đậm, thì gần như là dáng vẻ lúc bình thường Vị nhìn thấy nàng.

“Sao chàng tới đây? Chàng đến tìm em à?” Mạn Tinh vẫn hệt như cô bé bình thường nhìn hắn mỉm cười xinh đẹp, “Em đã chết rồi, mà còn có thể nằm mơ ư?”

“Ta đã nói rồi, đó không phải là mơ, là hồn phách của em rời khỏi cơ thể.” Vị vừa nói xong, liền cảm thấy đột nhiên mình bị người ta ôm lấy. Thiếu nữ đã biến thành sát quỷ, vừa nãy còn cười tươi ôm lấy hắn bật khóc.

Nàng run lẩy bẩy, nức nở lẩm bẩm, “Em chết rồi, đau lắm, mấy người đó đâm vào người em rất nhiều nhát dao, thật sự rất đau đớn, em rất sợ, em cũng rất muốn được gặp chàng, câu chuyện lần trước chàng còn chưa kể xong…”

Vị chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, tuy mỗi lần gặp nhau, Mạn Tinh đều giống hệt như con khỉ nhỏ, nàng vẫn luôn rất hoạt bát, hoạt bát đến mức hắn cảm thấy hơi ồn ào. Nhưng bây giờ, Vị cảm thấy con khỉ nhỏ trong lòng mình thật sự đang sợ hãi, sát khí trên người nàng lại bùng phát, luồng khí oán hận từ trong cơ thể nàng khuếch tán ra ngoài, trông có vẻ nàng sắp rơi vào cơn mê nữa rồi.

Vị không có thời gian tìm hiểu sự thương xót và cơn thịnh nộ trong lòng mình đến từ đâu, hắn ôm lấy Mạn Tinh vào lòng, vận chuyển linh lực, linh lực màu trắng sữa bao vây nàng từng vòng từng vòng một, xua đi những oán khí kia.

Mạn Tinh không run dữ dội nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng thút thít. Vị đột nhiên cúi đầu, nhả một viên đan hoàn màu vàng kim từ miệng ra, nhẹ nhàng nâng đầu Mạn Tinh lên, đưa đan hoàn vào cơ thể của nàng.

Đan hoàn xoay một vòng trong cơ thể của Mạn Tinh, mang theo từng tơ khí đỏ đen, sau đó được Vị ngậm lại vào trong miệng.

“Chàng đang làm gì vậy?” Mạn Tinh lấy lại tinh thần, phát hiện vết thương trên cơ thể của mình đã hoàn toàn biến mất, sự oán hận đeo bám dai dẳng trong đầu nàng cũng tan biến, bất giác mở to mắt hỏi hắn.

Vị không trả lời, không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi viên kim đan lúc nãy không, trong mắt hắn xuất hiện một mảng màu đỏ. Lúc này hắn đang chau mày, bỗng nhiên vết sẹo bên mí mắt phải trông có vài phần tà ác không rõ lý do.

“Đi theo ta.” Hắn bế Mạn Tinh lên, đạp mây bay tới tòa cung điện nằm chính giữa Vương Cung. Sợi long khí cuối cùng đang vùng vẫy vặn vẹo, Vị bế Mạn Tinh đạp vào vùng sáng vàng kim, giơ bàn tay ra lấy những sợi long khí vàng kim chuyển lên người Mạn Tinh.

Long khí không thể bị yêu quái lấy đi được, cho dù là yêu thú toàn thân đầy linh khí như Vị cũng không ngoại lệ, nhưng Mạn Tinh thân là huyết mạch của vương thất Thường Quốc, sợi long khí kia đối với nàng mà nói là bùa hộ thân rất tốt, có được sợi long khí, đợi sau này khi nàng bước vào con đường quỷ tu, thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Về phần Thường Quốc mất đi sợi long khí cuối cùng, chắc chắn sẽ nghênh đón số mệnh diệt quốc đến sớm hơn. Có một quốc quân bất tài tàn bạo như thế, sớm ngày diệt quốc, nói không chừng là kết quả tốt nhất với nhân dân đất nước này.

Sợi long khí màu vàng kim cuối cùng tiến vào trong cơ thể của Mạn Tinh, nàng cảm thấy cơ thể vẫn luôn âm u lạnh lẽo của mình khôi phục lại độ ấm, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy bàn tay Vị tiếp xúc với long khí lại hệt như bị đốt cháy vậy.

Vị vừa thu tay về trong ống tay áo, nhìn thấy chân trời ở đằng xa xuất hiện long tượng mới sinh ra, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy.

Hắn cúi đầu nhìn, Mạn Tinh ôm lấy tay hắn, gác đầu mình lên trên, ngoan ngoãn hệt như một con mèo.

“Sao thế?”

Mạn Tinh áp mặt vào tay hắn, đôi mắt màu đỏ nhìn hắn chăm chú, “Chàng đối xử tốt với ta như vậy, có phải muốn ta làm thê tử của chàng không? Được thôi, ta đồng ý.”

Vị: “…Em mới có mười hai tuổi, nói bậy bạ gì đó.”

Biểu cảm của hắn hơi gượng gạo, nhìn Vương Cung dưới chân một cái, lại bảo: “Người ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị sát khí cắn nuốt, không có được kết cục tốt, người càng làm nhiều điều ác thì sẽ bị nhốt chặt ở trong Vương Cung đến chết, hoặc là bị đao kiếm của loạn quân chém chết, hoặc là bị lửa lớn thiêu rụi, nếu đã như thế thì không cần em đích thân xuống tay tạo sát nghiệp, điều này sẽ không có lợi cho việc tu hành về sau của em.”

Vị hơi lo lắng Mạn Tinh sẽ không buông bỏ được thù hận, cố chấp muốn báo thù, hắn đã nhìn thấy hai người có oán khí dính líu sâu nhất với Mạn Tinh, đến nay vẫn chưa chết. Thật ra Vị không có cảm xúc gì với chuyện giết người, hệt như phàm nhân bình thường sẽ không cảm thấy giết heo chó là tội ác tày trời, yêu tộc như bọn hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy giết người có gì không đúng, chẳng qua thiên đạo vốn thế, giết người sẽ bất lợi với tu hành, do đó hắn mới có lòng tốt khuyên bảo Mạn Tinh.

Ai ngờ Mạn Tinh nâng tay của hắn, nghe thế thờ ơ bảo: “Mặc kệ đám người đó, chàng mau chóng mang em về đi, chữa thương cho bàn tay này, em đau lòng chết đi được.”

Vị: “…” Rõ ràng là hắn lớn tuổi hơn.

“Vậy ta nói với em trước, nơi ta mang em đi, là Mộng Trạch, là một thế giới lớn có yêu quái tụ tập cư trú…”

“Woa! Em có thể nhìn thấy rất nhiều yêu quái à? Mau mau mau, mau mang em đi! Lần này em có thể đi khắp nơi rồi, chàng phải đưa em đi chơi nhé! Đúng rồi, em còn có thể sờ được chàng này, chàng phải biến về nguyên hình để em sờ cho đã!”

Vị một đường bị thúc giục quay về Mộng Trạch, vứt lại Vương Cung Thường Quốc đầy rẫy sát khí ở phía sau thật xa.

Các tiểu yêu quái ở phố Tây Mộng Trạch lần nữa nhìn thấy đại yêu quái mới vội vã rời đi cách đây không lâu.

“Ủa? Vị kia sao cũng mang một người quay về thế?”

“Đâu ra mà người, rõ ràng là quỷ tộc.”

Trong tiểu lâu của Hồng Chủ, hồng y nữ nhân ngáp một cái, nhìn về phương hướng phố Tây, “Cặp thứ hai đến rồi.”

——

Sau khi Vị mang Mạn Tinh về, đầu tiên sửa soạn lại cho nàng một phen, ổn định lại sát khí trên người nàng, mới viết thư mời một người bạn của mình đến, để trừ khử âm sát trong nội đan của mình.

Người bạn đó của hắn tên là Dịch, là yêu thú hươu trắng đồng tử kép ở Trọng Minh Sơn Lâm, Trọng Minh Sơn Lâm là nơi có linh khí nồng đậm nhất trong Mộng Trạch, tinh khiết cực điểm, sinh linh không có linh lực thuần khiết nhất không thể đi vào, vì thế mấy người bạn như họ nếu muốn gặp Dịch, thì bắt buộc Dịch phải đi ra khỏi Trọng Minh Sơn Lâm.

Thế là lúc Mạn Tinh đang nằm sấp trên người đại yêu thú không ngừng sờ lông, liền nhìn thấy một nam tử tóc tai bạc trắng đi đến. Trên mắt của y cột một lớp vải sa màu xanh mờ ảo, toàn thân lan toả hơi thở trong lành của núi rừng, làm người ta ngửi thấy tinh thần phấn chấn.

“Vị, lâu rồi không gặp, sao nội đan của cậu ảm đạm thế?”

Giọng nói của người đến vô cùng dịu dàng, hệt như dòng suối trong lành ở khe núi. Y vừa nói vừa lấy ra một cây linh thảo sáng lán rực rỡ, đưa cho Vị, đồng thời bảo: “Ta có mang theo không ít thanh khí ở trong Trọng Minh Sơn Lâm, một khoảng thời gian nữa cậu dùng thanh khí tẩy rửa nội đan, chắc là có thể ổn hơn.”

Sau khi quan tâm bạn tốt xong, y nhìn về phía Mạn Tinh, mỉm cười, hỏi: “Đứa bé này là?”

Mạn Tinh bèn ngồi đàng hoàng rất nghiêm chỉnh, chào hỏi với y, “Em tên là Mạn Tinh, tên này là Vị đặt cho em đó, sau này em sẽ là thê tử của Vị.”

Người đến hơi gật đầu, “Thì ra là vậy, em gọi ta Dịch là được, ta là bạn của Vị.”

Vị nhai nuốt linh thảo, xoay đầu nhìn hai người, lạnh lùng lên tiếng: “Mạn Tinh, đừng có nói bậy, Dịch, cậu cũng đừng nghe ai nói gì cũng tin.”

Ngay lúc này ở ngoài cửa lại vang lên một đợt ồn ào, một người đầu tóc đỏ rực lớn giọng đi vào, mở miệng là nói: “Dị dị dị! Cậu làm gì mà lại thiết lập trận pháp rách này ở chỗ của mình vậy, lúc trước chẳng phải chỉ nói đùa với cậu một tí thôi à, còn giận thật nữa, cố tình thiết lập trận pháp không để tôi vào, có nhất thiết không, nhỏ nhen quá nhé.”

“Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe nói cậu mang một quỷ tộc quay về? Còn bị thương nữa? Tôi mang Huỳnh Huỳnh nhà tôi đến thăm cậu này.”

Dịch che hai mắt mỉm cười bảo, “Hoa cũng đến rồi, cũng lâu lắm rồi không gặp cậu ấy.”

Một lát sau, biến thành cảnh tượng Hoa dẫn theo Tô Huỳnh ngồi ở bên trái, Vị và Mạn Tinh ngồi ở bên phải, một mình Dịch ngồi ở giữa. Y nhìn hai người ở bên trái, rồi lại nhìn hai người ở bên phải, trên mặt lộ ra chút nghi hoặc, “Chỉ mới không gặp cách đây không lâu, tại sao các cậu đều…”

Hoa dính vào người Tô Huỳnh ở bên cạnh bật cười, nói đùa: “Dịch, cậu đừng hâm mộ, nói không chừng một khoảng thời gian nữa cậu cũng sẽ có người bầu bạn ở bên cạnh đó.”

Dịch chỉ lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, huơ tay bảo: “Hoa, ta thấy cậu tinh thần có chút mệt mỏi, đây là linh tửu bổ dưỡng ta tự mình ủ tặng cho cậu này.” Y móc ra một chiếc túi nhỏ từ trong ống tay áo đưa cho Hoa.

Hoa bị Tô Huỳnh ở bên cạnh nhéo cho nhe răng trợn mắt, giơ tay đón lấy linh tửu của Dịch.

Lúc này ở ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười, “Dịch ơi là Dịch, sao mỗi lần cậu đi ra khỏi khu rừng đó, liền đi khắp nơi tặng đồ cho mấy người bọn ta thế, sao nào, hôm nay ta đến cậu lại muốn tặng cho ta cái gì?”

Lần này người đến có một đôi mắt hẹp dài hệt như hồ ly, tướng mạo phong lưu, rõ ràng là một công tử nhà giàu ở nhân gian.

“Khanh? Lâu rồi không gặp, lần này ta không có mang gì cho cậu, vậy tặng cho cậu một lời khuyên nhé.” Dịch hiền hoà bói: “Sắp tới cậu có một kiếp nạn, cần phải cẩn thận.”

Khanh bật cười ha ha, không biết từ đâu móc ra một cây quạt giấy phe phẩy, “Yên tâm, ta tự hỏi chưa có kiếp số nào là ta không vượt qua được hết.”

Hoa phụt một tiếng bật cười, “Khanh, chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỗi lần bản thân cậu nói chuyện bằng giọng điệu này, cuối cùng đều sẽ bị vả mặt à?”

Một đám người nói chuyện ầm ĩ, Vị đau đầu vô cùng, đặc biệt là con khỉ nhỏ Mạn Tinh hắn mang về, không biết vì sao chạy đến bên cạnh Tô Huỳnh nhà người ta, qua vài câu nói bèn dính lên người người ta luôn.

Đã quen nhau hai năm, con khỉ nhỏ kia chưa từng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu nhão nhẹt đó.

Đợi tất cả mọi người đi hết, Vị biến về nguyên hình nằm sấp ở đó nghỉ ngơi, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có người nằm xuống, sau đó hắn nghe thấy nàng bảo: “Có nhiều bạn bè như vậy tốt thật.”

“Chàng xem chàng có nhiều bạn bè như thế rồi, còn thiếu một thê tử nữa đó, em cảm thấy mình rất thích hợp.”

Vị thi triển thuật cấm ngôn, thoải mái tiếp tục nằm sấp ở đó. Cuối cùng hắn có thể thi triển thuật cấm ngôn với con khỉ nhỏ này rồi.

Mạn Tinh không nói chuyện được bí bách không chịu nổi, dứt khoát chui xuống dưới bụng của đại yêu quái, túm lấy mớ lông trắng kia hung hăng nghĩ, đợi khi nàng học xong thuật pháp hắn nói lúc trước, tuyệt đối sẽ đè tên cứng miệng này lên giường!

Ngày tháng như thế không hề xa xôi, nhưng Vị của bây giờ vẫn không có chút cảm giác nguy cơ nào.

[Phần Thường Mạn Tinh • Hết]

Bình Luận (0)
Comment