Sổ tay trùng sinh công lược [188]
Phần Silvia (Thượng)
Chương 188: Ngày xưa có một ma tu mắt xanh lục
Trans: Meounonna
“Ta nghe nói tên ma tu mắt xanh kia đã đi từ Côn Luân đến Ngọc Ninh, giữa đường không biết đã sát hại bao nhiêu tính mệnh của phàm nhân, đúng là tội ác tày trời!”
“Nghe nói dạo gần đây hắn đã đến địa giới Đông Nam của chúng ta rồi, e là sẽ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu ở đây.”
“Đạo hữu nghĩ nhiều rồi, địa phận đông nam của chúng ta có nhiều môn phái tu tiên, không phải là nơi phàm nhân cư trú như phía tây kia có thể so sánh đâu, chẳng qua chỉ là một ma tu, đồn thổi đáng sợ chút thôi, nếu thật sự đến nơi này, mà còn dám gây rối, Thanh Vân, Việt Nhân, Tiên Lăng mấy tông môn kia chắc chắn sẽ phái đệ tử bắt lấy hắn!” Một vị tán tu khi nói ra lời này, vẻ mặt cao ngạo, trông vẻ không hề đặt tên ma tu mắt xanh trong miệng của những người khác vào mắt.
Tán tu trẻ hơn nói chuyện đầu tiên nghe thế, vừa muốn nói gì đó phản bác, đột nhiên cảm thấy xung quanh bỗng yên lặng, đợi khi hắn lấy làm lạ ngẩng đầu nhìn lên, cũng thoắt cái ngẩn người, ngay cả những gì mình định nói lúc trước cũng quên luôn.
Quán trà lâu này nằm trên đường Đông Kinh ở Ngọc Ninh, cách đó không xa là một khu chợ tụ tập trao đổi của tán tu, vì nằm gần Tiên Thành Ngọc Ninh, tu sĩ qua lại rất nhiều, đồ tốt có thể trao đổi trong khu chợ cũng không ít, các chủng loại pháp bảo đan dược nhiều vô cùng, cũng không có nhiều quy tắc như các khu chợ trao đổi được cai quản bởi đại tông môn, vì thế nên thường có rất nhiều tán tu nghe danh mà đến.
Các tán tu lúc trước nói chuyện đã ở nơi này một khoảng thời gian, từng gặp không ít đệ tử đại tông môn, tự nhận có khá nhiều kiến thức, nhưng hôm nay nhìn thấy người kia bước vào trà lâu, ai nấy đều há hốc mồm mất bình tĩnh.
Người bước vào trà lâu trong bầu không khí ồn ào là một vị nữ tu, trên người mặc một bộ váy tiên lưu vân đơn giản, trâm trên đầu là hình nguyệt lạc mai, tóc đen như mun da trắng như tuyết, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, ai gặp nàng rồi là sẽ ngỡ ngàng quên hết tất cả, quả thực phải nghi ngờ đây có phải là nguyệt trung tiên tử đạp trăng mà đến không.
Mọi người hoảng hốt một phen, sau khi bị đôi mắt cực kì trong veo dịu dàng ấm áp ấy nhìn lướt qua một vòng, mới lần lượt tỉnh lại, thoắt cái không ít người mặt mũi đỏ bừng, trông hơi ngại ngùng túng quẫn. Nhìn một nữ tu mà nhìn chằm chằm không rời mắt, chuyện này rất không đúng mực.
Có một số người giấu đầu hở đuôi xoay đầu đi, có một số thì hai mắt sáng rực nhìn nữ tu, mong đợi được trò chuyện với vị nữ tu thần bí này một phen. Trong đó có vị tán tu lúc trước khinh thường ma đầu, hắn thấy nữ tu nhìn xung quanh trà lâu, dường như đang tìm một vị trí, vội vàng mở miệng bảo: “Đạo hữu, nếu nàng không chê, thì chỗ này còn trống.”
Nữ tu nghe thế, thật sự đi qua đó.
“Đa tạ.” Nữ tu dịu dàng mỉm cười một cái, trông rất hiền hòa thân thiện, dáng vẻ lại rất chừng mực giữ kẽ, là phong thái đệ tử đích truyền (đệ tử dòng chính) của đại tông môn. Tán tu kia thấy thế, thái độ càng nhiệt tình hơn, chủ động báo gia môn bảo: “Ta là tán tu Tông Sơn Phó Thông Nguyên, không biết đạo hữu là?”
Nữ tu đáp: “Gia sư lánh đời đã lâu, ta lại vừa mới xuất sơn, không tiện nhắc về sư thừa. (thầy truyền dạy)”
Phó Thông Nguyên thầm nghĩ, đây còn là đệ tử chân nhân tị thế lai lịch không nhỏ! Lại nhìn khí chất toàn thân của nàng, không phải cũng vậy à.
“Vậy ta nên xưng hô đạo hữu như thế nào?” Phó Thông Nguyên tâm tư nhộn nhạo lôi kéo làm quen.
Nữ tu cũng dễ tính, nói: “Hy.”
(*) chữ Hy 曦 -xī nghĩa là ánh mặt trời, ánh ban mai.
Phó Thông Nguyên lập tức bảo: “Hóa ra là Hy đạo hữu, không biết Hy đạo hữu đến đây có việc gì? Ở Ngọc Ninh ta khá quen thuộc, nếu Hy đạo hữu muốn đi tìm hiểu về khu chợ trao đổi kia, chi bằng để ta làm chủ dẫn nàng đi nhé?”
Nữ tu không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bảo: “Đã sớm nghe nói tới danh tiếng của khu chợ trao đổi ở Ngọc Ninh, nếu có thời gian đúng là ta muốn đi mở mang tầm mắt một phen. Nhưng ta đến đây là vì nghe nói một chuyện khác, nghe đồn có một ma tu chạy trốn từ Côn Luân đến đây, không biết đạo hữu có từng nghe nói tới chưa?”
Phó Thông Nguyên vừa nghe nàng cũng tò mò về chuyện này, liền cố ý thể hiện: “Thì ra Hy đạo hữu cũng nghe nói về chuyện ma tu, đúng là như thế, theo lời đồn đãi ma tu đó có một đôi mắt lục bích, dáng vẻ quỷ mị, đã giết không ít nam tử phàm nhân, cũng không biết là dùng để luyện ma công gì, nghe đâu thủ đoạn tàn khốc độc ác, các nam tử phàm nhân bị hại đều có cái chết thê thảm.”
“Nhưng Hy đạo hữu không cần lo lắng, Ngọc Ninh không giống những chỗ khác, cho dù là tên ma tu kia cũng không dám làm bậy ở đây đâu.” Phó Thông Nguyên vừa nói thế xong, ở bên ngoài trà lâu lại có thêm vài người đi vào, bọn họ mặc thanh bào đệ tử Thanh Vân Tông, bên hông đeo Kiếm Thanh Vân, sắc mặt đều không quá tốt.
Khi mấy vị đệ tử Thanh Vân Tông tiến vào, còn đang thảo luận về một việc, “Lúc nãy ở ngoài thành phát hiện một nam tử tán tu, nhìn trạng thái lúc chết đúng là do ma tu mắt xanh kia làm, e là trong khoảng một canh giờ trở lại đây.”
“Lúc trước chỉ là giết vài phàm nhân thôi, thế nhưng nay lại dám giết tu sĩ, tên ma tu kia thật sự quá to gan, cũng không đặt tông môn chính đạo như chúng ta vào mắt.”
“Đợi lát nữa về bẩm báo rõ ràng với sư thúc, lại phái thêm vài đệ tử, nhất định phải tróc nã tên ma tu kia.”
Mấy người họ không hề cố ý nói nhỏ, tu sĩ trong trà lâu ở gần một chút đều nghe thấy, Phó Thông Nguyên lúc nãy nói một tràng dài, lập tức bị người ta vả mặt, bất giác hơi ngại ngùng xấu hổ, thầm nghĩ mấy người này đến thật không đúng lúc. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nữ tu, thấy nàng đang cụp mắt lau chùi một thanh loan đao trắng như tuyết, dường như không hề chú ý khúc nhạc đệm ban nãy.
Phó Thông Nguyên nhìn thanh loan đao tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh kia vài lần, hơi mang chút lấy lòng khen ngợi bảo: “Thanh loan đao này của Hy đạo hữu thật sự tinh xảo quá, chắc là một món linh khí cực phẩm nhỉ? Linh khí tốt như vậy hiếm thấy lắm…”
Lúc này mấy người mặc phục sức của đệ tử Thanh Vân Tông ngồi vào bên cạnh, một nữ tử trong đó nghe lời của Phó Thông Nguyên nói xong, bĩu môi bảo: “Cái này có gì mà hiếm có, một linh khí hạ đẳng mà thôi, thứ nghèo kiết hủ lậu ở đâu ra không biết.”
Phó Thông Nguyên mặt mày đỏ bừng, nhưng không dám cãi nhau với đệ tử Thanh Vân Tông, ngược lại là một nam đệ tử ở bên cạnh ả ta đứng lên nói: “Thật sự xin lỗi, sư muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đạo hữu chớ trách.”
Lời này của hắn ta là nói với Hy, sư muội Thanh Vân Tông nghe sư huynh nói như thế, lại thấy ánh mắt mấy sư huynh đệ đều đang nhìn về phía nữ tu bên kia, lập tức càng thêm không vui, tức giận bảo: “Sư huynh, muội chẳng qua…”
Còn chưa nói xong, lại bị chặn lại, chỉ đành ấm ức ngồi lại chỗ cũ hậm hực trong lòng. Hy chỉ im lặng nhìn, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, cũng không tức giận, sau khi nghe sư huynh kia của Thanh Vân Tông xin lỗi, còn nhìn hắn ta mỉm cười, cười đến mức làm sư huynh kia hoảng hốt.
Phó Thông Nguyên mắt thấy mấy đệ tử Thanh Vân Tông bên kia đều nhốn nháo nhìn về phía Hy, không nhịn được lên tiếng thu hút sự chú ý với nàng, thế là hắn bảo: “Hy đạo hữu, nàng hỏi về chuyện của tên ma tu mắt xah kia, là vì muốn tiêu diệt hắn sao?”
Chuyện này cũng không mới lạ, ở đâu mà không có một số động phủ tán tu, một vài tu sĩ trẻ tuổi muốn có danh tiếng tốt, thông thường vừa xuất sơn giết vài tên gây họa tác loạn là cách dễ nhất. Cho dù là những đệ tử của các đại tông môn cũng đang âm thầm đọ sức với nhau, ai giải quyết được chuyện này trước, thì tông môn của kẻ đó được nở mày nở mặt.
Phó Thông Nguyên cho rằng Hy chính là một đệ tử tán tu muốn được nổi tiếng.
Nghe lời này của Phó Thông Nguyên, các đệ tử ttc bên kia biết được nữ tu mỹ mạo này đang nghe ngóng điều gì, cũng lần lượt mở miệng, vì có mấy người đồng thời lên tiếng, họ còn phải bốn mắt nhìn nhau một phen, cuối cùng vẫn là vị sư huynh kia bắt chuyện với Hy.
Từ đám đệ tử Thanh Vân Tông, Hy nghe được nhiều tin tức hơn. Nghe nói ma tu kia trông có vẻ là nam tử tuổi còn rất trẻ. Nhưng đã đến luyện hồn kỳ, hắn đi khắp nơi tàn sát nam tử phàm nhân là vì muốn dùng linh hồn của con người luyện một loại ma công.
Vì dường như Hy rất có hứng thú với chuyện này, không chỉ là mấy vị đệ tử của ttc muốn thể hiện trước mặt nàng một phen, mà những người khác trong trà lâu cũng xúm lại góp vui. Nữ đệ tử ngồi ở bàn Thanh Vân Tông thấy dáng vẻ Hy được mọi người vây quanh, tức giận đến mức cắn răng.
Chẳng qua chỉ là một nữ tu trông xinh đẹp một tí thôi, đến mức đó sao! Ả ta đang hậm hực trong lòng, đột nhiên nhìn thấy có một nam tử mặc áo choàng đen toàn thân im hơi lặng tiếng đi vào. Nếu là thường ngày, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của nhiều người, dẫu sao trong đám tu sĩ sẽ luôn có vài người không được bình thường lắm.
Nhưng lần này, nữ đệ tử nhìn thấy bên dưới lớp áo choàng đen của nam tử kia lại lộ ra đôi mắt màu xanh lục, trong lòng giật thót, thoắt cái nhớ đến ma tu mắt xanh mà mọi người đang bàn tán sôi nổi. Ả ta lại nhìn về phía nam tử kia, chỉ cảm thấy càng nhìn càng sợ hãi, không nhịn được âm thầm kéo sư huynh bên cạnh, truyền âm cho hắn ta.
Sư huynh Thanh Vân Tông đang nói với Hy về ma tu mắt xanh bỗng nghe thấy sư muội truyền âm, xoay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy lại có một người mặc áo choàng đen tiến vào trà lâu. Ngoài đôi mắt xanh, sư huynh Thanh Vân Tông còn nhạy bén phát giác được trên người của nam tử mặc áo choàng đen có mùi máu tanh nhẹ, bỗng chốc ánh mắt thay đổi.
Trên người của nam tử mặc áo choàng đen không tìm thấy ma khí, điều này là đương nhiên, không có ma tu nào dám quang minh chính đại mang theo ma khí rêu rao khắp nơi, cho nên hắn chắc chắn là có mang theo pháp bảo gì đó che giấu khí tức trên người.
Phát hiện người mặc áo choàng đen không chỉ có họ, những người khác trong trà lâu cũng cảm giác được bầu không khí không đúng, ánh mắt nhìn về phía người mặc áo choàng đen cũng thay đổi. Dẫu sao lúc nãy họ còn đang thảo luận về chuyện này, đột nhiên xuất hiện một kẻ khả nghi, trong lòng ít nhiều sẽ có chút quái dị.
Nam tử mặc áo choàng đen mới đến cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hắn lạnh nhạt quan sát xung quanh một vòng, một mình ngồi xuống trong một góc quán. Người trong trà lâu đều đang quan sát hắn cả trong tối và ngoài sáng, nhưng hắn xem như không thấy, sau khi nghỉ ngơi ở trà lâu một hồi, uống hai cốc linh trà, sau đó đi ra ngoài.
Hắn vừa động đậy, mấy đệ tử Thanh Vân Tông nhìn nhau, cũng đi theo.
Có mấy người trong trà lâu cũng đi theo, có lẽ là muốn qua đó xem náo nhiệt. Phó Thông Nguyên nhìn mấy người đó rời đi, vừa muốn xoay đầu nói gì đó với Hy, nhưng hắn lập tức ngạc nhiên phát hiện, vị nữ tu xinh đẹp kia đã biến mất.
“Đi lúc nào vậy ta?” Hắn kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ nàng ấy là một vị tiền bối nào đó, chỉ cố ý che giấu tu vi?
Mấy đệ tử Thanh Vân Tông đuổi theo nam tử mặc áo choàng đen khả nghi kia, họ suy nghĩ bất kể có phải hay không, đi theo hắn xem thử rồi nói sau. Còn người mặc áo choàng đen kia phát giác có người đi theo phía sau, trực tiếp sử dụng pháp thuật muốn rời đi.
“Đứng lại!” Một vị đệ tử Thanh Vân Tông mắt thấy hắn sắp đi, không nhịn được lên tiếng chặn lại.
Còn có một vị trẻ tuổi hơn, đã hấp ta hấp tấp ra tay rồi. Gã cũng không muốn làm bị thương người ta, chỉ muốn bắt đối phương lại rồi nói tiếp, nếu không phải, đợi bọn họ hỏi kĩ càng thì sẽ thả người. Là đệ tử của Thanh Vân Tông, bọn họ hoàn toàn không đặt tán tu nhỏ bình thường vào mắt, ngay cả vị sư huynh kia cũng không ngăn chuyện này lại.
Ai ngờ người mặc áo choàng đen kia lợi hại hơn họ nghĩ nhiều, giơ tay phẩy một cái tên đệ tử động tay liền đập người vào chỗ ở tít đằng xa.
“Đáng chết, Thành sư đệ! Sư huynh, hắn chắc chắn chính là tên ma tu kia!”
“Bắt lấy hắn rồi hẳn nói!”
Sư huynh Thanh Vân Tông nhìn thấy sự đệ ngã nhào ở đằng xa ôm ngực kêu đau, ánh mắt chợt lạnh lẽo, huơ kiếm bảo: “Kết trận!”
Người mặc áo choàng đen kia bị nhốt ở trong trận pháp, không được bao lâu đột nhiên cúi đầu nôn ra một búm máu. Hắn vốn đã mang trọng thương trên người, cả đường đều gắng chống đỡ, nếu là khi trước, sao có thể xem mấy người này vào mắt, nhưng bây giờ thật sự là đã nghèo còn mắc cái eo.
Nam tử mặc áo choàng đen cố gắng chống đỡ một lát, đám đệ tử Thanh Vân Tông kia không làm gì được hắn, chỉ đành cắn răng vây khốn, muốn làm hắn hao hết linh lực. Mắt thấy người mặc áo choàng đen sắp chống đỡ không nổi nữa, đột nhiên trong bóng tối có vài đạo kiếm quang bắn tới, bay về phía đám đệ tử Thanh Vân Tông. Mấy tên đệ tử kia vội vàng thu kiếm về bảo vệ bản thân, ngay lúc này đã để cho nam nhân mặc áo choàng đen tìm thấy cơ hội đột phá vòng vây, nhanh chóng biến mất trước mặt mấy người Thanh Vân Tông.
“Đáng giận, là ai?! Chẳng lẽ là tên ma tu kia còn có đồng bọn?” Nhưng cho dù bọn họ thăm dò tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm ra người ban nãy ra tay giúp đỡ nam nhân mặc áo choàng đen.
Bên này, người mặc áo choàng đen không rời đi xa, chỉ trốn đến một khe núi, hắn không thể không dừng lại, dựa vào một tảng đá lớn phun ra mấy ngụm máu đen. Mũ áo choàng đen bị rớt ra, lộ ra một mái tóc dài màu đen, sắc mặt trắng bệch, lông mày sắc bén, tuấn mỹ âm trầm, trông rất không giống một người tốt.
Hắn lau vết máu bên khóe miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phía, nhìn chằm chằm vào đó, cũng không nói chuyện. Một lát sau, từ bên kia xuất hiện một người. Chính là nữ tu mỹ mạo lúc trước ở trà lâu thăm dò về ma tu mắt xanh.
“Lúc trước là nàng âm thầm ra tay tương trợ.” Nam nhân mặc áo choàng đen ánh mắt sắc bén nhìn nàng nói.
Hy mỉm cười nhẹ nhàng, lấy ra một bình đan dược, “Ta thấy chàng bị thương rất nghiêm trọng, ở đây có vài viên đan hoàn trị thương, nếu chàng tin tưởng ta, đạo hữu không ngại uống thử xem?”
Nàng cười rất tự tin, dường như đã sớm đoán được nam nhân mặc áo choàng đen sẽ tiếp nhận. Trên thực tế, sau khi nam nhân mặc áo choàng đen khựng lại trong giây lát, quả thực cũng đón lấy bình thuốc, trước mặt Hy, người kia nuốt hai viên đan hoàn xuống, chỉ sau phút chốc, hơi thở của hắn đã bình ổn hơn rất nhiều.
“Vì sao nàng muốn giúp ta?”
Hy không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy chàng có biết đám người kia vì sao muốn truy sát chàng không?”
Thấy nam nhân mặc áo choàng đen không đáp, Hy lại nói: “Vì họ cảm thấy chàng là ma tu mắt xanh lục, chính là một ma tu gần đây tàn sát nam tử phàm nhân.”
Nam nhân mặc áo choàng đen cau mày: “Vậy tại sao nàng giúp ta, nàng không sợ ta thật sự là ma tu trong miệng của bọn họ à?”
Hy mỉm cười lắc đầu: “Không sợ.”
Nam nhân mặc áo choàng đen thở ra một hơi, ánh mắt trông vẻ không còn lạnh lùng như trước nữa, hắn nói: “Đa tạ, nếu đã như thế, nàng vẫn không nên đến gần ta quá thì tốt hơn, tránh việc bị liên lụy, ân tình hôm nay ta sẽ ghi nhớ.” Hắn nói xong xoay người liền muốn rời đi.
“Đợi đã.” Hy đi lên trước hai bước, giọng nói dịu dàng, “Đám đệ tử Thanh Vân Tông kia chắc chắn sẽ cố gắng tập trung nhân thủ đến truy bắt chàng, bây giờ chàng muốn đi e là không kịp rồi. Ta đoán tuy chàng không phải là ma tu mắt xanh kia, nhưng chắc chắn cũng không phải là tu sĩ bình thường, chắc là không muốn bị người ta bắt lấy, hay là chàng đi theo ta, ta biết một nơi có thể để chàng an tâm dưỡng thương.”
Trông nàng thật sự quá chân thành thiện lương, người mặc áo choàng đen cũng không biết vì sao không tài nào nghi ngờ nàng được, sau khi do dự trong chốc lát vẫn đồng ý rời khỏi cùng với nàng.
Thế là họ đi đến sườn núi, vị trí ở đó rất kín đáo, bên ngoài có một tấm chắn thiên nhiên, sau khi Hy thiết lập vài trận pháp, hang động khá nông này bỗng chốc được ẩn giấu một cách hoàn mỹ trong núi.
Nam nhân mặc áo choàng đen thấy nữ tu chưa từng quen biết này thật sự vì mình làm tới bước này, trong lòng có cảm xúc không nói nên lời, không nhịn được lại hỏi lần nữa: “Cho dù ta không phải là ma tu mắt xanh kia, nếu ta là người xấu khác, nàng cứu ta như thế này, há chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
Hy vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt trong sáng, “Ta tin vào trực giác của mình, ta cảm thấy chàng không phải là người xấu, cho nên ta cứu chàng.”
“Đa tạ nàng.”
Thấy thái độ của người mặc áo choàng đen dần dần thả lỏng, Hy bắt đầu cười nhẹ trong lòng.
Nàng nhìn về phía bầu trời trong xanh và cây cỏ rậm rạp, tâm tình rất tốt.
Vì sao không hoài nghi người mặc áo choàng đen này là ma tu mắt xanh lục? Đương nhiên là vì bản thân nàng mới là ma tu mắt xanh trong truyền thuyết đó.
Chàng trai nhỏ đáng yêu mặc áo choàng đen này, đến quá đúng lúc và trùng hợp, đã giúp nàng một việc lớn.