Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 4

Lần đầu tiên Úy Ương ôm em bé nho nhỏ mềm mại, chân tay đều luống cuống, không biết nên làm thế nào. Quá mềm mại, em bé quá mềm, mềm đến mức cậu không biết làm sao để ôm!

Đồng phu nhân thấy Úy Ương băn khoăn, dịu dàng nở nụ cười, tay xoa đầu cậu, "Không sao đâu, tuy rằng em bé rất mềm nhưng cũng có xương cốt, con bế như thế này...Đúng rồi..."

Bà giúp Úy Ương điều chỉnh tư thế. "Nhìn xem, như vậy không phải tốt rồi sao? Em bé rất thích anh Úy Ương, nhìn em nó cười hài lòng chưa kìa."

Bà không biết rằng con gái thực ra là vì mê trai mà cười. Đồng Đồng cảm giác rất rõ ràng nước bọt mình đang chảy xuống, cô vô cùng cảm tạ ông trời! Không chỉ để cho cô tai nạn xe cộ không chết, còn đem cô trở về khi còn bé!

Như vậy cô có thể phòng ngừa việc mẹ sẽ qua đời, cũng có thể ở bên cạnh anh Úy Ương một lần nữa, quan trọng nhất là cô bây giờ là linh hồn hai mươi tư tuổi, nhất định có thể đem anh Úy Ương lạnh như băng giáo huấn thành người yêu hoàn mỹ ấm áp!

Nghĩ tới tương lai đã cảm thấy không có điều gì tốt đẹp hơn, Đồng Đồng toét miệng cười, nhưng rất nhanh phiền não lại nổi lên, cô mặc dù rất vui vẻ nhưng nghĩ đến cái trạng thái mềm nhũn này còn duy trì rất lâu, đối với một người hiếu động như cô thì đây là phiền toái lớn nhất!

Không thể tự mình sinh hoạt, ăn phải đút, tã phải có người thay, đừng nói đến bước đi, ngay cả đứng lên cũng không được, suốt ngày chỉ có thể mở to mắt nhìn khắp nơi...Càng đau đớn hơn là một người nói nhiều như cô lại không thể nói, cô muốn mở miệng nói nhưng phát hiện mình không thể phát ra được âm thanh nào ngoài trừ ê ê a a, chẳng khác gì một con rối!

Đồng Đồng suy nghĩ khi thì toét miệng khi thì cau mày, tất cả vẻ mặt đều đã bị Úy Ương thu hết vào đáy mắt, từ giây phút này, cô đã tiến vào chiếm giữ lấy lòng của Úy Ương, giống như kiếp trước không sai lệch chút nào.

Úy Ương ôm Đồng Đồng không chịu buông tay, ngồi xuống bên người mẹ mình, Đồng Đống cũng đi đến, dè dặt chọc tay vào mặt em gái: "Ương Tử, em gái em có phải là rất xinh đẹp hay không?"

Úy Ương gật đầu, nhìn bé con gương mặt mềm mại đang phát ra những tiếng động kì lạ, từ khi Đống Tử chọc nhẹ vào mặt bé con thì dường như cậu có thể nghe thấy những âm thanh tươi trẻ ngọt ngào.

Do dự cả buổi, cậu cũng đưa tay ra chọc nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của Đồng Đồng một chút, vô cùng nhẹ nhưng vẫn có thể cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng có bao nhiêu mềm mại.

"Thật xinh đẹp." Đẹp đến nỗi cậu không nhịn được muốn đem về nhà nuôi.

Đồng Đồng buồn bực không nói gì để mặc cho hai người anh chọc một hồi, nhưng hình như bọn họ không hề có ý định dừng lại khiến cô nổi giận, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, trong nháy mắt khóc lớn, khiến cho Úy Ương cùng Đồng Đống bị dọa sợ, nhất là Úy Ương.

Cậu không biết làm sao để dỗ, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, muốn cười nhưng cơ thể bất động, cuối cùng làm ra một vẻ mặt kì quái.

Úy phu nhân nhanh tay nhanh mắt bế Đồng Đồng từ tay con trai vào ngực mình, vừa đung đưa Đồng Đồng vừa dỗ: "Bé ngoan, không khóc nha, không khóc không khóc, cô đánh hai anh cho bé, đừng giận nữa."

Nói xong nhẹ nhàng vỗ một cái lên mặt Úy Ương và Đồng Đống, trông thấy Đồng Đồng không khóc nữa mới nói: "Lần sau phải chú ý biết chưa? Khuôn mặt em gái các con đang rất non nớt, các con làm như vậy sẽ khiến em đau."

Hai cậu bé gật đầu không ngừng, thành khẩn đến bên xin lỗi: "Xin lỗi em, anh sẽ không chọc vào mặt em nữa."

"Là lỗi của anh, xin lỗi."

Tâm can Đồng Đồng loạn cả lên, cô thật sự không dám nhìn tiếp nữa, bằng không đáy lòng mê hoặc nhưng không thể xông lên vừa ôm vừa hôn sẽ khiến cô phát điên!

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được ngáp một cái, dù sao cũng là một đứa bé ba tháng tuổi, có linh hồn trưởng thành ở bên trong người thì cũng không thể chống lại cơ thể yếu ớt. Cơn buồn ngủ kéo đến, Đồng Đồng muốn nhịn xuống không ngủ nhưng lại ngáp thêm một cái, đôi mắt to xinh đẹp đã trở nên mơ hồ, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.

Úy Ương không thể nói ra được mất mát của mình, em bé buồn ngủ rồi? Bọn họ mới quen nhau không lâu, cậu còn muốn ôm bé thêm một lúc nữa.

"Bé buồn ngủ rồi." Giọng nói khẽ khàng của Úy phu nhân vang lên: "Ngoan, cô ôm bé ngủ nha~" Thật là một đứa bé xinh đẹp, hỏi làm sao người khác không thích.

Úy Ương đứng một bên dũng cảm đề bạt bản thân: "Mẹ, con giúp mẹ bế."

"Con còn nhỏ lắm, em bé đã ngủ sẽ ngủ rất lâu, vẫn là để mẹ bế đi." Thực ra bà vụng trộm muốn bế bé lâu một chút, tất nhiên sẽ không thừa nhận sự thật này trước mặt con trai.

Cậu bé Úy Ương tiếp tục không nao núng, thề phải tranh thủ đến cùng: "Con thích bé, mẹ cho con bế đi, con cam đoan sẽ không đánh thức bé."

Cái này...cùng tranh với một cậu bé thật ra có chút mất mặt... Thế là Úy phu nhân luyến tiếc mà đem Đồng Đồng giao cho con trai, còn không quên căn dặn: "Con phải cẩn thận một chút, em rất nhỏ, đừng làm cho em khó chịu, biết chưa?"

Úy Ương khôn ngoan gật đầu.

Đồng phu nhân cười nói: "Ương Ương thật là ngoan, lần này về nước thì trực tiếp lên cao trung (cấp ba) luôn sao?" Đúng là một tiểu thiên tài. Còn nhỏ tuổi như vậy đã tinh thông ba tiếng Trung, Anh, Pháp, sau này nếu làm nhà ngoại giao sẽ rất tuyệt.

"Ương Ương mới mười tuổi, trực tiếp lên cao trung sẽ phải chịu áp lực rất lớn." Người chồng bên cạnh Đồng phu nhân lại không nghĩ vậy. "Trẻ con vẫn là trẻ con, đừng khiến cho cháu nó chịu nhiều áp lực". Cái mũ thiên tài này, đã mang lên thì không thể lấy xuống được.

Ông Úy gật đầu: "Đúng vậy, hai vợ chồng anh cũng nghĩ như thế, trước hết cứ để nó học lớp năm, sau đó xem xem có muốn nhảy lớp hay không, quan trọng là Ương Ương nghĩ như thế nào."

Cả hai vợ chồng bọn họ đều tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài, con trai vừa năm tuổi cũng được đem đi xuất ngoại, mình và vợ công việc bận rộn, chưa từng tự mình chăm sóc con, may mắn là con trai ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không chỉ thành công trong học tập mà còn biết nghe lời. Khuyết điểm duy nhất là giống ông cụ non, một đứa trẻ mười tuổi nhưng chẳng khác gì một lão già, cực kì giống ông nó.

"Như vậy là tốt nhất, vừa hay Đống Đống khai giảng muốn học lớp một, hai đứa có thể cùng một cấp học." Đồng phu nhân cười nói, "Đợi đến khi hai đứa mười bốn tuổi sẽ được được hai vị lão gia cho thủ tự*, như vậy sẽ có thể trở thành người lớn.

*Thủ tự: chữ viết tay (?)

Đàn ông hai nhà bọn họ lúc mười bốn tuổi đều được trưởng bối thủ tự, nói cách khác, khi mười bốn tuổi bọn họ sẽ tạm biệt thời thơ ấu mà lớn lên, dù sao Đồng gia và Úy gia không giống những gia đình bình thường khác. Hai người đàn ông gánh vác công việc hai nhà rất nặng nề, dường như đã định trước bọn họ sống không thể quá thoải mái.

Cả nhà cho rằng như vậy là tốt nhất, thế là câu chuyện này được quyết định như thế, Úy Ương cùng Đồng Đống không có ý kiến gì, bố mẹ quyết định như nào thì bọn cậu sẽ theo vậy mà làm, dù sao cũng không phải việc gì lớn.

Giờ phút này đối với cậu mà nói, xem bé ngủ còn hấp dẫn hơn so với những thứ khác nhiều.

Em bé thật dễ thương!

Tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, cái miệng hồng nhuận hơi mở, lông mi dài yên tĩnh tạo thành một cái bóng nhỏ trên mặt, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm còn mang theo ý cười ngọt ngào, quả thực khiến cho người khác bị mê hoặc.
Bình Luận (0)
Comment