Nhược Vy: Phần chương không tìm thấy có lẽ là nói đến vấn đề Lục Tiểu Lâm học quân sự, còn Đồng Đồng miễn vì lý do nào đó. Chương 49 mở đầu là lúc Đồng Đồng đến thăm Lục Tiểu Lâm đang học quân sự.-----
Lục Tiểu Lâm đương nhiên cũng biết trình độ được hoan nghênh của Đồng Đồng, cho nên chỉ oán giận vài câu rồi thôi, căn bản không để trong lòng.
Điều quan trọng hơn là chưa mê hoặc được nam thần, Lục Tiểu Lâm bắt đầu trưng ra vẻ mặt của oán phụ, nếu ngày nào đó cô và nam thần thành đôi, chắc chắn ngoại trừ ghen ra thì chẳng dám làm gì.
"Aiz..." Ưu thương thở dài, Lục Tiểu Lâm ngả đầu lên vai Đồng Đồng, hỏi: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí nói xem nên nỗ lực thế nào?" Nói nói, chợt cảm thấy bi ai, thế là lại tiếp tục thở dài.
Đồng Đồng nghe Lục Tiểu Lâm thở dài đến phiền, rất muốn đánh cho một cái nhưng cố nhịn, bất nhã trừng mắt nhìn trời nói: "Hoàn thành khóa huấn luyện quân sự trước đã rồi thì nói gì thì nói, còn phải dưỡng da để trở về màu ban đầu nữa, vốn đã đen, bây giờ còn đen đến mức buổi đêm tắt đèn không thấy người."
Lục Tiểu Lâm bị đả thương trầm trọng, che mặt, cõi lòng tan nát: "Đen lắm hả?" Hình như là vậy thật...
Cô đã nhìn qua trong gương, mặt, cổ và bụng không đồng màu, vô cùng tương phản, giờ ngay cả áo trễ vai cô cũng không dám mặc, rất dễ lộ ra làn da không đồng màu...Đúng là vô cùng khó coi.
"Đen." Đồng Đồng cho một đáp án khẳng định, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, cô đã ở đây một tiếng rồi, hôm nay phải về sớm để cùng anh Úy Ương và Úy gia gia đi chúc thọ một chiến hữu cũ, may mắn cô là trẻ con, không cần tô son điểm phấn, bằng không cô sẽ chịu không nổi. "Lục Nhi, mình phải đi rồi, anh Úy Ương đến."
Ở cạnh nhau lâu như thế, Lục Tiểu Lâm đương nhiên biết Đồng Đồng gọi Úy Ương và Đồng Đống bằng xưng hô khác nhau*, bây giờ cũng biết Úy Ương sẽ tới, nhất thời háo sắc đứng lên.
*Nguyên văn Đồng Đồng gọi Đồng Đống là "đại ca", gọi Úy Ương là "ca ca". Thường thì "ca ca" dùng để gọi anh trai, cho nên ai nghe Đồng Đồng gọi cũng sẽ lẫn lộn. Lúc trước mình cũng băn khoăn rất lâu, không biết gọi gì cho phù hợp, cuối cùng quyết định gọi là "anh Úy Ương".
"Anh Úy Ương nhà cậu sẽ đến?" Số lần Lục Tiểu Lâm thấy Úy Ương rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy anh khác nam thần, nam thần cho đến bây giờ còn chưa cười với cô lần nào đâu...
"Anh ấy có vào đây luôn không? Đến bây giờ mình vẫn không thể nào quên được anh ấy đấy!"
Cái đồ thần kinh...Đồng Đồng liếc cô ấy một cái, mang cặp nhỏ lên rồi đưa cho Lục Tiểu Lâm cái túi trên tay: "Đây là canh Hồng Tảo (táo đỏ) mẹ mình nấu, dùng để hạ nhiệt, cậu nhớ làm lạnh rồi uống."
Nói xong lấy điện thoại ra, phát hiện nửa tiếng nữa mới đến mười rưỡi, liền đổi tư thế, chống cằm nhìn phía trước.
"Học quân sự vui lắm hả? Mỗi ngày các cậu đều tổ chức tiệc tối đúng không?"
Lục Tiểu Lâm nhún vai: "Cũng tàm tạm, đối với mình thì không có gì vui, vì mình chẳng có tài nghệ nào."
Đánh đàn, vẽ tranh, ca hát, cả chạy nữa. Cô chân ngắn chạy chậm, có đôi khi bị đồng đội bỏ lại ở phía sau, luôn luôn bị tóm trong nháy mắt.
Trò nào cũng gây thương tổn to lớn cho lòng tự trọng yếu ớt của cô... Ở nhà lên mạng, chơi game sướng hơn nhiều.
Đồng Đồng phụt cười, đánh nhẹ lên người Lục Tiểu Lâm: "Còn nửa tháng nữa là kết thúc, nhịn một thời gian là được rồi."
"Nhịn không nổi nữa, cảm giác cả người mềm oặt như bã vậy, muốn chống cũng chống không nổi."
"Nói gì mà cười vui vẻ thế?"
Hai người ngẩng đầu, phát hiện một giáo viên huấn luyện đang đi đến. Anh vừa cùng một giáo viên huấn luyện khác nói chuyện, giờ mới trở lại.
Trên tay vị giáo viên kia cầm một chai nước khoáng, ngồi xuống cạnh Đồng Đồng, ngửa cổ uống một ngụm. Trên mặt đọng từng giọt mồ hôi, cả người tỏa ra hơi nóng chẳng khác gì cái lò. Đúng là ngày hè nóng chết người.
Đồng Đồng lặng im không tiếng động xê dịch người, giữ khoảng cách với anh ta, nhìn quân trang trên người anh ta, trong lòng lại suy nghĩ: Anh Úy Ương mang đẹp hơn.
Những năm Úy Ương tham gia quân ngũ, cô rất ít khi nhìn thấy anh, nhưng không có nghĩa là không thấy ảnh.
Dáng người anh cao ráo, mặc gì cũng đẹp, nhưng quân trang là gì? Là thứ có thể thể hiện khí khái đàn ông! Nhất là khi mặc trên người anh, cái khí chất đó, chậc chậc, quả thực không thể chê.
Cho dù là hiện tại, Đồng Đồng nhìn thấy tấm ảnh anh mặc quân trang vẫn tiếp tục si mê chảy nước miếng. =.=
Chuyện này đương nhiên không thể cho anh biết, cô còn muốn làm một cô gái rụt rè!
"Nói đến tiệc tối bên lửa trại, em muốn tham gia ~"
Hiển nhiên đây chỉ là lời khách sáo, bởi vì cô một chút cũng không muốn ngồi ngoài trời làm mồi cho muỗi, ở nhà xem TV ăn đồ ăn vặt sướng sướng hơn nhiều.
Cô chính là siêu cấp vô địch trạch nữ* mà, huống chi buổi tối còn có soái ca bên cạnh để mình tùy ý chà đạp nha ~
*Trạch nữ: chỉ những cô gái thích ru rú ở nhà.
Vị giáo viên huấn luyện cười rồi uống thêm ngụm nước, anh rất thích cô nhóc này, xinh xắn thanh tú như một con búp bê, tính tình lại thẳng thắn, ngay thẳng, rất hợp khẩu vị anh, không giống những sinh viên vừa thấy anh mắt liền sáng.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, anh cũng nguyện ý cùng cô nói chuyện một chút: "Muốn tham gia thì cứ tham gia, hay là người nhà không cho?"
Đồng Đồng lắc đầu: "Dạ không, em chỉ thuận miệng thôi."
Hồi nhỏ cô thích tụ tập với mấy đứa trẻ, nhưng bây giờ thì không thích những nơi náo nhiệt nữa, cũng là do anh Úy Ương lây sang.
Có lẽ do kí ức kiếp trước khi chết đi quá sâu sắc, cho nên cô luôn muốn ở bên anh Úy Ương, thường xuyên nhìn anh không nháy mắt, cũng không muốn tách ra khỏi anh.
Nhưng mà, thỉnh thoảng cô vẫn chạy đi. Bởi vì Úy Ương tuy thương yêu cô nhưng lúc cần nghiêm khắc thì vẫn rất nghiêm khắc.
Cả nhà đều xem cô là hòn ngọc quý trên tay, cho nên chỉ có anh miễn cưỡng phải hà khắc bắt cô luyện đại tự và làm bài tập.
Mà mỗi lúc như vậy. đồng chí Úy Ương – tuyệt thế mĩ nam trong mắt Đồng Đồng trở nên chẳng khác gì Đại ma vương.
Lục Tiểu Lâm ngả đầu lên vai Đồng Đồng, muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng Đồng Đồng tinh mắt đã nhìn thấy Úy Ương xa xa đang đi tới.
Anh thật sự quá chói mắt, cho dù mặt trời lớn như thế, sân vận động lớn như thế, cô vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy anh trong đám người. Thân hình thon dài cao cao, vô cùng tao nhã ~ "Anh Úy Ương ~"
Đồng Đồng phất tay một cái, muốn đứng lên nhưng bị Lục Tiểu Lâm ép chặt.
Úy Ương bước nhanh nhưng vẫn nhã, tư thái hoàn mỹ như vậy, đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm trong mắt mọi người, nhất là cái khí chất cao quý nhưng không ngạo mạn kia, khiến cho Úy Ương càng hút người hơn.
Đồng Đồng bĩu môi nhìn xung quanh, quả nhiên ánh mắt nữ sinh viên nóng rực như muốn nuốt chửng luôn anh.
Đi tới trước mặt Đồng Đồng, Úy Ương cười khẽ chụp cái mũ màu xanh lam nhạt lên đầu cô: "Gọi điện thoại em không nghe máy, anh chỉ có thể vào đây."
"Hả?" Đồng Đồng sửng sốt, nhanh chóng lấy diện thoại, rõ ràng lúc nãy cô mới dùng điện thoại mà.
Lấy ra mới biết, thì ra là ngại chuông quá lớn, trong lúc nóng nảy cô đã điều chỉnh chế độ im lặng. Thảo nào không nghe thấy gì: "Ách..."
"Ách gì mà ách." Úy Ương gật đầu với vị giáo viên huấn luyện rồi chào Lục Tiểu Lâm.
Lục Tiểu Lâm thần hồn điên đảo, che ngực, thiếu chút nữa nằm luôn dưới đất. =.=
Sự chú ý của Úy Ương đều nằm trên người Đồng Đồng, anh cầm chiếc dù hoa li ti trên tay Đồng Đồng, không thèm quan tâm đến hình tượng, đưa tay xoa mặt cô, cảm thấy không quá nóng mới hài lòng.
"Đến giờ phải đi rồi, lần sau chơi tiếp có được không?" Đồng Đồng ở nhà nhiều cũng bí bách, quả thực cần ra ngoài hít thở không khí một chút.