Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 77

"Cậu sao đấy, đột nhiên hét lên như vậy sẽ khiến người khác giật mình biết không?" Lục Tiểu Lâm tức giận đẩy Đồng Đồng, liếc thêm một cái rồi mới tiếp tục lén lén lút lút nhìn vào phòng tiếp khách.

Lục Tiểu Lâm tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không hề nghĩ rằng tất cả những nhân viên ở đại sảnh đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.

Lục Tiểu Lâm rất khác trước đây, bị Đồng Đồng ép giảm đến ba mươi cân, trên mặt cũng không còn tàn nhan và mụn, tuy không tính là mỹ nữ nhưng tuyệt đối là người đẹp thanh tú, hơn nữa vóc người cô cao gầy tinh tế, còn học Taekwondo và Sanshou[1] nên không giống những nữ sinh yếu đuối mà tràn đầy sự mạnh mẽ, thẳng thắn, rất được nam sinh hoan nghênh.

Chỉ là Lục Tiểu Lâm thần kinh thô như cột điện, trong mắt trừ Đồng Đống thì không chứa được người khác, Đồng Đồng còn tận lực cản trở nên Lục Tiểu Lâm căn bản không biết mình có bao nhiêu người thích.

Mỹ nữ à, chỉ cần ngũ quan cân đối là có thể tạo nên từng ngày.

Đồng Đồng hừ một tiếng: "Ai mượn cậu quản, mình thích kêu vậy đấy, làm sao?" Đồng Đồng khiêu khích xong lại vươn tay thọc lét Lục Tiểu Lâm.

"Hắc, Lục Nhi, cậu có nhớ bốn năm trước mình nói về quê với bố ở tỉnh J, ở lại nhà chú ba không?"

"Nhớ, nhưng có liên quan gì với bây giờ?"

"Rất liên quan, nếu mình nhớ không lầm thì cái người bên cạnh chị họ cũng là chị họ mìnhluôn, hai năm trước đã ngủ cùng mình! Mình nhớ hình như lúc đó chị ta sắp tốt nghiệp trung học, sao chị ta cũng ở đây, chị ta đến làm gì?!"

Lục Tiểu Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Không biết."

"Cậu!" Đồng Đồng liếc mắt, kéo tay Lục Tiểu Lâm: "Được rồi, chúng ta vào thôi."

Nói xong cô lấy điện thoại lạch tạch gửi một tin nhắn ngắn cho Đồng Đống, đại ý là nói em vào trước rồi, anh chờ đúng thời cơ rồi xuống.

Đồng Đống rất nhanh gửi lại một chữ được.

Thế là Đồng Đồng và Lục Tiểu Lâm nhìn nhau, quyết định cùng đi vào.

Đồng Đồng thường xuyên đến công ty nên nhân viên trước đại sảnh đều biết cô là tiểu thư, đương nhiên không dám ngăn cản em gái đại BOSS, thái độ của đại BOSS với em gái ai cũng thấy, ai dám không biết điều mà tới ngăn?

Hơn nữa tiểu công chúa tính tình rất tốt, không hề kiêu căng cho nên các nhân viên đều sẵn lòng ở chung với cô. Nếu có thể còn có được chút tiện nghi, sao lại không làm?

Hai cô gái đến tiếp đón, Đồng Đồng bình tĩnh tao nhã cùng Lục Tiểu Lâm vào phòng tiếp khách.

May mà có một phòng tiếp khách thông thường ở tầng một, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nếu như là phòng tiếp khách quý phía trên thì thực thảm, bởi vì trên đó dùng kính cường lực một chiều, bên ngoài không nhìn vào được!

Đẩy cửa đi vào, Khổng Phương Phương thấy là Đồng Đồng và một cô gái khác khá cao đi đến thì nhất thời ngây ngẩn cả người, vài giây sau mới phản ứng được, cười khan nói: "Ha ha, Đồng Đồng, sao em lại ở đây vậy?"

"Đây là công ty nhà em mà." Đồng Đồng mở to mắt vô tội trả lời, rồi hỏi ngược lại: "Còn chị họ sao lại đến đây, làm thế nào chị biết được chỗ này?"

"À, việc này hả, ngày đó khi các em đi thì quản lý nói cho chị biết." Thực tế là sau khi quản lý biết cô ta là thân thích của Đồng gia thì bô bô nói một tràng, cô ta mới biết được.

Cô ta vẫn luôn nghe bố, ông nội và các chú nói chú hai rất giàu có, ban đầu cô ta còn xem thường, có thể có bao nhiêu tiền, không phải mua được nhà ở Bắc Kinh thôi sao?

Trên thế giới người giàu còn ít à? Nhà chú hai thì tính là gì?

Nhưng khi đến Bắc Kinh làm việc cô mới biết, người giàu thì nhiều nhưng mình căn bản không có cơ hội tiếp xúc với họ, đừng nói là tìm đối tượng giàu có, ngay cả muốn kiếm chút tiền lương cũng khó khăn.

Cô vẫn luôn biết Đồng gia và Úy gia là hai đại gia tộc thần bí nổi danh ở thủ đô, có tiền có quyền nhưng rất ít lộ mặt.

Họ Đồng rất phổ biến nên ban đầu cô không nghĩ đó là chú hai, nếu không phải ngày đó trùng hợp gặp ở khách sạn, nghe quản lý nói một đống lời vô ích thì cô còn không biết tập đoàn lớn nổi danh đó lại của chú hai nhà mình!

Nếu đã biết, cô đương nhiên sẽ muốn tạo quan hệ tốt với bọn họ. Mà nếu không có thu hoạch gì lớn thì hai bên lui tới cũng được rồi, cả đời cô có bao nhiêu cơ hội gặp được con ông cháu cha giàu có? Điều này rất có lợi cho tương lai của cô!

Nhưng một mình đến thì Khổng Phương Phương có hơi lo lắng nên gọi cho em họ Khổng Đình Đình, con gái chú ba đang học ở Bắc Kinh, kêu cô ấy cùng đến nhận thân thích.

Cô đã tính toán kỹ rồi, công ty là nơi công cộng như thế, cho dù bố, chú ba và ông bà nội có đối xử không tốt với chú hai đi nữa thì ông ấy cũng không thể làm cháu mình mất mặt ở nơi đông người đi? Không phải người có tiền quan tâm đến mặt mũi nhất sao? Nếu để truyền ra tin tức ông ấy xa cách người nhà, quan trọng giàu nghèo thì hẳn là không hay nhỉ?

Khổng Đình Đình cũng ở Bắc Kinh đã lâu, chứng kiến rất nhiều nơi xa hoa trụy lạc, cảm thấy nơi này rất tốt, không muốn trở về với ông bà.

Cô muốn ở đây ôm cây, tốt nghiệp tìm một công việc tốt, sau đó tìm một người chồng giàu sinh con, như vậy rất nở mày nở mặt.

Thế nhưng cô không biết làm cách nào, cũng không quen ai, ngay cả ở trường đại học loại 3 cũng không có được thành tích tốt, bây giờ biết nhà bác hai ở đây, nếu có thể nắm chặt thì cô không cần lo lắng nữa rồi.

Cho nên khi Khổng Phương Phương hẹn cô tới Đồng thị thì cô không từ chối, hơn nữa hôm nay còn cố ý ăn bận một phen, có vẻ ngoài sành điệu thì nhà chú hai sẽ không thể coi thường mình.

Khổng Đình Đình nhỏ tuổi hơn Khổng Phương Phương rất nhiều, bây giờ còn trưng diện, dáng người không tệ, hai người đứng chung một chỗ thì cao thấp rõ rệt.

Khổng Phương mặc một cái váy dài màu gạo, chân mang một đôi xăng-đan màu trắng có đế, tóc uốn xoăn, lớn lên giống mẹ nên không đẹp lắm, nhưng mà cố ý ăn bận vậy cũng không tệ. Tuy nhiên vẫn kém xa Khổng Đình Đình.

Khổng Đình trẻ trung, dáng người thon thả, hôm nay mặc áo phông và váy ngắn, lộ ra hai chân thon dài mảnh khảnh cùng vòng eo nhỏ, chân mang một đôi giày cao gót, tóc đen thẳng buông xõa còn mang chiếc kính tròn màu đen, thoạt nhìn là một cô gái đáng yêu, thanh thuần, hai người đứng chung, đối lập vô cùng rõ ràng.

"À..." Đồng Đồng làm như chợt hiểu ra, sau đó cùng Lục Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau: "Vậy hôm nay hai chị đến là có chuyện gì hả? Anh em mỗi ngày rất bận rộn."   

-----

[1]Sanshou (Tán thủ): là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:

Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;

Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;

Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.

Nhược Vy: Taekwondo khá quen thuộc nên mình không giải thích nữa.
Bình Luận (0)
Comment