Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 97

Edit: Nhược Vy

Úy Ương còn có thể nói gì? Anh căn bản đã kích động không nói nên lời.

Vốn tưởng rằng sinh nhật này cứ thế mà trôi qua, không ngờ cô lại tặng anh món quà lớn như vậy. "Thích, thích muốn chết."

Giọng Úy Ương khàn khàn, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô, thấy cả khuôn mặt Đồng Đồng đều ửng hồng, không biết đặt tay ở đâu mới tốt.

"Kẹp cà vạt là gạt anh?" Anh hỏi.

Đồng Đồng lắc đầu: "Không phải! Tặng quà cho anh người ta phải nghĩ đến nổ đầu, cái đó là về mặt vật chất, cái này là về mặt tinh thần."

Đồng Đồng nói xong thì ôm cổ Úy Ương, da thịt tiếp xúc với thảm nhung có chút ngứa nên liền cọ cọ, sau đó chủ động dâng lên môi thơm, đôi mắt đen dưới ánh đèn lờ mờ trở nên trong suốt, chẳng khác gì hai viên đá quý đen: "Cái này là về mặt tinh thần đấy!"

Đầu lưỡi hồng nhạt dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ đi xuống, dừng lại nhẹ nhàng gặm cắn nơi yết hầu anh, cô không dùng sức nên Úy Ương chỉ cảm thấy ngưa ngứa, bàn tay bất giác đưa xuống mông nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, cô mặc quá ít, vải vóc rất mỏng căn bản không che được cái gì.

Úy Ương vỗ về cánh mông nhẵn bóng mềm mại, ngón tay kéo mảnh vải màu trắng phía sau, chui vào, hoạt động lên xuống.

Đồng Đồng lập tức ưm một tiếng, ngừng cắn yết hầu Úy Ương rồi đưa tay ra sau ngăn lại bàn tay của anh, ra lệnh: "Anh không được chạm vào em!" Nếu không món quà này của cô còn có ý nghĩa gì?

"Không chạm vào em thì làm sao yêu em?" Giọng Úy Ương vẫn khàn khàn như cũ, trong căn phòng yên ắng vang lên vô cùng khêu gợi. Đồng Đồng nghe được thì mặt càng đỏ, một lúc sau mới mất tự nhiên nói: "Dù sao cũng không cho anh chạm vào em."

Cô chớp mắt suy nghĩ, một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, cô vươn tay mở nơ cánh bướm nơi áo ngực, làm cho hai gò đào đáng yêu bại lộ rõ ràng sau đó buộc lên mặt Úy Ương, muốn che mắt anh lại.

Úy Ương cũng không tránh, dù sao cách lớp vải mỏng manh, anh vẫn thấy rõ ràng như cũ, chỉ mờ hơn một chút mà thôi.

Che mắt Úy Ương lại, Đồng Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Không có cặp mắt sắc bén như tia X quang kia, cô sẽ không khẩn trương như vậy.

Thế là Đồng Đồng liếm môi, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn, cố chấp gặm cắn yết hầu Úy Ương, đây là nơi tràn ngập nam tính, chỉ có ở đàn ông.

Mỗi khi cô hôn liền chuyển động lên xuống, chơi rất vui.

Đồng Đồng không nhịn được mà nâng mắt nhìn Úy Ương, thấy anh nhắm mắt lại thì vươn tay điều chỉnh nội y một chút, làm cho tầm nhìn anh kém hơn.

Úy Ương bật cười, tiếng cười trầm thấp, trong ngực cũng vì vậy mà hơi chấn động, Đồng Đồng vừa xấu hổ vừa tức, ngẩng đầu cắn lên môi anh một cái, giận dữ nói: "Không cho anh cười!"

"Được, được, anh không cười, không cười nữa là được." Ngoài miệng nói không cười nhưng độ cong cánh môi Úy Ương vẫn cực kỳ lớn.

Đồng Đồng bặm môi trừng anh, trừng đến khi đau mắt mới phát hiện người ta nhắm mắt, căn bản không nhìn thấy được, mình trừng vô ích, thế là lại trở về ngực anh, một bên chơi đùa hạt đậu đỏ, bên còn lại thì ngậm lấy.

Nơi đó của nam giới vừa nhỏ vừa lép, ngậm vào trong miệng không có vị gì, không biết sao anh Úy Ương lại thích ăn cô như thế.

Đồng Đồng cắn một chút khiến cho cả ngực Úy Ương đầy nước miếng, anh cũng không ngừng thở dốc, bàn tay không biết khi nào lại chạy đến vuốt ve người Đồng Đồng.

Đồng Đồng rất có nguyên tắc đánh vào tay anh một cái, lấy dây mềm đã chuẩn bị sẵn trói tay anh vào đầu giường, sau đó lộ ra nụ cười đắc ý: "Anh Úy Ương, bây giờ thì hết cách rồi nhé?" Lúc nào cũng sờ cô, người xấu.

Nghe được giọng nói đầy đắc ý đáng yêu của cô, Úy Ương cười nhưng không nói.

Một sợi dây như vậy mà làm khó được anh? Cho dù là còng tay anh cũng có thể mười giây cởi ra, sợi dây này thì tính là gì?

Nhưng cô muốn chơi thì cứ chơi. Aizz, không biết rốt cuộc là sinh nhật ai, nếu là sinh nhật anh, không phải cô nên nằm xuống ngoan ngoan để anh làm gì thì làm sao? Sao lại ngược lại?

Đồng Đồng không biết trong đầu Úy Ương suy nghĩ gì, cô đang bận rộn!

Cột chặt tay Úy Ương, anh sẽ không có cách nào quấy rầy cô, cô có thể làm chuyện của mình!

Tay nhỏ sờ lung tung trên vòm ngực vừa rắn chắc vừa trắng của anh, trong lòng khó hiểu vì sao anh phơi nắng mà không đen, trước đây làm lính nhiều năm, trở về người nào cũng phơi thành than, chỉ có anh là trắng quá đáng, trắng như vậy ngụy trang sẽ không bại lộ sao?

"Anh Úy Ương..."

Úy Ương đang nằm hưởng thụ trả lời: "Ừ?"

"Em làm anh thoải mái không?" Đồng Đồng vừa hỏi vừa hôn cơ bụng rõ ràng bên dưới của anh.  Cô cảm giác khuôn mặt hồng hồng... đúng là háo sắc... Nhân tiện đảo qua rốn anh một vòng như anh đã làm với mình.

Phản ứng của Úy Ương cũng lớn, kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa là ngồi dậy. Đồng Đồng giật mình, vội vàng trấn an anh: "Sao vậy? Sao vậy?"

"...Không sao." Úy Ương giả vờ bình tĩnh trả lời, trong lòng vô cùng chán nản, vậy mà lại nhịn không được?

Cô đúng là học thói xấu, cái gì cũng dám làm, một chút cũng không để anh vào mắt...

"Em tiếp tục nhé?" Đồng Đồng cúi đầu, rồi ngẩng đầu, lại cúi đầu, rồi lại liếc anh một cái mới hôn dọc xuống dưới lớp lông đen, đẩy áo ngủ vướng bận ra, khiến cho cơ thể nam tính hoàn toàn hiện ra trước mắt mình.

Vô cùng hoàn mỹ, tìm không ra điểm xấu nào.

Đồng Đồng nhìn chằm chằm cơ thể Úy Ương, cảm giác nước miếng cũng đã chảy xuống, nhớ tới mục đích tối nay thì lập tức nổi da gà.

Cô thật sự sợ anh giận... Nhưng mà đến lúc đó gạo nấu thành cơm, anh muốn tức giận cũng không giận nổi phải không?

Chỉ cần cô làm nũng, hôn một cái, anh tức giận cũng không thể phát ra.

Ừ, đúng rồi, chính là như vậy, cho nên chỉ cần cố gắng hầu hạ anh thật tốt là được rồi, anh ý loạn tình mê như thế sẽ không tức giận, thực cơ trí. XD

Mặc dù tay nhỏ rất mềm, miệng nhỏ rất thơm, nhưng chỉ nằm mà không thể chạm đến, Úy Ương không nhịn được bao lâu.

Ngay khi cô ngậm lấy đỉnh đầu dục vọng của anh, Úy Ương khàn giọng đòi hỏi: "Bé, đưa tiểu huyệt cho anh, nhanh lên." Nghĩ đến nơi mềm mại trắng nõn ẩm ướt, cả người Úy Ương nóng lên, thiếu chút nữa giật đứt sợi dây.

Đồng Đồng nghĩ nghĩ, có hơi do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn bò qua, không đưa thứ anh muốn mà cho tay đến bên môi Úy Ương, đầu ngón tay trắng nõn chui vào miệng anh càn quấy, cười hì hì hỏi: "Anh đoán đây là gì nào? Đoán đúng thì em cho anh."

Úy Ương liếm đầu ngón tay mềm mại, cúi đầu cười nói: "Là tay nhỏ."

"À, được rồi. Vậy còn cái này?" Đồng Đồng cúi đầu, đầu lưỡi chui vào miệng anh, học anh tìm tòi khắp nơi, sau đó chơi đùa đầu lưỡi của anh, chờ anh trả lời.

Úy Ương muốn trả lời nhưng không tách được miệng nhỏ của bảo bối, trong khoảng thời gian ngắn rất phiền não, anh nhíu mày, dường như là dùng hơi mà nói: "Đây là miệng nhỏ, vừa thơm vừa ngọt."

Trò chơi này vô cùng buồn tẻ và ấu trĩ, nhưng hai người lại chơi đến nhập thần.

Thấy Úy Ương đã đoán đúng (nếu sai thì đúng là quỷ), Đồng Đồng cọ cọ, đưa một bên ngực đến bên miệng anh nhưng không cho anh cắn, khiến cho Úy Ương nôn nóng đến chảy mồ hôi, gầm nhẹ nói: "Bé!"

Hung dữ như thế... "Em biết rồi mà!" Nhìn nụ hoa hồng nhạt bị Úy Ương ngậm vào trong miệng, Đồng Đồng nũng nịu kêu lên, cả người không có khí lực, Úy Ương ngậm hơn một nửa gò đào, phát ra từng tiếng vang xấu hổ.

Đồng Đồng biết mình nên tách ra... nhưng thật thoải mái... thoải mái đến mức cô không muốn động đậy...

Quả nhiên là như vậy, chỉ muốn nằm để anh âu yếm...

"Ưm...đừng vậy nữa... A~" Đồng Đồng mềm mại dịu dàng rên rỉ, miễn cưỡng hồi phục thần trí tách người ra. Nụ hoa hồng nhạt còn bị anh kéo dài, cuối cùng mới bật ra.

Chỉ như vậy Úy Ương hoàn toàn không thỏa mãn: "Đoán đúng hết rồi, mau đưa thứ anh muốn."

Một bên bị anh cắn đến sưng lên, bên còn lại thì vẫn bình thường, Đồng Đồng len lén liếc mắt nhìn Úy Ương, thấy anh nhắm mắt mới thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng ngượng ngùng xoay người, nằm lên người anh.

Từ lúc cô xoay người Úy Ương đã mở mắt, cách một lớp vải mỏng mặc dù hơi mờ mờ nhưng vẫn thấy được tiểu huyệt tràn đầy dịch yêu, cánh hoa mềm mại anh đều thấy rõ ràng.

"Bé, lùi xuống một chút." Anh nuốt nước miếng, mở miệng yêu cầu.

Thật xấu hổ... Đồng Đồng theo lời anh lùi xuống, sau đó yêu kiều rên rỉ, ngã vào hạ thân anh, vì anh đã bắt đầu trêu chọc cô rồi.

Đáng lẽ là không nên đáp ứng anh, bởi vì tư thế này khiến cô một chút khí lực cũng không có...

Đồng Đồng cắn răng ngẩng dậy, hai tay cầm lấy dục vọng của anh, cũng mở miệng trêu đùa.

Hai người an ủi nhau, chỉ là hai tay Úy Ương không thể cử động nên không khỏi không được hoàn mỹ.

So với Úy Ương, Đồng Đồng mẫn cảm hơn nhiều, tuy mỗi lần thân mật Úy Ương đều cẩn thận không tiến vào nhưng vẫn không ngừng dạy dỗ cô, cho nên chỉ vừa hôn lên đóa hoa, cắn hạt ngọc trai một cái Đồng Đồng đã bắt đầu run run, không dám để anh tiếp tục, nếu thỏa mãn anh, cô chắc chắn sẽ không thể làm theo kế hoạch.

Cho nên Đồng Đồng lập tức đứng lên, vô cùng chật vật, dùng cả tay cả chân lăn đến một bên, kịch liệt thở dốc, vài giây sau mới ngồi dậy, giữa hai đùi là một mảnh ẩm ướt.

"Bé, mau lại đây." Mỹ vị đang thưởng thức đột nhiên biến mất, giọng Úy Ương trầm thấp, dường như có chút buồn bực.

Đồng Đồng biết bây giờ phải tiếp tục, lúc kề cận cao trào là lúc thích hợp nhất, thế là cô cắn răng, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, tách chân, cầm lấy dục vọng nóng bỏng tráng kiện của anh, thừa dịp Úy Ương không chú ý vì tức giận, nhắm vào tiểu huyệt đang ẩm ướt rồi lập tức ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment