Dịch: Hắc Thiên Long***
Tình hình rất chi là tình hình.
Vì luật sư nói rằng khả năng thành công của việc phản cung không lớn lắm, nên hai người chẳng còn gì để nói với nhau nữa.
Nhưng sự im lặng kéo dài không được bao lâu, Chu Ngôn đột nhiên hỏi một câu rất kỳ lạ.
Mặc dù câu hỏi này không quan trọng cho lắm, nhưng Chu Ngôn vẫn muốn khỏa lấp lòng tò mò của chính mình.
“Anh đã bao giờ nghe nói về một người tên [Phì Qua] chưa?”
Luật sư lắc đầu: “Phì Qua? Đây là tên riêng à?”
“Có lẽ là một bút danh. Cơ mà, nghe giọng điệu của anh, anh cũng chưa từng nghe qua phải không?”
“Tôi chưa nghe nói về nó.” Luật sư nói chắc chắn hơn.
“Vậy thì… anh có thể giúp tôi lên mạng kiểm tra tên gười này được không?” Chu Ngôn lại nói; hắn đoán rằng điện thoại di động trên thế giới này có thể truy cập Internet như thế giới cũ.
Quả nhiên, luật sư đồng ý. Gã lấy điện thoại di động ra, gõ “Phì Qua” vào công cụ tìm kiếm rồi xoay màn hình về phía Chu Ngôn: “Có phải là hai chư này?” Sau khi Chu Ngôn xác nhận, luật sư bèn nhấn nút Search.
Tuy nhiên…
“Không có người tên đó.” Luật sư nói.
“Cái gì?” Chu Ngôn sửng sốt: “Không có thông tin nào hết à?"
“Ừ, không có bất cứ thông tin nào cả.” Nói xong, người luật sư lập tức chuyển màn hình điện thoại cho Chu Ngôn xem.
Điều này rất kỳ lạ. Vì nếu [Phì Qua] là một nhà văn, dù thông tin trên Internet có ít ỏi thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng phải có một vài kết quả liên quan đến cái tên này.
Hơn nữa, người ta đã xuất bản sách, nên thật vô lý nếu không thể tìm ra.
Tuy nhiên, kết quả lại là...
[Không tìm thấy Phì Qua trong bất cứ tài liệu nào.] ......
Trong lúc tâm trạng tràn đầy nỗi chán nản, bối rối và bất lực này, Chu Ngôn được cai ngục đưa trở lại phòng giam đơn.
À phải rồi, cuối cuộc nói chuyện, luật sư Trâu cũng cho Chu Ngôn biết là mình có thể ở trong phòng giam này 4 ngày. Sau 4 ngày, hắn sẽ bị lôi ra xử bắn.
Chu Ngôn yếu ớt ngã xuống giường.
Trên thực tế, hiện tại hắn cũng không sợ chết nữa. Dù sao thì bản thân từng bị xe tải cán chết một lần rồi, giờ bị bắn chết cũng có nhằm nhò gì đâu.
Chỉ là... Chu Ngôn cảm thấy vô cùng oan ức nha!
Tại sao người khác được hồi sinh lại có tương lai vô cùng xán lạn, nào là người đẹp cạnh bên, copy thơ từ rồi trở thành đại văn hào, đi đóng phim thì trở thành diễn viên điện ảnh nổi tiếng... các kiểu, còn hắn thì chuẩn bị chết thêm lần nữa?
Tự giễu bản thân như vậy, Chu Ngôn buồn bực đến nỗi chẳng muốn ăn cơm.
Sắp chết thêm một lần, chẳng phải hắn sẽ là nỗi sỉ nhục trong nhóm những người được tái sinh sao?
Chu Ngôn chán nản xoay đầu lại.
... Cốp...
“Ây da!!!!” Chu Ngôn hét lên.
Quyển sách rơi trúng đầu ngày hôm qua bị hắn ném ở bên gối; giờ hắn vừa nghiêng đầu sang bên này thì đập trúng vào góc sách, cảm giác rất đau nha.
“Chết tiệt, sao xui dữ vậy nè.” Chu Ngôn tức giận mắng, cầm lấy quyển sách, muốn ném nó xuống gầm giường.
Chỉ là…
“Ơ?”
Vừa định hất cánh tay ra, Chu Ngôn chợt sững sờ vì nhìn thấy điều gì đó không ổn.
Hắn không tin vào mắt mình, vội vàng lật quyển sách ra.
...
[Cửu Phong Long tộc: À cái này] Đây là dòng chữ cuối cùng trong cuốn sách mà Chu Ngôn đã xem ngày hôm qua - hắn vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng điều khiến Chu Ngôn ngạc nhiên chính là lúc này lại có thêm rất nhiều dòng chữ khác xuất hiện bên dưới câu hội thoại bên trên, lấp kín cả trang giấy.
[Rooter Vĩnh cửu: Đã có nhiều người đến vậy à?]
[Mèo al dưới ánh trăng: emmmm... Dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó kỳ lạ]
[Bên trên tầng không: Sách à? Hả? Ừ! Có người đang mắng tôi!]
[Thích đọc sách trẻ em một mình: Đa nghi quá......] Chu Ngôn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vừa nổi lên này, lòng rối như một nắm tơ vò.
“Mấy chữ này… ở đâu ra?” Hắn bối rối lẩm bẩm một mình.
Tất cả các ký tự này đều là chữ in, được in ra bằng máy chứ không phải chữ viết tay của con người.
Vậy thì...
Đã từng có người vào căn phòng này, sau đó đổi một quyển sách khác đặt ở đây à?
...
Chu Ngôn cân nhắc một hồi, sau đó đứng lên đi tới song sắt, bắt đầu gõ mạnh vào song.
Hắn vừa gõ, vừa hét.
“Có ai không, cai ngục, đến đây nhanh lên!”
Ngay sau đó, gã cai ngục chạy tới kèm theo lời chửi bới.
“Mày bị gì vậy? Đừng gõ nữa!”
Chu Ngôn không giải thích nhiều, hỏi thẳng: “Vừa rồi có người vào phòng của tôi à?”
Quản ngục không rõ Chu Ngôn gặp cớ sự gì, nên bối rối nhìn hắn: “Mày nghĩ gì vậy? Ai rỗi hơi mà đi vào phòng giam của mày?”
“Không ai vào ư?” Chu Ngôn tỏ vẻ không tin.
Dường như người cai ngục cũng đang khó chịu, gã lấy dùi cui ra, bắt đầu thị uy.
“Đừng nói xàm nữa! Tao đã nói không có ai vào đây rồi! Mày ngoan ngoãn xíu đi! Nếu còn ồn ào nữa, ngày mai tao bỏ đói mày luôn đấy!”
Nói xong, gã cai ngục bỏ đi một mạch.
Chu Ngôn đứng trước song sắt, tiếp tục ngơ ngác một hồi lâu, chốc lát sau mới bình tĩnh trở lại.
Hắn ngồi xuống giường.
Hiện tại, Chu Ngôn rất rối rắm. Thật ra, chuyện đơn giản chỉ là có thêm vài dòng chữ trong quyển sách này thôi mà. Hắn chỉ cần giả vờ như không thấy, thế là mọi chuyện yên bình trở lại.
Nhưng đệch cụ nó, hiện tượng này quá...
Chu Ngôn không biết nên dùng từ gì để diễn tả; nếu phải tìm một từ nào đó để định nghĩa tính chất thì... từ "kỳ quái" là vô cùng thích hợp.
Vừa rồi, gã cai ngục không cần thiết phải nói dối hắn. Gã nói không có ai vào, chắc chắn 100% là không có ai vào đây.
Hơn nữa, ai lãi rỗi hơi mà chơi trò lén lút đi vào đổi sách chứ?
Mà dù có người rỗi hơi đến thế, lén lút vào đây đổi sách, ắt hẳn mục đích phải là hù dọa chính mình chứ nhỉ?
Mà nếu để hù dọa mình, tại sao trên sách lại đi in mấy dòng chữ vô nghĩa như thế? Chẳng phải viết vô mấy câu hăm dọa thì có hiệu quả hơn à?
Chẳng hạn như: “Mày chết đến nơi rồi! Tao đang chờ mày dưới địa ngục đây!!!"
Chu Ngôn vừa nghĩ tới, nhưng càng nghĩ càng thấy nực cười.
Vì vậy, hắn lại nhìn vào những dòng chữ trên cuốn sách một lần nữa, muốn tìm ra điều gì đó từ những nội dung vô nghĩa này.
[Quang Minh Cẩu Huyết: WTH! Ngoài dự đoán rồi, chưa kịp chuẩn bị!] Quang Minh Cẩu Huyết? Đặt tên méo gì thế này? Nếu là tên, vậy chắc đây là nickname rồi. Vậy, tại sao thằng này lại nổi giận mà chửi "WTH" như vậy?
[Đề phòng hai giấc ngủ trong ba ngày: La bàn trâu bò nha.] Hai giấc ngủ trong ba ngày? Ý kẻ này là gì? Tên này là người trực ca đêm à? Nhưng tại sao phải đề phòng về ca đêm? Ngoài ra, la bàn là gì? Là kim chỉ nam của ngành hàng hải ư? Hay một người có họ là La và tên Bàn?
[Tiểu Linh Lung của Tạc Thiên bang: ("▿")] Chu Ngôn lại nhìn biểu tượng cảm xúc được tạo thành từ các biểu tượng...
“Đệch ~ Đây là icon dễ thương à?”
Hắn cứ đọc dần dà như thế.
Đột nhiên, tầm mắt của Chu Ngôn bị một hàng chữ thu hút.
[█████: Chú ý!!! Tên của tôi chính là lời nhắc nhở sáng tỏ nhất về tình hình hiện tại của bạn!!! Bạn có giỏi thì bôi đen tên của tôi đi! Dù sao, tên của tôi đã xuất hiện trước đó rồi!] Chu Ngôn nhìn đoạn này, giật mình một cách vô thức. Bởi vì, dường như cuối cùng thì đã có dòng chữ mang một ý nghĩa nhất định nào đó...
Nội dung dòng chữ này bảo rằng: Tên của gã chính là lời nhắc nhở sáng tỏ nhất.
Rõ ràng, "tên" sẽ nằm trước dấu hai chấm.
Thế nhưng mà... cái gọi là "tên" lại bị tô đen.
Mặc dù dòng chữ này đang mách lẻo cho hắn một cách quang minh chính đại rằng:
[...Bạn có giỏi thì bôi đen tên của tôi đi! Dù sao, tên của tôi đã xuất hiện trước đó rồi!], nhưng hiện tại thì tên của gã đã bị bôi đen sẵn cơ mà, làm sao mà biết gã là kẻ nào trước đó chứ?
Chà, xem ra dòng chữ này vẫn vô dụng nhỉ?
Nhưng ngẫm lại, dòng chữ này đang biểu đạt một thông điệp rất rõ ràng.
Đó là... dường như người viết câu này đang cố gắng cung cấp một gợi ý nào đó cho mình.
Đáng tiếc, hiện tại Chu Ngôn vẫn không biết lời gợi ý này là gì?
Nhưng dù là gì đi nữa, Chu Ngôn cũng không phải kẻ ngu. Hắn nhìn chằm chằm đoạn văn này, cố gắng tìm tòi một chút manh mối ẩn giấu.
Hắn tiếp tục đọc xuống.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy một dòng chữ khác.
[Giả Qua: Bạn là người █████! ████! Nếu bạn hiểu chuyện, hãy làm theo lời tôi nói! Nhanh chóng dùng lưỡi để liếm thử khuỷu tay của mình đi!] Dòng chữ này giống với một số câu trước vì có một phần văn bản bị bôi đen, nhưng nửa câu sau vẫn còn rất rõ và đủ nghĩa.
Thoạt nhìn, câu nói này là nói với người đang đọc cuốn sách hiện tại, chính là Chu Ngôn.
“Liếm khuỷu tay ư?”
Chu Ngôn do dự.
Thật ra... Ngay cả chính bản thân Chu Ngôn cũng không muốn thừa nhận rằng, bỗng nhiên có một ý nghĩ ngớ ngẩn hiện ra trong đầu hắn.
"Cái quái gì vậy? Ai lại ghi mấy câu ngu ngốc này trong sách nhỉ? Còn bảo nếu "hiểu chuyện" cơ à? Nói chuyện trịch thượng quá đi!"
Chu Ngôn lầm bầm, nhưng âm lượng tiếng lầm bầm lại tăng dần, tựa như đang nói cho bản thân mình tự nghe vậy.
“Có mấy thằng ngu mới làm như vậy nha! Huống chi, người bình thường không thể nào dùng đầu lưỡi mà liếm
"Ừm ừm... coi nào..."
"Nếu quyển sách đã nói như vậy, có khi nào..."
Hắn nhìn về phía cánh tay mình, ngẫm nghĩ trong chốc lát.