Sổ Tay Yêu Đương Cùng Phi Nhân Loại

Chương 10


Một trận mưa qua đi, trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh cùng bùn đất, trong khoảng thời gian tốt đẹp này, một đôi vợ chồng mới tân hôn nghênh đón đứa bé đầu tiên, là bé gái.

Bọn họ mới đầu rất tốt với cô bé, nâng trong lòng bàn tay đều sợ ngã.

Nhưng ngày vui chóng tàn, sinh mệnh mới ra đời tạo thành gánh nặng không nhỏ cho cả nhà.

Bệnh tật phát tác lập đi lập lại, ở cái thời kỳ y học lạc hậu chỉ có thể uống một ít phương thuốc cổ truyền treo một cái mạng, người chồng lại bởi vì một ít nguyên nhân mà thất nghiệp, gia đình vốn đã khó khăn lại càng thêm gian nan.

Vì thế đôi vợ chồng này không thể không đưa con tới chỗ ông bà nội, để bọn họ cùng người vợ chăm sóc con gái, còn người chồng đi ra ngoài tìm công việc.

Nhưng trời cao giống như cố ý trêu cợt bọn họ, con gái không ở bên cạnh cuộc sống người chồng như hô mưa gọi gió, ông ta tìm được một công việc tiền lương rất cao, còn quen thêm không ít bạn bè.

Trong đó bao gồm một người phụ nữ cùng ông ta lưỡng tình tương duyệt, hai người tình đầu ý hợp, không bao lâu liền triền miên ở bên nhau.

Nhưng mấy năm trôi qua, quê nhà người đàn ông truyền đến tin dữ, cha mẹ ông đều đã chết, chỉ còn lại vợ cùng con gái lẻ loi hiu quạnh, người vợ còn bởi vì quá đau lòng một trận bệnh không dậy nổi.

Người đàn ông lúc này đã có người tình trẻ tuổi, sao có thể nhớ tới người vợ tuổi già xuống sắc tố chất thần kinh lại còn có vấn đề.

Vì thế ông ta lấy một chút tiền cho vợ, sau đó đưa ra đề nghị ly hôn.

Người vợ ồn ào một trận, mơ màng hồ đồ đi ra cửa, sau đó ngã xuống đất, vừa nhắm mắt liền không bao giờ mở ra nữa.

Người đàn ông sợ bị mọi người chỉ trích, vì thế đem chôn người vợ, mang theo con gái tới chỗ tình nhân.

Mới đầu, người đàn ông cùng tình nhân còn không có con, tình nhân cũng rất tốt với cô con gái, còn nói giỡn nếu không sinh được con thì xem bé gái như con gái ruột của mình.

Nhưng không lâu sau tình nhân mang thai, sinh ra một bé trai.

Có một ngày tình nhân bảo bé gái chăm sóc em trai, không ngờ lúc hai đứa trẻ đùa giỡn, bé trai té từ trên cầu thang xuống.

Tình nhân trong cơn giận dữ đánh bé gái một trận, sau đó trời tối liền thương lượng muốn đưa bé gái đi.

Người đàn ông cũng đã sớm phiền chán đứa con vợ trước này, bởi vì mỗi lần nhìn thấy bé gái ông ta sẽ nhớ tới cảnh người vợ trước chết đi.

Vì thế hai người âm thầm thương lượng, đưa bé gái đến một thành phố nhỏ, người đàn ông bởi vì một tia áy náy, không chỉ mua cho bé gái một căn nhà lớn, còn thuê một bảo mẫu chăm sóc, cũng hứa hẹn định kỳ sẽ phát đủ lương.

Làm sau hết thảy người đàn ông cho rằng mình đã tận tình tận nghĩa, sau đó mang theo vợ cùng con trai rời đi.


Cùng ngày bọn họ rời đi, bé gái vẫn luôn ngồi ở trong sân, bảo mẫu khuyên như thế nào cũng không nghe, cho rằng cha mẹ chỉ là tạm thời để bé lại đây, bọn họ nhất định sẽ trở lại tìm bé, sau đó dẫn bé về nhà.

Nhưng sự thật là, mãi đến lúc trưởng thành bé gái cũng chưa từng gặp lại họ.

Mà Nhiếp Hà sau khi lớn lên lúc này đang trầm mặc nhìn mình khi còn nhỏ ở trong sân chăm sóc hoa hồng.

Lúc cô tỉnh lại, trước mắt ánh sáng tím chợt lóe.

Sau khi dừng lại, cô phát hiện mình trở về thật lâu trước kia, trong tay còn có thêm một miếng ngọc bội.

Ngọc bội oánh nhuận trắng tinh, ở giữa có khắc một đóa hoa, hơn nữa có chút giống hoa sen, sau đó Nhiếp Hà lật ngọc bội qua, quả thực mặt trái ngọc bội phát hiện một chữ “Hà”.

Trong lòng Nhiếp Hà càng thêm nghi hoặc, cô nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Giống như lúc gặp tiểu hoa hồng, thật ra Nhiếp Hà không cảm thấy sợ hãi, cô thậm chí thông qua ảo cảnh kỳ quái này biết rất nhiều chuyện, thí dụ như lúc trước tại sao mình lại bị vứt bỏ.

Tất cả thảy đều xác thật Nhiếp Hà—— nhiều tai nạn.

Ảo cảnh vô cùng chân thật, mỗi một chuyện xảy ra trên người Nhiếp Hà đều được tái hiện hoàn mỹ lại.

Mà Nhiếp Hà cũng rốt cuộc thấy được, lúc trước bảo mẫu đối Hi Hi không đánh tức mắng.

Nếu không phải không thể tiếp xúc được với người trong ảo cảnh, Nhiếp Hà thậm chí đều muốn đi lên đẩy ngã bảo mẫu, cũng may Hi Hi rất thông minh linh hoạt, mỗi lần bảo mẫu xuống tay đều có thể đủ hữu kinh vô hiểm tránh thoát đi.

Hôm nay Hi Hi nằm ở ban công trong phòng Nhiếp Hà phơi nắng, bảo mẫu cầm dao phay, nhẹ nhàng đi tới gần Hi Hi.

Lúc đang muốn một dao bổ xuống, Hi Hi đột nhiên mở mắt ra, nhảy lấy đà lên cánh tay bảo mẫu.

Bảo mẫu sợ tới mức tay run lên buông lỏng ra dao phay, dao phay rơi xuống, lưỡi dao đâm lên mu bàn chân bà ta.

Bà ta tức giận đến cơ thể đều đang phát run, vừa lúc “Nhiếp Hà” trở về thấy một màn như vậy, chạy tới nhặt dao phay lên ném xuống ban công, sau đó bảo vệ Hi Hi phía sau lưng mình.

Sắc mặt bảo mẫu dữ tợn nhìn “Nhiếp Hà”, từ trong ngăn kéo lấy ra dây lưng, giống như đánh mất lý trí quất loạn tới chỗ Hi Hi, mắt thấy dây lưng sắp đánh lên người Hi Hi, “Nhiếp Hà” lập tức xoay lưng che chắn.

Khi đó “Nhiếp Hà” còn rất nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với bão mẫu cao lớn.

Bảo mẫu thấy mình đánh trúng “Nhiếp Hà”, lý trí cũng từ từ quay trở về, dần bình tĩnh lại.

Bà ta nói với “Nhiếp Hà”, mèo cùng bà ta chỉ có thể giữ lại một, nếu cô khăng khăng che chở con mèo này bà ta sẽ lập tức rời đi.


“Nhiếp Hà” do dự, cô nói ngày mai sẽ cho bà ta câu trả lời.

Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau thức dậy, phát hiện Hi Hi đã không thấy đâu.

Nhưng lúc vừa rồi Nhiếp Hà vẫn luôn ở bên cạnh Hi Hi nhìn nó, mãi đến Hi Hi đột nhiên vô thanh vô tức biến mất.

Nhiếp Hà ngây ngốc một chút, nhưng ngay sau đó lại hiểu rõ.

Cô sớm nên biết, mặc kệ là Hi Hi lúc trước hay là sau khi gặp lại, mèo nhỏ Hi Hi hư hư thực thực đều có chỗ khác hẳn với bình thường.

Nhưng Nhiếp Hà không thể rời đi cùng Hi Hi, ảo cảnh vẫn tiếp tục.

Sau khi bảo mẫu trốn đi, cô đi tới báo xã làm việc.

Chú xã trưởng vẫn như trong ký ức của cô, tuy rằng mặt ngoài nghiêm túc, nhưng kỳ thật bên trong ôn hòa dễ gần.

Nhiếp Hà lại lần nữa gặp được đứa nhóc lúc trước bịa đặt chú xã trưởng bao nuôi cô, lúc ấy cô còn nhỏ tuổi, đối mặt với kẻ bịa đặt không chút nào nương tay, trực tiếp đánh cho đứa nhóc một trận, thậm chí lúc nó thấy lưỡi dao trong tay Nhiếp Hà còn bị dọa cho tè trong quần.

Từ đó về sau, không còn người nào dám nói bậy trước mặt Nhiếp Hà.

Trừ cái này ra, Nhiếp Hà lơ lửng trong không trung nhìn thấy lúc mình đi ra ngoài bán báo, chú ý tới trong góc tối có rất nhiều ánh mắt đánh giá, trong đó có Ôn Cát Na.

Lúc ấy trong đầu cô chỉ muốn bán hết báo, lại bởi vì chỗ rao hàng quá nhiều người, cho nên vẫn luôn không chú ý tới người khác không có hảo ý đánh giá.

Doanh thu bán báo rất tốt, báo xã có thể nói là phát đạt, nhưng có lẽ là bởi vì nguyên nhân do Nhiếp Hà, báo xã vốn đang phát triển không ngừng lại bởi vì nhân viên ăn chặn ôm tiền trốn đi mà không thể không đóng cửa.

Chú xã trưởng bởi vậy không thể không rời khỏi thành phố nhỏ, ông biết Nhiếp Hà từ nhỏ một mình lớn lên ở chỗ này, cho nên đưa ra ý muốn dẫn Nhiếp Hà đi cùng.

Nhưng “Nhiếp Hà” từ chối, sau lại có một ngày “Nhiếp Hà” đọc trên thông báo tuyển dụng gặp được Ôn Cát Na thông báo tuyển dụng nữ nhân viên, hai người ăn nhịp với nhau, Nhiếp Hà liền ở lại làm việc trong cửa hàng bán hoa.

Lúc ấy rõ ràng còn có vài người có thể ở lại làm việc cùng Ôn Cát Na, trong đó không thiếu cô gái ôn nhu cẩn thận, nhưng lúc đó Ôn Cát Na cố tình chọn cô.

Tuy rằng cô cảm giác có chút kỳ quái nhưng lại không nghĩ nhiều, bởi vì tính cánh Ôn Cát Na xác thật rất phù hợp với Nhiếp Hà.

Giờ phút này Nhiếp Hà đứng ở một bên quan sát mới ý thức được, có lẽ lúc trước Ôn Cát Na biểu hiện ra tính cách phù hợp với cô là bởi vì bà ta đã sớm theo dõi Nhiếp Hà, hơn nữa điều tra ra bối cảnh của cô, tất cả ôn nhu đều là lớp ngụy trang giả dối.


Nhưng hiện tại trong lòng cô lại không có hận, hoặc là nói so với biết nguyên nhân Ôn Cát Na làm như vậy, cô càng muốn biết hiện tại mình ở đâu, còn có tòa tháp đen kỳ quái cùng với……mèo trắng nhỏ.

Chuyện xảy ra trong ảo cảnh hoàn toàn giống những gì Nhiếp Hà đã từng trải qua, mãi đến “Nhiếp Hà” lần thứ hai từ trong nhà Ôn Cát Na rời đi, mang theo mèo trắng nhỏ về nhà.

“Nhiếp Hà” lau khô tóc liền nằm xuống giường, sau đó mèo nhỏ tỉnh lại, nhảy tới bên cạnh Nhiếp Hà.

Đây là chuyện Nhiếp Hà không biết, cô nhìn chằm chằm mèo nhỏ, thấy nó nhìn mình trong chốc liền nhảy xuống giường, sau đó biến mất trong hư không.

Nhiếp Hà vẫn bay lơ lửng xem đến mê mẩn, thậm chí nhịn không được bay tới chỗ mèo nhỏ biến mất, nhưng vẫn không thể theo nó rời đi.

Nhiếp Hà nhìn mình nằm trên giường hoàn toàn không biết gì cả, không khỏi cảm thán trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Lúc cô ở hiện tại không thể nào những việc này, chỉ có lúc đứng một bên nhìn mới có thể mơ hồ chạm tới một cây châm tên vận mệnh.

Cô thậm chí có chút không muốn sớm tỉnh khỏi giấc mộng này.

Nhưng cố tình ảo cảnh không toại nguyện ý muốn của cô, một cảm giác lôi kéo mạnh mẽ kéo thân thể của cô, ảo cảnh dần dần biến mất.

Một tiếng vỡ vạn thanh thúy vang lên bên tai Nhiếp Hà, cô mở mắt ra cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, phát hiện ngọc bội đã nát.

————
Một tòa tháp đen sững giữa cánh đồng bát ngát hoang vắng, trên mặt đất khô khốc ố vàng không có nổi một gốc cây thực vật.

Mỗi một tòa tháp đen đều có một vị Vu sư, bọn họ luyện tập vu thuật, nghiên cứu ma pháp.

Vu sư phần lớn kiêu ngạo lạnh nhạt, không thích tụ hợp, cho nên dù hai tòa tháp đen cách nhau rất gần, Vu sư ở bên trong cũng không quen thân với hàng xóm.

Thiên tính quái gở tạo thành tai hoạ ngầm.

Trong lúc chư thần chi chiến, các tộc từng người vì lãnh thổ mà cùng chung kẻ địch, nhưng nhóm Vu sư lại chỉ tự bảo vệ mình, phân tán hành động, cho nên cho dù bọn họ mỗi một người đều tinh thông vu thuật, lấy một địch trăm nhưng vẫn không thể đẩy lùi kẻ địch, gần như bị diệt tộc.

May mà người thắng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, làm những thiên chi kiêu tử này giống như sinh vật biến mất, bọn họ để lại hậu đại Vu thần nguyên thủy.

Tháp đen phần lớn đã bị phá hủy, còn sót lại mấy cái có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại còn có bị kẻ xấu di nhập không gian, giữa Vu sư tuyệt đối không có khả năng âm thầm liên hợp.

Anh chính là một trong những người còn lưu lại.

Hình ảnh trước mắt giống như một cuộn phim rõ ràng chiếu qua trong đầu Nhiếp Hà trong đầu.

Sau khi ngọc bội nát, tuy rằng ảo cảnh biến mất, nhưng Nhiếp Hà không hề cảm nhận được bất cứ cảm giác gì, chung quanh hoàn toàn đen nhánh hư không, Nhiếp Hà bay bay trong không trung.

Trước mắt là bóng tối vô tận, Nhiếp Hà không biết đây có phải là thế giới sau khi chết hay không, cô nhắm mắt lại, “Nhìn thấy” chuyện xưa còn đang tiếp tục.

Nhiếp Hà nhìn anh lớn lên, nhìn anh không thầy dạy cũng hiểu, có thể học được các loại vu thuật phức tạp một cách dễ dàng, thiên phú của anh được xưng là kinh tài tuyệt diễm, vạn dặm có một.


Nhưng anh vẫn cô độc.

Lần này trong cánh đồng bát ngát chỉ có một tòa tháp đen, vẫn không có bất cứ thực vật nào, không gian trở nên càng thêm cô tịch.

Nhiếp Hà không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc màu bạch kim, giống như màu ánh trăng.

Có lẽ mới đầu anh đối thế giới này cảm thấy mới lạ, cho nên cũng không cảm thấy cô độc khó có thể chịu đựng, nhưng chậm rãi phong cảnh chung quanh vẫn không hề thay đổi, không có sinh linh nào khác ngoài anh, anh bắt đầu nổi điên.

Vì thế anh dùng vu thuật chế tạo thực vật.

Trước hết chế tạo ra từng cây nhỏ, đây là sinh linh anh nhìn thấy trên sách.

Nhưng ở không gian quái dị này ngày ngắn đêm dài, không có đầy đủ ánh sáng, cây nhỏ màu xanh lục dần dần đổi màu, cuối cùng trở thành màu đen xì, từ xa nhìn lại như là từng bóng đen vặn vẹo.

Không có độ ấm, anh nghĩ.

Màu tối không có độ ấm.

Rốt cuộc có một ngày, anh nhìn thấy một đóa hoa trong một quyển sách.

Dùng vu thuật chế tạo đóa hoa yếu ớt chống đỡ không được một ngày liền khô héo.

Vì thế anh dùng vu thuật phân tách linh hồn của chính mình, cho đóa hoa linh hồn, thành công chế tạo ra một đóa hoa hồng vĩnh không khô héo.

Lúc cánh hoa nở rộ, màu sắc đỏ tươi đẹp làm lóa cả mắt anh.

Từ nay về sau, trong thiên địa tồn tại một màu sắc không bao giờ phai.

Nhưng trời cao tựa hồ không muốn cho vị hậu duệ Vu sư hài lòng, một trận thiên hỏa thổi quét vùng quê, ngụy Vu sư được chủng tộc khác nuôi dưỡng nhân cơ hội đi vào nơi này, trong lúc chiến đấu trộm đi một món đồ thoạt nhìn trân quý nhất—— một đóa hoa hồng chứa hơi thở linh hồn anh.

Là hộ tâm sao, mọi người suy đoán.

Nhưng chờ khi lấy được tới tay, bọn họ mới phát hiện kia bất quá chỉ là một đóa hoa hồng bình thường.

Hoa hồng nhiều lần thay chủ, nhưng vẫn không thể trở lại bên anh.

Bởi vì đóa hoa hồng này, bọn họ bị anh đuổi giết đã ngàn năm.

Trong một trận đào vong, hoa hồng bị ném xuống, rơi vào một hộ gia đình.

Chính là trấn nhỏ vừa mới rơi một trận mưa to.

.

Bình Luận (0)
Comment