Sở Thú Của Ảnh Hậu - Cẩm Chanh

Chương 67

Sau khi ngọn lửa được khống chế, một đám đông phóng viên đã tụ tập trước cổng.

Thời Mặc vừa đến liền ra ứng phó với họ, trong khi Trình Lạc một mình quay về biệt thự chính. Ngoài cô ra còn có quản đốc và quản lý được thuê ở trong phòng khách.

Cô ngồi trên ghế sofa, ánh mắt khó đoán, khí thế áp đảo khiến hai người đứng bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ biết run rẩy sợ hãi, co rúm người lại.

“Tối qua vụ cháy xảy ra lúc mấy giờ?”

Quản đốc công liếc nhìn quản lý rồi trả lời: “Khoảng hai giờ sáng, lúc đó mọi người đều đang ngủ cả.”

Trình Lạc lại hỏi: “Đã kiểm kê thú chưa?”

Quản lý nói: “Do đang thi công nên tất cả động vật ở kho đã được chuyển đến trường đua ngựa, chỉ trừ…” Ông ấy nghẹn lời: “Chỉ trừ Toàn Phong.”

… Toàn Phong.

Cái tên đó lại khiến không khí trầm xuống.

Những hồn ma tụ tập sau cánh cửa, hai chị em sinh đôi thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rồi ngước nhìn Tố Vãn: “Mẹ ơi, Toàn Phong sao thế?”

Tố Vãn xoa đầu con gái, thở dài: “Nó chết rồi.”

Hai đứa bé lập tức nở nụ cười: “Tốt quá, thế là Toàn Phong có thể chơi với bọn con rồi!”

Tố Vãn lắc đầu: “Con người có linh, có ba hồn bảy phách, bảy tình sáu dục. Trong lòng có d.ục v.ọng chưa giải quyết, sau khi chết sẽ hóa thành tà ma, lang thang khắp thiên hạ. Chỉ khi d.ục v.ọng không còn nữa mới có thể qua cầu Nại Hà. Nhưng động vật… chúng không có d.ục v.ọng.”

Nụ cười trên mặt hai đứa trẻ tắt lịm: “Vậy Toàn Phong…”

“Có lẽ đã đầu thai rồi.”

Im lặng.

Hồn ma không có nước mắt nhưng trong lòng đau đớn khôn nguôi.

Trình Lạc xoay chiếc nhẫn trên tay, hơi nhíu mày, gương mặt không một chút cảm xúc.

“Những thứ khác thì sao?”

“Kho hàng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, tất cả thực vật đều cháy thành tro.”

“Ý tôi là công nhân.”

Quản đốc cắn môi, vẻ mặt đau buồn: “Nhờ có Toàn Phong nên không có ai thiệt mạng, chỉ bốn người bị bỏng nhẹ đã được đưa đến bệnh viện từ sáng.”

Cô mím môi, ngước mắt lên: “Nguyên nhân vụ cháy thì sao?”

Hai người lắc đầu: “Do thời tiết khô hanh, mỗi tối chúng tôi đều kiểm tra kỹ, rút hết dây điện và cấm công nhân hút thuốc, nên… chúng tôi thực sự cũng không biết nguyên nhân từ đâu.”

Trình Lạc phất tay, hai người nhanh trí ra ngoài.

Cô ngả người ra sofa nhắm mắt, trong bóng tối, cánh cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên cùng giọng nói trầm khàn của Thời Mặc: “Đừng quá đau lòng.”

“Có gì mà phải đau lòng.” Cô ngừng một nhịp: “Sống chết có số, không ai thay đổi được.”

“Chỉ là…” Cô hé mắt, con ngươi đầy sát khí: “Nếu tôi phát hiện đây không phải tai nạn mà là do con người cố tình gây ra thì dù bất kể là ai, tôi cũng sẽ không tha thứ.”

Cô lười đếm xỉa tới người phàm nhưng không có nghĩa là sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Trình Lạc gạt tay Thời Mặc ra, đứng dậy bước ra ngoài.

Thấy cô xuất hiện, đám phóng viên vội vã bấm máy, nhưng cánh cửa kiên cố khiến họ không thể xông vào. Cô đi qua đám phóng viên, tiến thẳng đến hiện trường vụ cháy.

Thi thể Toàn Phong đã được mang đi, đàn mèo con cũng được đưa đi cứu chữa, chỉ còn Hạt Dự Trữ ngồi thẫn thờ, bất động một mình.

Cô bước tới, cúi xuống bế chú lợn con lên.

Hạt Dự Trữ nằm ỉu xìu trong vòng tay cô, đôi mắt không còn tinh anh, lờ đờ như chú lợn sắp bị đem làm thịt.

“Tôi không nên chạy vào cứu bọn mèo…” Hạt Dự Trữ r.ên rỉ: “Nếu tôi không vào, anh ấy… đã không chết.”

Nó vô cùng tự trách.

Bản thân chỉ là một thằng ngốc, tại sao lại ra vẻ anh hùng làm gì? Sự liều lĩnh vô ích của nó đã khiến đại ca phải trả giá bằng mạng sống.

Nghĩ đến đây, Hạt Dự Trữ lại oà khóc.

Trình Lạc nhìn cảnh tượng tiêu điều trước mắt, những tàn lửa từ xa bay đến rồi từ từ rơi xuống.

Cô nhắm mắt, thấy ngọn lửa hung dữ nuốt chửng chú chó dũng mãnh, thấy ánh mắt đau đớn giãy giụa của nó, thấy nó dùng chân bị thương lê từng bước đẩy đàn mèo con vào góc tường và cuối cùng thấy nó… dùng thân mình làm bức tường để bảo vệ sự sống cho chúng.

Trình Lạc luôn yêu động vật hơn con người.

Con người thường cầu nguyện, mong Long tổ ban cho họ tài lộc; động vật chỉ biết quỳ xuống, cầu chúc Long tổ bình an. Một bên vì bản thân, một bên vì cô.

Chúng không biết nói, tâm tư đơn thuần, không phân biệt thiện ác. Trên đời này chỉ có Trình Lạc hiểu được ý chúng, nếu cô không bảo vệ chúng thì còn ai sẽ làm điều đó nữa?

Nhưng… kẻ cô bảo vệ đã ra đi, cô đơn một mình… lên đường.

“Ngươi khóc vì cho rằng Toàn Phong chết vì ngươi sao?”

“Vâng!”

Trình Lạc bước đến nơi đặt thi thể Toàn Phong, cúi mắt xuống: “Vậy ta hỏi ngươi, ngọn lửa này do ngươi gây ra à?”

Hạt Dự Trữ lắc đầu: “Đương nhiên… Đương nhiên không phải.”

“Thế ngươi có bắt Toàn Phong vào kho này không?”

“Cũng… không có.”

Trình Lạc nói: “Ngọn lửa không phải do ngươi châm, cũng chẳng phải do ngươi bày ra, vậy cớ gì phải tự trách?”

Cô thở dài: “Cho dù ngươi không bước vào kho hàng đó, nếu nghe thấy tiếng mèo kêu, Toàn Phong cũng sẽ không thể làm ngơ.”

Hạt Dự Trữ ngừng khóc, như thể bỗng nhận ra điều gì đó, ngẩn người nhìn xuống đất.

“Nó cho rằng… vì là con đầu tiên đi theo ta nên tự nhiên chính là đại ca của các ngươi. Dù Miên Miên Dương Dương có lợi hại hơn nó, dù Mèo Lớn có là vua của rừng rậm đi nữa thì nó vẫn là đại ca, đại ca thì phải lo hết mọi chuyện. Dù trong đó không phải hai con mèo mà là hai con sâu, hay hai con dế thì nó cũng sẽ lo, vì nơi đây là “Ngôi nhà của rừng rậm”, là lãnh địa mà nó bảo vệ.”

“Nó đã trao sinh mệnh của nó cho các ngươi, cũng sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào.”

Tên đó tuy kiêu ngạo, cứng đầu, không chịu bị quản thúc nhưng Trình Lạc ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy rõ bản chất của nó – một con chó tốt, phẩm chất kiên cường, thậm chí vượt xa người thường.

Hạt Dự Trữ lại nhớ về khoảnh khắc năm xưa đêm hôm đuổi theo Trình Lạc, Toàn Phong ngẩng cao đầu bước lên phía trước, che mưa chắn nắng cho nó, lúc mệt thì cõng nó trên lưng, miệng thì cứ phàn nàn nó mập, ăn khỏe, lười biếng nhưng toàn là nói suông mà thôi…

“Đại ca bảo tôi chuyển lời: Anh ấy là một anh hùng.”

Trình Lạc khẽ mỉm cười, giọng nói hoà vào làn gió: “Dĩ nhiên nó là một anh hùng.”

Nơi này giờ không còn sinh linh, dù Trình Lạc muốn hỏi gì cũng không còn manh mối. Cáp điện bị cháy, đoạn camera giám sát đêm đó cũng mất hết.

Sau khi sắp xếp xong Hạt Dự Trữ và các con thú khác, Trình Lạc gọi toàn bộ hồn ma trong khu vực lại.

“Ta không phải luôn bảo các ngươi làm việc vào ban đêm sao? Đêm qua có phát hiện gì bất thường không?”

Một bộ phận hồn ma lắc đầu.

Cuối cùng, một tiểu quỷ bước ra từ bên trong: “Chủ nhân, tôi… tôi nhìn thấy.”

Trình Lạc nhíu mày hỏi: “Ngươi thấy gì?”

Tiểu quỷ là một kẻ nhát gan, lúc sống chết vì bị dọa, sau khi chết vẫn run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt Trình Lạc. Thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng mãi không nói nổi một câu, mấy con ma bên cạnh bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nói nhanh lên đi!”

“Đúng rồi, như đàn bà vậy!”

“Câm mồm! Bọn ta đàn bà đâu có lắm chuyện như thế!”

“Các ngươi xúc phạm chị em phụ nữ bọn ta đấy!”

“…”

Cả một đám ồn ào hỗn loạn.

Trình Lạc vốn đã mệt, bị la hét ầm ĩ thế này thì đầu muốn nổ tung.

Cô vừa hé miệng, chưa kịp nói gì thì một làn khói đỏ từ chiếc nhẫn bay ra. Ngay khoảnh khắc Giới Linh xuất hiện, toàn bộ hồn ma lập tức câm nín, ánh mắt hoảng sợ, lùi dần về sau.

Giới Linh là sinh vật từ thời Hồng Hoang, không thuộc Lục giới, lại hóa sinh từ oán khí, chỉ riêng áp lực từ hắn cũng đủ khiến các hồn ma nghẹt thở.

Ánh mắt hắn lướt qua đám ma, rồi ánh sáng đỏ chiếu tới, tiểu quỷ vừa mới đứng đó lập tức bị Giới Linh nuốt chửng, tiếng gào thét chói tai vang lên rồi căn phòng chìm vào yên lặng.

Bị nuốt rồi.

Cả đám hồn ma đều sợ đến ngây người, ôm lấy nhau run rẩy.

Đầu lưỡi hồng li.ếm qua khóe miệng, Giới Linh khép hờ mắt: “Lúc 1 giờ 30 đêm, có một người đàn ông lẻn vào công trường rồi phóng hỏa.”

Ngay khi nuốt tiểu quỷ, Giới Linh đã có toàn bộ ký ức 24 giờ trước khi chết của cậu ta.

“Thấy được mặt không?”

“Không.” Giới Linh lắc đầu: “Nhưng tôi có thể lần theo khí tức để tìm.”

“Bao lâu?”

“Đêm nay.”

Cô siết chặt chiếc nhẫn: “Tốt, vậy thì đêm nay.”

Khóe môi Giới Linh cong lên: “Vậy tôi đi đây.”

Nói xong, hắn liền bay qua cửa sổ ra ngoài.

Giới Linh vừa rời đi, không khí trong phòng liền nhẹ nhõm hẳn. Đám hồn ma đồng loạt thở phào.

“Các ngươi cũng giải tán đi.”

Sau khi hồn ma tản đi hết, Trình Lạc ngả lưng tựa vào ghế sofa.

“Nhu Nhu đâu rồi?”

Câu hỏi này là dành cho Thời Mặc – người vẫn nấp sau cánh cửa mà chưa bước vào.

Bị phát hiện rồi thì cũng chẳng cần né tránh nữa, Thời Mặc đẩy cửa bước vào, nói: “Vẫn ở nhà tôi. Trước khi đi tôi chưa nói rõ chuyện này, nhưng… có lẽ thằng bé đã biết qua tin tức rồi.”

“Ừm.”

“Toàn Phong…”

Trình Lạc cắt lời: “Nó cũng không còn là con nít, sống chết là chuyện phải đối mặt, không sao cả.”

“Tôi nói em đó.” Ánh mắt Thời Mặc sâu lắng, tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng bàn tay ấm áp siết chặt bàn tay cô.

“Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, dù gì cũng chẳng có ai khác ở đây.”

“Khóc à?” Như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, Trình Lạc liền bật cười.

“Tôi đâu đến mức phải rơi nước mắt vì một con chó.”

Trải qua bao kiếp biến đổi, cô đã thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, tiễn quá nhiều sinh mệnh rời đi.

Đối với chuyện sống chết, cô đã buông bỏ từ lâu rồi.

“So với khóc, chi bằng tìm ra kẻ thù thì hơn.”

Thời Mặc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cô bình tĩnh, quả thực không có chút bi thương nào.

Yết hầu anh khẽ động: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ lập án ngay. Em và Giới Linh… Ban nãy tôi cũng đã thấy rồi, đợi tìm ra hung thủ…”

Chưa kịp nói hết câu, Trình Lạc đã ngắt lời: “Báo cảnh sát ngay, nói vụ cháy chỉ là tai nạn.”

Thời Mặc sững sờ: “Em nói gì?”

Trình Lạc rút tay ra nhanh như chớp, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc – điều mà Thời Mặc chưa từng thấy ở cô.

Cô nói: “Nếu tôi không tự tay giết kẻ thù thì làm sao có thể xứng với Toàn Phong – người đã vì tôi mà hóa thành tro bụi!”

Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

Đã dám ra tay với cô thì cũng phải sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả!

Bình Luận (0)
Comment