Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!

Chương 64

Nghe tiếng hô, cả đám người liền đuổi theo Đường Tinh. Đến sát bờ hồ, Đường Tinh trèo lên lan can đứng lắc lư ở đó khiến mọi người hoảng hồn.

Đường Tinh chỉ vào Mặc Vô Việt.

"Cậu, lên đây."

Mặc Vô Việt vội vàng tiến lên. Đường Tinh chỉ vào con chó.

"Đẹp không?"

"Đẹp"

"Vứt nó xuống đây tắm nhé."

"Cô bị điên à, ôm chó của tôi chạy rồi đòi vứt nó xuống hồ, tôi vứt cô xuống nhá." Chủ nhân con chó thấy chó của mình sắp bị vứt xuống hồ thì cuống lên.

"Bà thách tôi?" Đường Tinh lườm bà ta một cái, thẳng tay ném chú chó nhỏ xuống hồ rồi chạy biến.

Đám người Mặc Vô Việt vội vàng cho người vớt chú chó lên, xin lỗi chủ của nó rồi lại đuổi theo Đường Tinh.

Khi đám người Mặc Vô Việt đuổi đến nơi lại thấy Đường Tinh tiếp tục rình mò gì đó.

"Đại ca, vợ anh như vậy mà anh không ngăn lại sao?" Mặc Vô Việt sớm đã thở không ra hơi, quay sang hỏi Sở Diệc Thần.

"Vì cô ấy là vợ tôi nên cô ấy bị trầy xước dù chỉ một ít thì tôi sẽ lột da các cậu."

"Sao anh lại vô lý vậy chứ, cô ấy là vợ anh mà." Đám người kia lên tiếng phản đối.

"Ai chuốc say cô ấy? Tôi hay các cậu?"Sở Diệc Thần điềm tĩnh trả lời. Các người chuốc thì phải tự chịu trách nhiệm, đâu liên quan đến tôi.

Bọn họ còn chưa kịp nói thêm câu nào lại tiếp tục nghe một trận huyên náo nữa.

Đằng kia, Đường Tinh đang giằng co với cảnh sát. Mặc Vô Việt lại hộc tốc chạy tới.

"Xin lỗi, có chuyện gì vậy?"

"Cô gái này bắt bồ câu trái phép, chỉ cần cô ấy chịu thả vồ câu ra thì chỉ bị phạt nhẹ, Nhưng cô ấy không chịu thả."Viên cảnh sát tỏ vẻ bất lực.

Mặc Vô Việt vội vàng quay sang Đường Tinh.

"Chị hai, chị trả chim cho người ta đi, làm vậy là phạm luật đấy."

Trái lại vẻ lo lắng của Mặc Vô Việt, Đường Tinh thản nhiên đem một con đặt vào tay Mặc Vô Việt.

"Béo không?"

"Béo."

Nghe Mặc Vô Việt nói vậy, Đường Tinh liền mỉm cười rồi kéo tay Mặc Vô Việt.

"Đi, về nấu cháo."

"Ấy ấy ấy, không được đâu chị dâu." Mấy người còn lại nghe thế thì phát hoảng.

Lúc này, một trong số bọn họ nghĩ ra một cách.

Tất cả cùng giữ lấy Đường Tinh, làm gì có chuyện một nữ tử yếu đuối có thể phản kháng lại một đám nam nhân khỏe mạnh được. Bàn xong, tất cả cùng tiến lên, giữ chặt lấy Đường Tinh, thành công lấy được hai con chim ra.

Lúc bọn họ nghĩ rằng có thể hoàn toàn khống chế Đường Tinh thì cô nhảy lên, lộn một vòng rồi đá trúng một tên trong năm người đó khiến hắn ngã nhào xuống đất.

"Hehe, tôi biết võ đấy nhé." Đường Tinh cười một cái rồi lại chạy mất.

Thế nhưng, lúc cô chạy ngang qua Sở Diệc Thần, chỉ thấy anh giơ tay lên, đánh mạnh vài sau gáy Đường Tinh khiến cô ngất đi.

Sau khi bế Đường Tinh lên xe, Sở Diệc Thần nói với mấy người kia.

"Mấy người các cậu, đi cùng tôi."

Khi tất cả đã an vị, Sở Diệc Thần bỗng lộ ra một vẻ bất an. Mấy người kia cũng cảm nhận được điều này từ Sở Diệc Thần.

"Lúc vừa nãy, Đường Tinh đánh các cậu có cảm nhận được gì không?" Sao một hồi trầm mặc, Sở Diệc Thần cất tiếng hỏi.

"Không có"

"Đâu có gì lạ đâu." Bọn họ thi nhau lắc đầu.

Sở Diệc Thần lại tiếp tục trầm ngâm. Bọn họ lúc đó đứng quá gần, căn bản là không nhìn rõ được chiêu thức của Đường Tinh nhưng anh thì khác, không chỉ nhìn rõ mà anh còn rất quen thuộc.

Đây là tuyệt học của sư phụ anh. Sư phụ không thể nào thu thập thêm đệ tử mà không cho nah biết. Vậy thì chỉ còn một khả năng, là Thái láo-Thái Phụng Thành, cũng là sư huynh đồng môn của sư phụ anh.

Nếu như...quả thực Đường Tinh là đồ đệ của người đó, vậy chẳng phải anh...

Nghĩ đến đây, Sở Diệc Thần vội thu hồi suy nghĩ của mình. Không thể nào, cố ấy chắc chắn không phải đồ đệ của ông ta. Chắc chắn là vậy...

"Năm người các cậu, trong vòng hai ngày, lập tức điều tra về Đường Tinh khi còn ở nước A, nhớ kĩ, tất cả tin tức đều phải thu lại, cho dù là một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua." Sở Diệc Thần ra lệnh cho nhóm Mặc Vô Việt.

Tiểu Tinh, không phải là anh không muốn tin em. Anh chỉ mong, mối quan hệ của chúng ta không vì những điều nhỏ nhặt mà phải trở mặt thành thù.
Bình Luận (0)
Comment