Đường Quế Hoa bối rối đứng dậy. Rõ ràng tối hôm qua Đường Tinh bảo cô ta ngồi ở đây mà.
Thấy thầm sắc rối loạn của Đường Quế Hoa, Đường Tinh ghé sắt vào tai cô ta nói một câu "Hào môn là thế đấy, cô đáp ứng với Đường Phong rồi mà, phá hoại gia đình tôi, cô nằm mơ đi."
Nói rồi Đường Tinh ngồi xuống, Sở Diệc Thần bóc hoa quả rồi đút cho Đường Tinh trước ánh mắt cả ghen tị lẫn ngưỡng mộ của mọi người.
"Tình cảm của họ thật tốt mà, tôi ghen tị quá đi."
"Ước gì tôi có người chồng giống Sở Tổng nhỉ? Ngưỡng mộ quá đi."
Trái với ánh mắt hâm mộ dành cho Đường Tinh, ánh mắt mọi người dành cho Đường Quế Hoa chỉ tràn đầy sự chán ghét.
"Không hiểu sao loại người như cô ta lại được Đường gia nhận nuôi nhỉ, không phải là sử dụng mấy thủ đoạn bỉ ổi chứ."
"Rồng vẫn mãi là rồng, còn cóc nhái có dát vàng lên mình thì vẫn chỉ là cóc nhái mà thôi." Một người nói đầy thâm ý.
Bỗng có mội vị tiểu thư tiến lên trước hỏi.
"Tôi muốn hỏi cái này một chút được không?"
"Xin mời."
"Theo tôi biết thì hiện tại hai vị đã đính hôn, vậy... khi nào thì sẽ kết hôn ạ?"
Sở Diệc Thần nghe câu hỏi này xong liền quay sang Đường Tinh, dùng giọng nói hết sức ấm áp.
"Chỉ cần cô ấy muốn, lúc nào tôi cũng sẵn sàng."
Sở Diệc Thần vừa dứt lời, bên dưới lại ồ lên một trận.
Này cũng quá ngọt ngào rồi đi.
"Thật ra tôi chỉ vừa tốt nghiệp, sự nghiệp vẫn chưa được vững lắm, chắc phải đợi đến khi sự nghiệp tôi ổn định sẽ nghĩ đến việc kết hôn sau vậy. Chỉ sợ là thiệt thòi cho Sở Tổng của chúng ta rồi." Đường Tinh cười ngọt ngào.
"Không sao, chỉ cần là em, anh đợi bao lâu cũng được." Sở Diệc Thần khẽ đặt lên trán Đường Tinh một nụ hôn.
"Trời ơi, tôi chết vì sự ngọt ngào này mất thôi."
"Tôi ghen tị quá đi, tôi cũng muốn có tình yêu màu hường phấn như vậy."
Bên dưới lại là một mảnh xôn xao.
Trong lúc này, một giọng phụ nữ lanh lảnh cất lên.
"Nghe nói Đường tiểu thư theo học trường đại học Miga cơ mà, chẳng lẽ tốt nghiệp xong không kiếm nổi một công việc sao? Hay là việc theo học đại học Miga chỉ là lời nói dối? Tôi thấy vị Đường Quế Hoa kia bây giờ đang làm chủ của một công ty tầm trung, vậy là tứ tiểu thư chân chính lại đi ăn bám ba mẹ sao?"
Nghe lời này, tất cả mọi người đều quay về phía giọng nói phát ra. Là phu nhân của nhị phòng.
Đường Phong phái cả viện binh đến cứu trợ cho Đường Quế Hoa sao? Chỉ tiếc, các người chọc nhầm tổ rồi.
Đường Tinh ghé vào tai người hầu nói vài câu, ngay lập tức người này chạy đi rồi quay lại với hai tấm bằng đỏ chói.
"Mời mọi người xem."
Ngay lập tức, các ống kính chĩa vào chụp lia lịa. Đây là bằng khen dành cho 1% sinh viên xuất sắc nhất trong khóa. Còn một cái là dành cho sinh viên đứng đầu trong kì thi thiếu niên siêu đẳng.
Phu nhân nhà nhị phòng nhìn hai tấm bằng này thì nhất thời cứng họng không nói được gì, người trong hội trường cũng xôn xao một phen.
Đẳng cấp này biết bao giờ bọn họ với tới chứ. Bỗng một người thốt lên.
"Tôi nhớ rồi, là Miss. Karen. Tứ tiểu thư chính là Miss. Karen, chủ của hãng thời trang quốc tế S. K ."
"Bảo sao tôi cứ thấy cô ấy quen quen."
"Trong tủ của tôi toàn quần áo của cô ấy thôi đấy."
"Nói lại bảo nói quá chứ thu nhập của Miss. Karen một thàng còn nhiều hơn thu nhập một năm công ty tầm trung của cô con nuôi kia ấy chứ."
Sắc mặt của phu nhân nhị phòng với Đường Quế Hoa lúc trắng lúc xanh, giận không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đem mình đi so sánh mà không thể làm được gì.