Sổ Ước Luân Hồi

Chương 253


“Tạm rời xa tranh đấu của Tà và liên minh hắc ám cùng các thế lực khác, ghim lại cái nhiệm vụ Nhiễm Nam đang quan tâm.

Lão hữu sẽ dẫn các thiếu hiệp đây trờ về vài ngày trước đó”
Sau khi nhóm Nhiễm Nam thành công mỹ mãn hoàn thành lần ra quân chính thức đầu tiên ở bến cảng nọ.

Nhã Hân dẫn theo Tiểu Ly và Hắc Vận liền chạy tới kiếm Nhiễm Nam ở thung lũng luyện tập của nhóm nữ siêu anh hùng trong Thời Không Giới.
Cô bé Nhã Hân hơn 9 tuổi chạy ào ào từng bước chân ngắn, hai tay đưa ra phía trước, nhào thẳng vào lòng Nhiễm Nam.

Nhiễm Nam nhìn thấy cô bé liền nhoẻn miệng nở một nụ cười mà cậu ta cho rằng là hóa ái nhất.

Hai tay dang ra đợi cô bé chạy tới.
Mấy ngày phong ba bên ngoài xong thì nhóm Nhiễm Nam lại xen kẽ tu luyện trong Thời Không Giới.

Nhìn các nàng Meow Meow, Nguyệt Dạ, Niệm nghiêm túc tiềm tu nên hắn cũng bị lây cái không khí này.

Lại nghĩ tới bản thân tuy không thể chiến đấu một cách bình thương nhưng nếu lực phòng vệ của mình tăng cao cũng sẽ bảo đảm hơn cho mọi người.

Sau này gặp lại Chân Tâm cũng có sức đánh bầm dập hắn.
Nhiễm Nam vẫn không thể quên lần đối chiến trước, Chân Tâm đã “hack” cấp như thế nào.

Nếu tên đó vẫn cái đà hấp thụ thăng cấp như vậy, nếu hắn không bị kẹt ở bước đột phá giới tầng thì hẳn là khi mình lần nữa đánh với hắn thì hắn đã hơn cấp 100 rồi, có khi còn lên cao hơn mình nhiều.

Bởi vì Chân Tâm là ngồi một chỗ lên cấp vù vù mà bản thân mình thì phải chiến đấu sống chết kích thích mới lên nhanh được.

Không có thời gian để lãng phí quá nhiều nên Nhiễm Nam cũng cắn răng, giống như Dạ, bắt đầu tự tàn để lên cấp khi hồi phục thương thế.
So sánh các cách để mệnh tu thăng cấp, trong ba cách ngồi thiền tu luyện và luyện tập thể hình thể chất, tự tổn thương bản thân một cách tàn tạ để lên cấp khi khôi phục và cuối cùng là chiến đấu sinh tử kích thích - lên cấp sau khi khôi phục, cách thứ ba là tăng nhanh nhất và không có chừng mực cụ thể, có khi chỉ nhảy một cấp dù cửu tử nhất sinh nhưng có khi lại nhảy tới 10 cấp.

Cách chậm nhất là chậm rãi ngồi thiền.

Cách nhanh hơn một chút là tự tàn nhưng so với chiến đấu thì là đom đóm so với trăng sao.
Do vậy mà Nhiễm Nam lần này dù tự tàn gần cả năm trong Thời Không Giới nhưng vẫn giữ nguyên mệnh tu cấp 127, chẳng tăng tí nào dù suốt thời gian đó tự chặt tay, chặt chân, thẻo da, lóc thịt vô số lần không ngừng nghĩ.

Ý chí Nhiễm Nam cho dù có sắt đá cỡ nào cũng cảm thấy muốn bỏ cuộc ra ngoài kiếm địch nhân đánh nhau còn hơn.

Cậu ta đã quen như vậy rồi.

Nhã Hân đến là cái cớ để tạm dừng không thể tốt hơn được nữa.
“Anh Nhiễm Nam, à không, Chị Nhiễm Nam a, ôm em” Nhã Hân cười như hoa nhảy lên ôm Nhiễm Nam.

Ngày trước khi Nhiễm Nam bị luồng sức mạnh thần bí đánh cho tan xác, sau đó mất rất nhiều thời gian để từ hình dáng trẻ con sơ sinh lớn lên tới trình độ trở lại như trước khi chết.

Thời gian đó Nhã Hân rất buồn, rất nhớ Nhiễm Nam nhưng không ai nói với cô bé là Nhiễm Nam đi đâu.

Huỳnh Ni và mọi người khi đó cũng không biết đứa trẻ Hùng Nam chính là Nhiễm Nam tái sinh nên đã dấu nhẹm với gia đình hai bên và cả Nhã Hân.

Khi đó ngoại trừ Meow Meow nhạy cảm và Lục Hồng Huấn ra thì không ai nghi ngờ gì về Hùng Nam cả.
Về sau khi Nhiễm Nam lấy lại vóc dáng cũ, xuất hiện trở lại thì Nhã Hân rất vui vẻ, nhờ đó cô bé mới bắt đầu chịu đi du lịch chơi với Meow Meow.

Cũng không biết cô bé vì sao vui vẻ vì Nhiễm Nam trở về mà lại đi chơi với Meow Meow nữa, hai chuyện dường như chẳng liên quan nhau lắm.

Có thể là tâm trạng tốt nên mới nghe Meow Meow dụ dỗ mà đi ra ngoài du lịch khắp nơi thay vì quấn quít Nhiễm Nam như hồi cậu ta còn học ở trường cấp ba.
Về sau cô bé lại kết bạn với Hắc Vận.

Hắc Vận có thể biến hình, làm đủ trò khiến cô bé vui.

Thậm chí còn biến hình thành Huỳnh Ni, thành Meow Meow, thành Nhiễm Nam để chơi đùa với cô bé nên dần dần Nhã Hân ham vui bên cạnh Hắc Vận luôn.

Cứ như vậy Nhã Hân vui vẻ bên Hắc Vận và bạn đồng trang lứa là Tiểu Ly, em gái kết nghĩa của Khổ Ca, cùng tuổi với Nhã Hân.
Khổ Ca bận bịu với Tổ Chức Sát Thủ “Thích Thì Làm :)” nên không rảnh quan tâm với Tiểu Ly.

Cứ để cô bé đi chơi với Nhã Hân.

Tới bây giờ Nhã Hân, Tiểu Ly và Hắc Vận đã hợp thành bộ ba tinh quái trong Thời Không Giới rồi.
Hôm nay nghe mẹ Meow Meow kể chiến tích của lần biệt đội ra quân đầu tiên.

Nhã Hân hai mắt tỏa sáng liền nói với Meow Meow rằng “Mẹ Meow Meow.

Con cũng muốn làm siêu anh hùng, trừ gian diệt bạo.

Trừng trị hết mấy kẻ cướp kẹo của người khác, những kẻ ăn hiếp thú cưng.

Nhốt mấy kẻ trộm cắp vào tù.

Mẹ Meow Meow, mẹ cho con theo làm siêu anh hùng đi”
Nhã Hân không được cho ăn học đàng hoàng.

Nhiễm Nam không xứng với mong mỏi của mẹ cô bé trước khi chết.


Sau khi hắn học xong cấp ba thì bắt đầu ăn chơi hút chích xì ke ma túy.

Lúc đó hắn cũng bỏ mặt Nhã Hân cho Meow Meow và mọi người coi sóc, không có cho con bé đi học.

Từ đó Nhã Hân chỉ toàn là vui chơi bên cạnh mọi người, ít tiếp xúc với người ngoài và bạn bè đồng lứa.

Điều này làm cô bé trong tính cách có phần ngây thơ hồn nhiên hơn so với tuổi tác.

Chín tuổi hơn mà Nhã Hân vẫn như đứa bé năm sáu tuổi mà thôi.
Meow Meow cười tí tởn trả lời “Ha ha, con bây giờ cấp bậc gì rồi mà đòi ra làm siêu anh hùng hả?”
“Con cấp ba mươi rồi đó, mẹ Meow Meow thấy con mạnh chưa.

Con với Tiểu Ly và Hắc ca nhất định có thể giúp được rất nhiều đứa trẻ.

Mẹ cho con làm siêu anh hùng với nha, nha…” Nhã Hân vừa năn nỉ vừa lay bàn tay Meow Meow, ánh mắt to tròn long lanh.
“Ha ha.

Con đi hỏi ý anh Nhiễm Nam đi, mẹ không dám làm chủ cho con đâu à.

Mẹ sợ ảnh lắm” Meow Meow đá trách nhiệm sang cho Nhiễm Nam không chút chùng tay.

Trước đây cô hay dẫn Nhã Hân đi chơi, dù sao cũng không đáng ngại.

Còn bây giờ làm việc nghĩa chống kẻ xấu, cô cũng không thể ở mãi bên cạnh Nhã Hân được nên cảm thấy tốt hơn là để Nhiễm Nam quyết định.

Cô nàng cũng không muốn ngăn cản Nhã Hân.

Nhã Hân ngoan nhưng từ khi chơi chung với Hắc Vận thì có dấu hiệu hơi bướng rồi.

Ngăn cũng không thể ngăn cô bé mãi được.

Tốt nhất là để cô bé thỏa thích, cử người bảo vệ là được.
Nhiễm Nam bế Nhã Hân lên.

Véo má cô bé.

Cười nói “Nhã Hân lớn rồi nha, không thích nghe anh kể chuyện hoàng tử Ran Mori và công chúa Shinichi Kudo nữa mà muốn làm người hùng diệt trừ kẻ ác rồi.”
Nhã Hân đã hơn chính tuổi, đã lớn và hiểu chuyện rồi nhưng vẫn thích mọi người bế mình lên.

Được Nhiễm Nam bế, cô nhóc cười nấc “Hi hi.

Anh Nhiễm Nam cho tụi em đi làm siêu anh hùng với nha”
“Được rồi.

Để anh sắp xếp cho.

Nhưng mà bọn em phải nghe lời người lớn nha.

Không có được tự ý đi lung tung đó” Nhiễm Nam gật đầu.

Cậu chàng cũng muốn nhân dịp đi ra ngoài chứ tự tàn cũng ớn rồi.

Meow Meow cũng có nói trước với Nhiễm Nam, nên để cho cô bé tiếp xúc sớm với chiến đấu thì tốt hơn.
‘Có những lúc tu luyện trong Thời Không Giới không thể nhìn trộm theo dõi Nhã Hân được.

Có cách gì để mình có thể yên tâm về hành tung và an toàn của cô bé dù cách hai giới diện không nhỉ?’ Nhiễm Nam thầm nghĩ.
---[1]---
Thịch thịch thịch.

Tiếng bước chân đều đặn của ba người vang lên trên mặt đường đất.
Trời đã vào tối.

Trước mặt Nhã Hân, Tiểu Ly và một cô gái 16 tuổi rất đẹp là một con đường mòn heo hút vắng vẻ đi sâu vào bóng tối dường như dẫn người ta bước vào một cái miệng ma quái ở vùng rừng núi vắng vẻ.

Ngoại trừ ba đứa trẻ non tơ này không có thêm ai khác xung quanh.
Con đường đất trước mặt cả ba rất nhỏ, chỉ vừa một người đi ở giữa, hai bên là cỏ dại cùng cây cối, dây leo chằng chịt.

Cây cối hai bên đường như những chiếc răng ma quái chực chờ nhai nuốt những ai xấu số đi ngang qua.

Cành lá của chúng như những cánh tay bằng cây, đung đưa kỳ dị vẫy gọi nạn nhân đến với chúng mặc dù nơi đây gió không đủ lớn để xuyên tới từ bên ngoài.
Không khí cực kỳ u ám.

Nhã Hân run giọng, bắt lấy tay áo của Tiểu Ly rồi nói “Ly, Ly… Cậu nghĩ là có ma không?”
“Ma? Mình làm thịt ma luôn” Tiểu Ly rất can đảm.

Dù sao thì cô bé này cũng được đào tạo như sát thủ.


Là con của một lão sát thủ, lại có anh nuôi là Khổ Ca cũng là một sát thủ.

Tuy chưa giết ai bao giờ nhưng cô bé can đảm hơn Nhã Hân rất nhiều lần.
“Yên tâm.

Có mình ở đây.

Quỷ cũng đừng hòng làm gì được chúng ta.

Nhã Hân đừng sợ” Hắc Vận vỗ vai Nhã Hân, lời nói tiếp thêm sự can đảm cho cô bé.
Hắc Vận lần này biến hình thành một cô gái nhỏ nhắn 16 tuổi đi chung với Tiểu Ly và Nhã Hân, chính là hình dạng năm đó khi tham gia cuộc thi tuyển bạn gái chơi qua đường của Nhiễm Nam với mấy tên công tử sa đọa.

Chuyện này khiến Nhiễm Nam âm thầm đi theo sau ba người cảm thấy khó chịu, sắc mặt có phần nhăn nhó.
Nhã Hân vội đứng thẳng lưng lên, tằng hắng một tiếng, bước chân nhỏ nhắn bước từng bước khoan thai về trước.

Cô bé đánh loạn mắt nhìn quanh rừng nhưng mặt vẫn giả vờ can đảm, vừa nắm tay Tiểu Ly vừa bước vào khoảng tối trước mặt.

Ánh trăng khuyết mơ hồ len qua kẻ lá chiếu lên mặt cô bé một màu sắc trắng xám âm trầm.
“Ai… Ai nói mình sợ.

Đi, mình dẫn hai người đi bắt đám người xấu… Á”
Đang nói bỗng Nhã Hân hét lên kinh hoàng, mắt trợn tròn lên đầy sợ hãi.

Nơi này rất tối, chỉ có ánh trăng loe lói.

Cô bé vừa mới lấy can đảm bước đi vài bước liền thấy mé bên trái đường mòn, từ sau những bóng cây u tối có một thân hình dị dạng múa may.

Bởi vì đêm tối, rừng dày nên không thể nhìn rõ, chỉ biết nó là bóng đen của nửa thân trên một người dính chặt vào thân một cây to sần sù.

Hai cánh tay thẳng đuột của cái bóng vặn vẹo kỳ lạ, vừa vặn vẹo vừa run rẩy như người ta mắc bệnh giật kinh phong.
Ánh mắt bóng đen nọ như hai ngọn lửa ma trơi nho nhỏ, từ phía đó vang lên tiếng thở âm trầm.

Nhã Hân vừa nhìn thấy liền hốn vía lên mây.
“Á… Á… Á… Ma… Ma…” Nhã Hân ôm chặt cánh tay của Tiểu Ly bên cạnh.

Tiểu Ly cũng chỉ 9 tuổi hơn nhưng rất vững tâm.

Tư thế đề phòng, linh lực khởi động sẵn sáng chiến đấu.

Sự tình tuy quỷ dị nhưng cô bé chỉ thoáng ngạc nhiên mà thôi.
“Haiz…” Hắc Vận thở dài.

Mẹ nó, hết chuyện để làm rồi à.

Không ngờ lâu lâu gặp lại thì kẻ này càng không ra thể thống gì.

Nhăn vầng tráng xinh.

Hắc Vận vận khí hét lớn.
“Bớt bớt hù dọa trẻ con lại đi.”
“Hắc Vậnn.

Ta cảnhnh cáo mii không được có yý đồ xấu với Nhã Hân nếuu không thì đừng có trácch.

Lần trước khôông làm gì ngươi không có nghĩa là sau này không thểể đâu” Cái bóng quỷ dị âm u nói.

Từ từ lớn lên, tới gần ba người Nhã Hân.

Nó vẫn vặn vẹo kỳ quái hai tay hai chân, đầu rung lắc, cơ thể không yên.
“A… Anh Nhiễm Nam.

Anh định hù chết em hả? Nữa đêm chui vào rừng múa may vặn vẹo làm trò gì thế.

Đáng ghét hà” Nhã Hân vừa nghe tiếng liền nhận ra là ai.

Cô bé nổi sùng lên, nghĩ tới bản thân mình vừa rồi sợ ma mất hết mặt mũi trước bạn đồng trang lứa là Tiểu Ly nên tức lắm.

Đổ hết lý do là tại Nhiễm Nam.
“Ài.

Anh theoo saauu bảo vệ emm thôi.

Hù em làmm gì?” Nhiễm Nam bước ra khỏi hàng cây rừng, lên tiếng phân bua.
“Vậy chứ anh đang làm cái trò gì thế?” Nhã Hân chỉ tay vào Nhiễm Nam thắc mắc.


Tiểu Ly với Hắc Vận cũng tò mò muốn biết nên trố mắt ra nhìn cậu chàng.
“Luyện tập kỹỹ thuuật chiếnn đấuu chứ làmm gì.

Làm siêu anh hùnng không dễ như emm tưởng đâu.

Phải chămă chỉ luyện tậập mọi lúc mọi nơi thì thì mới bảo đảm đủ mạnh để đối phó bọn ọn xấu được” Nhiễm Nam vừa tập luyện rung động tần suất cao kết hợp Cơ Thể Ảo Ma vừa nói chuyện.

Cơ thể cậu ta rung rung nên tiếng nói cũng rung theo.

Tập luyện thứ này rất tốn sức, đến cả mệnh tu như hiện tại Nhiễm Nam cũng không thể không thở nặng nhọc hơn bình thường.
“Hứ.

Đáng ghét.

Hù em muốn rụng tim.

Anh không được ra tay nha.

Để bọn em làm siêu anh hùng.

Đêm nay, nhóm siêu nhơn, biệt đội Oách Xà Lách bọn em sẽ tỏa sáng.

Hi hi” Nhã Hân hất càm lên nói.

Bước chân cô bé can đảm hơn trước, bước đi một mạch vào con đường mòn.

Đôi tay vẫn nắm chặt tay Tiểu Ly kéo cô bé này đi theo mình.
Hắc Vận không nói tiếng nào, liếc mắt nhìn Nhiễm Nam một cái cũng đi theo sau Nhã Hân.

Nhiễm Nam cười cười lại biến mất vào màn đêm.

Cậu ta không sử dụng Ẩn Tinh Vật, cũng không đeo ruy băng, đó là hai cái biểu trưng của biệt đội siêu anh hùng Miu Miu.

Nhưng theo như suy nghĩ của bản thân Nhiễm Nam thì vẫn không tiện xuất hiện chung với Nhã Hân tránh kẻ có lòng nhìn ra quan hệ giữa Tà và cô bé.

Vì vậy Nhiễm Nam chỉ âm thầm đi theo chứ không đi cùng nhóm Oách Xà Lách.
Nhóm Nhã Hân đi sâu vào đêm tối.

Lúc này để đỡ sợ hơn, cô bé đã lấy ra Bao Tay Trữ Vật, bật chức năng phát sáng lên để chiếu sáng đường đi.

Phía sau nhóm, trong rừng cây u tối có bốn cái bóng đen đi theo xa xa không rời.

Một trong số đó đang vặn vẹo, giật giật, đầu lắc, hông đẩy, như con rối trong phim ma khiến người yếu bóng vía nhìn thấy liền xám hồn.
Theo điều tra của Cục Phòng Vệ thì trong khu rừng này ẩn dấu một nhóm bắt cóc trẻ em để buôn bán.

Tin tức này vừa mới điều tra ra, gặp ngay dịp Nhã Hân muốn làm anh hùng nên Nhiễm Nam liền dùng nó để cho cô bé thỏa mãn.
Trong đám bắt cóc trẻ em này.

Theo Cục Phòng Vệ quan sát biết được thì chưa từng thấy có kẻ nào là dị nhân cao cấp cả.

Kẻ mạnh nhất, cũng là tên cầm đầu chỉ là một tên dị nhân hạ cấp mà thôi, chỉ mạnh hơn Tam Long khi xưa vài lần, rất thích hợp để Nhã Hân đối chiến.

Tuy vậy, cô bé không có kinh nghiệm chiến đấu gì nên vẫn rất nguy hiểm.

Có Hắc Vận bên cạnh cũng bảo đảm hơn chút nếu không Nhiễm Nam đã không chấp nhận để Nhã Hân đi với Hắc Vận như vậy.

Bình thường nếu cậu ta không biết thì thôi chứ nếu đã thấy Nhã Hân đi với Hắc Vận thì nhất định sẽ ngăn cản.
Theo đường mòn đi sâu vào trong rừng núi.

Đi được khoảng hai cây số thì đường mòn đứt đoạn.

Tiếp theo sau phải băng đá lội mương, không còn con đường lành để đi nữa.

Hắc Vận trong bộ dáng cô gái 16 tuổi liền hai tay chụp lấy vai của Tiểu Ly và Nhã Hân, mang theo hai cô bé tà tà bay trong rừng đêm.

Cứ như vậy, trong rừng rậm thi thoảng lại có chim bay tán loạn, tiếng chim thi thoảng cùng hét quang quác lên đồng loạt.

8 cái bóng đen âm thầm di chuyển trong đêm, ngày càng tiếp cận hang ổ bọn bắt cóc.
Nói là hang ổ quả thật không sai.

Đúng là một cái hang đá bị người đào ra.

Hang khá sâu, miệng hang ẩn đằng sau một khối đá khổng lồ đầy rêu.

Trong hang đặt đầy đèn dầu và nến.

Những ngọn lửa âm ỉ nho nhỏ soi rọi từng khuôn mặt tều tụy của hơn 20 đứa trẻ con 5 đến 10 tuổi bị trói ngồi quanh thành động đá.

Ngoài miệng hang, cạnh tảng đá to có nhiều cây cối, có mấy chiếc võng mắc ngang giữa các cây.

Cỏ dại dưới đất um tùm bóc lên mùi thảo mộc.

Trên các võng có vài tên nam nhân nằm trên đó, kẻ nào cũng im lặng nhìn quanh cảnh giác.

Gần đây nghe nói Cục Phòng Vệ đang theo dõi chúng nên phải cẩn thận cảnh giới.

Có chút báo động là phải chuồn đi ngay.
Trong hang động ngoài các cô cậu nhóc bị trói thì còn có một tấm đệm dày êm ái, laptop cùng một hộp thuốc lá toàn in chữ Thái.


Tên trùm cầm đầu nhóm tội phạm này, cũng là dị nhân có biệt danh Hắc Anh.

Hắn đang ngồi đó âm trầm hút thuốc.
“Xem ra không thể tự lập được nữa.

Chuyến hàng lần này xem như lấy lòng Ma Cẩu vậy, thử xem có thể gia nhập vào tổ chức tội phạm xuyên quốc gia của hắn được không.

Nếu được mình cũng chuyển sang nước khác hoạt động luôn, không làm ăn ở Việt Nam nữa, tới nước Cam bên cạnh, ở đó không có dị cảnh, dễ thở hơn nhiều.

Chỉ là đám này có nhiều thủ lĩnh trung cấp, chỉ sợ mình vào đó sẽ không được xem trọng.

Nhưng như vậy cũng đỡ hơn là mình bị Cục Phòng Vệ đáng ghét của Quách Gia bắt được.”
Khuôn mặt giống trẻ em mới đẻ nhưng thân hình Hắc Anh thì to con vạm vỡ.

Miệng bập bẹ điếu thuốc trong thật quái dị.

Mượn khói thuốc làm tỉnh táo luồng suy nghĩ.

Hắn âm thầm quyết định ‘Phải đi sớm, nếu không chỉ sợ Cục Phòng Vệ sẽ mò tới đây mất.

Ngày mai liền đem tụi bây tặng cho Ma Cẩu, hắn muốn bán, muốn ấu dâm hay làm gì thì xem số phận bọn mày đi’
Hắc Anh lấp lóe ánh mắt luôn lạnh lẽo của mình nhìn lướt qua các cô cậu nhóc.

Trong đầu lập lòe một ý định xấu xa ‘Dù sao cũng là hàng tặng, ở đây có 20 đứa, tặng 10 hay 15 đứa chắc cũng đủ rồi.

Lựa ra mấy đứa nhóc gái cho mình và đàn em bên ngoài thử trò ấu dâm một lần cho biết xem sao.

Mấy tên đại gia biến thái không phải vẫn thích trò này lắm sao? Thử một lần xem có gì thú vị mà đám đó lại thích làm như vậy’
Nghĩ liền làm.

Hắc Anh với khuôn mặt trẻ em mới đẻ khoảng nữa tháng liền đứng bật dậy làm vài cô cậu nhóc đang lim dim ngủ liền giật mình tỉnh dậy.

Cả đám sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Hắc Anh bị ánh nến và đèn dầu chiếu rọi.

Khuôn mặt hắn lúc này đây nhìn xấu xa độc ác vô cùng.
Nhóm Nhã Hân đến cách hang ổ Hắc Anh ngày càng gần.

Chỉ cần băng qua một cái dốc cao, bay thêm một vài cây số nữa là đến.

Do là rừng rậm.

Hắc Vận vì để Nhã Hân và Tiểu Ly tăng mạnh cảm xúc, để hắn có thể hấp thu năng lượng cảm xúc vào Vạn Dục Môn được nhiều hơn nên hắn không mang hai đứa bay lên cao khỏi ngọn cây di chuyển cho nhanh mà len lỏi trong rừng cây.

Tốc độ đi tới cũng vì vậy mà chậm rất nhiều.

Dự tính cũng năm mười phút nữa mới đến nơi được.
Ngay lúc này, ở hang động đám tội phạm Hắc Anh, năm cô bé xinh trắng đáng yêu, khuôn mặt thơ dại lắm lem khóc ầm lên, bị Hắc Anh và bốn tên tội phạm khác lôi kéo vào giữa hang, chúng trải thêm mấy cái võng dù ra đất, đẩy ngã năm đứa nhóc tội nghiệp.

Một đám cười khả ố vây quanh.
“Đại ca.

Chơi thiệt hả? Như vậy sẽ khó bán lắm a.

Im miệng” Một tên túm lấy tay một cô bé, tát một cái khiến cô nhóc đang khóc cũng phải nín bặt, miệng có máu chảy, răng rơi ra một chiếc.

Tay hắn vừa nắm lấy chiếc áo đầm hồng của cô bé kéo mạnh một cái, vải vóc rách toạt.

Cái áo biến thành hai mảnh vãi rời ra.

Mắt hắn sáng lên rồi quay sang hỏi Hắc Anh.
“Ừ.

Chơi đi cho biết thử cảm giác.

Mớ hàng này tao không định bán mà muốn đem tặng bang Sọ Lóc của Ma Cẩu bên kia biên giới.

Chơi vài đứa rồi vứt xác lại cũng được.

Mấy đứa còn lại thì đem tặng.” Hắc Anh lạnh lùng nói.

Điếu thuốc trên môi hắn rung theo khi hắn nói chuyện, tàn thuốc nóng đỏ liền rơi vào mặt một cô bé xinh xắn khác cũng đang khóc lóc trước mặt hắn.

Gã vừa trả lời đàn em vừa trừng mắt lên nhìn dọa khiến cô bé sợ hãi vội nín khóc.

Tay gã bắt đầu lột quần áo của cô bé ra.

Quay sang phía khác, gã nói sang sảng “ba thăng bây cũng chơi đi.

Hôm nay đứa nào không kìm được xuất trước vào trong thì đứa đó thua một chầu nhậu.

Ha ha ha”
Lúc này, gió bên ngoài hơi mạnh.

Đêm tối có hàn phong làm lòng người lạnh lẽo.

Năm cặp mắt háo hức đối diện năm cặp mắt khủng hoảng đầy nước mắt.

Một đôi mắt nhìn thấu sự xấu xa của một phần nhân loại.

Bình Luận (0)
Comment