Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 11

"Xin hỏi chị đã đọc được weibo của Mỗ mỗ quân? Trong đó nói đều là thật sao?"

"Mấy hôm nay đề tài thảo luận về chị đều đứng đầu bảng, xin hãy phát biểu một chút tâm trạng hiện giờ?"

"Mỗ mỗ quân nói chị phát hành bốn Album nhưng ngay cả một liveshow cá nhân cũng không có, là vì chất giọng của chị quá kém, không dám hát live, có phải như vậy không?"

"Có thể tiết lộ một chút quan hệ thân mật của chị với công ty đĩa nhạc không?"

"Mỗ mỗ quân viết weibo vạch trần chị, có phải hai người có tư thù cá nhân gì không?"

"Chị có gì muốn nói với Mỗ mỗ quân không?"

"Weibo này nhấc lên sóng to gió lớn trên mạng như vậy lại không thấy fan của chị ra mặt bảo vệ, chị có cảm thấy họ đã thất vọng về mình không?"

Thủy Nhạc đột nhiên dừng chân, lấy tay đẩy cái microphone sắp đụng vào mũi mình ra, bắt đầu tìm người vừa đưa ra vấn đề kia, vị phóng viên đó giác ngộ rất cao lặp lại câu hỏi một lần, Thủy Nhạc nhìn vào ánh mắt người kia hỏi: "Cô cảm thấy như thế nào là bảo vệ?"

Vị nữ phóng viên kia nhất thời không trả lời được, Thủy Nhạc cũng không dự định tự hỏi tự trả lời, chỉ là bảo Y Ân, đừng chen lấn, cứ thế này là được rồi. Y Ân còn chưa tỏ vẻ gì, các phóng viên trái lại lập tức hiểu ngầm, biết liên tục đuổi theo Thủy Nhạc vài ngày rốt cuộc thu được thành quả.

Một phóng viên mạng cướp lấy tiên cơ: "Nhất định chị đã đọc đươc weibo của Mỗ mỗ quân phải không? Có thể phát biểu một chút cảm nhận về phát ngôn này không?"

"Tôi đã xem, có thể nói."

... Vậy chị nói đi a! Một phóng viên tuần san giải trí thử hỏi: "Vậy cảm nhận của chị là?"

"Tôi cảm thấy, tác giả hành văn rất tốt. Ngôn từ ngắn gọn xúc tích, quan điểm rõ ràng, dùng từ sắc bén nhưng không cay nghiệt, ngữ khí sắc sảo nhưng không điêu ngoa, còn có chút khiếu hài hước, cá nhân tôi thực thích." Các phóng viên đều sợ ngây người, vẻ mặt cùng biểu hiện của Thủy Nhạc một chút cũng không giống đang châm chọc hoặc nói đùa: "Nhưng mà nội dung... tôi chỉ có thể nói rất phong phú. Nếu nhìn từ góc độ tiểu thuyết, tình tiết có trầm có bổng, cố sự khúc chiết ly kỳ, hẳn là một tác phẩm đồng nhân giá không huyền huyễn xuất sắc khó có được." Phóng viên và ký giả đều nhịn không được cười ra tiếng.

Mỗ phóng viên bình luận âm nhạc xác nhận: "Ý của chị là những chuyện trong weibo kia đều là bịa đặt sao?"

"Cũng không phải tất cả, có một là thật." Thủy Nhạc vừa dứt lời, ánh mắt các phóng viên liền sáng lên. Y Ân khiếp đảm ra một thân mồ hôi lạnh, gia hỏa này, lại muốn làm gì?!

"Đến bây giờ tôi vẫn chưa từng tổ chức một liveshow cá nhân nào, quả thật là vì không dám." Lời vừa ra, lập tức khống chế toàn trường. "Tôi cảm thấy mình tạm thời còn chưa có tư cách hát live một mình. Một liveshow trình diễn phải kéo dài mấy giờ, trước không nói tôi có thể hát hay không, tôi đã vốn không múa, lại không đủ nhiệt tình, cũng không có tài nghệ gì khác để biểu diễn, chỉ biết nhắm mắt lại hát tình ca, tôi sợ người nghe sẽ ngủ gật... Hoặc là nói, tôi không hy vọng fan của mình tốn mấy trăm ngàn mua vé vào cửa đến hiện trường, nghe được lại là những thứ mà họ nằm nhà cũng có thể nghe trên CD. Tôi hy vọng," Nói đến đây Thủy Nhạc dừng lại, cúi đầu trầm tư vài giây, lúc ngẩng đầu lên trong mắt tràn ngập khát khao: "Nếu có một ngày tôi có thể mở một liveshow cá nhân, tôi có thể hát được nhiều thể loại âm nhạc khác nhau, tôi có thể đàn Guitar của mình, thậm chí mời một dàn nhạc, nói không chừng còn có thể nhảy một hai bài, mời một vài người bạn tốt... Tóm lại, khiến mỗi một người hâm mộ đến đó đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công." Nói xong lời cuối cùng Thủy Nhạc ngượng ngùng cười, các phóng viên lại là lần đầu tiên nhìn thấy một Thủy Nhạc cảm tính như vậy, có chút rung động với những gì cô vừa chia sẽ, bầu không khí lập tức hài hòa hơn.

Kế tiếp Thủy Nhạc hiếm thấy phi thường kiên nhẫn trả lời một ít "vấn đề cũ" có giá trị, cuối cùng, lần bao vây thăm hỏi này có thể nói là viên mãn chấm dứt. Phóng viên các nhà đều vô cùng hài lòng, bắt đầu sốt sắng về nhà viết bản thảo, vì thế mọi người đều hiểu ngầm với nhau, phân ra nhường đường. Thủy Nhạc và Y Ân rốt cuộc có thể xông ra vòng vây, lúc này đột nhiên có một thanh âm vội vàng vang lên: "Thủy Nhạc đại nhân! Cuối cùng có thể hỏi ngài một vấn đề thực sự nghiêm túc không?"

"Những gì bọn họ hỏi tôi vừa rồi đều là nói đùa sao?!" Thủy Nhạc đại nhân? Cái xưng hô này vừa nghe liền biết là Khả Nhạc, vì thế Thủy Nhạc xoay người, ra vẻ ngạc nhiên.

Anh chàng kia vừa nhìn liền biết là người mới, nghe mọi người cười vang có chút bối rối không biết làm sao gãi gãi lỗ tai, Thủy Nhạc đành phải mở miệng nói: "Anh muốn hỏi gì?"

"A, em là muốn hỏi, cho tới nay đối mặt với một ít nghi ngờ thậm chí lời nói ác ý, chị đều không quá để ý, nhưng sự kiện weibo lần này, vừa rồi chị còn khen tác giả hành văn tốt, xin hỏi chị thật không thèm để ý sao? Chị làm như thế nào được?"

"Nói thế nào đây, nếu trên thế giới này có mười người, anh là một trong số đó, như vậy còn lại chín người, có một thích anh, có một hận anh, có một lại có chút thích anh, có một không thể nào thích anh, còn có một đối với anh không có cảm giác gì, còn lại, còn lại bao nhiêu nhỉ?"

"Bốn!" Có người còn thực sự đếm giúp cô...

"Cảm ơn, còn lại bốn người, hoàn toàn không biết anh là ai. Đây chính là nhân tế. Không có lý do gì mà tất cả mọi người trên thế giới đều thích anh. Cho nên, nếu là phê bình chân chính, tôi sẽ dụng tâm tiếp nhận, còn nếu thuần túy chỉ là công kích ác ý.... lời đồn không qua người trí giả*."

Lời đồn không qua người trí gải (流言止于智者) nghĩa là lời nói không có căn cứ mà truyền tới tai người có đầu óc suy xét thì sẽ không thể lưu truyền tiếp nữa, ý là lời đồn không qua nổi suy nghĩ, phân tích. (cre: zhidao.baidu)

Trong đám người không biết ai cảm thán một câu: "Quả là thần tượng thế nào sẽ có fan thế ấy! Sự kiện lần này trên weibo giá tộc Khả Nhạc biểu hiện phi thường lý trí. Thủy Nhạc có thể đăng một bức ảnh tự chụp thưởng cho họ không?"

"Cảm ơn. Tự chụp hẳn là không cần. Câu vừa rồi của anh, đã đủ họ đắc ý vênh váo vài ngày."

Xe rời khỏi tầm mắt mọi người, Thủy Nhạc lập tức ngồi phịch ở ghế sau, xem ra sách lược lần này của Y Khả Nhi là làm tiêu hao thể lực của nàng. "Em sớm nên thẳng thắng với mấy gia hỏa này một lần, thật phí công né tránh nhiều ngày như vậy..."

Y Ân không cho là đúng: "Nếu ngay từ đầu em đã ngoan ngoãn như vậy, ngược lại bọn họ sẽ không ăn quả lừa này*." Nói xong liền nhìn qua kính liếc Thủy Nhạc một cái: "Nói thật, Y Khả Nhi kia dám nhân lúc anh không chú ý ngán chân em một cái cuối cùng đều không thành công. Lần này ra tay trực tiếp như vậy, phỏng chừng là bị em chọc tức đến nóng đầu rồi? Sách, hôm nay lại đưa tin này ra ngoài không phải cô ta sẽ giận đến chết sao?"

(Nguyên văn "不吃这一套": bất cật giá nhất sáo: ăn quả lừa này (Cre: Athars))

Thủy Nhạc nói lời thấm thía: "Y Ân, nói thế nào cô ấy cũng là em gái anh, sao anh có thể..."

Y Ân trầm giọng cắt lời: "Thủy ~ Nhạc ~ Nhạc ~"

"Chính là lần trước, cùng đạo diễn đến quán cafe trùng hợp gặp cô ấy, sau đó cô ấy muốn tiếp xúc thân mật với đạo diễn bị đạo diễn khéo léo từ chối cho nên giận chó đánh mèo, đánh lên em!"

"Chỉ như vậy?"

"Ân ~ "

"Vậy hẳn là do Lam Băng chọn em đóng phim của cô ấy. Nghe nói lúc trước người của Y gia có đến tìm Lam Băng sắp xếp một vai cho Y Khả Nhi, bị một câu cự tuyệt. Cho nên vị đạo diễn kia của em, không phải dạng vừa đâu ~"

Không biết vì sao, trình độ chán ghét của Y Ân với Y khả Nhi còn nghiêm trọng hơn cả Thủy Nhạc, nhất là những chuyện liên quan đến Thủy Nhạc, quả thật không biết nể mặt là gì. Thủy Nhạc còn nhớ lúc đó Y Khả Nhi vừa bước vào giới giải trí chỉ đích danh Y Ân muốn anh làm người đại diện cho mình, ngay từ đầu Y Ân còn rất khách khí, lấy lý do không thể đồng thời chiếu cố hai người mà từ chối, kết quả Y Khả Nhi chỉ vào Thủy Nhạc hỏi anh: "Em và cô ta rốt cuộc ai mới là em ruột của anh?" Nụ cười lạnh lúc ấy của Y Ân, chậc chậc, từ đó về sau Y Khả Nhi không bao giờ dám kêu anh một tiếng "Y Ân ca ca" nữa...

Cho nên, nên nói thế nào đây, Thủy Nhạc nghĩ, chính mình đối với Y Khả Nhi, quả thực là một tồn tại chói mắt, cho nên cô ấy luôn nghĩ ra các biện pháp ngây thơ đến làm khó mình, mà càng là như thế, Y Ân lại càng bảo vệ mình, sau đó cứ tuần hoàn như thế.

Kỳ thật Thủy Nhạc đã sớm quen với việc Y Khả Nhi cố tình gây sự, cho nên ngay cả phản ứng cũng lười đáp lại. Mà Y Khả Nhi vì mặt mũi lão gia cũng không dám làm gì quá phận, lần này phỏng chừng là bị Lam Băng chọc đến nổi điên. Ai, quả nhiên là hồng nhan họa thủy a! Thủy Nhạc trịnh trọng âm thầm cảm khái.

Mà giờ phút này, vị đạo diễn họa thủy không đơn giản nào đó lại vô cùng bất đắc dĩ chỉ biết để mặc cho trợ lý và toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc của mình lướt weibo, vừa tức giận bất bình vừa ngang nhiên chửi bậy.

"Người này có bệnh a! Người ta xinh đẹp thì không thể hát hay sao! Mắt tốt mà lỗ tai bị điếc?!"

"Bình luận ngu như vậy cũng có người like, má!"

"Đây là Khả Nhạc hay là anti a?! Đã nói nhịn xuống không nói hắn chạy tới trang đầu la hét gì? Mẹ nó dập liền đi!"

"Diệp tử, bình tĩnh! Có vài tiểu Khả Nhạc không hiểu chuyện, ca đi khuyên nhủ!"

"Đạo diễn! Không phải nói im lặng hai ngày tin này sẽ bớt nóng sau? Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi mấy người này còn ồn ào gì nữa vậy?! Hu hu hu ~ Nhạc Nhạc nhà em..."

Trường hợp thế này đã diễn ra liên tục ba ngày, kể từ khi weibo "Vạch trần lịch sử nổi tiếng của ca sĩ Thủy Nhạc" công khai. Lam Băng đương nhiên cũng đọc được, nội dung bên trong, người trong nghề nhìn liền biết tin giả, nhưng loại thủ đoạn này vốn là để lừa gạt người ngoài nghề cùng người qua đường, tác giả cũng thật am hiểu thủ pháp châm ngồi thổi gió, kết quả có thể biết.

Ngay từ đầu Diệp Hiểu Đồng đã tức giận đến hộc máu, tỏ vẻ sẽ tìm Mỗ mỗ quân đánh nhừ đòn, nhưng một câu của Lam Băng "Nhạc Nhạc nhà em còn chưa lên tiếng em gấp cái gì" mới để cho cô ấy bình tĩnh lại. Sau đó thật cẩn thận gửi tin nhắn cho thần tượng nhà mình, thu được một câu "Không có việc gì, không cần phải xem vào" liền hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách mở ra hình thức chiến đấu không bạo lực.

Trong chuyện này, cơ bản Lam Băng chỉ khoanh tay đứng nhì. Cho dù trước đó một ngày nàng mượn cớ thông báo lịch trình thay vì liên lạc Y Ân lại gọi cho Thủy Nhạc, cũng chưa từng nhắc đến chuyện. Nàng quá rõ những chuyện thế này cuối cùng sẽ kết thúc ra sao. Không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất, Thủy Nhạc luôn là như thế, Y Ân cũng tuyệt không phải đèn cạn dầu.

Nhưng Lam Băng lại không ngờ, nhân viên của nàng thế nhưng cũng lòng đầy căm phẫn. Đối với một người nghệ sĩ mà nói, tiếng hoan hô vinh quang trước khán đài, cũng không đáng quý bằng những cái vỗ tay sau sân khấu. Có được tiếng hoan hô trước khán đài, có lẽ chỉ là nhất thời, nhưng giành được những cái vỗ tay sau sân khấu, mới có thể chân chính trở thành người thắng.

Lam băng vạn phần chờ mong.

Trong phòng không khí áp lực, không gian im lặng chỉ có anh thanh phát ra từ TV đang phát sóng một đoạn phỏng vấn nhanh. Y khả Nhi âm trầm xem chăm chú, cuối cùng nữ MC còn nói một câu "Thủy Nhạc đại nhân cầu nhận lấy một tấm lòng ngưỡng mộ của nữ tử", vừa dứt lời, điều khiển từ xa liền bay tới. Tô Nhu đứng dậy, đi qua tắt TV, lạnh lùng nhìn cô ấy.

"Chị không biết giữa em và Thủy Nhạc có chuyện gì, việc riêng của Y đại tiểu thư em chị không dám hỏi, nhưng nếu còn muốn tiếp tục đóng vai nữ chính phim truyền hình, những chuyện liên quan đến vòng luẩn quẩn này em vẫn nên thương lượng với người đại diện là chị, như vậy cũng sẽ không làm ra loại chuyện...." Chuyện ngu xuẩn này!

Rõ ràng Tô Nhu bị tức không nhẹ. Thủ đoạn cấp thấp như vậy, mệt vị tiểu thư này có thể nghĩ ra được! Bằng vào thế lực của Y gia, nếu có thể đào ra một chút chuyện gì giống như sự thật, lại thêm mắm dặm muối một phen, cũng coi như là tạm tin được, giờ thì tốt rồi, đều là hư cấu! Người sáng suốt vừa nhìn liền biết nói bừa, bêu xấu rõ ràng như vậy, thật là làm trò cười cho người trong nghề! Trong giới giải trí này, thế lực nào không có, chỉ cần tra một chút liền biết là chuyện tốt do ai làm, người đại diện như cô sau này biết để mặt mũi vào đâu?

Y Khả Nhi không nói gì, hiển nhiên đã bị sự thật làm đá kê chân cho người mình ghét đả kích không nhẹ, không khiến Thủy Nhạc thân bại danh liệt thì thôi đi, ngược lại còn làm cho cô ấy nhân khí tăng vọt! Y Khả Nhi giận đến mức không biết làm sao, hét lên một tiếng liền chạy về phòng "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Lúc này Tô Nhu cũng mặc kệ cô ta, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, trời biết Thủy Nhạc làm sao lại chọc đến Y Khả Nhi, vị tiểu thư không để người yên lòng này.

Thủy Nhạc vốn tưởng rằng Y Khả Nhi còn có hành động tiếp theo, dù sao, chuyện cũng đã phát triển đến nước này, cho dù người nào khởi xướng cũng không cam lòng đi. Kết quả Y Ân dùng vẻ mặt thông cảm nhìn cô: "Nhạc Nhạc em ngốc thành như vậy anh sẽ nghi ngờ em là đang lén lút anh trộm yêu đương."

"..."

"Tuy là lão gia không hỏi đến chuyện của chúng ta, nhưng em thật sự cho là ông không biết gì cả sao? Dù ông không muốn Y Khả Nhi xấu hổ, nhưng cũng sẽ không để mặc em bị nó khi dễ a. Cả Y gia này ông là người hiểu em nhất, em cũng không phải không biết..."

"Không hiểu vì sao câu cuối cùng em nghe ra một loại tâm trạng không biết nên hình dung thế nào."

"Em đi ra đi! Tóm lại chúng ta sẽ được thanh tĩnh một thời gian. Em rảnh rỗi như vậy không bằng phát weibo đi? Weibo gần đây nhất của em đã sắp chứa không hết bình luận!"

"Em ra ngoài rồi, không nghe gì nữa ~ "
Bình Luận (0)
Comment