Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 15

"Những chuyện trước khi đến Y gia không thể tra được sao?"

"Hẳn là có người cố tình giấu đi, anh cần chút thời gian, nhưng mà có thể xác định Thủy Nhạc và Y gia không có quan hệ huyết thống. Nếu em cần chi tiết..."

"Không cần, những chuyện trước đây cũng không cần tra nữa, cứ vậy đi."

"Không phải đâu, cứ như vậy?"

"Không thì sao?"

"Không phải đâu, những tin tức em vừa nghe này, tùy tiện tìm một người cũng có thể tra ra a! Làm gì còn cố ý tìm anh? Đây không phải sỉ nhục tài năng của anh sao?"

"Tài năng của anh còn chưa đạt đến trình độ em muốn sỉ nhục."

"..."

"Bởi vì anh tương đối đáng tin, chuyện này em không hy vọng bất kỳ kẻ nào biết được."

"Được rồi, miễn cưỡng cho là vậy đi."

"Được rồi, anh có thể đi."

"Nha! Đây hình như là địa bàn của anh mà? Em... không thể nào, thật sự là vô tình nhặt được bí kíp a!"

"Chuyện gì?"

"Đó không phải Thủy Nhạc sao? Thế nhưng tự mình chạy đến địa bàn của anh, tự chui đầu vô lưới a!"

Nháy mắt Lam Băng thu hồi vẻ mặt không quan tâm, giương mắt nhìn về hướng người nào đó vừa chỉ. Thủy Nhạc đang từ cửa hội sở đi vào, sau đó đứng trước bàn tiếp tân dò hỏi gì đó, biểu tình đạm mạc xa cách, cự người ngàn dặm, so với vẻ lãnh đạm trước mặt truyền thông, càng nhiều hơn vài phần u sầu. Đây không phải Thủy Nhạc mà nàng biết. Lam Băng lập tức nhíu mày, có điểm đau lòng, có điểm lo sợ, nghi hoặc, bất an.

"Cô ấy đang dò hỏi phòng giữa số 3." Người nào đó thần bí hề hề đột nhiên nói: "Em có biết vị khách hiện tại trong phòng số 3 là ai không?"

Lam băng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

"... Giang Nam C thành đại công tử Văn Nhân gia, Văn Nhân Khiêm." Người nào đó khoe khoang bất thành, không cam lòng đứng đắn nói: "Thủy Nhạc này a, còn tưởng vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy chỉ dùng đối phó người trong giới giải trí các em, không ngờ là có khí thế thật a. Bình tĩnh như vậy, gặp nhà Văn Nhân cũng thắng thế rồi ~"

Lam Băng nhìn Thủy Nhạc đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, mới quay đầu nhìn người nào đó, sâu xa nói: "Anh như vậy, có tính là tiết lộ thông tin khách hàng không?"

Anh như vậy còn không phải vì em sao?! Người nào đó nghẹn họng.

Thủy Nhạc đứng ngoài cửa gõ nhẹ ba cái, rất nhanh, cửa phòng từ bên trong mở ra. Bên trong đứng một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, hơi gật đầu, cười nói: "Thủy Nhạc, con đến rồi, vào đi."

Văn Nhân Khiêm, người cũng như tên, khiêm tốn, ôn hòa, không hổ là đại thế gia dòng dõi thư hương, mặc dù đã qua tứ tuần vẫn nhanh nhẹn phong độ.

"Văn Nhân tiên sinh, chào ngài." Trong trí nhớ của Thủy Nhạc mẹ cô cũng là như thế này, tao nhã, cẩn trọng, dù trong lúc khốn cùng nhất, cũng không quên ngồi trước cửa sổ cầm tập thơ trong tay đọc. Đáng tiếc cảnh tượng tốt đẹp như vậy cũng đã từ từ phai nhạt theo thời gian.

"Thủy Nhạc, trước đây trên TV cậu đã thấy con, ha ha ~ Nhưng mà gương mặt của con không quá giống mẹ con, thế nên cậu không nhận ra."

"Phải không, có lẽ gương mặt cháu tương đối giống cha, nhưng mà hẳn là ngài đã sớm quên gương mặt của cha cháu là như thế nào." Ngay cả cô cũng mau quên, với cô ấn tượng về cha sâu sắc nhất chính là những bức tranh sơn dầu hình thù kỳ quái cùng với hỗn hợp màu sắc ám trầm. Thỉnh thoảng ông ấy sẽ ôm cô chơi đùa, lúc tâm trạng tốt nhớ được mình còn có một gia đình, sẽ dùng chòm râu lởm chởm của ông ấy cọ xát gương mặt non nớt của cô, làm cho cô cười thét chói tai.

Văn Nhân Khiêm thở dài một hơi, giọng điệu tự trách: "Thủy Nhạc, xin lỗi, lâu như vậy mới tìm thấy con, mấy năm nay, làm khó con."

"Văn Nhân tiên sinh nói đùa, mấy năm nay cháu cũng không khó khăn gì, Y gia đối với cháu rất tốt. Khó khăn chính là những năm đó, nhưng Văn Nhân gia cũng không nợ cháu, Văn Nhân tiên sinh cần gì phải xin lỗi chứ?" Thủy Nhạc nói như vậy cũng không phải châm chọc gì, Văn Nhân gia quả thật không mắc nợ cô. Sự thờ ơ của cha cùng với những lần bạo lực, người mẹ từ ban đầu dịu dàng dần trở nên điên cuồng. Cô bị bắt sinh tồn, trưởng thành, trầm mặc. Bi kịch gia đình như vậy, nói thực ra, cũng bình thường như chuyện sống chết, chỉ là vận khí cô không tốt. Người Văn Nhân gia mắc nợ chính là mẹ cô.

Văn Nhân Khiêm nghe Thủy Nhạc một câu Văn Nhân tiên sinh hai câu Văn Nhân tiên sinh, trong lòng chua chát: "Con không cần gọi cậu như vậy, cậu là cậu của con, con là cháu gái nhà Văn Nhân, nếu con nguyện ý, có thể như mẹ mình lấy họ Văn Nhân."

Cháu gái nhà Văn Nhân, a. Thủy Nhạc bình tĩnh nhìn ông ấy, không nói một lời, mãi đến khi ông ấy muốn buông tay thở dài một hơi, mói nói: "Văn Nhân tiên sinh, Y lão gia nuôi cháu mười năm, chăm lo hết mình, cháu còn chưa lấy họ Y, huống hồ là Văn Nhân."

"Sao có thể giống nhau? Trên người con chảy một nửa dòng máu nhà Văn Nhân!"

Thủy Nhạc như là bị chạm đến nghịch lân, đột nhiên trầm mặc, từng câu từng chữ mà nói: "Huyết thống thứ này, cháu chỉ nhận người mẹ mang thai chín tháng mười ngày."

Văn Nhân Khiêm kinh ngạc nhìn cô. Những lời này không phải Thủy Nhạc tức giận nói ra, mà cô ấy thậm chí không thèm phẫn nộ, vô cùng lý trí nói ra những lời đại nghịch bất đạo này! "Cho nên cháu vẫn còn trách Văn Nhân gia."

"Cháu không nên sao?"

"Không, cháu hẳn là. Năm đó mẹ cháu phạm vào một việc sai lầm, ông ngoại vì danh dự gia tộc mà xử lý quá mức tuyệt tình, tạo thành bị kịch. Hiện giờ ông ấy hối hận không kịp, mẹ của cháu đã... không còn, chỉ có thể tìm mọi cách bồi thường, Văn Nhân gia nợ mẹ con các con quá nhiều."

"Bà ấy phạm phải sai lầm gì? Yêu một người đàn ông các người cảm thấy không nên yêu?"

"Chẳng lẽ đây không phải sai lầm? Cháu phải hiểu cho tấm lòng người làm cha mẹ, tên đàn ông này không những không có tiền đồ gia cảnh cũng không phù hợp, mẹ cháu theo hắn ta nhất định chịu hết đau khổ, hắn tuyệt đối không đối xử tử tế với mẹ con!"

"Đúng vậy, cho nên các người làm cho bà ấy phải cùng một người đàn ông như vậy lưu lạc thiên nhai. Quả nhiên bà ấy như các người nói nhận hết đau khổ, không phải các người nên mừng thầm sao, kết cục đúng như các người mong muốn rồi, không phải sao?" Có một lần mẹ cô đột ngột tỉnh táo từ cơn cuồng dại, hướng ánh mắt trống rỗng về nơi nào đó thì thào tự nói: "Ba mẹ, là Tĩnh nhi sai rồi, Tĩnh nhi không nên cãi lời mọi người...". Đoạn ký ức này vô cùng rõ ràng, bởi vì đó là lần đầu tiên Thủy Nhạc nghe mẹ mình nhắc đến một ngôi nhà khác của bà, lúc ấy vẻ mặt bà mang theo hối hận cùng chờ mong mà ngay cả cô cũng chưa từng thấy, tựa hồ thật sự sẽ có người đến tha thứ cho bà.

Rất nhiều lần sau đó, Thủy Nhạc nhịn không được hỏi bà, mẹ, mẹ của người sẽ đến cứu người thật sao? Bà ấy lại như trở về hiện thực, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng bất lực nói "Họ nói không có đứa con như mẹ..." Nghĩ đến đây, Thủy Nhạc đau lòng tột đỉnh: "Các người rõ ràng biết sự việc sẽ xảy ra như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn không quan tâm! Nếu lúc trước khi bà ấy tuyệt vọng bất lực, có cái gọi là người nhà cho bà ấy dù là một chút hy vọng, bà ấy có thể quyết tuyệt như vậy sao! Nhưng mà thời điểm đó các người đang ở đâu?"

Văn Nhân Khiêm như bị cảnh tỉnh, ngây người tại chỗ, nói không ra một câu.

Thủy Nhạc cũng không muốn suy xét đến tâm trạng hiện giờ của ông ấy, châm chọc tiếp tục nói: "Trên người mẹ cháu cũng chảy một nửa dòng máu Văn Nhân, nhưng lúc bà ấy chết ở nơi xứ lạ quê người, như thế nào lại không thấy người nhà Văn Nhân đến giúp..." Trong nháy mắt Thủy Nhạc cơ hồ tràn đầy hận ý, nửa là phát tiết nửa là ác ý phun ra hai chữ cuối cùng: "Nhặt xác?"

Văn Nhân Khiêm cơ hồ không chịu nổi chỉ trích như vậy, ông ấy bụm mặt, trầm mặc thật lâu. Chuyện này quả thật là áy náy lớn nhất của Văn Nhân gia đối với em gái Văn Nhân Tĩnh của ông. Lúc ấy Văn Nhân gia phát sinh một việc khiến cho toàn bộ gia tộc không người rảnh tay, mà cha của Thủy Nhạc lại là cô nhi, cho nên thời điểm bọn họ song song qua đời, những chuyện sau đó chỉ có một cô bé mười hai tuổi... Thủy Nhạc là như thế nào trải qua những năm tháng tuổi nhỏ một mình cơ cực trước khi gặp được Y lão gia? Văn Nhân Khiêm không dám tưởng tượng. Sau đó Văn Nhân gia muốn tìm lại đứa bé ấy, cũng đã mất đi tin tức. Cho nên chỉ có thể nói ông trời trêu người. Bọn họ chung quy là đã làm sai quá nhiều, cho nên Thủy Nhạc không tha thứ, ông cũng không dám cưỡng cầu.

Thủy Nhạc lạnh lùng nhìn Văn Nhân Khiêm đang vô cùng hối hận tự trách, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nhưng cũng mất đi khí lực nói gì thêm, chỉ thản nhiên nói: "Chuyện Văn Nhân gia muốn bồi thường cho cháu, cháu chỉ có thể nói một câu tâm lĩnh. Mỗi một câu vừa rồi của cháu, đều không phải hành động theo cảm tính, tin rằng ngài có thể nghe ra. Cháu và Văn Nhân gia cũng không còn quan hệ gì, cho nên sẽ không theo ngài trở về thành phố C, phiền nói với Văn Nhân lão tiên sinh một tiếng xin lỗi. Người các người muốn bồi thường đã không còn ở đây, có chút hối hận, vĩnh viễn cũng không thể bù đắp."

Thủy Nhạc nói xong đứng lên, Văn Nhân Khiêm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Chú sẽ chuyển lời với lão gia. Chỉ là Thủy Nhạc, có một số việc không cần quyết tuyệt như vậy, con còn trẻ, sau này..."

Thủy Nhạc nở nụ cười, cắt ngang lời ông ấy: "Trước khi cháu đến gặp chú, ông nội cũng nói với cháu, người trẻ tuổi đôi khi có những chuyện quá cố chấp, đừng khiến mình sau này già đi lại hối hận. Con hiểu được."

Văn Nhân Khiêm nhìn Thủy Nhạc mở cửa ra, nhẹ nhàng tiêu sái mà đi.

Cửa thang máy vừa mở, Thủy Nhạc liền nhìn thấy Lam Băng đang ngồi trên sô pha giữa sảnh, nhìn về phía mình, giống như đã đợi rất lâu.

Thủy Nhạc ra khỏi thang máy, âm thầm giễu cợt trí tượng tượng của mình. Lam Băng đã đi về phía này, nàng hỏi: "Sao nhanh vậy? Chị còn tưởng phải đợi em rất lâu ~"

Nàng thật sự đang đợi mình! Nàng như thế nào có thể, thật sự là đợi mình....

"Ngốc gì đó? Vừa rồi thấy em vào thang máy, chưa kịp gọi em, cho nên vẫn ở đây chờ." Lam Băng nhìn vẻ mặt khó có thể tin của Thủy Nhạc, nắm tay cô ra ngoài, vừa đi vừa giải thích.

"Nga nga. Sao hôm nay chị cũng ở đây? Hôm nay không quay phim sao?"

"Đạo diễn cũng có việc riêng muốn làm a!"

"Nga, vậy hôm nay cũng không phải em xin phép nghỉ, mà là được nghỉ phép rồi?"

Lam Băng quay đầu nhìn lại, bất đắc dĩ nói: "Dạ, là do đạo diễn cho nghỉ..."

"Vậy hiện giờ chị muốn về đoàn phim sao?"

"Đúng vậy, em thì sao? Muốn chị đưa em một đoạn không?"

"Được a!" Thủy Nhạc một chút cũng không khách khí, bảo tài xế trong nhà lái xe về, sau đó cùng nàng đi lấy xe, một đường đắc chí cười.

Chờ Thủy Nhạc thắt xong dây an toàn, Lam Băng nhìn cô cưng chiều, học bộ dạng vừa rồi của tài xế hỏi: "Nhạc Nhạc tiểu thư, muốn đi đâu?"

"Ha ha ~ đi phim trường!"

"Không nghỉ phép?" Lam Băng nhướng mày, trêu tức nhìn Thủy Nhạc.

"Sao chị không ngạc nhiên a?" Thủy Nhạc thực không hài lòng, như vậy chơi không vui chút nào.

"Em uống rượu?"

"A?"

"Phát sốt?"

"Nga, ha ha, không có ~ "

"Hiện tại rất tức giận?"

"Cũng không có ~ "

Ý cười trên môi Lam Băng càng lúc càng rõ ràng, nhìn qua kính xe, bạn nhỏ Nhạc Nhạc đang mặt mày hớn hở chờ nàng nói câu tiếp theo: "Em không có uống say đến thần chí không rõ ràng, không có sốt đến thiểu năng, cũng không có giận đến váng đầu, bình thường cũng không phải người vô trách nhiệm. Cho nên không có khả năng rõ ràng có xe riêng còn muốn phiền chị đưa em... mặc dù chị thấy một chút cũng phiền, cho nên khẳng định là theo chị quay về phim trường."

Thủy Nhạc nhịn cười, làm bộ làm tịch đưa tay sờ sờ đầu Lam Băng: "Sao chị có thể ngoan như vậy chứ, Lam bảo bảo!"

Lam Băng muốn lập tức cắn cô ấy. Nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ sáng lạn đó, chỉ âm thầm nghiến răng. Một ngày nào đó, Thủy Nhạc, một ngày nào đó...

Lúc này trong lòng Thủy Nhạc chỉ nghĩ, cảm xúc thật tốt a, sờ hai cái nữa... sau đó điện thoại của Y Ân gọi tới. Thủy Nhạc ngượng ngùng thu tay lại, có chút không tình nguyện nhận điện thoại. Cô không nên nhất thời cao hứng cùng Lam Băng lên xe còn nói muốn quay về phim trường.

"Tạm thời còn chưa nghĩ nói chuyện này, đêm naynói sau, tối nay đến phim trường đón em về... Nói với Giang bá em không sau, không cần lo lắng... Ân."

Thủy Nhạc gác điện thoại, tâm trạng vui vẻ vừa rồi biến mất hơn phân nửa. Cô hẳn là tìm một nơi không có ai lẳng lặng ngồi hết hôm nay, cô luôn như thế. Một mình, không buồn không vui, không cần quan tâm tâm trạng của ai, không cần phát tiết, đau khổ trong lòng sẽ bình ổn trở lại, bi thương trong lòng cũng sẽ lắng xuống, những gợn sóng kia, cũng có thể thật sự cứ như vậy biến mất.

Nhưng hiện cô đang ngồi trên xe Lam Băng, xe lại đang chạy về phía phim trường, sách, thật là ma xui quỷ khiến!

"Lam, từ đây đến phim trường còn bao lâu?"

"Nhanh nhất một giờ, thế nào?"

"Em muốn ngủ một chút."

"Ừ, ngủ đi, đến nơi chị gọi."
Bình Luận (0)
Comment