Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 20

"Xin chào, xin hỏi là người đại diện của tiểu thư Thủy Nhạc, Y Ân tiên sinh phải không?"

"Là tôi, anh là ai?" Kỳ thật nghe đến đây Y Ân đã biết người gọi đến là ai, dù sao cũng là nghệ sĩ từng hợp tác với Thủy Nhạc, hơn nữa giọng nói quả thật phi thường êm tai.

"Em là Tả Tiệp. Thực đường đột lại gọi điện cho anh, không làm phiền công việc của anh chứ?"

"Vậy phải xem nội dung anh chuẩn bị nói là gì." Không biết vì sao, Y Ân vẫn luôn có chút bài xích với Tả Tiệp, có lẽ là vẻ ngoài của anh ta thoạt nhìn rất đứng đắn lại khách khí, Y Ân không thích cùng người như thế giao du. Cũng có lẽ là vì anh ta là người bạn nam thân nhất của Thủy Nhạc ngoại trừ anh. Thậm chí Y Ân không biết vì sao Thủy Nhạc lại thích anh ta như vậy, không phải là đẹp trai dễ thương một chút thôi sao... Nói, Thủy Nhạc thực thích anh ta: "Được rồi, đùa chút thôi, cậu nói đi, tôi đang nhàn rỗi đây."

"Cảm ơn! Chuyện xấu lần này... em thật xin lỗi vì đã liên lụy Thủy Nhạc vào chuyện này, chị ấy luôn điệu thấp, tự do."

Y Ân thiếu chút nữa cười ra tiếng, cái quỷ gì điệu thấp tự do, rõ ràng là lười biếng tùy hứng có biết không, mệt anh ta còn nghĩ ra được hai từ này: "Cậu muốn xin lỗi thì trực tiếp tìm em ấy mà nói, không cần gọi điện cho tôi."

"Không phải, là vì xử lý chuyện này, em và công ty có chút ý kiến khác nhau. Bởi vì em biết Thủy Nhạc rất tin tưởng anh, nên em nghĩ nói với anh, nếu có bất kỳ phương pháp nào có thể làm cho chuyện lần này không ảnh hưởng đến chị ấy, em sẽ hoàn toàn phối hợp."

Y Ân đột nhiên hiểu rõ vì sao hai người bọn họ lại hợp ý nhau đến vậy, đều rất hồn nhiên, rất chân thành, rất có thể làm người khác cảm động. "Cậu không cần cố ý phối hợp làm gì, em ấy cũng sẽ không hy vọng cậu phối hợp. Tấm lòng của cậu tôi sẽ chuyển đạt, nhưng tuyệt đối sẽ không cân nhắc, tự lo cho mình trước đi. Tôi cúp..."

"A, chờ một chút! Chuyện này, sẽ không chuyển đạt chứ?"

"Chuyện này còn phải suy xét." Y Ân cúp máy, trầm mặc vài giây, nhìn Thủy Nhạc đang chơi di động: "Tả Tiệp nhà em gọi điện thoại giải thích với anh."

"Cái gì?"

"Nói đồng ý phối hợp với anh để không làm ảnh hưởng đến em, còn nói không cần nói cho em nghe."

"A, gia hỏa này, mới ngày đầu tiên đã gọi điện nói xin lỗi em, đây cũng không phải lỗi của cậu ta... Nhưng mà anh vừa tắt điện thoại liền nói cho em biết?"

"Anh cũng chưa hứa là không nói ~"

"Tả Tiệp không khóc..."

Y Ân bị cô chọc cười: "Đi thôi, không cần nhìn, Khả Nhạc nhà em cũng thật hiểu chuyện, vẫn luôn im lặng. Em nên suy nghĩ làm thế nào phát đường cho họ đi."

Vì "nghênh đón" Hàn Trang lần thứ hai đến tham quan, hoặc là nói để tránh cho tạo hình trang phục bị lộ ra, Lam Băng cố tình dành ra nửa ngày cho tổ tiết mục "Trò chơi nhân sinh" tự do phát huy. Nhân viên đương nhiên cũng rất thức thời, cũng không thiết kế phân đoạn giải trí khoa trương nào. Dù sao, đây cũng là lần đầu đạo diễn Lam Băng làm tuyên truyền trong lúc quay phim cũng là lần đầu tiên Thủy Nhạc tham gia show truyền hình, dù chỉ là ngồi xuống nghiêm túc trò chuyện nhân sinh cũng có thể thu đủ rating.

Đương nhiên, vì tôn trọng nguyên tắc của Thủy Nhạc, nhân vật chính của lần này chính là do Văn Khê và một vài vị lão diễn viên nổi tiếng đảm đương, Thủy Nhạc chỉ chịu trách nhiệm ngồi đó nhận vài phút phỏng vấn.

Tiết mục bắt đầu thu, Thủy Nhạc hưng trí bừng bừng giống một tiểu fan hâm mộ ở bên cạnh vây xem Hàn Trang, Dụ Tuyền và Vân Tâm Ngả, tổ hợp kinh điển cùng nhau phối hợp nói ra lời mở đầu hết sức khoa trương, làm hại Tâm Ngả bởi vì kích động mà đọc sai hai câu quảng cáo. Đương nhiên với phong cách của "Trò chơi nhân sinh", sai lầm như vậy không chỉ không được che giấu, mà ngược lại còn bị cố tình phóng đại, sau đó khi tiết mục này được phát sóng, toàn bộ thế giới đều biết nguyên lại đại tỷ số một show truyền hình quốc nội cũng là fan trung thành của Thủy Nhạc.

Ngay từ đầu khi phỏng vấn, Thủy Nhạc nghiêm túc giới thiệu trong "Họa sĩ" đóng vai họa sĩ là một phần của Thủy Nhạc. Hàn Trang ý xấu nhắc nhở cô không cần làm bộ đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ở phim trường: "Lần trước chú đến đoàn phim của Tả Tiệp chụp ảnh, còn cố tình đến thăm con!"

Thủy Nhạc bất đắc dĩ cười, Hàn Trang rất nhanh liền vào chính đề: "Nói đến Tả Tiệp, có một vấn đề, Nhạc Nhạc, hứa với chú hỏi xong chúng ta vẫn là bạn bè có được không?"

"Vì không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của chúng ta cháu vẫn khuyên chú đừng nên hỏi." Hàn Trang chuẩn bị gào khóc lớn, Thủy Nhạc lại nói tiếp: "Nhưng mà phải nói bức ảnh kia chụp... thật sự rất đẹp." Hàn Trang nín khóc mỉm cười, Thủy Nhạc tiếp tục. "Nếu không phải người chụp tự tiện công bố, cháu còn muốn lén giữ lại ~" . Truyện Hot

Tâm Ngả nhịn không được xen mồm: "Cho nên... là thật? Lòng chị thật hoang mang!"

Thủy Nhạc buồn cười nói: "Chị trước bình tĩnh được hay không, thật sự không phải. Thật ra trước khi chúng em hợp tác song ca đã quen biết, là bạn rất tốt, nhưng bởi vì đều bận rộn quay phim ở phim trường, nên em tranh thủ lịch trình dành thời gian đến tập luyện một lần thôi a ~ em rất thích bài hát này, cũng thực thích Tả Tiệp, lúc hợp tác cũng rất ăn ý. Cậu ấy hát rất khá không phải sao?"

Tâm Ngả khoa trương thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Hai người đều không phải dạng vừa, đương nhiên rất tuyệt rồi! Cho nên," Tâm Ngả trịnh trọng nói với màn ảnh: "Khả Nhạc gia tộc đều nghe được phải không? Nam Khả Nhạc các bạn lại có thể vui vẻ chơi đùa rồi ~"

Dụ Tuyền ghét bỏ liếc nhìn bộ dáng hoa si của Tâm Ngả một cái: "Thật mất mặt, Nhạc Nhạc, em không cần quan tâm cô ấy!" Vô cùng nghiêm trang nói: "Anh vẫn cảm thấy trừ bỏ bà cô hơn ba mươi mấy tuổi này Khả Nhạc gia tộc đều là những fan cực kỳ lý trí nha. Em cảm thấy sự kiện lần này bọn họ biểu hiện thế nào?"

Thủy Nhạc được dịp quan minh chính đại vụng trộm hỏi Dụ Tuyền: "Ngả tỷ tỷ ba mươi mấy tuổi? Sao có thể?" Làm cho Tâm Ngả ở một bên cười đến run rẩy cả người, sau đó nhìn màn ảnh nghiêm túc trả lời: "Khả nhạc gia tộc của em, đều rất hiểu chuyện. Em vẫn luôn cảm thấy mình không phải một thần tượng xứng chức, cảm thấy những gì mình có thể làm so với họ mong đợi, kém rất nhiều. Nhưng mà họ vẫn luôn bao dung, thậm chí là nhường nhịn em. Em rất cảm kích họ, cũng thực yêu bọn họ, so với trong tưởng tượng của họ nhiều hơn rất nhiều."

Tâm Ngả nháy mắt ướt hốc mắt, Diệp Hiểu Đồng ở ngoài sân đã muốn khóc không thành tiếng. Một người chưa bao giờ đem lời ngon tiếng ngọt treo bên miệng, lúc nói ra, luôn đả động lòng người. Thủy Nhạc lại khôi phục bộ dáng thản nhiên, giống như vừa rồi chỉ là thuận miệng nói tới.

Chờ mọi người bình phục lại, Hàn Trang hỏi một vấn đề cuối cùng: "Con mong đợi điều gì nhất ở vai diễn họa sĩ lần này?"

"Con chỉ là, cố gắng để những người yêu thích quyển tiểu thuyết này cảm thấy, đây là cô gái trong tưởng tượng của bọn họ."

Tiết mục rất nhanh đã được phát sóng, trở thành tiết mục có rating cao nhất, hiệu quả dựng sào thấy bóng. Một tiết mục hai đương sự trước sau làm sáng tỏ tin đồn, đương nhiên so với phim mới của đạo diễn Lam Băng với đề tài và diễn viên chưa từng có, khán giả lại càng chờ mong hơn. Vì vậy nhân khí tiểu thuyết cũng tăng vọt, nhất thời "Họa sĩ" trở thành đề tài đứng đầu trong hot search Weibo.

Thủy Nhạc lại càng hút vô số fan, thế lực của gia tộc Khả Nhạc liên tục khuếch trương... Nhất là trong lần phỏng vấn về nhân vật, phát biểu của Thủy Nhạc đã khiến fan tiểu thuyết "Họa sĩ" cảm thấy được sự tôn trọng rất lớn. Hơn nữa tác giả Vân Thủy Mây cũng đăng bức chân dung do chính tay Thủy Nhạc vẽ lên weibo, fan tiểu thuyết cơ hồ tập thể biến thành fan Khả Nhạc.

"Đợi đến khi em có năng lực yêu chị ấy, có phải đã không còn cơ hội rồi không?" Văn Khê nhẹ giọng hỏi Lam Băng. Nàng đang ngồi trước máy tính xem lại "Trò chơi nhân sinh". Rốt cuộc cô đã hiểu được câu nói kia của Lam Băng "Em ấy không cần một người thích", bởi vì rất nhiều thời điểm, thích không làm nên chuyện gì.

"Đúng vậy." Lam Băng dời ánh mắt khỏi màn hình, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Văn Khê, lần đầu tiên minh xác đem phần tình cảm này biểu lộ rõ ràng.

"Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản em yêu chị ấy." Văn Khê đột nhiên có chút vội vàng, ở trong mắt Lam Băng, mang theo ngông cuồng đặc trưng của tuổi trẻ.

"Em không hiểu như thế nào yêu em ấy." Lam Băng nói rất bình tĩnh, không hề nhìn Văn Khê, một lần nữa chăm chú nhìn người nào đó trong màm hình, chút động tác nhỏ cũng có thể làm nàng gợn lên khóe môi.

"Không, em đã bắt đầu hiểu, chỉ là em còn chưa đủ tư cách." Văn Khê kiên định chưa từng có, Lam Băng thờ ơ. Văn Khê cũng không thèm để ý, lẩm bẩm không biết nói với ai, hạ một lời hứa: "Một ngày nào đó sẽ có tư cách."

Trong sự mong chờ tha thiết của mọi người, "Họa sĩ" rốt cuộc nghênh đón cảnh quay cuối cùng.

Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, vào một sáng sớm trời đông giá rét tuyết tung bay ở miền Bắc Trung Quốc, họa sĩ một thân bạch y đứng ở nội môn nhìn ra khung cảnh phủ đầy tuyết ngoài kia, không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên cùng công chúa gặp mặt, nàng đang vẽ tranh, nàng vô tình xâm nhập vào khung ảnh của mình, đôi mắt mở to không giấu được kinh ngạc.

Họa sĩ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó, nàng đột nhiên muốn vì nàng vẽ một bức tranh, một bức tranh chân chính chỉ miêu tả không cần tinh tế điêu mài. Nhưng mà, nàng chỉ nhớ rõ ánh mắt của nàng khi đó.

Đột nhiên tiếng bước chân từ xa đến gần, lông mi của họa sĩ nhẹ nhàng run một cái, mở to mắt nhìn cửa lớn cách một cái đình viện, chờ đợi.

Cửa gỗ bị gõ nhẹ vài cái, không có người lên tiếng, công chúa nhẹ nhàng đẩy nó ra. Nàng khoác một bộ hồng bào, không bung dù, hoa tuyết dừng điểm xuyết từng chấm trắng trên vai nàng. Hiển nhiên là chạy tới, sắc mặt có chút vội vàng, lúc nhìn thấy họa sĩ cả người đều rạng rỡ hẳn lên.

Họa sĩ lại không như bình thường, ánh mắt mông lung, một cái xoay người muốn trở về phòng... "Cắt!"

Tiếng "cắt" này kêu lên rất đột ngột, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra. Cảnh này hẳn là họa sĩ nhìn thấy công chúa sau đó trở về phòng cầm lấy bút vẽ sau đó chấm dứt, nhưng thời điểm xoay người lại bị kêu ngừng. Chỉ có Thủy Nhạc âm thầm ảo não, vừa rồi ánh mắt của cô không đúng, Lam Băng xem màn hình hẳn là thấy rõ.

Thủy Nhạc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, điều chỉnh đến trạng thái của họa sĩ: "Xin lỗi, làm lại lần nữa."

Sau khi quay lại lần thứ n, Lam Băng quyết định tạm dừng. Thủy Nhạc bắt đầu phiền táo lên, cô không thể nhập tâm.

Tất cả mọi người nghỉ ngơi, Thủy Nhạc từ chối nước của Diệp Hiểu Đồng đưa qua, vẫn mặc bộ đồ màu trắng kia, một mình đứng ở vị trí vừa rồi của họa sĩ, nhìn từ phương hướng của họa sĩ, lẳng lặng trầm tư.

Lam Băng xa xa nhìn trong chốc lát, rốt cuộc đi qua, đứng bên cạnh, cũng nhìn phiến cửa gỗ khép hờ kia: "Em biết tại sao đúng không?"

"Ân."

"Tại sao?"

"Em có thể nói lời thật không?"

Lam băng nhướn mày, "Đương nhiên."

"Vị công chúa này, phù hợp thẩm mỹ của họa sĩ, nhưng không phù hợp với em."

Lúc nói những lời này, Thủy Nhạc cũng không nhìn Lam Băng, nói xong, cảm thấy thế giới yên lặng vài giây, không tự giác quay đầu nhìn nàng, lại phát hiện nàng đang nhìn mình không chớp mắt, trong mắt lấp lánh tinh quang, vô thanh nở nụ cười, ý cười ngày càng rõ, cuối cùng vậy mà lại cúi người cười to thành tiếng.

Thủy Nhạc hoàn toàn không biết phải làm sau, sững sờ nhìn Lam Băng.

Lam Băng cứ như vậy nở nụ cười thật lâu, thật sự rất lâu, mới ngưng lại lần nữa nhìn Thủy Nhạc, kỳ thật Lam Băng càng muốn ghé vào vai cô cười vang: "Vậy dạng gì mới phù hợp thẩm mỹ của em?"

Như chị vậy... "Em cảm thấy đổi tạo hình một chút sẽ tốt hơn. Ý em là, kiểu tóc, rất gọn gàng, phải rối tung hỗn độn chút nữa, mỏng manh một chút, mới hợp với ngày đông lạnh giá thế này. Còn có trang điểm, trắng hơn một chút thậm chí phải tái nhợt hơn, bởi vì tóc của công chúa rất đen, hơn nữa một bộ đồ trắng... Em không biết vừa rồi xem trên màn ảnh là như thế nào, nhưng đối với tranh của em mà nói, vẽ không hợp, nói trắng ra, là em, không thể xuống bút."

"OK, chị hiểu rồi." Lam Băng cứ như vậy duy trì nụ cười làm rớt tròng mắt mọi người, hòa ái thân thiện thảo luận vấn đề hóa trang với stylist.

Sau đó, bộ phim thuận lợi đóng máy.
Bình Luận (0)
Comment