Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 4

Hai tháng sau, bộ phim đóng máy. Thủy Nhạc công tác bên ngoài không kịp quay lại. Trong tiệc khánh công truyền thông phỏng vấn đạo diễn Lam Băng, hỏi nàng vì sao chọn Thủy Nhạc cho nhân vật này. Lam Băng trả lời tương tự như lúc các nàng gặp nhau lần đầu tiên.

"Cho nên nhân vật này của Thủy Nhạc là do đạo diễn ngài đích thân chỉ định?"

"Đương nhiên, tôi đã tự mình gặp mặt nói chuyện kịch bản với cô ấy."

"Tự mình?" Phóng viên khó nén kinh ngạc. "Nói như vậy quả thật làm chúng tôi rất mong chờ. Nhưng theo tôi được biết nhân vật này tuy cũng là ca sĩ, nhưng phong cách lại hoàn toàn không giống Thủy Nhạc, đạo diễn vì sao sẽ..."

"Đến lúc đó mọi người sẽ biết ~"

"Ha ha, vậy tôi nhất định phải tự mình đến xem. Vấn đề cuối cùng, đạo diễn ngài cảm thấy diễn xuất của Thủy Nhạc thế nào? Chúng ta đều biết từ khi xuất đạo đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia đóng phim."

"Giống như trong tưởng tượng của tôi, phi thường kinh diễm."

Thời điểm Thủy Nhạc nhìn đến đoạn phỏng vấn này, nhịn không được trong lòng nhảy nhót một chút, vẫn âm thầm mong đợi lại không dám mong đợi, thế nhưng trở thành sự thật. Càng làm cho Thủy Nhạc không tin được chính là, sau khi xác định ngày công chiếu, Lam Băng tự mình gọi điện đến, hỏi thăm hành trình của cô.

"Chị hy vọng em có thể đến rạp, tận mắt xem diễn xuất của mình dưới màn hình lớn. Em nhất định sẽ bị chính mình làm cảm động. Hơn nữa, đây là bộ phim đầu tiên em tham gia, rất đáng giá kỷ niệm không phải sao?" Giọng nói của Lam Băng thông qua di động truyền vào tai Thủy Nhạc, chân thành, chữ chữ ôn nhu.

Đột nhiên Thủy Nhạc nói không nên lời, mãi đến Lam Băng gọi tên cô: "Thủy Nhạc?"

"Ừm, em nhất định sẽ đến. Cảm ơn!"

"Không cần nói cảm ơn với chị, vậy đến lúc đó gặp!" Lam Băng nhanh chóng gác máy, Thủy Nhạc lại vẫn cầm di động lắng nghe âm báo bên trong, rất lâu sau mới hoàn hồn...

Nhưng hôm đó Thủy Nhạc không đến tham gia lễ công chiếu, cũng từ chối lời đề nghị của Diệp Hiểu Đồng sắp xếp cho cô một chỗ bên cạnh Lam Băng, ngược lại điệu thấp, trà trộn vào giữa đám siêu sao minh tinh, nhìn Y Ân như cá gặp nước ở trong đó chu toàn. Kỳ thật cũng không có ý điệu thấp, thật sự Thủy Nhạc chỉ là một ca sĩ mới nổi, bình thường lại cố tình rất ít xuất hiện trước mặt truyền thông, giữa một đám minh tinh ở đây thật sự rất khó gây chú ý. Thủy Nhạc cũng không thấy vắng vẻ, ngược lại còn thảnh thơi vui vẻ.

"Nhạc Nhạc?!" Tiếng gọi này vang lên rất đột ngột, làm người bên cạnh đều ghé mắt nhìn sang. Hiển nhiên chủ nhân của giọng nói này cực kỳ kinh ngạc khi thấy Thủy Nhạc xuất hiện ở đây.

"Hàn lão sư ~ chú làm gì như gặp ma vậy ~" Thủy Nhạc bị vẻ mặt của Hàn Trang chọc cười, nói chuyện cũng quên khách khí. Sau đó Thủy Nhạc cũng cảm thấy thực kỳ diệu, ngay từ đầu ở trước mặt Hàn Trang cô đã nói chuyện không khách khí, mà Hàn Trang vẫn luôn phối hợp dung túng cô, đây cũng xem như duyên phận bằng hữu đi.

"Nhìn thấy con ở đây so với gặp ma có gì khác nhau?" Đến đây người xung quanh có thể xác định giao tình của họ không cạn. Chuyện Thủy Nhạc chỉ thích "ru rú trong nhà" đương nhiên Hàn Trang cũng biết, nên ông lập tức nghĩ đến một loại khả năng: "Con hát nhạc phim?"

"Chú đoán!" Thủy Nhạc giảo hoạt, ra vẻ thần bí trả lời. Mọi người đều biết đạo diễn Lam Băng quay phim có một quy tắc bất thành văn, đó là trước khi đóng máy tuyệt đối không để lộ bất kỳ tin tức nào liên quan tới bộ phim ra ngoài, cũng từ chối đài truyền hình và fan đến quay phim chụp ảnh. Tóm lại một câu, bất cứ thứ gì không liên quan đến việc quay phim đều không được phép xuất hiện trong phim trường. Cho nên nếu Hàn Trang không nhìn thấy bài phỏng vấn kia, không biết chuyện Thủy Nhạc đóng phim cũng là bình thường. Đột nhiên Thủy Nhạc có chút mong chờ phản ứng của ông ấy khi thấy nàng xuất hiện trong phim. Đáng tiếc chút tâm tư này của nàng rất nhanh đã bị đánh vỡ.

"Hàn lão sư, thì ra ông và Thủy Nhạc đã quen bết rồi sao. Cũng không giới thiệu cho tôi. Tôi ngưỡng mộ Thủy Nhạc từ lâu rồi đó." Người đến tầm tuổi Hàn Trang, mặc một bộ tây trang màu xám tao nhã lịch sự, lộ ra mị lực thành thục, nhưng lại liếc mắt đưa tình với Hàn Trang, rất là thú vị. Thủy Nhạc không biết người này, chỉ gật đầu mỉm cười.

Hàn Trang cũng không cho ông ta mặt mũi: "Tôi làm gì phải giới thiệu cho ông?"

Người kia cũng không để ý, giây tiếp theo liền trịnh trọng nói với Thủy Nhạc: "Xin chào, chú là tổng biên tập của "Điện ảnh thị giới" - Danh Ẩn. Rất vui được gặp con!"

"Chào chú! Cảm ơn! Con đã xem bài phỏng vấn của chú." Danh Ẩn! Người này Thủy Nhạc biết, chính là tác giả của bài phỏng vấn Lam Băng. Thì ra ông ấy là tổng biên tập của "Điện ảnh thị giới". "Điện ảnh thị giới" là một quyển tạp chí chuyên giới thiệu và bình luận về các tác phẩm điện ảnh rất có tiếng trong giới. Thủy Nhạc biết đến Danh Ẩn là do xem bài phỏng vấn Lam Băng, hoặc là nói, bởi vì tên của ông ấy. Danh Ẩn, Ẩn a, lúc ấy Thủy Nhạc chỉ cảm thấy cái tên này rất thú vị, liền nhớ kỹ, không ngờ nhanh như vậy đã được gặp người thật, hơn nữa người thật cũng giống như cái tên, rất thú vị.

"Thật không, thật ra chú là fan của con đó, rất chờ mong nhân vật lần này của con! Có thể ký tên cho chú không?" Nói xong liền lấy một quyển sổ và bút trong túi ra, sau đó mở ra trang đầu, bật nắp bút đưa tới trước mặt Thủy Nhạc.

Hàn Trang nhịn không được hỏi: "Phỏng vấn gì? Nhân vật gì?"

Danh Ẩn thực vừa lòng với vẻ mặt "vô tri" của Hàn Trang, hảo tâm giải thích một chút: "Chính là bài phỏng vấn của tôi với đạo diễn Lam Băng cho bộ phim này. Thủy Nhạc cũng diễn một vai trong đó. Đạo diễn Lam Băng đã phát biểu 'Giống như trong tưởng tượng của tôi, phi thường kinh diễm', thế nào? Tôi đoán sau khi kết thúc buổi lễ hôm nay, câu nói này sẽ được mấy tờ báo khác giành giật đăng lại." Lúc này Thủy Nhạc đã ký xong, trả quyển sổ lại cho Danh Ẩn. Ông ấy nhận lấy cất kỹ: "Cảm ơn! Chú sẽ xem con diễn, Nhạc Nhạc!" Sau đó không đợi Thủy Nhạc đáp lời, vỗ vỗ bả vai Hàn Trang liền rời đi.

"Con tham gia bộ phim này à?"

"Vâng, lần trước, con vừa quay xong từ đoàn phim trở về, còn để cho chú phải đợi nửa giờ."

"Ha ha! Vậy mà chú lại không nhìn ra!"

"... Cái đó làm sao mà nhìn ra được nha ~"

"Quá tốt, xem ra hôm nay chú đến đây là đúng rồi. Có thể nhìn thấy lần đầu tiên xuất hiện trên màng ảnh của con."

"Đừng nói nữa, nói nữa sẽ hồi hộp đó, con đang rất bình tĩnh nha."

"Ha ha, được được, chú im lặng mỏi mắt mong chờ."

Thời điểm phim sắp bắt đầu, Thủy Nhạc nhân một giây cuối cùng đèn còn sáng nhìn thoáng qua bóng lưng Lam Băng đang ngồi hàng đầu tiên. Ánh đèn hoàn toàn tắt ngấm, bộ phim bắt đầu.

Cho dù trước đó đã đọc kịch bản rất nhiều lần, đối với tình tiết trong phim cũng nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng dưới bàn tay xảo diệu của Lam Băng hiệu quả đạt được vẫn là khiến Thủy Nhạc tán thưởng không thôi. Cảm giác này so với xem phim trong DVD hoàn toàn khác nhau. Thủy Nhạc xuyên qua ánh sáng mờ nhạt lóe ra từ màn hình nhìn thấy vẻ mặt say mê của mọi người, thế nhưng sinh ra một loại tâm tình cảm thấy kiêu ngạo vì Lam Băng.

Bộ phim chiếu được một nửa, nhân vật ca sĩ phiêu bạt của Thủy Nhạc rốt cục xuất hiện. Thủy Nhạc nhìn chính mình từng bước từng bước từ xa đi đến gần, cảm giác trong lòng khó nói thành lời. Cô nhìn chăm chú vào gương mặt mình đang không ngừng phóng đại, không còn cảm nhận được sự tán thưởng của mọi người xung quanh.

Sau đó mỗi một cảnh có người ca sĩ phiêu bạt xuất hiện, Thủy Nhạc đều nghĩ, hóa ra mình là như thế này sao, sau đó nhịn không được suy đoán, thời điểm quay phim Lam Băng xuyên qua màng ảnh giám sát nhìn mình, là dùng ánh mắt thế nào để đem những cảnh phim rời rạc sắp xếp thành những cảnh động lòng người thế này.

Đến khi người ca sĩ phiêu bạt lại xuất hiện, ôm đàn Guitar hát bài hát kia, Thủy Nhạc rốt cuộc hiểu được vì sao Lam Băng nói "Em nhất định sẽ bị chính mình làm cảm động."

Lúc quay đến cảnh này Lam Băng đã nói thu âm tại hiện trường, nhưng Thủy Nhạc không ngờ cô ấy thật sự không xử lý hậu kỳ, cứ như vậy đem tiếng huyên náo ồn ào trên phố chân thực thu vào, làm nó tràn khắp rạp chiếu phim, sau đó thanh âm khàn khàn thê lương của Thủy Nhạc đột ngột vang lên, phảng phất tất cả mọi người ngồi đây đều đang có mặt tại góc phố đó, tình cờ gặp được thân ảnh người ca sĩ cô độc kia, không khỏi dừng lại lắng nghe.

Thủy Nhạc ngưng thần nhìn người ca sĩ phiêu bạt. Cô nhắm mắt lại, phảng phất đã cách xa thế giới, chỉ để cho lời ca tiết lộ dấu vết về một người ca sĩ đã từng đi qua thế giới này. Những quá vãng nặng nề hoặc ấm áp, những con người đáng giận hoặc đáng yêu, bất kỳ câu chuyện nào bạn và cô ấy có thể tưởng tượng được, đều bắt đầu bằng lời ca nhưng rồi không thể đoán định kết cục.

Mãi đến không biết ai thì thào tán thưởng một câu. "Trời ơi, hát hay quá!" Thủy Nhạc mới giật mình phát hiện, Lam Băng thế nhưng chỉ dùng một góc máy duy nhất, không di chuyển cũng không cắt ghép thể hiện ra một bài ca hoàn chỉnh!

Y Ân đang an vị bên cạnh Thủy Nhạc, lúc này anh đã dời mắt khỏi màn hình chuyển sang nhìn Thủy Nhạc, chỉ thấy vẻ mặt cô bình tĩnh đến thờ ơ, nhưng trong mắt lại nén đầy ánh sáng. Y Ân biết cô ấy đang cật lực khống chế cảm xúc, đây là thói quen, thói quen xấu.

Bộ phim kết thúc, màn hình đang thong thả trình chiếu danh sách diễn viên và nhân viên của đoàn phim. Trong bóng đêm tiếng vỗ tay như sấm, liên tục không ngừng. Thủy Nhạc sờ soạng tìm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Lam Băng, sau đó, mặc cho bản thân chìm đắm trong màng tán dương long trọng này.

Với Lam Băng mà nói, tình huống như vậy đã sớm nằm trong dự kiến. Cho nên nàng chỉ trầm mặc ngồi trong bóng đêm, cẩn thận nhớ lại câu hát của người ca sĩ phiêu bạt kia "Mọi điều người ta cho là tuyệt mỹ nhất thế gian, cũng không sánh bằng lần đầu tiên tôi gặp người."

Lúc này tin nhắn của Thủy Nhạc gửi tới, Lam Băng mở ra vừa thấy, nhịn không được cong môi cười. Tin nhắn chỉ có hai chữ: "Cảm ơn". Lam Băng nhìn chằm chằm hai chữ kia hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến một câu: có một loại xinh đẹp, gọi là đẹp mà không tự biết.

Lần đầu không chút bất ngờ giành được thành công rực rỡ. Các phương diện trong phim đều được đánh giá rất cao. Sau khi trình chiếu khắp các rạp, càng nhận được lời khen như mưa. Một lần nữa, đạo diễn Lam Băng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hoàn toàn thỏa mãn thị giác của đông đảo người xem.

Mà nhân vật ca sĩ phiêu bạt của Thủy Nhạc, lại như là món quà bất ngờ của đạo diễn Lam Băng. Trở thành đề tài được bàn luận nhiều nhất phim. Đối với nhân vật phụ có ít đất diễn như vậy, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Mọi người nhắc đến ca sĩ phiêu bạt, không khỏi nhắc đến vẻ đẹp kinh diễm khi nàng xuất hiện cùng cảnh mỉm cười cuối cùng rất cảm động, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là bài ca ngân nga ở góc đường huyên náo, như xa lại như gần.

Đối với giọng ca của Thủy Nhạc, có người tỏ ra bất ngờ vì giọng hát vốn thâm tình ôn nhu của cô lại có thể xướng ra loại cảm giác thê lương dày nặng như vậy. Cũng có người nói, nếu một người ca sĩ dụng tâm ca hát sẽ có thế xướng ra bất kỳ tình cảm nào trên thế gian này. Mặc kệ thế nào, trên chặn đường âm nhạc của mình Thủy Nhạc không thể nghi ngờ đã bước ra một bước quan trọng, khai phóng càng nhiều khả năng.

Đối với diễn xuất, đúng như lời Danh Ẩn nói, các tạp chí lớn nhỏ thay nhau trích lại lời đánh giá của Lam Băng: "Giống như trong tưởng tượng của tôi, phi thường kinh diễm", cũng chỉ ra đây là đánh giá đúng trọng tâm và cũng là công nhận cực cao. Mà Danh Ẩn, sau đó trên "Điện ảnh thị giới" đã đăng một bài viết đặc biệt đánh giá về diễn xuất của Thủy Nhạc trong bộ phim này. Trong đó bình luận khách quan nghiêm cẩn cũng không thiếu lời khen, thật sự vì Thủy Nhạc thu được không ít fan.

Trong nhất thời Thủy Nhạc nhân khí tăng vọt, không ít fan điện ảnh trà trộn vào, thế lực gia tộc Khả nhạc lại càng lớn mạnh. Những phóng viên trước đây bị Thủy Nhạc thờ ơ lại có động lực, không ngừng tung ra câu hỏi trong các trường hợp công cộng, mà Thủy Nhạc vẫn duy trì tác phong như trước... chọn vấn đề cảm thấy hứng thú trả lời.

"Có thể phát biểu cảm nhận lần đầu tiên tham gia đóng phim không?"

"Xin hỏi chị sắp tiến quân vào giới điện ảnh sao, sắp tới còn kế hoạch quay phim nào khác không?"

"Nghe nói gần đây chị đang ở bên ngoài thu ca khúc, chuẩn bị ra Album thứ tư sao? Dự định lúc nào phát hành?"

"Đạo diễn Lam Băng luôn có danh xưng đạo diễn ma quỷ, nghe nói chị là người duy nhất ở phim trường dám nói chuyện với cô ấy lúc cô ấy nổi giận, có thể chia sẻ một chút tâm đắc không?"

Thủy Nhạc rốt cục ngừng lại, xoay người tìm kiếm phóng viên vừa đặt vấn đề: "Đạo diễn ma quỷ?" Đây là cái danh hiệu bậy bạ gì, một chút cũng không xứng với cô ấy....

Vị phóng viên được Thủy Nhạc chọn không khỏi kích động, cảm thấy thanh âm cũng không tự giác lớn hơn, nhưng có lẽ là vì xung quanh quá yên tĩnh, không có biện pháp, vấn đề Thủy Nhạc có hứng thú trả lời tất nhiên phải quý trọng a.

"Đây là đánh giá mà tất cả diễn viên từng hợp tác với đạo diễn Lam Băng đều nhất trí đưa ra, nghe nói lúc quay phim cô ấy nghiêm khắc đến tàn khốc, rất nhiều diễn viên đều sợ cô ấy."

"Tất cả mọi người khi tập trung làm việc đều sẽ rất nghiêm túc. Tôi cũng không cảm thấy đạo diễn đang nổi giận a, chỉ là yêu cầu tương đối cao, tương đối nghiêm khắc mà thôi." Thủy Nhạc nói là lời thật, lúc còn ở đoàn phim nàng đã không hiểu vì sao tất cả mọi người đều tỏ ra cẩn thận từng li từng tí như vậy.

"Nhưng nếu đã rất cố gắng mà vẫn bị yêu cầu quay đi quay lại, cũng sẽ có chút bất mãn chứ, tỷ như ủy khuất, từng có nữ diễn viên bị đạo diễn Lam Băng bức đến khóc. Nhưng mà mọi người nói cảnh cuối cùng chị phải quay đi quay lại ba ngày vẫn như không có việc gì, còn dám đến trước mặt đạo diễn Lam Băng thảo luận, mọi người đều muốn biết chị là làm thế nào?"

Thủy Nhạc nghiêm túc tự hỏi một chút, mới trả lời: "Dụng tâm và công sức mà đạo diễn Lam Băng dành cho mỗi bộ phim rõ ràng mọi người đều thấy được. Hơn nữa mỗi một tác phẩm được trình chiếu của cô ấy đều được mọi người thán phục, theo ý của tôi hoàn toàn có thể xem đó là kiệt tác. Cho nên trong quá trình quay phim có nghiêm khắc, rắc rối, quay đi quay lại vô số lần đi nữa, chẳng qua là do sự chăm chút của cô ấy với tác phẩm mà thôi. Không phải cô ấy cố tình làm khó người khác. Nếu có thể hiểu điều này, nếu biết rõ thành tựu cuối cùng của những nghiêm khắc và rắc rối này là một kiệt tác nghệ thật, vậy anh sẽ cảm thấy vinh hạnh vì đã được tham gia tạo nên tác phẩm này, sao có thể lo sợ hay ủy khuất được đây?"

Một đoạn dài phân tích làm tất cả phóng viên sửng sốt, trong nhất thời không còn ai đặt thêm câu hỏi. Thủy Nhạc nhân cơ hội liền xoay người rời đi.

Được hưởng lợi từ fan ruột Diệp Hiểu Đồng bên cạnh nên rất nhanh Lam Băng liền thấy được video phỏng vấn kia. Nghe nàng phát biểu, nói không nên lời là vui vẻ hay mất mát, chỉ cảm thấy, thì ra là như vậy a...

Còn Hàn Trang là trong một lần nghỉ ngơi giữa tiết mục, ngẫu nhiên nghe nhân viên trong đoàn nhắc tới chuyện này, một vị diễn viên lớn tuổi trong đoàn còn nghiêm túc cảm khái: "Một nghệ sĩ còn nhỏ tuổi lại hiểu chuyện được như vậy, thật là khó có được, đáng tiếc chúng ta làm show truyền hình a!" Nói xong còn liếc Hàn Trang một cái, ý là Hàn lão sư có phải nên tự mình đến mời người ta một lần không?

Hàn Trang âm thầm may mắn mình không đem chuyện lần trước nói ra, tốt xấu gì cũng để lại chút hy vọng. Sau đó liền gửi tin nhắn cho Thủy Nhạc: "Đang bận sao? Lần trước nói muốn khảo sát "Trò chơi nhân sinh". Con đã đồng ý - Hàn Trang."

Không ngờ Thủy Nhạc đã nhanh chóng gọi điện tới. Hàn Trang nhanh chóng tìm một nơi không người, đóng cửa lại mới nhận điện thoại: "Nhạc Nhạc?"

"Hàn lão sư, là con."

"Sợ con đang bận nên gửi tin nhắn, không ngờ con nhanh như vậy, đang chơi điện thoại phải không người trẻ tuổi?"

"Bị phát hiện, lần sau nhất định chú ý, đợi ba bốn ngày sau mới trả lời tin nhắn, như vậy xem ra con rất chăm chỉ."

"Ha ha, vậy là không muốn để ý chú phải không! Gần đây bận sao, có thời gian gặp nhau không?"

"Đang chuẩn bị cho Album mới, còn chưa ghi âm, nên không phải rất bận, khi nào cũng được, xem thời gian của chú đi, con đều sắp xếp được."

"Ok, tối nay chú nhắn cho con, lát nữa còn có tiết mục, cứ vậy đi."

"Nga, Ok, bái bai!"

Thật ra Hàn Trang đoán không đúng, Thủy Nhạc đang tham gia họp bàn ca khúc cho Album mới. Dựa theo phong cách âm nhạc trước đây của nàng, đa số các ca khúc trong Album mới sẽ là những bản ballad nhẹ nhàng. Nhưng từ khi bộ phim của Lam Băng công chiếu, dựa theo phản ứng của khán giả, người chế tác đề nghị thêm vào những bài hát có phong cách dân gian, điều này cũng hợp với suy nghĩ của Thủy Nhạc. Nhưng chuyện này công ty lại không đồng ý, dẫn đến sàn lọc ra mười mấy ca khúc cũng không làm hai bên hài lòng, song phương sinh ra mâu thuẫn thậm chí giằng co.

Trong lúc không khí bế tắc Thủy Nhạc nhìn thấy tin nhắn của Hàn Trang, cảm thấy như tìm được cứu tin, nói câu ngượng ngùng liền đi ra ngoài gọi lại cho Hàn Trang.

Cúp máy xong Thủy Nhạc đứng bên ngoài một hồi mới trở lại phòng họp, đưa ra quyết định cuối cùng. Đầu tiên là nói với người đại diện công ty: "Lại đợi thêm một tháng đi, chủ yếu vẫn sẽ theo phong cách ballad, nhưng thêm vào vài bài hát dân gian. Cho dù không được nhiều người đón nhận cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến lượng tiêu thụ, xem như phục vụ nhu cầu đa dạng của người nghe. Nhưng nếu thành công mà nói...."

Sau đó nói với nhân viên chế tác: "Nếu không tìm được bài hát dân gian nào phù hợp với em, vì dân gian mà dân gian, tin là anh cũng sẽ không đồng ý. Nếu một tháng sau còn tiếp tục thế này, chúng ta cứ hoãn lại, có thể đợi lần sau, có càng nhiều thời gian chuẩn bị hiệu quả đạt được sẽ càng cao, anh thấy sao? Dù sao em vẫn còn ca hát rất lâu nữa, chút thời gian ấy em có thể chờ."

"Được rồi!" Người chế tác là một vị phi thường có tài hoa, rất có cá tính và nguyên tắc của mình. Hiện giờ tuy chưa quá nổi tiếng, nhưng Thủy Nhạc vô cùng tôn trọng thái độ với âm nhạc của anh ta, anh ta cũng thực thưởng thức Thủy Nhạc dùng tình cảm mà không phải kỹ xảo để thể hiện ca khúc, bởi vậy hai lần hợp tác đều phi thường ăn ý.

Thủy Nhạc đều đã nói đến mức này, người chế tác cũng đồng ý, công ty đành phải thỏa hiệp, nhưng ai cũng không ngờ chuyện này rất nhanh liền có thể giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment