Sơ Vọng

Chương 2

P2

Lúc Lục Vọng Châu về nhà, đã say khướt.

Tôi hít một hơi thật nhẹ và nhận ra trong rượu có mùi nước hoa Pháp.

Không cần phải nói cũng biết, là của Nghê Âm Âm.

“Vọng Châu, chúng ta nói chuyện một chút.”

Lục Vọng Châu ném mình lên ghế sofa, dụi mắt mơ màng: “Có chuyện gì mai nói sau.”

“Có thể không được.” Tôi mỉm cười hiền hòa, “Ngày mai tôi đi.”

Hành động của Lục Vọng Châu đột nhiên khựng lại.

Rõ ràng là tiếng Trung rất đơn giản, nhưng hình như anh mất rất nhiều sức lực, mới dịch được ý nghĩa câu nói của tôi.

“Cái gì gọi là... đi?”

Tôi tháo nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt anh.

“Anh không hiểu sao?”

Tôi cười nhạt nói.

“Quan hệ tuyển dụng kết thúc rồi, tôi phải tan ca.”

“Lục Vọng Châu, tạm biệt.”

Nói xong, tôi tiến về phía hành lý đã thu dọn sẵn.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên sau lưng, giây tiếp theo, bàn tay Lục Vọng Châu siết chặt lấy cổ tay tôi.

Tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Lục Vọng Châu.

Đôi mắt đào hoa vốn luôn phớt đời, giờ đây lại lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thẩm Sơ Dư, cô có ý gì?”

Anh nghiến răng hỏi.

Tôi thở dài.

Anh hẳn là rất khó hiểu.

Suy cho cùng, hai năm qua, dù anh có làm gì với những cô gái khác, tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, không so đo tính toán.

Chắc anh ấy nghĩ rằng chỉ cần anh muốn quay lại với tôi, tôi sẽ mãi mãi chờ đợi ở đây.

Tôi rút tay lại, nở nụ cười lạnh lùng và bình tĩnh:

“Anh Lục, anh cũng biết, tôi là do mẹ anh thuê về để làm con dâu nhà họ Lục.”

“Bây giờ tôi muốn chấm dứt hợp đồng, mẹ anh cũng đã đồng ý rồi.”

“Nói lời chia tay có vẻ hơi kỳ lạ, vậy nên chi bằng nói thế này...”

Tôi nhìn vào mắt Lục Vọng Châu, từng chữ từng chữ thốt lên:

“Mối quan hệ của chúng ta, do tôi đơn phương chấm dứt.”

“Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Tôi đưa tay ra xách vali.

Căn phòng chìm trong im lặng ngắn ngủi.

Một lúc sau, giọng nói của Lục Vọng Châu vang lên từ phía sau:

“Là vì Âm Âm sao?”

Tay tôi đang cầm vali khựng lại.

“Tôi có thể giải thích, tôi với cô ấy...”

“Không cần.”

Tôi nắm chặt tay cầm vali, bình tĩnh cắt ngang lời anh:

“Không cần giải thích, tôi không quan tâm.”

Lục Vọng Châu ngẩn người.

Tôi kéo hành lý, bước ra cửa chính.

Nhưng mới đi tới lối vào, tôi đã bị Lục Vọng Châu chặn lại.

Anh cúi mắt nhìn tôi, ánh sáng từ đèn hành lang chiếu vào mắt anh, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.

Có lẽ là do ảo giác, tôi thấy trong mắt anh có tia nước mắt.

“Tôi hiểu rồi, chẳng phải là không đủ tiền sao?”

Anh cố gắng cười một cách thoải mái, giọng điệu cố gắng kiềm chế sự lạnh lùng và bình tĩnh.

“Thẩm Sơ Dư, cô ra giá đi, muốn bao nhiêu cũng được.”

Tôi im lặng một lát.

Chậm rãi phun ra ba chữ: “Một trăm triệu...”

Một con số long trời lở đất.

Nhưng Lục Vọng Châu lại như bỗng dưng nhẹ nhõm:

“Quả nhiên, chỉ cần là số tiền lớn, cô sẽ...”

Anh khôi phục lại vẻ mặt lả lơi, buông thả, đưa tay móc điện thoại.

Tôi lặng lẽ quan sát anh, mỉm cười nói tiếp:

“Một trăm triệu, cũng không mua được tôi.”

Giống như có một con dao đâm vào gáy Lục Vọng Châu.

Tôi thấy toàn thân anh, từ đầu đến chân, cứng đờ lại.

06.

Tôi kéo vali ra khỏi nhà họ Lục.

Đêm tối lạnh lẽo, khiến tôi rùng mình một cái.

“Đợi đã.”

Lục Vọng Châu đuổi theo từ phía sau.

“Thẩm Sơ Dư, nếu cô nhất quyết muốn đi, thì trả lại tất cả những thứ tôi đã tặng cho cô.”

Anh ta cắn răng, trong thần sắc mang theo chút ý tứ nắm chắc phần thắng.

Theo quan điểm của Lục Vọng Châu, tôi gả vào nhà họ Lục làm con dâu là vì tiền, đối với một người phụ nữ tham tiền như tôi, việc trả lại toàn bộ những thứ anh ta từng tặng cho tôi, trị giá gần cả triệu, còn đau khổ hơn cả cắt thịt.

Nhưng tôi chỉ nhàn nhạt cười:

“Tất cả mọi thứ tôi đều để lại trong phòng ngủ, trang sức, quần áo, giày dép, đa số đều chưa bóc tem.”

Nếu còn gì nữa...

Tôi cởi cúc áo khoác, chiếc áo khoác nhỏ Chanel bị lột ra, ném trả lại Lục Vọng Châu.

Lục Vọng Châu dường như nhận thức được tôi muốn làm gì, đôi mắt anh đột nhiên mở to:

“Tôi không có ý này...”

Đã muộn rồi, tôi cởi đôi cao gót Jimmy Choo, chân trần bước trên nền đất lạnh ngắt.

Tiếp theo là áo sơ mi, váy dài, cho đến khi trên người tôi chỉ còn lại một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh.

Gió đêm thổi qua, tôi lạnh đến run cả môi, nhưng lại nở một nụ cười thanh thản:

“Lục Vọng Châu, cuối cùng chúng ta cũng thanh toán xong rồi.”

Nói xong, tôi kéo chiếc vali nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, vài quyển sách, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Ba năm trước, chính tôi là người kéo chiếc vali nhỏ này bước vào nhà họ Lục.

Hôm nay tôi kéo nó đi, không mang theo gì cả.

07.

Tôi thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài trường học.

Vào tám giờ sáng, tôi xuất hiện đúng giờ ở trường, các học sinh thấy tôi liền chào hỏi: “Chào cô Thẩm!”

Đây là công việc của tôi, một giáo viên lịch sử trường trung học tư thục dành cho giới quý tộc.

Tôi mỉm cười gật đầu với họ, nhưng lại nghe thấy các học sinh chào người sau lưng tôi: “Chào hiệu trưởng!”

Lưng tôi đột nhiên cứng đờ.

Quay đầu lại, tôi thấy Hiệu trưởng đang đứng sau lưng mình. Bà mặc bộ vest màu xám đậm thanh lịch, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh điểm xuyết vài sợi bạc.

Bà có hai thân phận.

Một là Hiệu trưởng của trường này, ân nhân mà tôi vô cùng kính trọng.

Còn một là...

Mẹ của Lục Vọng Châu.

“Chào buổi sáng cô Thẩm.” Bà nhàn nhạt nói, “Nếu cô không có tiết, thì đến văn phòng tôi uống cà phê đi.”

...

Cầm ly cà phê Mỹ nóng hổi trong tay, nhưng mồ hôi lạnh lại dần chảy đầy trên lưng tôi.

Mẹ Lục ngồi sau bàn làm việc, vuốt v e chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, hồi lâu mới cất lời:

“Sơ Dư, cháu biết đấy, bác thực sự rất thích cháu.”

“Bác cũng luôn tin tưởng rằng, con trai bác rất yêu thương cháu.”

Ba năm trước, cũng tại căn phòng làm việc này, mẹ Lục đã hỏi tôi, liệu tôi có thể trở thành con dâu của bà hay không.

Lúc đó, Lục Vọng Châu vừa cãi nhau với Nghê Âm Âm, cả người sa đọa đến mức không ra gì, nhưng dù vậy, những cô gái muốn gả cho con trai trưởng nhà họ Lục vẫn nhiều như cá chép vượt vũ môn.

Tôi hỏi mẹ Lục, tại sao lại chọn tôi.

Lúc đó, mẹ Lục châm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, trong làn khói mỏng manh nói với tôi:

“Bác hiểu con trai mình.”

“Con trai bác đối với cháu, không giống như đối với những cô gái khác.”

Lúc này, cách nhau ba năm, tôi nhẹ nhàng nói với mẹ Lục: “Hiệu trưởng, bác đã đoán sai rồi.”

Lục Vọng Châu đối với cháu, không có gì khác biệt cả.

Duyên phận của chúng tôi, thực ra nông cạn đến mức không đáng nhắc đến - hồi cấp ba, chúng tôi từng là bạn học cùng lớp.

Cậu ta là thiếu gia ăn chơi trác táng được bố mẹ bỏ tiền mua chỗ vào trường, còn tôi là học sinh nghèo nhận học bổng nhưng lần nào thi cũng đứng nhất.

Lúc ấy, Lục Vọng Châu sẽ móc ra một tờ 100 tệ từ ví, ném trước mặt tôi.

Rồi tôi sẽ ngoan ngoãn từ bỏ nguyên tắc, giúp cậu ta che giấu việc trốn học, giúp cậu ta chép bài tập, thậm chí giúp cậu ta gian lận trong kỳ thi.

Tôi hoàn toàn không cảm thấy trong mắt Lục Vọng Châu, tôi có gì khác biệt với những cô gái khác.

Nếu có, thì đó là tôi có thể vì một ít tiền mà trở nên vô liêm sỉ hơn.

Giống như ba năm trước, tôi nhận tiền của mẹ Lục, trở thành vị hôn thê của Lục Vọng Châu.

Lần đầu tiên gặp Lục Vọng Châu, anh ta cười lạnh với tôi: “Thẩm Sơ Sơ, năm xưa cô học hành vất vả như vậy, rốt cuộc là để lớn lên làm chuyện bán rẻ bản thân mình sao?”

Anh tưởng rằng sự sỉ nhục này có thể khiến tôi chùn bước.

Nhưng tôi lại thản nhiên tiếp nhận, cười nhạt nói: “Lục thiếu gia, anh không hiểu, năm xưa nếu tôi không học hành vất vả, có lẽ ngay cả cơ hội bán rẻ bản thân cũng không có.”

...

Uống xong một tách cà phê, mẹ Lục thở dài ba lần.

Cuối cùng, bà nói với tôi: “Công tư bác phân biệt rõ ràng, công việc bác sẽ không làm khó cháu.”

“Nhưng chuyện kết hôn, bác mong cháu suy nghĩ thêm...”

Tôi im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Cảm ơn hiệu trưởng.”

Một chữ cũng không hề nhắc đến Lục Vọng Châu.

Bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, bụng tôi bỗng nhiên cồn cào, cảm giác như sắp bị hạ đường huyết.

Vì vậy, tôi đi đến quán phở ở cổng trường, định ăn chút gì đó.

Phở gà được bưng lên, hương thơm nức mũi, tôi đang định cầm đũa thì một bóng người diễm lệ bất ngờ lao đến trước mặt tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy cầm bát phở lên, hắt cả bát phở vào người tôi.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhanh chóng né sang một bên, nước súp nóng hổi lướt qua người tôi rơi xuống đất, những vệt dầu bắn tung tóe lên chiếc váy sơ mi trắng tinh của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đầy căm phẫn.

Nghê Âm Âm.

“Đi mách với bác gái rồi à?”

Cô ta cười lạnh.

Phải một lúc sau tôi mới nhận ra, cô ta đang ám chỉ việc tôi một mình đến văn phòng của mẹ Lục.

“Muốn lôi bác gái ra để ép Lục Vọng Châu cưới cô, phải không?”, cô ta cười lạnh: “Thẩm Sơ Dư, soi gương đi, cô làm sao xứng với Lục Vọng Châu?”

Hồi nhỏ, tôi tưởng rằng chỉ cần học tập chăm chỉ là có thể thoát khỏi thế giới của những kẻ ngốc.

Giờ mới nhận ra, không thể thoát khỏi được.

Cuộc đời là hành trình đấu tranh không ngừng nghỉ với những kẻ ngốc, chỉ cần bạn còn sống, cuộc chiến sẽ không bao giờ kết thúc.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Nghê Âm Âm, nở nụ cười và buông một câu chửi thề.

Nghê Âm Âm sững người, sau đó hét lên:

“Thẩm Sơ Dư, với cái tư chất như vậy mà cũng được làm giáo viên...”

“Nghê tiểu thư, với cái tư chất như vậy mà cô cũng được làm nghệ sĩ nhân dân, tôi thế này cũng chẳng là gì.” Tôi đẩy đẩy cặp kính gọng vàng, nở nụ cười nho nhã.

Tiếc nuối nhìn bát phở bị hắt xuống đất, tôi định bụng đi mua lại hai cái bánh bao.

Nghê Âm Âm lại đột nhiên túm lấy tôi, những ngón tay dài được cắt tỉa cẩn thận của cô ta gần như ấn vào da tôi.

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Sao đột nhiên anh ấy lại nói, sau này sẽ không liên lạc với tôi nữa?”

Tôi thật sự rất muốn bỏ tay Nghê Âm Âm ra, lại đối mặt với cô ta một chút.

Con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người, giáo viên nhân dân bị oan uổng cũng muốn đánh người.

Nhưng Nghê Âm Âm nắm chặt quá, triệu chứng hạ đường huyết của tôi càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi giãy hai cái chẳng những không tránh ra, còn cảm thấy đầu càng choáng váng.

Ngay khi tôi sắp ngã xuống, một bàn tay từ phía sau tôi vươn tới, tách tay Nghê Âm Âm ra.

Nghê Âm Âm vừa muốn phát tác, nhưng khi thấy rõ người tới, chợt khựng lại.

“Vọng Châu...”

Nghê Âm Âm chợt buông tôi ra, tôi lại ngã về phía sau.

Tôi rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng rãi, mùi nước hoa của trà Đại Cát Lĩnh bao bọc lấy tôi.

Bên tai là tiếng Nghê Âm Âm thét chói tai: “Em không làm gì cô ta, Vọng Châu anh...”

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong lòng tôi chỉ có một ý niệm:

Rất muốn ăn phở gà và bánh bao hấp.

08.

Tôi tỉnh dậy trong mùi thơm của bánh bao hấp.

Mở mắt ra, tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một phần bánh bao hấp được gói cẩn thận đặt ngay trên đầu giường. Không chần chừ, tôi vội vàng cầm một cái lên và cắn một miếng, nóng đến mức phải hít hà.

Sau một ngụm canh thơm ngon, tôi nhận thấy có người đang ngồi cạnh giường.

Đó là Lục Vọng Châu.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sắc màu rực rỡ của đôi mắt đào hoa bị che lấp đi, thoạt nhìn có chút giống như thiếu niên kiêu ngạo nhưng lại mang theo cảm giác thanh xuân của thời trung học.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Đồ đạc tôi đều trả lại cho anh rồi.”, Tôi nói: “Còn tới tìm tôi làm gì?”

Lục Vọng Châu im lặng một lát.

“Bởi vì cô, mà quan hệ giữa tôi và mẹ tôi xuất hiện rạn nứt nghiêm trọng."

“Chuyện hủy hôn đã bị truyền thông biết được, nhà họ Lục hiện đang trong tình trạng khủng hoảng quan hệ công chúng nghiêm trọng.”

Trước đây, bất cứ vấn đề gì liên quan đến Lục Vọng Châu, tôi đều sẽ giải quyết từng cái một.

Bảo vệ lợi ích của anh, thực hiện yêu cầu của anh, tất cả những tủi nhục, uất ức, mệt mỏi, tôi đều âm thầm chịu đựng, tuyệt đối không một lời oán trách.

Nhưng bây giờ...

Tôi nhướng mày, rất lịch sự hỏi: “Vậy thì, liên quan gì đến tôi?”

Có thể là do lần đầu tiên nghe tôi nói như vậy nên Lục Vọng Châu ngẩn người.

“Những việc này không còn nằm trong phạm vi công việc của tôi nữa.”

Tôi khoác áo, đứng dậy rời đi.

Đôi mắt Lục Vọng Châu như bừng lên tia lửa, anh là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, quen với việc mọi người đều nhìn sắc mặt anh, từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đối xử với anh như vậy.

Tôi nghĩ, anh sẽ không đến đây làm phiền tôi nữa.

Nhưng, ngay khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, sau lưng vang lên một tiếng rầu rĩ.

“Sơ Dư.”

Lục Vọng Châu cả đời này chưa từng cúi đầu trước ai.

Lúc này, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Lâu sau, khi tôi sắp mở cửa bước ra ngoài, Lục Vọng Châu cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng anh mang theo một sự mất kiểm soát:

“Tất cả đều là ngụy biện.”

“Tôi thừa nhận, là tôi muốn gặp em.”

“Tôi nhớ em.”

Tôi quay đầu lại, nhìn Lục Vọng Châu, mắt anh đỏ hoe, cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy.

Nhưng chỉ trong giây thứ hai chúng tôi nhìn nhau.

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách thô lỗ, Ni Âm Âm bước nhanh đến trước mặt Lục Vọng Châu:

“Vọng Châu, anh nghĩ rằng người phụ nữ này thật sự yêu anh à?”

Nghê Âm Âm chỉ một ngón tay vào tôi, tay kia ném một chồng ảnh dày trước mặt Lục Vọng Châu.

“Những năm qua, anh tưởng cô ta lấy tiền của anh để làm gì? Cô ta lấy tiền của anh để nuôi trai bao bên ngoài!”

Những bức ảnh rơi xuống đất, tản ra, hầu như mỗi bức đều có nội dung giống nhau.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường, cắm ống mũi, mà tôi nắm tay anh ấy, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến và không nỡ rời xa.

Ánh mắt Lục Vọng Châu đảo qua từng tấm ảnh kia.

Một lúc sau, anh ngước mắt nhìn tôi.

Vết nước mắt trong mắt đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên đen tối và đáng sợ.

Tôi nhìn rõ tia lửa đang nhảy múa trong mắt anh.

Đó là ngọn lửa hận thù đang dần bùng cháy.

09.

Tôi không biết Lục Vọng Châu có gì đáng ghét tôi.

Rõ ràng anh chưa bao giờ yêu tôi, trong ba năm ở nhà họ Lục, hành động thân mật nhất của chúng tôi chỉ là giả vờ khoác tay nhau trước mặt mọi người.

Nhưng Lục Vọng Châu lại như phát điên.

Tối thứ Sáu, tôi đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đêm, đây là thói quen không thể thay đổi của tôi trong nhiều năm qua.

Nhưng mà cửa vừa mở ra, tôi lập tức phát hiện ra một bóng đen bên ngoài cửa cùng với rượu nồng nặc.

Muốn đóng cửa lại đã không còn kịp, Lục Vọng Châu vừa thấy tôi mở cửa, lập tức chống khung cửa, xông vào trong.

Cánh cửa bị anh ta đóng sầm lại bằng tay trái. Ánh mắt anh ta nhìn tôi như một hố đen, muốn nuốt chửng toàn bộ con người tôi.

Tôi đưa tay sờ điện thoại: “Lục Vọng Châu, anh cứ như vậy tôi báo cảnh sát đấy...”

Ngay giây tiếp theo, Lục Vọng Châu đột nhiên áp sát đến, anh ta tóm lấy cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường.

Điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất, phát ra tiếng va đập mạnh.

Ngay lập tức, Lục Vọng Châu đã hôn lên môi tôi.

Nụ hôn ấy mang theo sự tuyệt vọng. Lục Vọng Châu mặc cho tôi cắn môi anh đến chảy máu, cũng không hề buông tay. Chúng tôi như hai con người đang chìm dần trong biển sâu, cướp đoạt oxy từ phổi của nhau, kết cục chỉ có thể cùng nhau chìm xuống.

Một tiếng xé toạc vang lên từ chiếc áo sơ mi, Lục Vọng Châu đã xé rách áo của tôi.

Tiếng th ở dốc của anh vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, dồn dập, gấp gáp, mang theo d*c vọng nguyên thủy đã mất đi lý trí sau khi bị tẩm ướp bởi men rượu.

Tôi không còn sức lực để tiếp tục giãy giụa, đành nhắm chặt mắt lại.

Có những giọt nước mắt lăn dài từ khe mí mắt, môi Lục Vọng Châu áp sát lên má tôi, chạm vào sự ẩm ướt lạnh buốt.

Như thể bị kim châm vào vậy, ánh mắt vốn đã hoàn toàn mất tập trung của Lục Vọng Châu đột nhiên trở nên sáng tỏ. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt tôi, anh nhìn thấy hình ảnh điên cuồng của chính mình.

Nhìn thấy quần áo của tôi bị xé rách, Lục Vọng Châu ngẩn người hai giây, sau đó cởi áo vest của mình ra, choàng lên người tôi.

“Xin lỗi.”

Anh vô lực tựa trán lên vai tôi, chất lỏng ấm áp rơi xuống, thấm vào lớp vải trước ngực tôi.

Phải mất rất lâu tôi mới nhận ra, Lục Vọng Châu đã khóc.

“Em sẽ không tha thứ cho anh, phải không?”

Anh nói khe khẽ.

“Anh xin lỗi, Sơ Dư...”

Anh ngã xuống, nằm ở trên giường của tôi, lặp đi lặp lại thì thào mấy chữ này.

Tôi thở dài thật sâu, thậm chí lười truy cứu Lục Vọng Châu rốt cuộc xin lỗi tôi vì chuyện gì.

Chuyện anh có lỗi tôi quá nhiều, khó có thể tính toán rõ ràng từng chuyện một.

Huống hồ, thái tử gia nhà họ Lục, cho dù có chuyện gì có lỗi với người khác, người khác cũng đâu dám truy cứu.

Cũng như lúc này, dù rất muốn báo cảnh sát tống cổ anh vào đồn, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mọi yếu tố, tôi đành phải đặt Lục Vọng Châu nằm thẳng trên giường, đắp chăn cho anh, rồi ra ngoài gọi điện cho mẹ anh.

Tuy nhiên, ngay khi tôi đắp chăn cho Lục Vọng Châu và định đứng dậy rời đi.

Anh vốn đã mơ màng, bỗng nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay tôi.

“Sơ Dư, anh xin lỗi.”

Anh vẫn kiên trì nói.

“Đều qua rồi.” Tôi qua loa cho có, muốn rút tay ra.

“Xin lỗi...” Anh lẩm bẩm khe khẽ, “Rõ ràng yêu em như vậy, nhưng lại liên tục làm tổn thương em.”

Giống như một tiếng sấm nổ vang ngay đỉnh đầu tôi.

Tôi sững sờ nhìn Lục Vọng Châu, anh đã nhắm mắt lại, như thể hoàn toàn mất đi ý thức.

Chỉ có bàn tay anh, vẫn nắm chặt lấy tôi.

“Lục Vọng Châu.” Tôi thử mở miệng, “Tôi là ai?”

Anh mở mắt, yên lặng nhìn ta.

“Thẩm Sơ Dư.” Anh nhẹ nhàng lặp lại, “Anh yêu em.”

10. [Lục Vọng Châu]

Lục Vọng Châu nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Thẩm Sơ Dư.

Gầy gò, im lặng, bướng bỉnh, khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ trắng bệch thiếu dinh dưỡng.

Khi đó scandal giữa Lục Vọng Châu và hoa khôi Nghê Âm Âm truyền khắp trường, đối với anh, Thẩm Sơ Dư chỉ là một sự tồn tại rất đặc biệt trong số tất cả các cô gái mà thôi.

Còn đặc biệt ở điểm nào, Lục Vọng Châu cũng không rõ.

Mỗi trưa, cô chỉ mua một phần cơm ở căng tin, kèm theo một bát canh miễn phí.

Mà Lục Vọng Châu và bạn bè của anh chưa bao giờ đặt chân vào nhà ăn của trường, không thì gọi đầu bếp nhà làm sẵn rồi mang đến, không thì đi ra ngoài ăn đồ Nhật hoặc Pháp.

Cô ngày nào cũng học trong phòng tự học đến 12 giờ đêm, rõ ràng đã thi được hạng nhất khối, vậy mà vẫn cố gắng như vậy.

Còn Lục Vọng Châu bọn họ mỗi lần trước khi thi đều cúng bái cầu khẩn trời cao phù hộ, chỉ cần thi đủ điểm qua môn để đối phó với bố mẹ ở nhà là coi như vạn sự đại cát.

Nói tóm lại, những người mà Thẩm Sơ Dư và Lục Vọng Châu gặp đều không giống nhau.

Phú nhị đại thường có những ẩn ức tâm lý không thể nói với người ngoài, họ biết dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua bố mẹ, rất dễ dàng buông xuôi, trở thành một đống bùn nhão.

Lục Vọng Châu cũng biết điều này.

Nhưng Thẩm Sơ Dư, cô là cây tre mọc lên từ đống bùn nhơ này.

Lục Vọng Châu vô thức muốn tìm hiểu cô.

Anh thử bắt chuyện với Thẩm Sơ Dư, cần biết rằng, bất kỳ cô gái nào trong trường cũng sẽ vì được thái tử gia nhà họ Lục bắt chuyện mà cảm thấy vinh dự, tim đập nhanh.

Nhưng khi Lục Vọng Châu thử bắt chuyện với Thẩm Sơ Dư, cô đã lùi lại một bước, nhíu đôi mày thanh tú.

“Có chuyện gì không?” cô nói đầy cảnh giác, “Không có việc gì tôi đi trước đây.”

Bắt chuyện như vậy đã dễ dàng thất bại.

Sau đó, Lục Vọng Châu buông thả bản thân, hỏi Thẩm Sơ Dư: “Làm một bài tập một trăm tệ, làm không?”

Anh không ngờ cô lại gật đầu đồng ý.

Lục Vọng Châu vốn tưởng rằng sau khi kiếm được tiền, Thẩm Sơ Dư ít nhất cũng có thể ăn ngon vào buổi trưa.

Nhưng không ngờ cô vẫn ăn cơm với canh miễn phí, không biết số tiền anh đưa cho cô đã tiêu đi đâu.

Lục Vọng Châu là một công tử bột không học hành tử tế, lúc lên lớp thường không nghe giảng, chỉ mỗi lần nghe thầy giáo đọc “Thiên tướng giáng đại nhiệm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt” thì trước mắt anh lại vô thức hiện lên hình ảnh Thẩm Sơ Dư.

Thẩm Sơ Dư, hẳn là kiểu người nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.

Vì vậy, khi cách nhau nhiều năm, Thẩm Sơ Dư nhận tiền của mẹ mình, cúi đầu ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt mình, Lục Vọng Châu nghe thấy một góc trong lòng mình thầm lặng sụp đổ.

Anh gần như không thể kiềm chế được muốn hành hạ cô, câu cửa miệng mỗi ngày là:

“Thẩm Sơ Dư, cô không có lòng tự trọng à?”

Tuy nhiên, Thẩm Sơ Dư luôn đáp lại một cách nhạt nhẽo.

Cô vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo anh, chuẩn bị thuốc giải rượu cho người say, nấu cháo bồi bổ sức khỏe cho người thức khuya, rồi cười nói:

“Vì tiền, đương nhiên tôi có thể không cần.”

Lúc cô mới đến, Lục Vọng Châu vừa chia tay với Nghê Âm Âm, ầm ĩ đến long trời lở đất, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm.

Không ai quan tâm đ ến bệnh của anh, ai cũng cho rằng, Lục thiếu gia kim tôn ngọc quý, nếu còn có thể mắc chứng trầm cảm, thì người bình thường trên đời này có thể đừng sống nữa.

Tuy nhiên, anh vẫn không ngủ được, thỉnh thoảng lại đột nhiên nổi điên ném đồ đạc, thậm chí có lúc còn bị mất trí nhớ tạm thời.

Tất cả những ngày tháng khổ sở nhất, đều là Thẩm Sơ Dư ở bên cạnh anh.

Lúc không ngủ được, cô bầu bạn cả đêm với anh.

Khi anh ném đồ, cô giúp anh dọn dẹp những mảnh vỡ vương vãi trên sàn nhà, tay bị thương, máu nhỏ giọt xuống nền gạch hoa.

Khi anh không nhớ rõ mọi chuyện, cô nắm tay anh, nhìn vào ánh mắt hoang mang của anh và nói: “Vọng Châu, đừng sợ.”

Ít ai có thể tưởng tượng được người nhà của một bệnh nhân trầm cảm phải chịu đựng nhiều như thế nào.

Mà Thẩm Sơ Dư, cứ thế âm thầm chịu đựng suốt quãng thời gian dài.

Lục Vọng Châu không biết tại sao cô lại chịu hy sinh nhiều như vậy.

Vì tiền ư? Có lẽ đúng vậy.

Nhưng có thể nào...

Cô đối với bản thân mình, ít nhiều cũng có một chút chân thành.

Lúc xuất hiện suy nghĩ này, Lục Vọng Châu bị chính mình dọa sợ.

Thời khắc đó anh nhận thức được, anh mong muốn Thẩm Sơ Dư yêu mình, nguyên nhân chính là...

Chính là anh đã yêu cô.

...

Không thể nào.

Thẩm Sơ Dư căn bản không yêu anh, cô ở bên anh chỉ vì tiền.

Làm sao anh có thể yêu cô được?

Anh liên tục lắc đầu phủ nhận.

Cho đến đêm đó, cô xách vali rời đi.

Anh bỗng nhận ra, thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ.



Đêm trước khi đi tìm Thẩm Sơ Dư, thực ra đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nghê Âm Âm lại tìm đến, cô ta bày hết những thông tin mà thám tử tư thu thập được trước mặt Lục Vọng Châu.

Người đàn ông trên giường bệnh kia, tên là Lâm An.

Ba năm trước, Lâm An bị một chiếc xe tải lớn đụng ngã, trở thành người thực vật.

Bác sĩ nói, khả năng tỉnh lại, về mặt xác suất, không quá một phầm vạn.

Nhưng Thẩm Sơ Dư vẫn không từ bỏ.

Để duy trì sự sống cho Lâm An, từ chi phí máy móc thiết bị đến nhân viên chăm sóc, mỗi tháng cần gần ba mươi vạn nhân dân tệ. Tuy Thẩm Sơ Dư tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng trước đây còn mang nợ học phí, căn bản không có khả năng kiếm được số tiền lớn như vậy.

“Anh hiểu không, Vọng Châu, cô ta căn bản chưa từng yêu anh, bán mình cho nhà họ Lục chỉ vì tiền mà thôi.”

“Ba năm qua anh đội nón xanh, chu cấp tiền cho cô ta nuôi một tên sống dở chết dở, bây giờ anh còn hy vọng cô ta quay lại bên anh sao...”

Nghê Âm Âm cho rằng, nói xong, Lục Vọng Châu nhất định sẽ hoàn toàn buông Thẩm Sơ Dư ra.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta tưởng tượng.

Lục Vọng Châu nhìn Nghê Âm Âm, đây là lần đầu tiên Nghê Âm Âm cảm thấy, đôi mắt của anh đen đến mức đáng sợ.

“Hồ sơ điều tra của thám tử đã bắt đầu từ một năm trước.” Lục Vọng Châu trầm giọng nói, “Em không hề không biết gì về vị hôn thê của anh. Ngược lại, em còn biết rất rõ.”

Sắc mặt của Nghê Âm Âm đột nhiên trở nên trắng bệch.

Cô ta quên mất, quên rằng trước mặt Lục Vọng Châu, mình luôn giả vờ, không lâu trước đây còn vừa hỏi anh “Vị hôn thê của anh có đẹp không?”

Thực tế, cô ta đã điều tra cô suốt một năm trời. Đừng nói đến ngoại hình, ngay cả tổ tiên tám đời nhà cô cũng sắp bị đào lên rồi.

Những tâm tư đen tối, giờ đây đã phơi bày ra ánh sáng.

“Nhưng em không lừa anh, những chuyện đó đều là do cô ta làm...”

Nghê Âm Âm khóc nức nở.

Trước đây, mỗi khi cô ta khóc, Lục Vọng Châu đều sẽ mềm lòng.

Nhưng lần này, Lục Vọng Châu chỉ nhíu mày, trong mắt chỉ có sự chán ghét.

Tiểu Nghê, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Và những chuyện đó là giữa anh và Sơ Dư, không liên quan đến em.”

“Nếu để anh phát hiện em còn đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.” Lục Vọng Châu nặng nề nói: “Toàn bộ đầu tư kinh doanh của nhà họ Lục cho nhà họ Nghê, đều sẽ rút lại.”



Lục Vọng Châu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài anh thể hiện.

Trái lại, trong lòng anh như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ghen tuông đến phát điên.

Tên đàn ông kia tên là Lâm An, ngoại hình bình thường, làm công nhân trong một nhà máy.

Không đẹp trai bằng anh, không giàu có bằng anh.

...Nhưng người mà Thẩm Sơ Dư yêu, lại là anh ta?

Dù đối phương đã trở thành người thực vật, Thẩm Sơ Dư vẫn không rời bỏ.

Lửa trong lòng không thể dập tắt, Lục Vọng Châu đành uống hết chai rượu này đến chai rượu khác.

Khi tỉnh lại, anh đã ở trong căn nhà trọ của Thẩm Sơ Dư, nước mắt lạnh buốt dính vào đôi môi nóng bỏng của anh, anh mới bỗng nhận ra, bản thân đang phát điên cái gì vậy.

Thẩm Sơ Dư đang ở ngay trước mặt anh.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy, cô xa cách anh đến vậy.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cô ấy quay lại?

Nếu cô không cần tiền nữa, mình còn có thể cho cô ấy thứ gì?



Đến đường cùng.

Thái tử gia nhà họ Lục kiêu ngạo, phong lưu, cuối cùng cũng cúi đầu, dâng hiến một trái tim chân thành không biết có được trân trọng hay không.

“Thẩm Sơ Dư.”

“Anh yêu em.” 
Bình Luận (0)
Comment