Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 29

Sáng hôm sau, Sở Minh thức dậy rất sớm để xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Vì tối qua mới được "vuốt lông" nên tâm trạng anh còn rất vui. Đi qua phòng khách anh tình cờ thấy Kì Cảnh đang đọc báo. "Ba nuôi, dậy sớm vậy?"

"Sở Minh, cậu ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện" Kì Cảnh không quan tâm vẻ mặt bất cần đời của anh, nghiêm túc chỉ cái ghế đối diện nói.

Sở Minh không biết có chuyện gì nhưng cũng nhu thuận nghe theo, ngồi xuống ghế.

"Theo như tôi biết, cậu theo An Nhiên cũng gần mười năm rồi" Kì Cảnh điềm đạm nói, hắn bây giờ không còn là người cha cưng chiều con gái mà chính là vua hắc đạo. Khí thế này khiến Sở Minh không dễ chịu. "Cậu yêu con bé?"

"Vâng" Anh không chút do dự, thẳng thắn gật đầu. Dù biết con đường phía trước có thể đầy trông gai và thử thách nhưng nếu ngay cả việc yêu cô anh cũng không dám nhận thì sao đủ cam đảm sánh vai với cô?

"Vậy..." Kì Cảnh ngừng lại một chút rồi tiếp tục "Cậu có biết tương lai của con bé nó khó khăn thế nào không? Hắc đạo..." Hắn nhếch mép một cái, khuôn mặt anh tú càng trở nên yêu nghiệt. "Con đường này cũng chẳng dễ dàng gì. Cậu có thể mất đi sinh mệnh của mình bất cứ lúc nào nếu theo nó. Cậu có dám lấy cả mạng sống ra để đảm bảo cho Nhiên Nhiên không?"

"Bác Kì, từ khi An Nhiên nhặt được cháu, cháu đã nhận định mạng này hoàn toàn do cô ấy quyết định" Sở Minh nhìn Kì Cảnh trả lời.

"Hi vọng cậu có thể nói được làm được"

Anh trịnh trọng gật đầu "Cháu có thể hỏi bác điều này được không?"

"Hỏi đi"

"Tại sao bác lại yêu thương An Nhiên đến vậy? Cô ấy đâu phải con ruột bác?"

"Tôi thích, không được à?"

"..." Tất nhiên có thể.

- ------

Lúc Mục An Nhiên thức dậy, cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Cô dùng tốc độ bàn thờ để vệ sinh cá nhân. Bàn chải, lược, sữa rửa mặt,... Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo. Rất nhanh cô đã ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn.

Những năm nay, do quyết tâm học nấu ăn, Sở Minh bây giờ cũng là nửa đầu bếp, đồ ăn anh làm lúc nào cũng rất ngon.

"Bảo bối, dậy rồi thì vào ăn đi"

Cô không nói nhiều, lập tức cắm cúi, ngấu nghiến mà ăn. Sở Minh cười khẽ, cô lúc nào cũng vậy.

Ăn xong, Mục An Nhiên lập tức nhận được điện thoại của trợ lí. "Mục tổng, hôm nay chúng ta đi thăm trụ sở mới chứ?" Mấy năm nay, Mục gia bắt đầu vươn ra thế giới về mọi mặt. Nhưng cô vẫn chưa từng thị sát các trụ sở khác, đơn giản vì lười. Cô chỉ ngồi một chỗ và đưa ra phương án phát triển. Điều này làm cho mọi người rất tò mò về vị CEO thần bí mà tài giỏi.

"Cũng được"

"Vâng, để tôi đi chuẩn bị" Nói rồi Tiểu Trần cúp máy.

"Em phải đi đâu à?"

"Kiếm tiền nuôi anh"

"Khụ" Sở Minh vừa uống một ngụm cà phê liền bị sặc. "Ai dạy em nói vậy?"

"Nghĩ gì nói nấy thôi, không được à?" Mục An Nhiên híp mắt nhìn anh. Giống như anh chỉ cần gật đầu sẽ bị tẩn một trận.

"???" Bảo bối bị làm sao vậy? Muốn ám sát chồng à? Oa, sợ quá, phải làm sao đây!!!

"Không... Không có!"

"Ừm, ngoan. Em chuẩn bị đi làm đây, đừng lộn xộn"
Bình Luận (0)
Comment