Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 42

"Thủy Thủy, là con phải không? Con còn sống nên về với ba mẹ phải không?" Ông lão chạy tới lay người cô, nước mắt cứ trào ra.

"Ba, đây là An Nhiên, con gái Thủy Thủy và con" Lam Thành ho nhẹ giải thích.

"Không phải à? Ừ, Thủy Thủy chết 25 năm trước rồi, chết rồi" Ông bừng tỉnh, lẩm bẩm nhưng bỗng dưng trừng mắt "Con gái?"

"Chuyện dài lắm, chúng ta vào nhà rồi nói" Lam Thành dẫn ông cụ đang trong trạng thái đứng hình đi vào.

Mục An Nhiên thở dài, lại một hồi tâm tình. Mệt mỏi quá a!

- -----

Mất cả buổi sáng để nhận lại vừa ông, vừa bà. Cuối cùng, Mục An Nhiên cũng lết được tới nhà.

Cô mở cửa, không thấy Sở Minh đâu, kì lạ vậy? Lấy điện thoại gọi cho anh, thuê bao. Bạn trai nhà mình biến mất một cách bí ẩn.

Cô vào phòng, vẫn không thấy Sở Minh. What the fuck?

Mục An Nhiên dần nhận ra có gì không đúng, gọi cho Tiểu Trần.

"Cậu thấy Sở Minh đâu không?"

"Sở thiếu vẫn ở với bà chủ mà? Tôi không biết"

"Đi đâu mất rồi"

"Làm sao bây giờ?"

"Ai biết!" Ở đất nước này anh có thể đi đâu? Điện thoại còn tắt, có chuyện gì xảy ra không?

Cô thật sự không biết phải làm thế nào, hoảng loạn cực kì! Cô ngồi xổm xuống đất, vò đầu vò cổ.

Mục An Nhiên đột nhớ ra những người Kì Cảnh đem cho cô. Cô mở cửa nhà, quả nhiên, những người kia đang túc trực ở nhiều góc. Cô vẫy tay họ.

"Tìm Sở Minh, hắn chạy đi đâu rồi không có trong nhà"

"Vâng, thưa tiểu thư" Tất cả đều nhận lệnh cô chỉ có một người ở lại theo bên người cô. Mục An Nhiên lái xe muốn tìm anh nhưng không biết phải đi đâu.

Chó chết!

Khi không chạy lung tung làm gì? Chê ít chuyện hay sao? Má.

- ---

Gần 2 tiếng đồng hồ, cô đã lục tung những quán bar gần đấy vẫn không thấy anh đâu. Có thể nói chưa bao giờ cô tức giận như lúc này. Cô trở về căn hộ của mình.

Lúc này, cửa đã mở, cả căn nhà sáng trưng. Mục An Nhiên nhíu mày bước vào. Chuyện gì đang xảy ra? Sở Minh về rồi à?

Đúng như cô nghĩ. Sở Minh mặc đồ vest đen lịch lãm, đang ngồi trước một bàn tiệc đèn nến lung linh nhìn cô.

"Đi đâu vậy? Sao tắt điện thoại?" Mục An Nhiên lạnh tanh hỏi, tức giận. Đó là tất cả cảm xúc của cô lúc này.

"Em giận à? Xin lỗi mà, điện thoại anh hết pin, anh cứ nghĩ em phải tối mới về. Không ngờ lại sớm như vậy"

"Đồ thần kinh, lần sau đi nhớ nói một tiếng" Mục An Nhiên kìm nén cơn bão sắp bùng nổ trong mình, cục cằn thốt lên. Nói rồi cô về phòng thay đồ.

Sở Minh vẫn không nói gì, anh bình tĩnh theo dõi từng cử chỉ của cô. Cô đang lo lắng cho mình!

Một lúc sau, cô mặc bộ đồ ngủ thoải mái đi ra ngoài ngồi vào ghế. "Làm gì đây?" Cô chỉ vào bàn tiệc trước mặt.

"Mục An Nhiên, hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với em" Anh lấy từ trong túi ra một hộp vuông nhỏ nhỏ, xinh xinh mà đỏ chót, mở ra. Chân quỳ xuống sàn nhà. "Em biết không, khi em nhặt anh từ 10 năm trước, anh đã nguyện cả đời theo em. Nhưng anh không nghĩ có một ngày, mình lại yêu em đến thế. Yêu hơn chính bản thân mình, yêu mà ngay cả anh cũng chẳng nhận ra. Thời gian bên nhau cũng không gọi là ngắn, em có đồng ý làm vợ anh không? Tất cả mọi công việc của em anh sẽ giúp em đạm nhận dù lớn hay nhỏ. Em chỉ cần ở nhà là được"
Bình Luận (0)
Comment