Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 49

Một tuần nhanh chóng trôi qua, hôm nay đã là thứ bảy.

Công việc di dời của Sở Minh diễn ra nhanh chóng, mới đó đã di dời toàn bộ nhân lực cũng như sản nghiệp dưới trướng Mục thị.

Hôm nay, cô muốn đến trụ sở chính, cũng là chi nhánh trước đây cô chọn để bàn giao công việc cho Sở Minh. Tiểu Trần có mặt từ nhà cô rất sớm cùng với luật sư để chuẩn bị giấy tờ. Ngày mai Mục tổng lên xe hoa rồi! Cảm giác sao nhỉ? Có chút chua xót đến kì lạ, đôi chút nhói nhói ở tim, nhưng lại cảm thấy thanh thản vì một điều gì đó. Lạ thật đấy.

Bước vào tổng công ty, Mục An Nhiên vẫn được sự chào đón của nhân viên như trước, hàng loạt ánh mắt cứ dính vào người cô, Mục An Nhiên cảm thấy bình thường nhưng Sở Minh thì không. Này, vợ ta đấy! Nhìn gì, đấm cho lòi mắt bây giờ.

Bởi vậy, đằng sau một người ngầu lòi lại là một chàng trai bắn đôi mắt sát khí nhìn quanh khiến ai cũng như muốn đóng băng.

Ai vậy? Hung dữ a!

Gọi Triệu Hùng lên phòng họp cùng với toàn bộ cổ đông trong công ty, Mục An Nhiên tuyên bố từ nay Sở Minh sẽ là người lãnh đạo nòng cốt của công ty.

Cô lui ra ngoài giao toàn bộ mọi việc cho những người ở trong. Quyết định của cô không ai được từ chối, nếu có ý kiến hả? Súng ghim vào đầu cái một lêu lêu.

Tiểu Trần đứng bên cạnh nói nhỏ với cô. "Mục tổng, lỡ như Sở thiếu làm việc thua thiệt thì sao?"

"Sợ gì? Tôi bù" Mục An Nhiên ra dáng đại gia hất cằm. Là quả thật là phú hào. Tất cả sản nghiệp của Tề gia, Lam gia, Mục gia sau này đều là của cô. Nghĩ thôi mà đã muốn vào tù.

Đùa chứ cô tin vào Sở Minh. Thật ra anh rất có năng khiếu kinh doanh chỉ là chưa có cô hội thể hiện thôi.

Mục An Nhiên trở về phòng tổng giám đốc, cô nhàm chán lướt điện thoại không biết ngủ quên lúc nào. Mãi trưa, khi cuộc họp kết thúc, Sở Minh vào phòng thì cô mới tỉnh giấc.

"Bảo bối, mệt à?"

"Ừm? Buồn ngủ thôi, về nhà"

"Được"

- -----

Ăn cơm, lại ngủ, lại ăn, lại ngủ. Cuối cùng khi tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều, mọi người sẽ về nhà cô tụ tập đến sáng, sau đó lên đường tổ chức hôn lễ.

Hôm nay có cả Sói và Tiểu Trần cùng đến còn ai mời có trời mới biết.

- ----

Một căn phòng vip trong quán bar lớn của thành phố thuộc Hàn gia.

"K, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, ngày mai nhất định sẽ có thể trả thù cho cha tôi"

Khói thuốc mịt mờ cùng với ánh đèn mờ ảo làm che đi gương mặt của người được xưng là K. "Cố gắng giữ lấy mạng sống của cậu. Làm y những gì tôi đã hướng dẫn. Chúc cậu may mắn"

"Tôi nhất định phải thành công, đây là cơ hội ngàn năm có một. Cô ta làm việc quá an toàn"

"Hừ, sẽ có ngày tất cả bọn họ phải trả giá vì những gì đã gây ra" K hừ lạnh một tiếng, đứng lên rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại cậu thanh niên trong phòng, gương mặt chững chạc hiện lên nét trầm ổn của những người lăn lộn nhiều năm. Cậu ta nhếch mép một cái rồi cũng theo chân đó mà đi.

- -----

Tiệc đã tàn nhưng chưa ai rời khỏi, Mục An Nhiên ra ban công hóng gió. Trong nhà ồn ào quá, cô có chút không quen. Lúc sau đã có tiếng bước chân, mở cửa, nhẹ nhàng khép lại rồi đứng bên cạnh cô.

"Mục tổng, yên bề gia thất sớm quá á! Bao nhiêu nơi trên đời cô vẫn chưa đi đâu"

"Nên làm, sau này có thể" Văn phong vẫn cục súc như mọi lần.

"Cô biết không..."

"Không" Mục An Nhiên bại não cắt lời Sói.

Hắn chỉ mỉm cười tiếp tục câu chuyện của mình.

"Từ lúc cô cứu tôi, tôi cứ tưởng người bên cạnh mình sẽ là cô chứ! Thật sự, lúc đó đã yêu cô nhưng sự đời mà" Hắn nở nụ cười chế nhạo. "Ngày mai đã chính thức làm vợ người khác rồi, tôi nhất định phải nói lời này biết đâu có thể mang cô về nhà chứ" Lần này, hắn nở nụ cười từ sâu trong nội tâm. Chói lóa nhưng có chút ấm áp.

"Tôi yêu cô"

Đáp lại hắn vẫn là gương mặt than không cảm xúc. Như vậy đối với hắn cũng đủ rồi, cô ít ra còn không chà đạp tình cảm của hắn.

"Lại đây, tôi nói cho cô một bí mật" Sói vẫy tay cô, cô dùng gương mặt nghi hoặc nhìn hắn, đứng yên. Bất đắc dĩ hắn tiến lại gần cô.

Bỗng dưng, hắn giữ chặt đầu cô, môi hắn xâm nhập vào khoang miệng cô.

Mùi hương nan tính lạ lẫm xông vào mũi cô quá nhanh, cô bất ngờ nhưng ngay lập tức phản ứng, giơ chân lên hạ bộ thì hắn đã rời khỏi môi cô.

Hắn cười nhẹ rồi nhanh chân chạy vào nhà. "Tình yêu của tôi đấy!"

Mẹ kiếp tên khốn cưỡng hôn ta! Nhanh đấy. Đừng để nhìn thấy lần hai.

Cô vào nhà, quả nhiên hắn đã rời khỏi. Bực bội vào nhà vệ sinh một lúc lâu rồi lên giường ngủ chuẩn bị cho ngày mai đầy mệt mỏi.

Thật ra Sói vẫn chưa về, ra khỏi nhà hắn đứng luôn trước cửa hút thuốc. Lúc lâu sau, Tiểu Trần cũng ra về, đang bước đi thì thây Sói.

"Cố Tổng, chưa về à?"

"Lại đây nói chuyện một chút"

Tiểu Trần bước đến bên cạnh hắn.

"Thích An Nhiên à?"

"Thích?" Tiểu Trần trố mắt lên nhìn Sói.

"Ngu xuẩn, ngay cả thích còn không biết". Nói rồi quay gót, sải chân bước đi. Để lại sau lưng là bóng lưng thẳng tắp nhưng lại chứa đựng sự cô đơn đến kì lạ.
Bình Luận (0)
Comment