Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 100

Mọi người cực kỳ ngạc nhiên!
 
Không ai nghĩ tới Lục Dĩ Thành sẽ nói như thế. Phải biết rằng thường với những lời đồn đại kiểu này, đàn ông đều kín miệng như bưng, chẳng bao giờ lên tiếng, phần lớn đều do nhà gái hay bạn bè bên kia giải thích, gần như nhà trai chỉ bo bo giữ mình. Nhưng Lục Dĩ Thành lại lên tiếng, anh thừa nhận rằng mình đã thích Giang Nhược Kiều từ lâu, cũng thừa nhận việc mình theo đuổi cô sau khi cô và Tưởng Diên chia tay rất đường đột.
 
Thỉnh thoảng bài post này sẽ được đẩy lên trên đầu diễn đàn…
 
[Móa! Đàn ông! Trước kia tôi vẫn không phục vì danh hiệu hotboy học đường được trao cho cậu ấy. Từ hôm nay trở đi, tôi tuyên bố, tôi phục rồi!]
 
[Tôi cho rằng cậu ấy chỉ làm một việc mà đàn ông nên làm, mọi người đừng phóng đại quá trớn. Sở dĩ mọi người cảm thấy cậu ấy menly hoàn toàn là nhờ những người đàn ông nhát gan lại vô dụng khác làm bật lên thôi. Lại nói tôi thật sự cạn lời vì chuyện lần này, là do Lục Dĩ Thành theo đuổi Giang Nhược Kiều mà cô ấy cũng đã chia tay với Tưởng Diên rồi, tại sao cô ấy lại bị người ta nói thành kẻ bắt cá hai tay? (Rất ghét khi có một số việc, đàn ông cứ nói như thể mình vô tội lắm ấy.)]
 
[Đúng đó, tôi cũng rất khó hiểu. Tôi đọc mãi chả hiểu hướng bình luận trong Weibo là gì, chỉ biết lẳng lặng nói một câu rằng nếu không phải Giang Nhược Kiều là gái thẳng, mà tôi cũng thế thì tôi cũng sẽ thích cô ấy! Đừng giở mấy trò nhục mạ như vậy, tại sao chuyện đúng sai của ba người họ nhưng cuối cùng người bị chê trách lại là đàng gái chứ? Chẳng lẽ Giang Nhược Kiều cầm đao gác trên cổ hai bạn nam kia, ép họ phải theo đuổi cô ấy, ép họ trở mặt thành thù à? Nực cười quá đi mất!]
 
[Các bạn khoa ngoại ngữ ơi! Hãy nghe tôi nói này! Đây là chuyện riêng của khoa chúng tôi, không cần biết Giang Nhược Kiều thế nào, không cần biết bạn thích hay ghét cô ấy, hiện giờ cô ấy đang bị người ngoài nhắm vào, chúng ta cần phải đoàn kết lại không để người của khoa chúng ta bị bắt nạt, mọi người hiểu không? Không thì mấy người đó lại tưởng rằng khoa Ngoại ngữ của chúng ta không có ai hết.]
 
[Tôi lên Weibo trước, các chiến hữu nhớ lên sớm nhé, hiểu chưa?]
 
Tối hôm đó đã được định trước sẽ không yên bình.
 
Bạn bè của Giang Nhược Kiều đang ăn dưa ở tuyến đầu nên tất nhiên cũng phát hiện bài viết của Lục Dĩ Thành trước tiên. Sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người không quên nhắn tin, gọi điện cho cô. Giang Nhược Kiều chật vật mãi mới vào được diễn đàn. Sau khi thấy bài post đó, ánh mắt cô dừng lại, thấy được một câu “tôi vừa thưởng thức vừa hâm mộ bạn học Giang” trong bài post của người đăng, sống mũi cô bất giác cay cay. Thật ra cô định im lặng trong sự việc lần này, nghĩ đến kết quả xấu nhất là tài khoản bị khóa, không được bầu làm sinh viên ưu tú… Có điều cô không ngờ Lục Dĩ Thành sẽ post bài như thế lên mạng, còn để mọi người chỉ trích mình một cách ngu ngốc.
 
Đồ ngốc!
 
Anh chàng ngốc nghếch nhất trên đời!
 
Cô không biết dư luận sẽ phát triển theo chiều hướng nào, mà cô cũng không quản nổi.
 
Cô muốn gọi điện cho Lục Dĩ Thành, nhưng vừa nối máy, cô đã luống cuống ngắt máy mà không hiểu vì sao.
 
Cô có thể nói gì với anh đây?
 
Hỏi tại sao anh lại đăng bài post đó ư?
 

Chẳng phải đáp án đã rành rành ra đó, anh chỉ không muốn mọi người hiểu lầm cô nên đã cố hết khả năng nhỏ bé của mình.
 
Nhưng anh nào biết chút khả năng nhỏ bé đó lại vô cùng mạnh mẽ đối với cô.
 
Giang Nhược Kiều gửi Wechat cho anh: [.]
 
Chỉ là một dấu chấm câu.
 
Dường như Lục Dĩ Thành luôn chực chờ trong Wechat, anh trả lời ngay sau một giây: “Xin lỗi.”
 
Giang Nhược Kiều: “?”
 
Xin lỗi là câu cửa miệng của anh à?
 
Lục Dĩ Thành: “Đáng lẽ lúc đó tôi nên tỉnh táo và cẩn thận hơn, không nên tùy tiện mang bữa sáng cho cậu, làm cho cậu bị mọi người hiểu lầm.”
 
Mặc dù đó là biện pháp tốt nhất khi ấy, nhưng giờ đây nhớ lại vẫn khiến anh hối hận khôn nguôi, hối hận vì mình đã quá xúc động nên mới lưu lại hệ quả xấu như thế này.
 
Bên này, Giang Nhược Kiều mím môi bật cười.
 
Trong mắt tràn ngập ý cười chân thật.
 
Rốt cuộc Lục Dĩ Thành là người thế nào, hình như mỗi lần xảy ra chuyện, lúc nào anh cũng sẽ tự kiểm điểm, nhận lỗi theo thói quen.
 
Rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả, không phải à? Nếu lúc đó anh chưa từng mang bữa sáng đến cho cô, e rằng mấy người kia sẽ chỉ đồn thổi càng khó nghe hơn.
 
Ít nhất anh đã đứng ra, thái độ kiên định từ đầu đến cuối, chưa từng nghĩ sẽ im lặng hay trốn tránh.
 
Giang Nhược Kiều: “Không có gì. Tôi còn phải cảm ơn cậu.”
 
Lục Dĩ Thành: “Tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi.”

 
Anh không nhận nổi câu cảm ơn này.
 
Anh chỉ cảm thấy đó là chuyện mình nên làm mà thôi.
 
Thật ra bầu không khí giữa hai người khá kỳ lạ, đến cả Giang Nhược Kiều ở đầu dây bên này cũng phải nín thở tập trung. Thời điểm này… thật sự rất rất thích hợp để tỏ tình.
 
Lục Dĩ Thành sẽ làm không?
 
Không đâu.
 
Lục Dĩ Thành quả là nghĩ thế. Dù anh muốn nói gì cũng không phải lúc này, bởi vì nói lúc này chẳng khác nào lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Những gì anh nói cũng là những suy nghĩ tận đáy lòng anh, anh chỉ làm chuyện phải làm, không nhận nổi lời cảm ơn của cô, anh cũng không thấy bản thân giỏi giang cỡ nào. Nếu lúc này anh tỏ tình với cô, anh sẽ cảm thấy bản thân rất đê tiện.
 
Nếu phải nói điều gì đó, anh hy vọng đó là khi tất cả mọi người đều hạnh phúc và cuộc sống yên bình.
 
Có thể là một ngày nắng, cũng có thể là một ngày mưa.
 
Anh chờ câu trả lời của cô, dù cô đồng ý hay không thì đều phải xuất phát từ đáy lòng mình, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chuyện gì.
 
Giang Nhược Kiều đợi khoảng vài phút, sau khi phản ứng lại, cô bèn che nửa mặt và cười không ngớt.
 
Hiện giờ cô cũng là kẻ ngốc.
 
Đây là lúc thích hợp để tán tỉnh nhau sao? Tất nhiên không phải!
 
Giang Nhược Kiều trả lời: [Ừ.]
 
Thật ra chuyện lần này đã tốt hơn trong nguyên tác rất nhiều.
 
Trong nguyên tác mới là giội nước bẩn thật sự, ác độc thật sự.

 
Còn hiện giờ chẳng là gì hết, chỉ là một cơn mưa phùn thoáng qua, không đáng sợ mấy.
 
Cô không nhịn được nhắn thêm một tin: [Cậu có tin không, tôi sẽ không như ý muốn của họ.]
 
Liệu anh có tin không?
 
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, bên trên hiển thị “Đối phương đang soạn tin nhắn” cả một lúc lâu, lâu đến mức khiến cô còn tưởng rằng anh muốn gửi một đoạn văn ngắn cho cô thì lúc này anh nhắn về ba chữ: [Tôi tin cậu.]
 
Dĩ nhiên anh tin cô rồi.
 
Một người rõ ràng là lúc Tư Nghiên xuất hiện nên hốt hoảng không biết phải làm sao, lại có thể tiếp nhận và gánh vác trách nhiệm bằng tốc độ nhanh nhất.
 
Một người đang khóc tức tưởi lại có thể lau khóe mắt bình tĩnh trở lại sau một giây, sắp xếp người thân nằm viện tiến hành phẫu thuật đâu vào đấy.
 
Một người dù run rẩy cả tay nhưng vẫn ký tên mình vào giấy cam kết chịu rủi ro.
 
Sao anh không tin cho được?
 
Anh tin dù ở trong tình huống nào, cô cũng sẽ vực dậy.
 
Anh cũng tin cô thật sự chẳng cần ai đỡ đần hay giúp đỡ cả, nhưng anh vẫn mong rằng mình có thế đứng bên cạnh cô, nói một câu “anh tin em” ở những thời điểm thế này.
 
Tối hôm đó, hơn phân nửa mọi người đều đang bàn tán về bài post của Lục Dĩ Thành.
 
Tất nhiên sinh viên đại học A nói chung và sinh viên khoa Ngoại ngữ nói riêng đều tự giác đứng ra làm sáng tỏ cho Giang Nhược Kiều ở dưới bài đăng Weibo đó, các cô ấy nhanh chóng thay đổi hướng gió của dư luận. Giang Nhược Kiều có quen biết mấy người, mặc dù người nọ ẩn danh để đăng bài, nhưng trong thời đại khoa học công nghệ tiên tiến này, không ai có thể thật sự ẩn thân dưới Internet cả. Cô chỉ muốn chứng thực một việc, rốt cuộc ai mới là kẻ đầu sỏ hãm hại cô ở trong nguyên tác.
 
Dĩ nhiên Lâm Khả Tinh cũng biết chuyện này.
 
Cô ta hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại có người ẩn danh đăng bài bóc phốt Giang Nhược Kiều.
 
Thật ra gần đây cô ta cũng chịu tổn thương vì chuyện của Tưởng Diên, một mặt vì lời của anh ta, mặt khác không kìm được chú ý Giang Nhược Kiều xem thử họ có quay lại với nhau hay không. Cô ta biết mình như thế là không đúng, rất muốn ngừng để ý đến Giang Nhược Kiều, nhưng cô ta vẫn kìm lòng không đậu oán thán đôi câu với Trần Uyên, nói mình không muốn theo dõi tài khoản của cô nữa. Ai dè chỉ mấy ngày sau, Giang Nhược Kiều lại xảy ra chuyện này. 
 
Cô ta đọc những bình luận mắng chửi Giang Nhược Kiều.
 
Trong lòng ngoài ngạc nhiên ra, cô ta còn có một loại cảm giác vui sướng khó diễn tả thành lời.

 
Do Giang Nhược Kiều là người Tưởng Diên thích, còn Lâm Khả Tinh lại thích anh ta. Vì vậy cô ta luôn cảm thấy mình thua kém Giang Nhược Kiều, nếu không tại sao Tưởng Diên không chú ý đến cô ta chứ?
 
Sự khoan khoái xen lẫn cảm giác tội lỗi khiến cô ta thấy chột dạ.
 
Cô ta cho rằng mình không nên như thế.
 
Rõ ràng Giang Nhược Kiều chẳng làm gì sai hết.
 
Lúc chuyện này bị đẩy đến đỉnh điểm, sau khi Lục Dĩ Thành đăng bài post, ba tiếng sau Tưởng Diên cũng đăng một bài viết ngay trong đêm…
 
[Chào mọi người, tôi là Tưởng Diên.
 
Tôi là một trong những nhân vật chính trong sự việc lần này. Lúc đầu tôi không định nói gì hết, nhưng thấy mọi người cứ chất vấn bạn học Giang mãi, tôi cho rằng mình cần phải ra mặt thanh minh cho cô ấy.
 
Tôi thật sự xin lỗi, hẹn hò với nhau suốt mấy tháng nhưng tôi chẳng làm được gì cho cô ấy cả, ngược lại còn khiến cô ấy gặp rắc rối vì mối tình này.
 
Nhược Kiều, anh xin lỗi em, thật sự xin lỗi.
 
Có một việc mà Nhược Kiều đã giấu giúp tôi, đến cả bạn bè cũng không nói ra, chính bản thân tôi cũng ích kỷ giấu nhẹm đi, nhưng hiện giờ tôi muốn nói ra.
 
Tôi và Nhược Kiều chia tay là vì nguyên nhân khác.
 
Do tôi không có giới hạn, không giữ khoảng cách an toàn với cô gái khác khi đang hẹn hò, cuối cùng mới gây ra sai lầm to lớn.
 
Từ đầu tới cuối, là tôi có lỗi với cô ấy. Bây giờ nếu mọi người muốn chỉ trích thì cứ đến tìm tôi, cô ấy chẳng làm gì sai cả.
 
Thật sự xin lỗi]
 
Những việc Lục Dĩ Thành biết, Tưởng Diên cũng biết.
 
Anh ta biết Giang Nhược Kiều đang cạnh tranh danh hiệu sinh viên ưu tú.
 
Nếu nghĩ kỹ lại, anh ta chưa từng làm gì cho cô khi hẹn hò với cô. Bây giờ Lục Dĩ Thành đã ra mặt, nếu anh ta cứ mãi rụt đầu, vậy anh ta là thứ gì?
 
Tưởng Diên chỉ muốn cô cảm thấy anh ta không có kém cỏi đến thế.


Bình Luận (0)
Comment