Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 111

Edit + Beta: Hiron

 

9 giờ tối, trước cửa quán bar Lam Sắc.

 

Siêu xe đậu kín cả bãi đất, ánh đèn quyến rũ nhảy nhót trong không khí ẩm ướt của Thành Phù Không. Minh Nghiêu nhìn lướt qua rồi đẩy đội trưởng của mình vào trong: "Đội trưởng, đi thôi! Ghế dài ở sàn nhảy –"

 

Trong ánh sáng mờ ảo, Vu Cẩn cố nheo mắt, đi ngang qua anh bartender đang cười với cậu đầy ẩn ý. Chiếc áo chữ V khoét sâu từ cổ xuống tận rốn.

 

Vu Cẩn lùi lại hai bước: "......!!!"

 

Phía sau, Caesar vỗ đùi: "Tiểu Minh chịu chơi thật đấy!"

 

Vu Cẩn ngẩng đầu lên: "Gì cơ ạ?"

 

"Còn có ghế dài nữa chứ! Với cách bài trí này, ở Liên Bang, ghế dài ít nhất cũng phải 4W điểm tín dụng một đêm! Chưa tính tiền đồ uống!" Caesar hào hứng khoa tay múa chân: "Hồi đó anh Caesar này nghèo rớt mồng tơi, toàn phải mua rượu ở siêu thị rồi lẻn vào, đi bộ ở khu vực bình dân!"

 

"Nhưng mà tán gái thì phải xem kỹ năng chứ không phải tiền bạc, đó là... Thôi dù sao anh Caesar này cũng đã có vợ con rồi, phải khiêm tốn một chút, lát nữa anh chỉ cho vài chiêu."

 

DJ trên bục chuyển từ nhạc chậm sang HIPHOP, đám đông đang lắc lư bỗng chốc nhảy nhót tưng bừng.

 

Vu Cẩn cố gắng nói trong tiếng nhạc ồn ào: "Anh Caesar! Ở đây không có..."

 

Caesar: "Không có gì? Nói to lên!"

 

Vu Cẩn ghé sát tai Caesar: "Hình như không có con gái!"

 

Cách nhau chưa đầy 1 mét mà Caesar vẫn phải vểnh tai lên, chẳng nghe rõ câu nào, định hỏi lại thì bị Tóc Đỏ kéo đi: "Bạn hiền ơi, đi quẩy thôi –"

 

Sàn nhảy ồn ào náo nhiệt, Vu Cẩn hoa mắt chóng mặt, ôm lấy thận, rồi lại vội vàng bịt tai lại.

 

Bỗng một anh chàng phục vụ trẻ măng, đẹp trai xuất hiện, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Các anh ơi, nhớ rẽ trái để lấy mặt nạ đặc biệt nhé, chủ đề của Lam Sắc tối nay là "rung động"..."

 

Minh Nghiêu vẫy tay, lập tức có người mang mặt nạ đến, lần lượt phát cho mọi người.

 

Minh Nghiêu đưa cho Vu Cẩn, tò mò: "Ơ, sao mặt Tiểu Vu nhỏ hơn mặt Caesar nhiều thế, hóa ra đầu Caesar to thế!"

 

"!!" Vu Cẩn nhắc nhở: "Cậu không hồi hộp à?"

 

Minh Nghiêu bỗng chốc nhảy dựng lên: "Ôi trời, cậu nhắc làm gì thế? Tôi lại bắt đầu hồi hộp rồi!"

 

Cả đám vui vẻ đeo mặt nạ vào, cuối cùng cũng đến được chỗ ngồi.

 

Ghế sô pha đối diện sàn nhảy, tầm nhìn rộng rãi, thoáng đãng, ánh đèn lướt qua, biển người nhộn nhịp, bức tường phía sau, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

 

Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, chiếc bánh kem ba tầng cắm pháo hoa được bưng lên, Minh Nghiêu nốc cạn hai ly rượu, lập tức thể hiện rõ bản chất công tử bột ăn chơi trác táng.

 

Lúc thì lôi kéo đội trưởng uống rượu, lúc thì cụng ly với Caesar, rồi lại lắc lư theo nhạc cùng Tóc Đỏ, còn tiện hỏi Vu Cẩn xem thịt rồng có ngon không.

 

"..." Vu Cẩn thật sự nghi ngờ, nếu Minh Nghiêu không tham gia chương trình tuyển chọn, chắc chắn sẽ trở thành một kẻ ăn chơi lêu lổng!

 

Trong lúc chỉ số thông minh của Minh Nghiêu đang tụt dốc không phanh, cả quán bar bỗng nhiên hò reo vang dội.

 

Vu Cẩn hơi ngẩng đầu lên, sau gần một tiếng đồng hồ chơi nhạc R&B, DJ trên bục đang lắc lư theo điệu nhạc, nhạc nền chuyển sang một bản nhạc điện tử kỳ lạ.

 

Caesar ồ lên một tiếng: "Đến màn giữa rồi."

 

Vừa dứt lời, Caesar mới nhận ra trừ Minh Nghiêu sắp say đến nơi ra, những người khác đều đồng loạt nhìn mình. Trong bóng tối, dường như có một luồng ánh sáng chiếu vào Caesar, người dày dạn kinh nghiệm.

 

Caesar: "Ơ hay? Mấy cậu chưa đến đây bao giờ à?"

 

Tả Bạc Đường gật đầu mỉm cười, thản nhiên thừa nhận: "Ngày thường bận tập luyện quá."

 

Tóc Đỏ thành thật: "Cái này anh đây rành lắm!"

 

Vu Cẩn ngoan ngoãn: "Em chưa đi đâu bao giờ."

 

Caesar ngỡ ngàng như đang nhìn thấy ba Tiểu Vu trước mặt, một lúc sau mới hoàn hồn, đắc ý búng tay một cái: "Loại hình quán bar này, đến giữa chương trình là phải quẩy hết mình, chờ xem."

 

Trên bục, theo tiếng nhạc của DJ, không khí càng lúc càng nóng, Caesar nốc cạn một chai rượu rồi đập xuống bàn: "Tiểu Vu, nghe thấy không, tiết tấu nhanh hơn rồi đấy!"

 

Vu Cẩn lắc đầu: "Không phải tiết tấu, mà là nhịp trống tăng lên, tiếng bass chuyển từ giai điệu thứ sang giai điệu trưởng, cùng với sự thay đổi về âm lượng, tiếng hò reo lớn hơn, tạo ra ảo giác tiết tấu nhanh hơn, thực tế nhịp trống vẫn rất chuẩn..."

 

Caesar: "Cái gì cơ? Anh bảo em nhìn xuống dưới kìa!"

 

Giữa sàn nhảy, bỗng một tia sáng chiếu thẳng vào bục phụ, người được chiếu là một anh chàng lực lưỡng, ngực nở nang, chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhận lấy chai rượu từ tay nhân viên phục vụ rồi tu ừng ực.

 

Đám đông đang nhảy nhót bỗng đồng loạt vỗ tay reo hò, chẳng mấy chốc đã có một anh chàng tóc xanh tiến lại gần, bắt chuyện làm quen với anh chàng này.

 

Tia sáng lại lóe lên lần nữa, chiếu vào một người đàn ông khác, anh ta vẫy tay với mọi người rồi cũng nốc cạn chai rượu không chút do dự. Tiếng hò reo lại vang lên.

 

Vu Cẩn nheo mắt: "Cái này... cái này là ai bị chiếu vào thì phải uống..."

 

Cậu bỗng sững người. Tia sáng chậm rãi, chậm rãi chuyển từ sàn nhảy sang phía ghế dài, lướt qua năm người rồi dừng lại –

 

Vu Cẩn không chút do dự chui tọt xuống gầm bàn.

 

Caesar: "Ôi trời, Tiểu Vu sao cậu nhanh thế!"

 

Tia sáng dừng lại trên người Minh Nghiêu.

 

Tả Bạc Đường khựng lại, theo bản năng muốn ngăn Minh Nghiêu. Tóc Đỏ thì thầm: "Khoan đã, Tiểu Minh hình như say bí tỉ rồi mà."

 

Ai ngờ Minh Nghiêu bỗng đứng phắt dậy, không đợi bartender đến đã hùng hổ cầm một ly Four Loko lên, giơ về phía tia sáng: "Vì tự do, lý tưởng và đội trưởng!!"

 

Tả Bạc Đường không kịp ngăn cản: "..."

 

Đám đông ầm ầm nổ tung, nhiều người trên sàn nhảy cũng nhốn nháo nhìn về phía này, đặc biệt là khi ánh đèn chiếu vào hai người, hai tay súng bắn tỉa với cơ bắp cuồn cuộn, đầy vết sẹo như được dát vàng.

 

Nhân viên an ninh của quán bar vội vàng cầm bộ đàm lên: "Chú ý tầng một, đám nhóc kia sắp làm loạn rồi."

 

Dưới ánh đèn, Minh Nghiêu uống ừng ực một nửa ly rượu, bỗng đập mặt xuống ghế sô pha, ôm gối ngủ ngon lành. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Tóc Đỏ vỗ đùi: "Tôi đã bảo rồi mà, Tiểu Minh say từ lâu rồi, vừa nãy chỉ là hồi quang phản chiếu thôi. Ơ, sao tia sáng này vẫn chiếu vào chỗ chúng ta thế?"

 

Caesar buông tay: "Rượu còn chưa uống hết mà! Hay là gọi cậu ta dậy?"

 

Tả Bạc Đường lắc đầu. Đội trưởng của Tỉnh Nghi nhận lấy nửa ly rượu của Minh Nghiêu, phong thái ung dung, rõ ràng không hợp với không khí quán bar nhưng vẫn toát lên khí chất quân tử, thu hút mọi ánh nhìn.

 

Tả Bạc Đường ôn hòa nói: "Để tôi uống thay cậu ấy."

 

Đám đông im lặng một lát rồi lại càng hò reo náo nhiệt hơn. Tiếng huýt sáo, tiếng la ó vang lên khắp nơi, DJ cũng liên tục chơi ba bản nhạc để khuấy động không khí.

 

Những cậu định lại gần làm quen thì chán nản: "Ôi, đã có chủ hết rồi."

 

"Trên kia không phải còn hai người sao! À không, ba người... Ơ, sao dưới gầm bàn còn có một người đang trốn thế kia?!"

 

Caesar vội vàng đè Tả Bạc Đường lại, giật lấy ly rượu: "Ấy, đội trưởng Tả đừng uống, loại này uống một ly là say đấy, cậu không thường đến đây thì đừng uống. Mấy anh em tôi hôm nay được thơm lây của Tỉnh Nghi mới đến đây, không sao đâu! Để tôi uống thay cậu!"

 

Cả quán bar lại im lặng.

 

Mấy cậu gay nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ là gì của nhau thế? Hai người đều tranh nhau uống thay? Tranh giành tình cảm à?!"

 

Tia sáng cuối cùng cũng chuyển đi.

 

Ghế dài lại yên bình trở lại, Tả Bạc Đường cảm ơn Caesar, Tóc Đỏ mở khăn trải bàn ra chờ Vu Cẩn chui ra, nghĩ bụng: "Hay là mình nhét luôn cả Tiểu Minh xuống gầm bàn nhỉ?" Rồi nhìn thấy ánh mắt của Tả Bạc Đường, lập tức im bặt.

 

Trong một góc yên tĩnh của sàn nhảy, Vu Cẩn tiếp tục cắm ống hút vào ly rượu sữa Baileys, yên lặng nghe Caesar kể chuyện thâm cung bí sử về quán bar.

 

Caesar gãi đầu: "Mà này, sao anh lại thấy quán bar này cứ sai sai thế nào ấy."

 

"Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cô nào! Anh bảo này, quán bar ở Thành Phù Không đều chán thế này à? Anh thì đã có vợ rồi, không cần tán tỉnh gì nữa, nhưng mấy cậu..."

 

Bỗng có tiếng bật nắp chai vang lên sau lưng.

 

Caesar quay lại, một thanh niên mặc quần da, áo bó màu tím nháy mắt với Caesar: "Này, mời anh uống rượu."

 

Caesar cảm kích, lập tức tiến lại gần, cười ha hả rồi ôm chầm lấy anh ta: "Cảm ơn người anh em!"

 

Thanh niên ngơ ngác: "Người... người anh em gì..."

 

Những cậu chàng đang xì xào bàn tán bỗng kêu lên kinh ngạc: "Cái gì? Thành công rồi à? Thật sự mời được rượu? Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng qua đó, có thịt cùng ăn."

 

Một đám người kéo nhau xông lên vây quanh Caesar và Tóc Đỏ, chẳng mấy chốc, ghế dài đã vắng đi hai người. Tả Bạc Đường gật đầu với Vu Cẩn: "Để tôi đưa cậu ấy đi rửa mặt đã." Nói rồi cũng biến mất cùng Minh Nghiêu.

 

Vu Cẩn ngồi một mình trên ghế dài, cắn ống hút, cho đến khi tia sáng đáng ghét kia lại chiếu tới. Vu Cẩn giật mình, vội vàng nhảy khỏi ghế sô pha, chạy ra sàn nhảy trốn.

 

Dưới ánh đèn màu tím xanh, một đám người đang lắc lư, giống hệt buổi livestream của Bạc Truyền Hỏa. Vu Cẩn len lỏi qua đám đông, đang định quay lại thì bị một người qua đường gọi giật lại.

 

"Sao cậu không nhảy?" Người đó hỏi.

 

Vu Cẩn th* d*c, cảm thấy mình sắp bị ép thành bánh quy Tiểu Vu rồi: "Tôi... tôi không..."

 

Người qua đường than thở: "Cả sàn nhảy rộng thế này chỉ có mỗi cậu là không nhảy, dễ bị chú ý lắm đấy."

 

Vu Cẩn: "Cái gì cơ?"

 

Vu Cẩn bỗng tròn mắt, tia sáng kia lại xuyên qua đám đông, chiếu thẳng vào cậu!

 

Người qua đường huênh hoang lắc lư: "Cậu mà không đứng dậy, DJ sẽ bị trừ lương! Cho nên người ta mới phải mời cậu uống rượu, không uống rượu thì chỉ là hưng phấn suông, uống rượu rồi mới là hưng phấn tột độ, thôi thì cậu nhảy đi."

 

Vu Cẩn cắn răng, đành phải gật đầu: "Vậy cũng được... Anh có thể... né ra một chút được không."

 

Người qua đường vừa mới tranh thủ cơ hội tiến lại gần, đang ngẩn ngơ nhìn chiếc cổ thon thả của cậu thiếu niên, vội vàng đáp: "Được chứ được chứ, cậu cứ nhảy đi, còn tôi, chúng ta... có muốn trao đổi số liên lạc không..."

 

Người qua đường bỗng khựng lại. Chú thỏ trắng trước mặt hơi kéo khóa áo khoác ra, để lộ vòng eo săn chắc bên trong, gần như tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía này.

 

Bài nhạc đang được chơi trên bục là SOULFUL HOUSE.

 

HOUSE là một nhánh của nhạc điện tử thế kỷ 20, với nhịp 4/4, thêm giọng nữ cao vút thể hiện cảm xúc phong phú. Trong các quán DISCO, nó được xếp vào loại "linh hoạt kỳ ảo".

 

"Linh hoạt kỳ ảo" đồng nghĩa với việc nó rất khó nhảy, so với những điệu nhảy thông thường, dù có quẩy tưng bừng đến đâu mà nhảy HOUSE thì cũng dễ bị lỗi.

 

Vu Cẩn bước theo nhịp, anh chàng kia ngơ ngác nhìn vài giây, bỗng như bị giẫm phải đuôi: "Ôi trời!"

 

Cậu thiếu niên đang nhảy điệu HOUSE chuẩn nhất. Nhịp của cậu quá chuẩn xác, mỗi bước chân như lưỡi dao sắc bén cứa trên băng, uyển chuyển, hoàn hảo trong từng khoảnh khắc, giữa đám đông hỗn loạn, cậu như tỏa ra một luồng ánh sáng riêng. Động tác của cậu tuy không quá mạnh mẽ nhưng lại kiểm soát rất tốt, khiến người ta phải tưởng tượng đến vòng eo thon gọn, săn chắc ẩn dưới lớp áo.

 

HOUSE là một trong những điệu nhảy dễ gợi cảm nhất, thậm chí từng được coi là lựa chọn hàng đầu cho nhóm nữ, nhưng Vu Cẩn lại nhảy với vẻ lạnh lùng khác thường. Môi cậu mím chặt, cả người như một cỗ máy tinh xảo, thu hút mọi ánh nhìn. Vẻ gợi cảm lạnh lùng hòa quyện với nét trẻ trung, tươi mới.

 

Anh chàng kia hít một hơi thật sâu.

 

Đúng lúc này, cánh cửa lớn của Lam Sắc bỗng bật tung.

 

Nhân viên an ninh đang giám sát đám đông vội vàng quay lại, kinh ngạc hạ giọng: "Chuyện gì thế này? Không phải 10 giờ là ngừng nhận khách rồi sao, giờ này còn ai vào nữa?!"

 

Người đồng nghiệp của anh ta kích động: "Ôi trời, cậu biết ai đến không? Là..."

 

Sàn nhảy Lam Sắc đã ồn ào náo nhiệt từ lâu, chẳng ai để ý đến cửa ra vào. Nơi ngược sáng, người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt nhìn về phía sàn nhảy, ánh mắt tối sầm lại.

 

Trên sàn nhảy.

 

Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm khi thấy tia sáng kia đã chuyển đi, cậu quay người đi về phía ghế dài, không hề hay biết có vô số ánh mắt đang dõi theo mình. Anh chàng kia ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cậu, chỉ thấy cậu bước đi theo nhịp, chẳng làm gì mà cũng quyến rũ đến lạ.

 

Anh ta vội vàng đuổi theo: "Kết bạn đi mà!"

 

"Trao đổi số liên lạc nhé! Hay là để tôi đưa cậu về nhà?"

 

Vu Cẩn vội vàng đi chậm lại, nhìn về phía Tả Bạc Đường cũng đang đi về phía ghế dài.

 

Đội trưởng của Tỉnh Nghi với vẻ mặt nghiêm trọng, đang dìu Minh Nghiêu ra ngoài: "Mặt nạ của Tiểu Minh có chút vấn đề, tôi đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh..."

 

Chiếc mặt nạ trắng của Minh Nghiêu không biết đã bị ai chỉnh sửa, trên đầu bỗng mọc ra một đôi tai mèo đang vẫy vẫy.

 

Vu Cẩn hốt hoảng, vội vàng sờ lên đầu mình. Không có tai mèo. Khoan đã, sao trên mặt nạ lại có hai cái lỗ, bên trong có lông xù sa0?

 

Bên kia, Tả Bạc Đường đang dỗ dành Minh Nghiêu rời đi: "Đừng nằm ra đất nữa... Tiểu Minh, cậu lớn rồi đấy nhé... Cái gì?... Bạn gái nào? Tôi có bao giờ có đâu..."

 

Vu Cẩn cảnh giác sờ lên mặt nạ: ... Cái thứ gì thế này!

 

Cậu khó khăn lắm mới chen vào được chỗ Caesar và Tóc Đỏ, định nhắc nhở họ về chiếc mặt nạ thì chỉ thấy hai người đang bị một đám thanh niên vây quanh, không tài nào lách vào được.

 

Bên ngoài đám đông, hai cậu chàng vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Caesar và Tóc Đỏ đang ôm nhau đầy phẫn nộ, miệng lẩm bẩm: "Bực mình! Hai tên đẹp trai thế này mà lại dính lấy nhau, đúng là phí của giời... Hạt dưa này ngon đấy, cho xin thêm tí đê."

 

Vu Cẩn khựng lại, hình như có gì đó sai sai!

 

Phía sau, anh chàng kia vẫn đang bám riết không tha, ra sức chào mời: "Cậu mới đến đây lần đầu à? Cho xin số liên lạc nhé? Cái mặt nạ đó là vậy đấy, chủ đề tối nay là "rung động", yêu từ cái nhìn đầu tiên! Cái tai mèo đó là thiết bị cảm ứng sóng não, nếu yêu từ cái nhìn đầu tiên thì nó sẽ hiện ra, v**t v* nhẹ nhàng thì nó sẽ vẫy nhẹ, còn nếu lửa gần rơm thì nó sẽ lắc mạnh... Cậu có muốn quay lại nhìn tai mèo của tôi không!"

 

Anh chàng kia cố kéo tai mèo trên mặt nạ ra: "Cậu xem cậu xem, yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy! Không phải tôi kéo đâu, nó tự động hiện ra đấy..."

 

"Công nghệ cao của quán bar dành cho người đồng tính số một Phù Không chúng tôi..."

 

Vu Cẩn khựng lại: "Bar...bar gì cơ!!"

 

Cậu vừa quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên bỗng cứng đờ.

 

Tia sáng oan gia ngõ hẹp kia lại một lần nữa chiếu vào cậu, DJ trên bục còn giơ ly về phía cậu. Anh chàng kia giậm chân oán trách: "Ôi trời, DJ muốn tán tỉnh cậu kìa!"

 

Đường lui đã bị chặn, người phục vụ bưng ly rượu đến, cười tủm tỉm.

 

Đám đông hò reo điên cuồng, thậm chí còn có không ít người chen chúc về phía Vu Cẩn. Ngay cả những cậu chàng đang cắn hạt dưa cũng nhìn cậu với ánh mắt long lanh: "Tuy trông cậu ấy dễ thương thật đấy, nhưng mà nhảy đẹp trai quá, không kiềm chế được... Ê, người đâu rồi? Sao lại chạy mất rồi?"

 

"Chay ra cửa rồi."

 

"Giờ này còn chạy ra cửa?!"

 

"Hình như là cậu ấy nhìn thấy một anh chàng cực chất ở cửa, chạy nhanh hơn ai hết, cản cũng không được..."

 

Người phục vụ đưa khay rượu về phía Vu Cẩn, cúi người. Mùi hương trái cây tỏa ra từ ly rượu màu đỏ.

 

Xung quanh, vô số ánh mắt như hổ đói rình mồi, Vu Cẩn đành phải đưa tay nhận lấy. Chiếc ly pha lê lạnh toát khi chạm vào đầu ngón tay, Vu Cẩn vừa định nâng lên thì một bàn tay chai sạn đã giữ chặt tay cậu.

 

Vệ Thời: "Để tôi uống thay cậu ấy."

 

Vu Cẩn bỗng quay đầu lại.

 

Người đàn ông đeo nửa mặt nạ, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi. Anh như vừa mới từ phòng thí nghiệm bước ra, áo sơ mi cởi đến nút thứ hai, có người phục vụ cung kính cầm áo khoác phía sau.

 

Anh nhìn xuống Vu Cẩn, xung quanh, đám đông dạt ra tạo thành một khoảng trống ngột ngạt, đôi mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng, khóe môi sắc bén, kiên quyết.

 

Vu Cẩn ngây người nhìn, cứ ngỡ mình đang mơ. Vệ Thời hất hàm, ra hiệu cậu đưa ly rượu.

 

Vu Cẩn ngoan ngoãn đưa rượu. Người đàn ông nhận lấy. Những ngón tay thon dài đặt trên chân ly, rượu mạnh như đang chảy trong tay anh ta, ánh lên màu đỏ đen yêu dị.

 

Vệ Thời ngửa đầu uống cạn ly rượu. Hương rượu nồng nàn bùng nổ trong chớp mắt, người đàn ông đặt chiếc ly rỗng lên khay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại hòa quyện với hương rượu tạo nên một sức hút khó cưỡng.

 

Sàn nhảy bỗng chốc im lặng. Vệ Thời gõ gõ lên bàn, ra hiệu Vu Cẩn lại gần. Vu Cẩn theo bản năng tiến lại hai bước, mái tóc xoăn bồng bềnh.

 

Vệ Thời bỗng kéo cậu lại gần, một nụ hôn mãnh liệt ập đến. Là vị Vodka nam việt quất.

 

Rượu lan tràn trong khoang miệng, Vu Cẩn gần như choáng váng ngay lập tức, người đàn ông ngang ngược chiếm lấy cậu không chút thương tiếc, hơi thở quen thuộc khiến cậu run rẩy.

 

Anh chàng kia: "Ối trời ơi!!"

 

Cả quán bar bùng nổ trong tiếng hò reo điên cuồng. Có người cười lớn: "Quẩy lên nào!", "Ngầuuuuu anh bạn gan đấy!", "Đáng học hỏi.. Ối trời ơi, lại còn là một cao thủ tình trường!"

 

Bên cạnh sàn nhảy ồn ào náo nhiệt, Caesar đang trò chuyện với một đám "anh em" bỗng quay đầu lại: "Sao ồn ào thế nhỉ, anh bạn, cậu đi đâu đấy?"

 

Tóc Đỏ nhìn thấy cảnh tượng dưới kia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng nhảy lên sân khấu: "Nhân viên đâu? Bảo nhân viên chuyển tia sáng kia đi chỗ khác ngay!"

 

Caesar ồn ào theo sau: "Sao thế? Sao mọi người lại phấn khích thế? Có em nào xinh đẹp vào à?"

 

Dưới kia, Tả Bạc Đường vừa thay mặt nạ cho Minh Nghiêu xong thì chú ý đến đám đông hỗn loạn giữa sàn nhảy, với thị lực tuyệt vời của một tay bắn tỉa, anh ta lập tức nhận ra Vu Cẩn.

 

Tả Bạc Đường: "..."

 

Tả Bạc Đường: "Khoan đã, Tiểu Vu –"

 

Đội trưởng của Tỉnh Nghi không nói hai lời, xắn tay áo định lao vào. Đám đông đang hóng chuyện trước mặt anh ta bỗng bị xô đẩy, bất mãn: "Xếp hàng đi chứ, hóng hớt cũng phải có ý thức chứ."

 

Tả Bạc Đường nhíu mày: "Xin lỗi, cho tôi vào trong một chút, đó là bạn tôi."

 

Đám đông cười khẩy: "Anh định phá đám à, người ta đang tình chàng ý thiếp đấy."

 

Tả Bạc Đường: "Cái gì? Xin lỗi, tôi phải vào trong –"

 

Đám đông: "Anh nhìn tai mèo của người ta kìa!"

 

Trên đầu Vu Cẩn, đôi tai mèo màu đen đang lắc lư như muốn bay mất.

 

Tả Bạc Đường: "Tai mèo nghĩa là gì?" Anh ta vừa cố gắng chen vào đám đông, vừa sai người báo cho Caesar, đồng đội của Vu Cẩn.

 

Đám đông: "Lắc mạnh thế kia... Lửa gần rơm rồi! Dopamine tăng vọt rồi! Yêu nhau say đắm rồi! Haiz, nhìn anh thế này, chắc cũng là một tên FA đáng thương..."

 

Tả Bạc Đường khựng lại: "Cậu nói gì cơ?"

 

Anh ta không thể tin nổi nhìn về phía Minh Nghiêu đang say mèm nằm la liệt phía sau, bả vai run lên bần bật.

 

Bên kia sàn nhảy, Vệ Thời kéo Vu Cẩn đang choáng váng đi vào hành lang.

 

Lúc đi ngang qua, ánh sáng lóe lên từ những ngón tay, một đám người lập tức hú hét: "Trời ơi, muốn được anh ấy dạy dỗ bằng con dao khui rượu kia quá..."

 

Hai người đi vào một góc tối, Vu Cẩn bỗng loạng choạng.

 

Vệ Thời đưa tay định đỡ cậu. Vu Cẩn ban đầu còn ngoan ngoãn chờ đại ca dìu, nhưng rồi chợt nhận ra đây không phải trong ký ức của đại ca, cậu cũng không phải cậu nhóc mười bốn tuổi bé nhỏ nữa.

 

Cậu lập tức vùng vẫy để giữ thể diện, mái tóc xoăn lòa xòa, cuối cùng bị Vệ Thời ấn mạnh vào phòng.

 

Vu Cẩn: "Anh Vệ... Ưm... ưm!"

 

Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão khiến Vu Cẩn không phân biệt được là sung sướng hay đau đớn, sống lưng cậu run lên từng đợt. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông như muốn thiêu đốt cậu, Vu Cẩn mềm nhũn dựa vào tường, khóe mắt ửng đỏ vì bị bắt nạt.

 

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông như đang v**t v* bên tai cậu: "Ai đưa em đến đây?"

 

Vu Cẩn ngắt quãng: "Minh, Minh Nghiêu... Mừng sinh nhật đội trưởng của cậu ấy..."

 

Vệ Thời: "Nhảy nhót trên sàn?"

 

Vu Cẩn: "Không... không..."

 

Vệ Thời: "Uống rượu người lạ đưa?"

 

Mái tóc xoăn của cậu dựng đứng lên, đôi tai mèo vẫn đang lắc lư điên cuồng. Vu Cẩn: "Không... không... em... em..."

 

Vệ Thời với vẻ mặt vô cảm, bao trùm lên Vu Cẩn một bóng đen.

 

Vu Cẩn kêu lên một tiếng "Á", nhưng nhanh chóng bị chặn lại, ý thức cậu chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt. Đây là một nụ hôn gần như hung bạo, thậm chí còn mang theo chút trừng phạt, người đàn ông chiếm thế chủ động tàn nhẫn và nóng vội hơn bất cứ lần nào trước đây, như muốn giam cầm con mồi trong lồng ngực, hòa vào máu thịt.

 

Vu Cẩn theo bản năng ôm lấy đại ca, ý thức rơi rụng, chỉ biết đôi mắt càng lúc càng đỏ, nước mắt sinh lý cứ thế tuôn rơi.

 

Người đàn ông hơi nghiêng mặt, dùng lưỡi l**m đi nước mắt của Vu Cẩn. Vu Cẩn rùng mình.

 

Cảnh tượng này trùng khớp với Vệ Thời thời niên thiếu trong ký ức, một góc khuất nào đó trong tâm trí cậu bỗng bị khơi dậy. Đầu cậu đau nhói, Vu Cẩn ôm đầu theo phản xạ.

 

Vệ Thời khựng lại.

 

Anh lập tức day huyệt thái dương cho Vu Cẩn, ánh mắt lóe lên, lông mày nhíu chặt: "Ngả vào đây nào."

 

Những ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương, người đàn ông bắt mạch cho Vu Cẩn, một lúc sau mới yên tâm, dùng tay sờ trán cậu, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.

 

Vu Cẩn lại ngẩng đầu lên, mè nheo thật khẽ. Vệ Thời nhíu mày, trông đáng yêu quá đi mất. Đáng yêu y như hồi bé!

 

Vệ Thời: "Vẫn còn khó chịu à?"

 

Vu Cẩn lí nhí: "Không, vẫn còn..."

 

Vệ Thời lo lắng cúi đầu xuống.

 

Vu Cẩn ngoan ngoãn: "Vẫn còn muốn hôn nữa."

 

Vệ Thời: "..."

 

Ngay sau đó, người đàn ông lấy ra con dao khui rượu.

 

Vu Cẩn sợ hãi bật dậy, co rúm vào góc tường run rẩy, cho đến khi Vệ Thời dùng dao mở chai nước khoáng, cho Vu Cẩn uống một ngụm, rồi đổ thuốc an thần vào, cuối cùng còn lau miệng cho cậu.

 

Vu Cẩn há miệng ra, ực ực nuốt xuống, rồi lại há miệng ra. Động tác của Vệ Thời còn thuần thục hơn cả chàng thiếu niên ở căn cứ R Code, mọi thứ đều giống hệt như đúc. Tuy mặt không cảm xúc nhưng chỉ với vài động tác, anh đã khiến Vu Cẩn ngoan ngoãn nghe lời.

 

Vu Cẩn uống thuốc xong, thích thú thổi bong bóng. Có lẽ là do tác dụng của cồn, cộng thêm việc bị hỗn loạn với đại ca thời trẻ, cậu mạnh dạn hơn hẳn, cứ sờ sờ, cọ cọ người đàn ông. Yết hầu Vệ Thời chuyển động, cuối cùng nghiêm khắc cảnh cáo cậu ngừng thở để đo sóng não.

 

Vu Cẩn điều hòa hơi thở, nhỏ giọng hỏi: "Anh tỉnh từ lúc nào vậy?"

 

Vệ Thời: "Một tiếng trước."

 

Vu Cẩn lại nhớ đến những lời nói bừa bãi của mình trong ký ức của đại ca, lập tức lo lắng: "Vậy anh còn nhớ..."

 

Vệ Thời giữ chặt Vu Cẩn: "Ừ."

 

"Ngủ một giấc dậy, còn chưa kịp bồi dưỡng, nhóc lùn bé bỏng đã lớn thế này rồi."

 

Vu Cẩn bỗng thấy cay cay sống mũi.

 

Đại ca thản nhiên: "Những việc hồi bé không làm được, bây giờ có thể làm rồi."

 

Vu Cẩn còn chưa hết xúc động: "..."

 

Hai mươi giây sau.

 

Vu Cẩn la hét: "Vẫn đang nín thở! Không thở nổi nữa... em không thở nổi nữa..."

 

Vệ Thời: "Vừa nãy mới đo xong, cất dụng cụ rồi."

 

Vu Cẩn vội vàng: "Phù... phù..."

 

Vệ Thời suy nghĩ: "Hình như em bị choáng rồi."

 

Vu Cẩn ra sức phản bác: "Không! Không thể nào! Em làm sao mà ngốc được..."

 

Người đàn ông không nói nhiều, cúi người định vén áo Vu Cẩn lên.

 

Vu Cẩn lăn lộn trên ghế sô pha: "Á á á, em không ngốc!"

 

Vệ Thời nghiêm khắc: "Để tôi xem nào."

 

Vu Cẩn bỗng phản ứng lại: "Xem cái gì... Khoan đã! Choáng thì phải xem đầu chứ, sao lại vén áo em lên!"

 

Vê Thời mặt không cảm xúc: "Xem thận của em."

 

Vu Cẩn ngẩn người, vội vàng xua tay bảo thận không sao, không sao cả, nhưng rồi bị người đàn ông nhẹ nhàng vén áo huấn luyện lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, vòng eo trắng nõn của cậu thiếu niên hơi ửng hồng, im lặng mời gọi.

 

Vệ Thời còn chưa kịp đưa tay ra thì Vu Cẩn bỗng run lên.

 

Vu Cẩn phát điên: Đây không phải eo của mình! Sao nó lại đỏ ửng lên thế này! Sao nó lại run rẩy thế này! Chẳng lẽ thận hỏng thật rồi sao?

 

Yết hầu người đàn ông chuyển động.

 

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở.

 

Caesar, Tóc Đỏ, tay súng bắn tỉa của Tỉnh Nghi và người phụ tá đang say khướt chen chúc nhau xông vào.

Bình Luận (0)
Comment