Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình cảnh của Vu Cẩn lúc này xấp xỉ với mèo lạc trong túi nilon.

Giữa đồi núi cành lá rườm rà hỗn tạp, cậu đang túm lấy dù gian nan chạy.

Trời dần tối. Hết thảy phía trước đều ngưng tụ thành bóng tối trầm mặc, mùi bùn đất càng tanh nồng hơn.

Nửa giờ trước, Vu Cẩn dùng hết phương pháp tự cứu có thể nghĩ đến được.

Đầu tiên là giả vờ ngã, định ăn vạ cơ chế cứu viện khẩn cấp.

Tiếp đó ở một nơi trống trải ra sức đào đất, nếm thử cảm giác viết SOS cầu viện với bên ngoài.

Nhưng mà sau 30 phút, cậu không chỉ hoàn toàn mất tín nhiệm của máy chấp pháp, còn tổn thất một cái xẻng công binh quý giá trong lúc "khai quật công trình".

Từ main dancer tinh thần phấn chấn năng động biến thành chuột đất tinh bì lực tẫn.

"Cảnh cáo lần cuối, mời tuyển thủ số 300012 trong vòng năm phút tiến vào chiến đấu."

Vu Cẩn mệt mỏi buông vải không thấm nước xuống, quay đầu lại bi tráng phản bác: "Tuyển thủ số 300012 rõ ràng đã rất cố gắng!"

Ngay giây tiếp theo, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt.

Phía trước có thể nghe thấy tiếng nước chảy —— cùng với tiếng đạn xẹt qua.

"!!!"Vu Cẩn không chút do dự ném dù đi, âm thầm quay đầu bỏ chạy.

Tiếng giao chiến phía xa ngừng lại, có hai ba tiếng bước chân nhanh chóng hướng tới gần Vu Cẩn.

Tim Vu Cẩn đập như nổi trống.

Theo nhắc nhở từ đồng hồ trên cánh tay, cơ chế tuyển chọn khi thi đấu trên biển của chương trình Crowson rất đơn giản và dễ hiểu ——

Tuyển thủ khi vào chỉ được trang bị công cụ sinh tồn cơ bản, tài nguyên sinh tồn, chiến đấu khác được rải khắp nơi trên bản đồ.

10 tuyển thủ sống sót cuối cùng sẽ được thăng cấp.

Cái này làm cho Vu Cẩn nhớ tới lần từng bỏ ra hơn 80 đồng / giờ chơi chân nhân CS(1).

(1) 真人CS: Chân nhân CS, giống như chơi trận giả, bắn súng sơn

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Khác nhau ở chỗ, bản đồ thi đấu trên biển vượt xa phạm vi nhận thức của cậu.

Dựa theo tiếng súng ở phía sau thì ở bờ sông đang giao chiến vô cùng kịch liệt.

Điều này hoàn toàn tương phản với dự đoán của Vu Cẩn nửa giờ trước.

Bản đồ hoàn chỉnh rất lớn. Theo cơ chế sinh tồn, so với chiến đấu đến chết cũng không được khen thưởng thì ẩn trong rừng sẽ tốt hơn nhiều, tuyệt đối không có khả năng xảy ra giao chiến quy mô lớn.

Trừ khi —— tài nguyên có thể thu được phong phú đến mức đủ để tuyển thủ không tiếc sinh mạng.

Sao có thể?!

Đang suy tư thì một viên đạn sượt qua phía sau, bắn vào đống lá rụng cách Vu Cẩn khoảng hai mét.

Đại não Vu Cẩn nháy mắt trống rỗng, vốn còn đang suy nghĩ về mô hình tư duy của trò chơi, lúc này chỉ còn lại cảnh máu chảy đầm đìa.

Vu Cẩn đứng hình.

Mềm oặt, quỳ sụp xuống đất.

Trên đầu xuất hiện một cái lỗ, máu tuôn ra ào ào chảy xuống mặt như một con cá voi đang phun nước.

Vu Cẩn: "A a a a a ——"

Ánh sáng trong rừng yếu ớt, cây cối rậm rạp dưới trời chiều mơ hồ khó phân biệt, cảnh vật trở nên mờ mờ ảo ảo.

Phía bờ sông có người thấp giọng chỉ huy: "Nam 4, bọc đánh."

Nòng súng thay đổi phương hướng, hai đạo hắc ảnh nhanh chóng lao tới bên trái. Giày leo núi đặt trên mặt đất không một tiếng động, nháy mắt khi viên đạn bị đẩy vào nòng phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lỗ tai Vu Cẩn hơi chấn động, theo bản năng phương hướng đột biến, lộn một vòng trốn sau thân cây, thể hiện bản lĩnh breaking dance(2) cực kỳ ưu tú.

(2) Breaking dance: là điệu nhảy đường phố thuộc thể loại Hiphop thiên về tự do và phóng khoáng

Cùng lúc đó, sau sườn trái có tiếng cò súng, viên đạn chuẩn xác ghim vào vị trí vừa rồi của cậu.

Trong tiểu tổ đi săn tạm thời, chỉ huy sững sờ ngừng lại: "Vừa rồi là động tác quái gì thế?!"

Tay súng bắn tỉa nhất thời mờ mịt: "Chưa từng thấy...... Trước nay chưa từng thấy loại chiến thuật tránh né này."

Trong lúc ngây người thì Vu Cẩn đã hốt hoảng chạy biến vào sâu trong rừng.

Mười lăm phút sau, Vu Cẩn rốt cuộc xác nhận được nơi này an toàn liền bộp một tiếng nhào xuống đất, hai con mắt đỏ bừng vừa tức giận vừa ủy khuất.

Cậu phải về nhà! Cậu muốn báo cảnh sát!

Chờ cậu ra ngoài được, tiêu đề báo ngày mai sẽ là 《 Thực tập sinh dũng cảm phá huỷ ổ súng ống phi pháp, bắt tổ chức bất hợp pháp phải chịu sự trừng trị của pháp luật 》!

Nhưng mà trước khi Vu Cẩn ra được ngoài thì đã bị đói, bị rét và thiếu nước rồi.

Vải dù đã ở vứt ở chỗ giao chiến, trong balo chỉ còn một miếng lương khô, túi nilon, dây thừng và một khối kim loại không rõ tác dụng.

Gần nguồn nước bên bờ sông trước sau đều có người gác. Nhìn từ trên núi có thể thấy ánh lửa trại phản chiếu ở bờ sông, giữa sóng nước bập bềnh bóng trăng khuyết.

Nếu là một tuần trước, Vu Cẩn mà nhìn thấy cảnh này sẽ bày một cái ghế, cầm đàn ghi-ta viết lời vì thiên nhiên mỹ lệ.

Hiện tại lại chỉ có đói khổ lạnh lẽo.

Vu Cẩn ngồi dưới gốc cây, lại nhìn thoáng qua lửa trại nơi xa, bụng réo lên hâm mộ.

Ai ngờ giây tiếp theo, chỗ lửa trại vang lên tiếng súng.

Dưới chân núi, hai người canh giữ ở bờ sông nhanh chóng vào rừng kiểm tra, thình lình hét lên thảm thiết.

Ngay sau đó, có hai khối cầu màu bạc lăn ục ục từ trong rừng rậm ra, bùm bùm rơi xuống sông.

Vu Cẩn nhìn đến phát ngốc, nhịn không được ăn luôn miếng lương khô duy nhất còn lại để an ủi.

Nhưng mà vẫn không bớt đói khát.

Có lẽ đã đói lắm rồi nên lương khô cũng trở nên phi thường mỹ vị. Trong rừng rậm tối tăm chỉ còn lại tiếng giấy plastic khép mở, cùng —— tiếng ủng xa lạ dẫm trên lá khô.

Sống lưng Vu Cẩn đột nhiên cứng còng.

Tiếng bước chân rất nhẹ, khoảng cách mỗi bước đều giống nhau như đúc.

Người là từ bờ sông lên núi.

Khắp nơi trên bãi phi lao đều là đất cát và lá rụng, Vu Cẩn thậm chí còn hoài nghi, làm sao có thể có tiếng bước chân nhẹ đến vậy, như thể thuỷ quái bò ra khỏi sông. Cậu lại nghĩ tới tiếng súng dưới chân núi vừa rồi —— từ đầu đến giờ cậu không thấy bên lửa trại xuất hiện người thứ ba.

Vu Cẩn gần như nhập thể với gốc cây, co rúm lại đáng thương hề hề, gắt gao nhìn chăm chú phía trước.

Cho dù như vậy, cậu vẫn nghe thấy bước chân mà không phát hiện đối phương hô hấp.

Cậu chỉ biết là đối phương đang đi về phía mình.

Rắc một tiếng, giống như tiếng chốt súng mở ra.

Đồng tử Vu Cẩn co lại.

Âm thanh là từ phía sau truyền đến, tiếng máy móc kim loại va chạm rất nhỏ, tựa hồ chỉ cách tai không tới 10cm ——

Mắt thấy tiếp theo sẽ là tiếng cò súng.

Sắc mặt Vu Cẩn trắng bệch: "Cứu mạng a a a a a —— đều là hiểu lầm ——"

Nòng súng nóng rực cọ qua tóc thiếu niên.

Họng súng vẫn ngửa lên, dưới ánh trăng Vu Cẩn lộ ra nửa bên mặt trắng nõn, hai mắt nhắm nghiền, mềm mụp như một chú thỏ ló ra khỏi gốc cây.

Một bàn tay gắt gao nắm lương khô, trang bị dưới chân vật thể nói là thiếu thốn nhất trong tất cả người ở đây.

Người nọ sách một tiếng: "Thỏ con từ nơi nào tới đây."

Thanh âm của người này rất thấp, âm sắc lạnh lẽo mang chút khàn khàn.

Vu Cẩn liều mạng lắc đầu a lắc đầu.

Sau đó run run rẩy rẩy xoay người sang chỗ khác.

Người tới là một nam nhân thân hình cao lớn, ước chừng 26 27 tuổi. Khuôn mặt sắc cạnh đẹp trai, phi thường dễ nhìn, khi cúi đầu thì đôi lông mày sắc nét hệt một con chim ưng.

Không giống với các tuyển thủ đã thấy trong cabin, hắn không có cơ bắp kiểu lộ liễu khoa trương. Nhưng mà một khi tới gần lại khiến người khác cảm thấy như đang đối diện với lưỡi lê bén nhọn.

Trong mắt nam nhân không có chút độ ấm.

Vu Cẩn chỉ nhìn lướt qua đã nhanh chóng cúi đầu. Trong chớp mắt lại nghĩ tới thủy quái. Nhưng nà thủy quái chắc sẽ không giống như vậy, nhưng —— cũng không nhìn người khác như vậy.

Nam nhân cầm súng bằng tay trái, cuốn tay áo lên để lộ đường cong rắn chắc, tay cầm súng cứ nắm hờ trên đầu Vu Cẩn giống như đang nắm tai thỏ: "Nhát gan như vậy, tới đây làm gì?"

Vu Cẩn thành khẩn: "Đi nhầm."

"Đi nhầm?"

"Vốn dĩ muốn đi tham gia thần tượng tài năng XX......"

Nam nhân lộ ra biểu tình cười như không cười.

Thẳng đến lúc này, hắn mới có chút hơi thở như người bình thường.

Vu Cẩn cảm thấy hình như đã từng thấy gương mặt này. Trí nhớ của cậu rất tốt, dù màn hình hay poster, một khi đã ghi nhớ là có thể nhận ra ngay. Chỉ duy nhất lúc này làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Nam nhân hỏi: "Biết nấu cơm không?"

Vu Cẩn: "A?"

Giây tiếp theo, Vu Cẩn phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu a gật đầu.

Hơi nhiệt từ nòng súng lúc này mới rời khỏi mái tóc mềm.

Vu Cẩn không chút do dự nộp hết trang bị lên trên.

Nam nhân lấy ra khối kim loại màu đen bạc từ trong balo, lại xé đáy ba lô lấy một ít bông, trải lên trên lá khô. Người cao hơn 1m8 lúc cúi đầu cũng mang theo uy hiếp mơ hồ.

Ngay sau đó trên tay hắn bỗng nhiên nhiều hơn một con dao.

Vu Cẩn: "!!!"

Nam nhân: "Dịch sang trái chút."

Vu Cẩn ngoan ngoãn dịch sang trái, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nam nhân lại ra lệnh: "Vươn người ra, chắn gió."

Vu Cẩn cố gắng giãn người ra một chút.

Sau đó, nháy mắt con dao trên tay trái người nọ xẹt qua mặt kim loại cực kỳ nhanh, chỗ tiếp xúc chợt lóe tia lửa. Đám bông bên dưới bị đốt cháy, tia lửa rải rác lan ra, dần dần tụ thành một ngọn lửa nhỏ.

Kiến thức đốt lửa trong sách giáo khoa.

Vu Cẩn nhìn phát ngốc, lúc nam nhân tùy tay ném khối kim loại xuống mới qua hồi thần mở miệng: "Đại ca, tôi......cần đứng im chỗ này chắn gió không?"

Nam nhân không đoán được cậu sẽ hỏi một câu như thế, nhìn Vu Cẩn thêm một lát. Ánh mắt giống như đang nhìn động vật nhỏ không dùng được gì: "Tùy cậu."

Vu Cẩn thấy hắn không phản đối tiếng "Đại ca" kia, rốt cuộc cũng có được cảm giác an toàn. Cậu nhanh chóng nhặt khối kim loại bị vứt bỏ kia lên, trong đầu nhớ lại kiến thức hóa học thời trung học, lập tức nghiêm túc tôn kính.

Hóa ra đây là Magie quý giá, mồi lửa a!

Thấy lão đại nhìn về phía này, cậu chớp chớp mắt, lanh lẹ mở miệng tỏ lòng trung thành: "Đại ca, còn đoạn lớn như vậy, vạn nhất tối mai còn dùng tới......"

Nam nhân thu dao lại, xoay xoay trên tay làm Vu Cẩn sợ run: "Sáng mai sẽ kết thúc thi đấu."

Vu Cẩn mờ mịt: "A? Vì sao......"

"Bởi vì buổi chiều tôi còn có việc."

Vu Cẩn nghiêm túc nghe lời. Nhịn không được nhích lại gần đống lửa, chắn gió cho tốt, làm phụ tá giữ lửa rực sáng.

Dưới ánh lửa, nam nhân đã đổi một cây súng săn.

Vu Cẩn lúc này mới nhớ tới giá trị lưu lại của mình, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, tối nay chúng ta ăn gì!"

Nam nhân giơ súng lên, nhắm chuẩn một con thỏ sau lùm cây, không chút để ý nói: "Đồng loại của cậu."
Bình Luận (0)
Comment