Nặc Đinh Sơn mặc cho Trình Điệp Qua kéo tay của cô đi, khi tới chỗ rẽ tương đối ít người chen lấn thì cô giẫy ra khỏi tay của anh.
"Nặc Nặc, cái người họa sĩ đó có bệnh về răng miệng, em cũng biết là anh không chịu được những thứ này mà". Trình Điệp Qua nói, nét mặt vẫn xem là còn tốt.
"Vậy chúng ta tìm một người khác". Nặc Đinh Sơn nói.
Trình Điệp Qua cau mày tỏ ý cự tuyệt.
"Tôi có thể tìm một người khác không có bệnh về răng miệng". Nặc Đinh Sơn nói tiếp.
Ánh mắt chuyển từ trên mặt của cô dời xuống tay của cô, sau đó đảo qua trước ngực của cô. Trình Điệp Qua miễn cưỡng đè một tia biểu cảm không kiên nhẫn xuất hiện trên mặt xuống. Sau đó anh trực tiếp cầm lấy cái túi trên tay cô, sau khi nhìn thấy rõ ràng đồ đạc bên trong túi, anh hỏi cô: "Có phải sau khi bôi lên màu sắc này em còn muốn cho tôi mặc lên cái món đồ kỳ quái này nữa".
"Đó không phải là món đồ kỳ quái, đó là đồ tôi bỏ ra sáu mươi Bảng Anh mua lại, mua cho anh đó". Nặc Đinh Sơn nói, khi nói lời này cô cúi thấp đầu xuống.
Trình Điệp Qua đè lại tiếng mắng chửi vào trong cổ họng, sau đó tay của anh kéo tay cô lại, không cho giật ra, nắm chặt tay của cô trong tay anh, lời của anh rất ngắn gọn "Về nhà".
Lần này Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích, thẳng người nói: "Trình Điệp Qua, cho dù tôi có dẫn tới người họa sĩ không có bệnh răng miệng tới trước mặt anh, thì anh cũng không muốn đúng không. Anh không chỉ sẽ không tô lên mặt màu vẽ mà anh còn không mặc cái món đồ kỳ quái như anh nói kia, đúng không?"
"Ừ!" Trình Điệp Qua đưa ra câu trả lời gòn gàng lưu loát: "Đúng vậy, tôi không thích mấy cái đó, tôi cho rằng việc không thích mà lại phải hùa theo thì chính là làm trái với lương tâm".
Ừ, dựa theo đạo lý mà Trình Điệp Qua nói thì đúng là rất có đạo lý. Vậy thì cô còn đang mong muốn cái gì đây? Đầu nãy giờ vẫn luôn rũ xuống đã ngẩng lên.
Nhìn vào Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn chậm rãi nói: "Chúng ta chia tay đi".
Có lẽ là do tạp âm ở đây quá lớn, Trình Điệp Qua không nghe rõ được lời cô nói. Anh nhìn vào cô.
"Trình Điệp Qua, chúng ta chia tay đi!" Nặc Đinh Sơn nâng giọng cao hơn.
Lần này anh đã nghe đủ rõ rồi, anh lạnh lùng nhìn cô, lời nói liên tục phát ra từ trong miệng anh:
"Phía sau lần chia tay này là lại muốn cái gì, muốn đạt được cái gì, muốn tôi thỏa mãn cô những gì? Hả? Có phải là bôi lên mặt màu vẽ giống như của cô, mặc bộ trang phục hóa trang sáu mươi Bảng Anh cô mua. Sau đó giống như rất nhiều người ở đây tay trong tay, treo trên mặt nụ cười đần độn. Thể hiện ra chúng ta là tình nhân, hoặc là dùng vẻ mặt giống như ngu xuẩn kia truyền đạt tới những người xung quanh rằng tôi rất vui vẻ, tôi rất yêu cuộc sống này?"
"Không. Không, Nặc Đinh Sơn tôi sẽ không làm chuyện như vậy, bởi vì việc như vậy đối với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào. Nếu như tôi làm theo như lời em nói vậy thì tôi đoán là tiếp theo nữa có lẽ là lại sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư chia tay. Sau đó sẽ biến thành một loại tuần hoàn vô hạn trong cuộc sống".
Xe diễu hành cùng đội kèn trống từ từ đi xa, để lại sự yên tĩnh ngắn ngủi. Khi Trình Điệp Qua nói những lời đó mặc dù thanh âm không quá lớn nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Trái tim đau nhói đến nỗi một câu cũng không nói lên lời, đến nỗi cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn vào mặt Trình Điệp Qua. Gương mặt đó mang theo vẻ lạnh nhạt, trào phúng.
"Nặc Đinh Sơn, đáp án tôi đưa ra đã rất rõ ràng rồi, vậy thì em còn muốn dẫn tôi đi gặp người họa sĩ không có bệnh răng miệng nữa không?"
Không muốn nữa. Nặc Đinh Sơn lắc đầu.
"Vậy em còn kiên quyết muốn chia tay với tôi nữa không?"
Vốn là ngày hôn nay đến là để chia tay với anh. Nếu như dựa theo kế hoạch lúc trước gọn gàng dứt khoát thì tốt rồi. Tại sao phải nảy sinh ra lòng hư vinh như vậy làm gì. Nhìn đi, bây giờ lại càng thêm khổ sở nữa chứ?
Trình Điệp Qua, cái tên khốn kiếp này. Đến thời khắc cuối cùng vẫn còn khiến cho cô khổ sở.
Dưới anh mắt dò hỏi của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn gật đầu. Lời từ trong khí quản đẩy ra: Có, Chia tay!
Ánh mắt đó chiếu lên trên gương mặt cô. Một giây, hai giây, ba giây, sau đó anh gật đầu.
Gật đầu sau đó buông tay: "Được. Như em mong muốn!"
Nói như vậy là anh và cô đã hoàn toàn chia tay rồi? Thật rất đơn giản. Sau đó thì sao? Tha thứ cho sự ngu đốt của cô lần này đi, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người mới bước vào yêu thôi mà thôi.
Như vậy là sau khi chia tay xong thì chính là đường ai lấy đi thôi. Nếu như Trình Điệp Qua đi về hướng đông vậy thì nặc Đinh Sơn lựa chọn đi về hướng Tây. Nếu anh đi về hướng Nam thì cô sẽ đi về hướng Đông. Không đúng, không đúng rồi. Hướng cô vừa nghĩ tới không đúng rồi. Trình Điệp Qua đi về hướng Nam thì cô cần phải đi về hướng nào nhỉ.
Phải đi về hướng nào mới không phải gặp lại nữa đây?
Nặc Đinh Sơn là một học sinh xuất sắc mà, thế nào mà vào lúc này đầu óc của cô lại không thể sử dụng được như vậy? Có điều còn có một cách không cần phải dùng tới đầu óc, đó là để cho Trình Điệp Qua đi trước, cô đi về hướng ngược lại với anh là được rồi.
Đứng ở chỗ đó, Nặc Đinh Sơn chờ Trình Điệp Qua rời đi.
Nhưng, dường như Trình Điệp Qua không có ý muốn rời đi ngay, anh đang nhìn cô. Anh đang quan sát cô, dường như đang đánh giá xem việc chia tay trong miệng của cô độ tin cậy được mấy phần.
Ngay sau đó vì để chứng tỏ sự quyết tâm Nặc Đinh Sơn mở miệng: "Trước khi chuyển nhà tôi sẽ mang chìa khóa và thẻ gửi lại cho anh. Lần trước ở London tôi đã xài một ít tiền trong thẻ anh đưa, tiền đã xài này là dùng để mua đồ tới nhà anh, vì vậy chỗ tiền này tôi sẽ không trả lại".
Sau khi nghe được những lời này thì cuối cùng Trình Điệp Qua đã xác thực được rằng người con gái đứng trước mặt anh đây quả thật là đang rất nghiêm túc nói chia tay với anh. Sau khi xác nhận được thông tin này thì khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
Anh nhìn cô cười, vừa cười vừa nói: "Nặc Đinh Sơn, cô chẳng qua cũng chỉ có vậy, nếu như một tuần trước lần đầu tiên cô nói chia tay với tôi là mưu tính của cô, vậy thì vẫn xem như là đã thành công. Tôi cho là cô là một cô gái thông minh, một cô gái thông minh thông thường nên biết học hỏi cái hay. Nhưng đáng tiếc là xem ra tôi đã hiểu lầm cô rồi".
"Có nhớ khi đó tôi đã nói gì với cô không? Tôi sẽ cố gắng, khi đó cố gắng của tôi chính là dựa trên việc xây dựng phát triển thái độ. Nhưng loại phụ nữ cứ động tí là mở miệng ra nói chia tay để đạt được mục đích thì không hợp với tôi".
Lời của Trình Điệp Qua từng câu từng chữ chui vào trong tai của Nặc Đinh Sơn, nhưng dường như anh còn sợ cô chưa đủ khổ sở.
"Mà loại con gái động một tí lấy việc chia tay để đạt được mục đích không phù hợp với tôi".
Mùi của thức ăn cùng với thuốc màu khiến cho Nặc Đinh Sơn hoa mắt chóng mặt. Năm màu sắc rực rỡ cấu tạo của thế giới hiện ra như một màn ảo ảnh. Cô nhìn thấy trong màn ảo ảnh ấy anh đang quay đầu đi. Anh đang vượt qua từng người, đang dần dần rời xa.
Bàn tay nắm lại thật chặt, Nặc Đinh Sơn dùng hết toàn bộ sức lực trên người.
"Trình Điệp Qua, anh đứng lại!"
Câu nói đứng lại của Nặc Đinh Sơn cùng với màn pháo mừng của lễ hội Carnival bước vào đỉnh điểm cùng lúc vang lên. Trình Điệp Qua dừng bước, cũng không biết là vì câu nói "Trình Điệp Qua, anh đứng lại" kia hay là tiếng pháo mừng đột nhiên vang lên khiến cho anh cảm giác được trái tim của anh vào thời khắc đó đập vô cùng kỳ lạ. Mãnh liệt mà kỳ quái xen lẫn một chút chờ mong.
Nhìn theo bóng lưng của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nhếch miệng. Âm nhạc Caribbean vui vẻ vào lúc này dường như đã cho cô thêm chút sức lực. Yêu càng sâu thì tim càng đau. Loại đau đớn đó đang thét gào.
Đau đớn khiến cho thanh âm của cô vào lúc này vô cùng chói tai. Giống như là cầm cây thương dễ dàng đâm thủng vào lá chắn, một cây thương sắc bén.
"Anh Trình hình như vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của anh, nếu như những lời anh vừa nói cũng xuất phát từ trực giác của anh. Vậy thì để tôi cho anh biết. Trực giác lần này của anh đã sai hoàn toàn!"
Trình Điệp Qua đã nghe được lời của cô rồi. Anh quay đầu lại.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nghe thấy âm thanh của chính mình dễ dàng bị át bởi tiếng nhạc Caribbean.
"Tôi chỉ là không còn hứng thú với anh nữa, anh có rất nhiều chỗ khiến tôi cảm thất chán ngán. Anh luôn tự cho là đúng, cuộc sống của anh nhàm chán nhạt nhẽo. Anh luôn quy định thời gian làm việc theo quy tắc. Quần áo trong tủ của anh ngoài màu lam ra thì là màu trắng với đen, anh chưa bao giờ thoải mái thử quần áo màu khác. Vớ của anh cũng chỉ có hai loại hết đen thì cũng xám. Anh chưa khi nào xem tiết mục giải trí. Trừ khuôn mặt vẫn tính là có thể chấp nhận được đó của anh ra thì anh chẳng có cái gì phù hợp với hình tượng người yêu trong lòng của các cô gái cả. Đây chính là nguyên nhân tôi muốn chia tay với anh".
"Trình Điệp Qua, tôi đã quá chán anh rồi".
Đúng như suy nghĩ của Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua lại đang nhíu mày rồi.
Tay Nặc Đinh Sơn chỉ vào hướng giữa hai đầu mày của anh: "Đấy cũng là một nguyên nhân tôi chán anh, anh luôn cau mày. Mỗi lần anh nhíu mày là lại làm cho trong lòng người ta phát chán. Trình Điệp Qua, tôi cho anh biết, cho dù bình hoa nhìn có đẹp thế nào thì cũng có ngày khiến cho người ta chán thôi."
Trình Điệp Qua càng nhíu máy chặt hơn.
"Lúc này trong lòng anh nhất định đang nghĩ, bình hoa trong miệng người phụ nữ kia nói không phải là đang nói mình đấy chứ? Đúng vậy. Anh Trình, bình hoa tôi vừa nói chính là anh đó". Quay về phía Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nở nụ cười: "Càng khiến cho người ta tiếc nuối chính là!".
Đầu mày của Trình Điệp Qua càng ngày càng nhíu chặt. Nụ cười của Nặc Đinh Sơn lại càng ngày càng đậm, đậm tới nỗi bật thành tiếng. Bật cười ha hả.
Cười ha ha, nói: "Khiến cho người ta càng tiếc nuối chính là! Anh thân là bình hoa nhưng kỹ thuật ở trên giường không làm người ta vừa lòng lắm. Anh chính là nguồn tài nguyên có tướng mạo tốt trong giới Showbiz, nhưng không có kỹ năng biểu diễn tốt của một nhân vật hư hỏng".
Rất kỳ quái, xung quanh vì một câu nói như vậy của Nặc Đinh Sơn mà trở lên yên tĩnh. Âm thanh của tiếng trống không còn nữa, mọi người dừng lại ồn ào, họ tròn mắt nhìn, vểnh tai nghe.
Cuối cùng thì gương mặt vẫn luôn cao cao tại thượng kia giống như từ trên tầng mây rơi xuống thế tục. Lúng túng, tức giận, trên trán vẫn luôn duy trì vẻ tao nhã xa cách đã bị thay thế bởi sự tàn nhẫn.
Đứng bên trái Nặc Đinh Sơn là mấy người trẻ tuổi trên mặt còn có tàn nhang, Nặc Đinh Sơn chỉ vào mấy thiếu niên đó: "Anh Trình, trực giác của tôi thật ra cũng không kém, trực giác của tôi nói cho tôi biết đám trẻ kia tùy tiện chọn ra một đứa về phương diện kia so với kỹ thuật cũng mạnh hơn anh. Ừ, đây cũng là một phần nguyên nhân để tôi chia tay với anh".
Nặc Đinh Sơn vừa dứt lời thì xung quanh liền vang lên tiếng cười trộm. Trong những tiếng cười trộm đó Nặc Đinh Sơn vênh mặt nhìn Trình Điệp Qua.
Đã được giáo dục tốt từ nhỏ làm cho ngời đàn ông đó ở vài phương diện dĩ nhiên là thu lại dễ dàng. Vẻ mặt của anh nhanh chóng trở lại sự trầm tĩnh, cùng trầm tĩnh giống vẻ mặt của anh còn có giọng nói của anh.
Anh nhàn nhạt hỏi cô: "Nói xong chưa?"
Từ đám đông kia, màu vẽ, sự huyên náo tạo thành một thế giới cuồng loạn, cô lắc đầu. Qua người. Rời đi. Đi xa.
Sau khi những lời chế giễu của cô nói ra trong lòng Trình Điệp Qua có chút hối hận. Anh biết lời nói của anh có chút quá đáng. Anh thừa nhận trong một tuần sau đó một lần nữa nghe được chữ chia tay như vậy từ trong miệng của cô làm cho anh vô cùng tức giận, tức giận làm cho tâm tình của anh mất khống chế. Sau đó những câu nói kia cũng rất tự nhiên mà nói ra từ trong miệng anh.
Nhưng lời nói làm sinh ra một chút cảm giác áy náy cũng vì một câu nói khàn khàn vạch rõ ngọn ngành của cô bị bốc hơi hết sạch. Trình Điệp Qua tự nói với chính mình, như vậy cũng tốt. Cứ như vậy thì anh không cần phải áy náy nữa. Sau khi cô lắc đầu quay ngươi rời đi Trình Điệp Qua tự nói với chính mình, cần phải di chuyển bước chân của mày rời khỏi chỗ này thôi.
Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào lễ hội Carnival Notting Hill. Giống như miêu tả của đám bạn của anh, đám đàn ông nhếch nhác cùng với cái mông to của đám phụ nữ từ đầu đến cuối sẽ biến thành một cơn ác mộng.
Đúng thật là kinh khủng!
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của anh chính là đôi chân anh. Không biết vì sao mà thế nào cũng không chịu rời đi. Ánh mắt của anh dường như cũng bị một loại ma lực nào đó cưỡng chế, cứ như vậy chịu sự chi phối cuả ma lực đó đi theo cái bóng lưng đang rời xa kia.
Từ đám người kia, thuốc màu, sự huyên náo tạo thành một thế giới cuồng loạn, cô đội lên mái tóc giả hai màu đỏ lam. Tóc dài tới eo, đuôi tóc dài màu đỏ bởi vì cô chạy nhanh mà tung bay trong gió. Như ngọn lửa đi theo ánh mặt trời giữa trưa Notting Hill, vô cùng rực rỡ. Hình dáng rực rỡ kia lần lượt đẩy dòng người ra, tiến về phía trước.
Lúc sắp bị đám người che lấp, cô ngừng lại. Sau đó quay đầu.
Trình Điệp Qua biết cô đang nhìn anh. Khoảng cách của anh và cô đã rất xa rồi. Anh cũng không có ý định rút ngắn khoảng cách của họ lại, anh chỉ chăm chú nhìn hình bóng của cô. Gương mặt của cô bởi vì khoảng cách mà trở lên mơ hồ không rõ. Chỉ có thể đoán chính lời trong miệng cô nói. Có phải là đang nói với anh, với lại đã nói những gì Trình Điệp Qua không quan tâm.
Sau khi dừng lại một chút ngắn ngủi, cô liền rời đi. Lúc xoay người, hình bóng của cô nhanh chóng bị biển người vùi lấp. Sau cho biến mất hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Âm nhạc Caribbean vui vẻ lại một lần nữa vang lên. Người vây xem cũng nhanh chóng giải tán, Trình Điệp Qua vẫn như cũ đứng ở chỗ đó. Anh cũng không biết vì sao anh lại ngây ngốc đứng ở đó, anh nghĩ lúc này hình như là anh lại tái phát loại bệnh tên là lười biếng rồi. Sau đó một cô gái trẻ đi tới trước mặt anh.
Đó là một cô gái da trắng. Vừa rồi lúc Nặc Đinh Sơn quay đầu dừng lại nói chuyện, cô gái da trắng đó đã đứng bên cạnh cô.
Cô gái da trắng đứng ở trước mặt anh, hỏi anh: Anh tên Trình Điệp Qua phải không?
"Đúng vậy". Anh đáp lại, sau đó cất bước định rời khỏi nơi này.
Cô gái da trắng nhẹ giọng nói với anh: "Tôi đoán, vừa rồi cô ấy đã khóc. Mặc dù tiếng khóc của cô ấy không phát ra ngoài nhưng tôi biết nhất định lòng của cô ấy đang khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm".
"Vừa rồi cô ấy nói. Trình Điệp Qua, tình yêu của người ta cũng là yêu".
Mấy giây sau Trình Điệp Qua đáp lại ý tốt của cô gái da trắng một câu thế này "Tôi nghĩ nhất định là cô đã nghe lầm rồi".
______________________________
Chương sau:"Susan, con đã bị Emma lừa là chia tay vào ngày hôm nay sẽ rất dễ dàng quên đi, bởi vì khi chia tay bi thương sẽ được nụ cười của rất nhiều người chia sẽ bớt, bốc hơi hết, nhưng thực tế không phải như vậy, chia tay ở đây vào ngày này con thấy giống như là một lựa chọn sai lầm. Susan, hôm nay con thấy rất nhiều người yêu nhau, lòng con rất hâm mộ họ, bởi vì lúc cô ấy yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô ấy. Điều này làm cho lòng con vô cùng khổ sở. Người con yêu, lúc con yêu ấy ấy mà anh ấy lại không yêu con".
"Susan, con rất yêu anh ấy. Thời điểm con nói chia tay với anh ấy con đã biết con yêu anh ấy thế nào rồi. Bởi vì câu chia tay kia ngay khi nói ra từ miệng con thì con phát hiện ra con đã bắt đầu nhớ anh ấy rồi".