Căn phòng xa lạ, cái giường xa lạ.
Ánh sáng mờ ảo như gần như xa, rèm cửa sổ màu cà phê kem rủ xuống sàn nhà. Trên ghế sô pha đặt cạnh rèm cửa và đèn bàn có một người. Người đàn ngồi tại ghế sô pha, anh ta cúi đầu tựa hồ như đang ngủ gật, lại như đang đọc sách.
Nặc Đinh Sơn nằm trên giường trầm ngâm nhìn kỹ. Người đàn ông không có ngủ gật, cũng không có đọc sách, chỉ là anh ta đang yên lặng suy nghĩ. Áo sơ mi màu lam nhạt đã bị che bởi áo khoác ngoài màu xám.
Xung quanh rất yên tĩnh, căn phòng có mùi hương dễ chịu. Giường rất mềm mại, ánh đèn cũng rất ấm áp. Tất cả mọi thứ làm cho Nặc Đinh Sơn muốn lười biếng nằm trên giường, không suy tính tthời gian ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, không được. Nặc Đinh Sơn chống đỡ thân thể, nâng thân hình nhỏ bé, lên tiếng phá vỡ sự trầm tư của người đàn ông. Anh ta ra hiệu cho cô không được cử động, sau đó đi về phía cô.
"Cô có khoẻ không: bây giờ cảm thấy như thế nào?" Người đàn ông đứng ở trước giường, thanh âm cùng nét mặt của anh đều dịu dàng.
Nặc Đinh Sơn không nói gì, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm giày.
"Bình thường người mắc bệnh sợ không gian hẹp sau khi trải qua hôn mê cần tám giờ nghỉ ngơi mới có thể thoát khỏi tình trạng váng đầu, ù tai, buồn nôn kia". Anh nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 4 giờ sáng".
Cô mất đi tri giác lúc nửa đêm, điều này Nặc Đinh Sơn nhớ rất rõ ràng. Cũng tức là cô đã ở trong căn phòng xa lạ này ngủ bốn giờ.
"Bạn của tôi đâu?" Nặc Đinh Sơn lúc này mới nhớ tời Trương Diệu Lệ, đúng là cô nàng vô tâm, lại có thể để cô ở lại qua đêm nhà của một người đàn ông xa lạ.
"Là người nói cô có chứng bệnh sợ không gian hẹp kia sao?" Anh tự hỏi tự trả lời: "Ngay sau khi cô ấy nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi, lúc rời đi cô ấy yêu cầu lấy số di động của tôi còn kiên quyết cảnh cáo tôi".
Nói xong, người đàn ông khẽ mỉn cười. Nặc Đinh Sơn tiếp tục đưa mắt tìm giày.
"Tôi ở đây có phải làm cô cảm thấy không thoải mái không?" Người đàn ông hỏi.
Nặc Đinh Sơn không nói gì.
Người đàn ông lấy từ trong tủ giày trả lại đôi giày cho cô, anh đem đặt ngay ngắn ở chỗ bàn chân cô vừa chạm tới, giọng thân thiện: "Nếu cô muốn rời khỏi nơi này cũng được, nhưng tôi đề xuất cô vẫn nên tiếp tục ở lại đây nghỉ ngơi. Trong lúc cô nghỉ ngơi, tôi đảm bảo sẽ không có người làm phiền đến cô. Đương nhiên bao gồm cả tôi. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ để quản gia chuẩn bị bữa sáng cho cô, sau bữa sáng tôi sẽ sai tài xế đưa cô về nhà".
"Tại sao......." Nặc Đinh Sơn theo bản năng hỏi. Tại sao người có thân phận như vậy lại phải quan tâm chu đáo với cô như thế.
Mọi người đều nói như vầy: Người tới từ Khu Chelsea là người có tố chất tốt nhất, cũng là người lạnh lùng nhất. Quan niệm giai cấp đã ăn sâu bén rẽ trong suy nghĩ trong của bọn họ.
Người đàn ông dường như không để ý đến lời của cô. Anh trực tiếp đi tới cửa phòng. Ánh mắt Nặc Đinh Sơn vô thức nhìn theo bóng lưng của Anh. Tay anh đặt trên tay nắm cửa, dừng lại một chút, anh quay đầu lại, đối mặt lại với cô: "Bốn tiếng sau tôi để quản gia tới gọi cô".
Nặc Đinh Sơn rũ mi mắt xuống.
Người đàn ông mở cửa phòng, cửa phòng mở được một nửa lại dừng lại.
"Tại sao biết rõ mình có bệnh sợ không gian hẹp lại còn chấp nhận loại trò chơi như vậy.......". Người đàn ông nói tới đây lại dừng lại, tựa như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp để giải thích thắc mắc hành vi cô, biết rõ mình bị chứng bệnh sợ không gian hẹp lại còn chui vào cái rương nhựa kia. Cố gắng không làm tổn thương tới lòng tự ái của cô, cố gắng không làm cô khó xử
Tại Sao? Đương nhiên và vì sức hấp dẫn của 5000 Bảng Anh đó rồi. Ngu Ngốc! Điều này cũng là lời giải thích cực kỳ phù hợp. Người đứng tại đỉnh cao nhất của kim tự tháp vĩnh viễn không nhìn thấy người ở tầng thấp nhất của kim tự tháp đang đấu tranh khổ sở là như thế nào, bởi vì khoảng cách quá xa.
Có lẽ không tìm được từ ngữ thích hợp, người đàn ông đã từ bỏ câu hỏi của mình, anh rời khỏi phòng. Nặc Đinh Sơn một lần nữa nằm lại giường, nghiêng người nằm co lại, gối đầu trên cánh tay nắm chặt thành nắm đấm của mình. Không để cho ngón tay của mình chạm tới những thứ chăn đệm mềm mại như mây kia. Đối với những thứ không có khả năng nắm giữ tốt nhất không nên quan tâm đến.
Đúng như người đàn ông kia nói, 4 tiếng sau quản gia của anh sẽ tới gõ cửa. Khoảng 8 giờ rưỡi sáng cô dùng bữa sáng tại nhà ăn vô cùng tốt. Khi nhìn thấy đồ ăn bày ra trên bàn thì Nặc Đinh Sơn đã hiểu rõ vì sao cô lại được người chủ nhà này chăm sóc chu đáo như vậy.
Trên bàn ăn đa số là món khai vị, một bên bàn ăn còn đặt một loại giống như thuốc an thần. Từ đó có thể thấy, bên cạnh người đàn ông nhất định tồn tại một người giống vậy, người này cũng giống như cô có chứng bệnh sợ không gian hẹp. Người đàn ông nhất định có quan hệ rất tốt với người kia. Từ đó có thấy cô chỉ là được hưởng ké may mắn của người kia.
Sau bữa sáng Nặc Đinh Sơn ngồi xe được người đàn ông sắp xếp cho cô trở về nhà. Xe Bentley màu đen dừng trên đường chật hẹp mà cũ kỹ, liên tục nhận được sự quan tâm của người đi đường qua lại.
Nặc Đinh Sơn nói tạm biệt với người tài xế đưa cô trở về, đồng thời nhắn anh ta gửi lời cảm ơn tâm ý của ông chủ anh ta. Từ sau khi tỉnh lại, từ đầu tới cuối cô đều chưa gặp lại người đàn ông đó.
Mở cánh cổng ra, bàn chân vừa bước vào cửa Nặc Đinh Sơn liền nhìn thấy bà chủ nhà. Bà đứng ở bên trái cánh cổng, cũng không biết đã đứng bao lâu. Bà cười với Nặc Đinh Sơn, trên gương mặt nhăn nheo được bôi một lớp son môi rực sỡ, lộ ra một hàm răng giả trắng tinh.
Nặc Đinh Sơn đứng ở đó, cô đang đợi bà già riễu cợt. Vị này không thích gái trẻ, mấy năm trước chồng của bà ấy đã bỏ đi cùng một cô gái trẻ.
"Tôi đoán, không lâu nữa cô sẽ chuyển đi khỏi nơi này, sau đó dọn vào một ngôi nhà có vườn hoa xinh đẹp". Bà ta vừa nói vừa nhìn cô: "Nặc Đinh Sơn, tôi biết cô vẫn luôn chờ đợi một cơ hội như vậy, giống như người thợ săn thông minh nhất đang đợi con mồi có giá trị nhất".
Bà già có đôi mắt giống như chim ưng. Cho dù bà ta đã già, đi không được nhanh nhưng cái ánh mắt soi mói của bà ấy vẫn còn có cái nhìn chuẩn xác. Trực tiếp Nhìn khắp người Nặc Đinh Sơn đến không thoải mái, giống như cô lại vừa bị đem nhốt vào trong rương.
Nặc Đinh Sơn cười nhạt với bà già nói tạm biệt, sau đó đi về phía phòng mình. Mà bà ta dường như không muốn buông tha cho cô, bà ta chống gậy đi theo sau Nặc Đinh Sơn. Bà ta vừa đi vừa lải nhải nói: "Nặc Đinh Sơn, cô không cần phải giả bộ, cô lừa được mọi người chứ không lừa được tôi đâu". Mấy lời đại loại như thế.
Thật buồn cười! Nặc Đinh Sơn quay đầu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhắc nhở bà ta: "Thưa cô, cháu nghĩ cô nên kết giao nhiều bạn một chút, như vậy cô sẽ không thấy nhàm chán nữa".
Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng ra. Đóng cửa lại, tầng hầm tối thui vẫn chưa tới tầng 20, ánh sáng duy nhất đến từ cửa thông gió của phòng đối diện. Cửa thông gió nối liền với bãi đậu xe trên mặt đất. Ánh sáng từ bãi đậu xe thông qua lối vào chiếu tới tạo thành tia sáng yếu ớt.
Ánh nắng của Notting Hill cho dù rực rỡ cỡ nào cũng không chiếu tới được nơi này.
Bên ngoài cửa, bà chủ nhà vẫn đang biểu đạt sự phẫn nộ của bà ta. Nặc Đinh Sơn lần sau muốn lén lút tới ban công có ánh mặt trời kia thì cảng phải cẩn thận mới được.
Nặc Đinh Sơn mở to hai mắt đối diện cùng một chút ánh sáng chiếu vào từ cửa thông gió khoảng sau 3 phút đồng hồ, lúc này mới mở đèn. Rất tốt, cô dường như đang từ từ quen thuộc với bóng tối, quen thuộc với không gian tương đối nhỏ hẹp rồi. Có thể, không lâu nữa cô thật sự sẽ hoàn toàn khắc phục được trở ngại sợ không gian hẹp của mình.
Tối hôm qua, thiếu chút nữa là thành công rồi, cô còn thiếu chút nữa là lấy được 5000 Bảng Anh đó rồi. Trên đường trở về, Nặc Đinh Sơn nói chuyện điện thoại với Trương Diệu Lệ, biết tối hôm qua không ai tìm được chiếc giầy thuỷ tinh mà Jack đã giấu đi kia. Nặc Đinh Sơn đã đoán đúng, giày thuỷ tinh giấu ở chỗ để sản phẩm đồ gốm Thổ Nhĩ Kỳ.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn đơn điệu. Đi làm, tan ca, lại tiếp tục đi làm, tan ca, rời tầng hầm. Những người ở chợ vẫn một mực coi cô như nàng Cinderella, liên tục cổ vũ cho cô. Cô vẫn là cô gái thông minh trong mắt mọi người, vẫn dễ dàng có thể kiếm được tiền Tip.
Lại đến cuối tuần, thứ bảy là ngày nghỉ của NẶc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn dùng thời gian rảnh rỗi lên mạng để tìm hiểu một ít cuộc sống. Cuộc sống rất hỗn tạp, đại loại như: Trợ giúp dọn dẹp phòng, tặng quà, hỗ trợ mua hàng, vân vân...
Thời gian khoảng 4 giờ chiều, Nặc Đinh Sơn mang quần áo đã giặt sạch đứng ở trước cửa khu nhà trọ không mới không cũ, cô đang đợi người chủ mở cửa cho cô. Lần này là cô đem quần áo đã giặt sạch thay cho ông chủ tiệm giặt đồ giao lại gia đình khách hàng của họ.
Khu vực cô đang đứng thuộc khu vực trung tâm tương đối ở Notting Hill. Phần lớn ở nơi này là một số nhân viên văn phòng và sinh viên. Năm phút trước cô đã nhấn chuông cửa nhà trọ, thế nhưng chủ nhà mãi vẫn không trả lời. Nặc Đinh Sơn lại nhấn chuông cửa.
"Cửa không có khoá" Giọng nam ở trong phòng đáp lại.
Nặc Đinh Sơn đẩy cửa ra, rơi vào trong mắt cô chính là mấy cái thùng giấy đặt trên sàn nhà, thùng giấy đã trống không, đây hẳn là mới vừa được chuyển tới nhà.
Có âm thanh rất nhỏ từ tầng gác chứa đồ truyền tới. Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu, nối sàn nhà phòng khách với trần nhà là cái giá thang bằng gỗ, giá thang từ trên xuống có bốn bậc thang gỗ. Bít tất màu xám bị che bởi ống quần bò màu lam đậm, lộ ra một chút. Ánh mắt đọc theo ống quần bò lên phía trên. Một đôi chân thẳng thon dài được bao bởi quần bò màu lam đậm.
Nặc Đinh Sơn kêu một tiếng thăm dò "Thưa ngài".
Chân đi tất màu xám bước từng bậc cầu thang gỗ đi xuống. Sau đó... Nặc Đinh Sơn đối mặt với một khuôn mặt, một khuôn mặt cũng coi là quen biết.
"Jude", người đàn ông tuần trước đã đụng vào cô.
Sau khi nhìn rõ ràng người kia, Nặc Đinh Sơn đem mũ lưỡi chai đội trên đầu xuống, cúi đầu, đưa quần áo lên thấp giọng nói: "Quần áo của ngài đã giặt xong rồi ạ".
Người đàn ông nhận lại quần áo, ký tên lên hoá đơn.
Đem hoá đơn bỏ vào trong túi, Nặc Đinh Sơn quay đầu, bước nhanh đi về phía cửa phòng. Lúc cô định vặn tay nắm cửa thì người đàn ông gọi cô lại.
"Có thể giúp tôi một chuyện được không? Phiền cô một chút thời gian, đèn trần nhà hỏng rồi, tôi vừa gọi điện thoại rồi nhưng người ở đó nói ngày mai mới cho người tới sửa được. Tôi muốn tự mình giải quyết cái này, có thể cái thang giống như có một chút chênh".
Nặc Đinh Sơn cúi đầu đè lại chỗ chênh của cái thang. Thời gian trôi qua một lúc."Tách" một tiếng, bốn phía toả ra ánh sáng. Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà là loại ánh đèn mà nhiều năm trước cô cùng Susan đi chơi trò chơi vòng quay ngựa gỗ, ánh sáng phía sau kéo dài thật dài giống như một dòng chảy ảo tưởng.
Nặc Đinh Sơn ngẩn ngơ nhìn, mãi cho đến khi...
"Tôi đã gặp cô rồi phải không?" Người đàn ông đứng trên thang hỏi.
Vào lúc NẶc Đinh Sơn nhìn ánh đèn người đàn ông cũng nhìn cô, Nặc Đinh Sơn vội vàng cúi đầu.
Nặc Đinh Sơn không hề trả lời người đàn ông, cô mở cửa nhanh chóng bước đi. Nặc Đnh Sơn đi về hướng hành lang, mắt nhìn thẳng hướng về nơi cô đỗ xe đạp. Phía sau có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo.
"Chứng sợ không gian hẹp? Đúng không?" Theo tiếng bước chân vội vàng còn có giọng người đàn ông, âm thanh khiến người ta say mê, cho dù không mang bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Nặc Đinh Sơn tiếp tục đi, cô chỉ còn cách xe đạp của mình vài bước chân.
"Nặc Đinh Sơn".
Nặc Đinh Sơn dừng lại, thời gian cũng như vậy dừng lại một chút, người đàn ông liền đuổi kịp cô, sau đó anh làm một hành động rất đường đột - tháo mũ của cô xuống.
Tóc ở phía sau tai bởi vì động tác mũ rơi xuống một chút. Che một bên mặt và mắt cô, lộ ra ánh mắt bị tóc che kín của cô. Bàn tay trắng đẹp đẽ hướng về phía mặt cô, ngón tay thon dài vén tóc che ở trên mặt cô ra.
Cô thấy rõ ý cười trên khóe miệng của anh, miệng hơi nhếch lên, nụ cười như có như không.
"Quả nhiên là cô, ngày đó bạn của cô gọi cô như vậy, tôi đã nhớ kỹ".
Nặc Đinh Sơn tỏ vẻ muốn đi, người đàn ông chắn trước mặt cô.
"Tôi đuổi theo khôi phải là vì muốn xác minh, mà là tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc nửa". Ngữ khí của người đàn ông có chút lúng túng: "Lát nữa sẽ có một người bạn tới gặp tôi, là một người phụ nữ".