Sói Vương Bất Bại

Chương 104

Động tác của Tiêu Nhất Thiên rất nhanh, rất đột ngột mà không hề báo

trước, khiến cho hai vệ đi sau Triệu Bân cũng không kịp ứng lại. Khi họ nhận ra có điều gì đó không ổn thì Triệu Bân đã nằm ngay đơ trên

bàn.

"Mày!"

"Đồ khốn kiếp..."

Trong phút chốc, hai tên vệ sĩ điên tiết muốn xông vào đánh Tiêu Nhất

Thiên.

Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên không cho bọn họ cơ hội để làm gì mình, một tay ghì chặt sau ót Triệu Bân, gid chân đạp hai tên vệ sĩ bay thằng ra đập vào cửa phòng, chỉ một cú đá mà làm đối phương mất hết cả sức chiến đấu.

Đột nhiên cả phòng lặng thinh...

Lý Đào Phong với mấy gã tỷ phú vốn dĩ đang chờ đợi một màn kịch hay lúc này sững sờ đưa mắt nhìn nhau, miệng há hốc suýt rơi cằm xuống đất. Bọn họ thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tiêu Nhất Thiên lại to gan lớn mật như vậy, ngay cả Triệu Bân cũng dám đánh!

Tiêu Nhất Thiên nắm gáy Triệu Bân nhấc đầu gã ta lên, mũi Triệu Bân bị

dập cho sưng tấy, sống mũi hõm sâu, xương mũi gãy, máu mũi máu miệng

chảy ra ròng ròng. Lúc này gã ta mới tỉnh rượu, trong nháy mắt trở nên vô cùng tình táo, cơn đau nhức như bị xát muối còn có tác dụng hơn bất kỳ liều thuốc giải rượu nào.

"Mũi! Mũi của tao!"

Gã ta đưa ra sờ mũi, phát hiện cả bàn tay đều dính máu, Triệu Bân tức giận chửi bới: "Mày được lắm thằng nhãi ranh! Dám động tay động chân với bố mày à, tao..."

“Bốp!"

Tiêu Nhất Thiên không nhiều lời, lại hung hăng đập đầu Triệu Bân lên trên bàn ăn trước khi gã ta kịp nói hết câu. Anh nhấc đầu của Triệu Bân lên một lần nữa, hỏi: “Mày có thể làm gì? "

"Tao..."

“Bốp!"

Lại dập xuống bàn một cái nữa.

"Nói đi chứ."

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Mày có thể làm gì tao?"

Sau khi dập liên tiếp ba phát, mũi của Triệu Bân dường như đã hỏng hoàn toàn, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt không kìm được chày ra, đầu óc hỗn loạn, trong mắt nổ cả đom đóm.

Mẹ nó, gã ta vừa tỉnh rượu, lại bị tên Tiêu Nhất Thiên làm cho choáng

váng trở lại.

"Cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh à?"

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, "Một tỷ phú giàu có, tài sản hàng trăm

nghìn tỷ đúng không?

"Muốn động vào người phụ nữ của tao phải không?"

"Tiền là cái mẹ gì!"

"Mấy gã nhà giàu bị tao giết còn nhiều hơn tiền mày tiêu nữa đó thằng chó! Tối hôm qua tao còn chặt đầu ba thằng tỷ phú! Còn một thằng thì bị tao giẫm đến nát chân!"

"Mày chỉ là con cháu đời sau mà cũng dám nhòm ngó người phụ nữ của

(Sói Vương Bất Bại)

tao ư?"

"Tự tìm cái chết!"

Hầu như mỗi lần nói một câu, Tiêu Nhất Thiên đều sẽ nắm đầu Triệu Bân hung hăng đập xuống bàn, lực tay vừa đủ, không làm gã ta ngất xỉu tại chỗ, chỉ khiến gã từ từ cảm nhận nỗi đau sống không bằng chết.

Cứ một câu là một cú đập.

Liên tiếp mấy cái như vậy...

Đánh đủ rồi, nói cũng đã nói, phát cuối cùng Tiêu Nhất Thiên tăng lên lực tát cho Triệu Bân ngất đi, sau đó mới thả cho gã ta nằm sõng soài trên đất, hừ lạnh: "Mày hơn xem thường tạo rồi đấy, tuổi lol!"

"Ừng ực, ừng ực, ừng ực!"

Nhìn Triệu Bân ngất xỉu thê thảm dưới dân Tiêu Nhất Thiên, Lý Đào Phong lẫn mấy gã tỷ phú kia đều hoảng hốt, trống ngực đập thình thịch, miệng khô khốc nuốt nước bọt một cách điên cuồng, suýt chút nữa là tè ra quần.

Mẹ nó, việc này có quá đáng lắm không?

Phạm Đức Thành rốt cuộc kiếm ở đâu ra tên hung thần này vậy?

Bọn họ có thể ngồi trên đống tài sản hàng nghìn tỷ như thế này đều là những con cáo già đã thành tinh, làm sao lại không nghe hiểu mấy lời vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, ngoài mặt là nói với Triệu Bân, nhưng gã ta bị đánh đến tàn tạ như vậy rồi, còn nghe được gì chứ?

Rõ ràng là diễu võ dương oai, giết gà dọa khỉ đây mà!

Bọn tỷ phú mà Tiêu Nhất Thiên nói chẳng phải đang ám chỉ bọn họ đó

sao?

Hàng nghìn tỷ thì lớn lắm à? Không, tao giết còn nhiều hơn ấy chứ, giẫm lên như đồ chơi vậy đó! Có tiền là muốn động đến người phụ nữ của tao? Ngon thì lại đây, kết cục cũng chẳng khác Triệu Bân đâu!

Bọn mày xem thường tao à?

Nhưng tao lại chẳng thèm để tâm đấy, chỉ là lười so đo lũ chúng mày thôi!

(Sói Vương Bất Bại)

"Cậu Tiêu, chuyện này..."

Đừng nói là bọn họ, ngay cả người am hiểu sâu sắc về sự tàn bạo của Tiêu Nhất Thiên là Phạm Đức Thành cũng bị bất ngờ trước cơn thịnh nộ vừa bùng lên của anh, sắc mặt ông ta xanh mét, nhắc nhở: “Dù sao thì Triệu Bân cũng là con trai nhà họ Triệu. Nếu gã có hề hấn gì, e rằng sẽ khó giải thích với nhà họ Triệu."

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại phớt lờ mối lo ngại của Phạm Đức Thành, mà quay sang nhìn Lý Đào Phong và những người khác, lớn tiếng hỏi: "Bữa cơm này. Các ông vẫn ăn nữa chứ?"

Lý Đào Phong và những người khác mồ hôi tuôn ra như tắm.

Vẫn ăn ư?

Ăn cái quần gì nữa mà ăn, một khi sự việc ở đây truyền ra ngoài, sợ rằng nhà họ Triệu sẽ sớm cho người tới, lúc đó bọn họ chỉ là người đứng xem, chưa biết chừng còn bị Tiêu Nhất Thiên làm liên lụy.

"Không ăn nữa, thôi quên đi."

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Vậy cảm ơn ông Lý đã chiêu đãi."

Nói xong, cánh tay phải của anh hơi gio lên, Sói Đồng ngầm hiểu tiến lên trước hai bước, khoác tay Tiêu Nhất Thiên, bộ ngực đồ sộ lại đè lên cánh tay của anh như muốn nói: Nhìn đi, đây mới là kiểu đàn ông mà tôi thích!

Các người còn lâu mới xứng!

"Đi nào."

Tiêu Nhất Thiên nói với Phạm Đức Thành, sau đó bước ra khỏi phòng VIP cùng Sói Đồng, rời khỏi khách sạn Duyệt Lai.

Hiền lành thì bị bắt nạt!

Lúc Tiêu Nhất Thiên mới đến thành phố Hồ Chí Minh, bản thân không muốn gây chuyện với ai, nhưng lại luôn có người dòm ngó rồi chủ động gây khó dễ cho anh.

"Vua Sói, dáng vẻ đánh người của anh lúc nãy ngầu quá đi, đúng kiểu đàn ông mạnh mẽ, suýt nữa tôi nhập tâm tưởng mình là bạn gái của anh rồi ấy

chứ!

Sau khi ra khỏi khách sạn Duyệt Lai, Sói Đồng cười trêu.

Tiêu Nhất Thiên lườm cô một cái, hỏi: "Cô mà là phụ nữ à?"

"Lẽ nào không phải?"

Sói Đồng dừng lại, cố tình ưỡn bộ ngực cup E siêu to khổng lồ của mình về phía trước, kiêu ngạo nói: "Nếu tôi không phải phụ nữ, thì đây là cái gì?"

"Thịt!"

Tiêu Nhất Thiên thản nhiên nói: "Nói theo cách của cô, thì chỉ là một thằng đàn ông bình thường có thêm hai miếng thịt nhưng lại thiếu mất một cây 'gậy' thôi mà. Đừng có cố dụ dỗ tôi."

Nói xong, anh leo lên chiếc Bentley.

Sói Đồng giậm chân tức giận.

Phạm Đức Thành với Bác Phúc đi theo hai người họ, nghe cuộc nói chuyện vừa rồi liền cảm thấy nhận thức của họ như bị đạp đổ, thực sự không hiểu được mấy tư duy điên rồ của giới trẻ bây giờ.

Nhưng bọn họ có thể nhìn ra người phụ nữ xinh đẹp trước mặt rõ ràng là có ý với Tiêu Nhất Thiên về mặt đó, nếu Tiêu Nhất Thiên bằng lòng, anh hoàn toàn có thể trở thành "bạn tình" với cô bất cứ lúc nào.

Tiếc rằng Tiêu Nhất Thiên lại là một người đàn ông chuẩn mực, không biết thương hoa tiếc ngọc.

"Cậu Tiêu. Cậu đi đâu vậy?"

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đã lên xe chuẩn bị rời đi, Phạm Đức Thành lục

đục chạy theo.

"Nhà họ Đoàn."

Tiêu Nhất Thiên nói: "Nếu ông không muốn đi, có thể ở lại đây chờ tôi, ngày mai tôi lại đến tìm ông làm thủ tục chuyển nhượng giấy mời."

"Đi! Tôi đi chứ!"

Tập đoàn Tô Doãn đã bị nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh thu mua,

nhưng lại để cho Tô Tử Lam tiếp quản vị trí của chủ tịch Tô Chí Công. Phạm Đức Thành từ lâu đã đoán được mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên với nhà họ Đoàn ở thành Hồ Chí Minh chắc chắn không phải dạng vừa.

Thế nên, có kẻ ngu mới không đi!

Triệu Bân bị đánh, nhà họ Triệu sẽ sớm có tin tức rồi phái người tới đây báo thù. Tiêu Nhất Thiên đã đi rồi, nếu Phạm Đức Thành với Bác Phúc ở lại, chẳng phải là chịu trách nhiệm thay cho Tiêu Nhất Thiên sao?

Cái họa này quá lớn, bọn họ thật sự vác không nổi!

Hai chiếc Mulsanne Bentley và Rolls-Royce lần lượt rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, đến thẳng biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đoàn. Nhưng Tiêu Nhất Thiên không biết sau khi anh rời đi, một người phục vụ của khách sạn Duyệt Lai đã lao vào khu vực VIP để kiểm tra thương tích của Triệu Bân.

Trong lúc mọi người không chú ý, người phục vụ đặt tay phải lên sau gáy Triệu Bân, đột nhiên một tia lực ngầm xông thẳng vào não gã ta. Chỉ trong nháy mắt Triệu Bân hoàn toàn bất tình, trút hơi thở cuối cùng.

"Ôi không hay rồi!"

Ngay sau đó, người phục vụ hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn đám người Lý Đào Phong, nét mặt tái mét: "Cậu Triệu, cậu ấy..."

"Cậu ấy đã chết rồi!"

Một lời vừa thốt ra, giống như sét đánh ngang tai, khiến Lý Đào Phong và mấy gã tỷ phú kia sợ đến phát khóc.

"Mau! Mau gọi cho ông chủ của các cậu đi!"

Lý Đào Phong là người đầu tiên hoàn hồn, chỉ vào hai vệ sĩ nhà họ Triệu vừa từ dưới đất bò dậy hét lớn, căn dặn: “Hai người là nhân chứng, chút nữa ông chủ các cậu đến đây, các cậu nhớ phải thành thật. Là cái thằng họ Tiêu do Phạm Đức thành dắt đến đã giết Triệu Bân. Không liên quan gì đến chúng tao..."

Hai người vệ sĩ đâu còn tâm trạng gì để hiểu ý của Lý Đào Phong, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho nhà họ Triệu.

Biệt thự Vân Đỉnh!

Ở thành phố Hồ Chí Minh, nếu nói về quyền lực với tiềm lực tài chính, nhà họ Lý khó có thể lọt vào top mười chỉ với tài sản chín trăm nghìn tỷ, còn nhà họ Triệu có thể đứng trong top ba với hàng triệu tỷ. Còn nhà họ Đoàn với nhà họ Lâm mới là bất phân thắng bại, cùng xếp ở vị trí thứ nhất.

Ngoài tiền bạc và các mối quan hệ cá nhân, điều cốt yếu giữa các đại gia đình là bối cảnh địa vị!

Chính là chỗ dựa vững chắc!

Đoàn Quốc Tuấn có cấp bậc đại tá trong quân đội, người chú thứ hai của anh ta thậm chí còn là đại lão trong quân đội, nếu không lúc đó anh ta đã không được chọn vào Huyết Lang Đoàn, trở thành cấp dưới của Tiêu Nhất Thiên.

Nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh thực chất là một nhánh của dòng họ Lâm ở thủ đô, có cùng huyết thống, nhưng bọn họ đã chuyển khỏi thủ đô vài năm trước đó rồi tái lập một gia tộc mới ở thành phố Hồ Chí Minh.

Vì vậy, tuy rằng có rất nhiều gia tộc lớn ở Hồ Chí Minh, nhưng chỉ có nhà họ Đoàn và nhà họ Lâm được coi là 'lão đại', còn nhưng gia tộc còn lại, nếu so sánh với hai nhà này, thì đều kém hơn đến một hai bậc.

Trên đường đến đây, Tiêu Nhất Thiên đã gọi chủ gia đình hiện tại của nhà họ Đoàn là Đoàn Minh Triết, cũng chính là bố của Đoàn Quốc Tuấn.

Vì vậy Đoàn Minh Triết đích thân dẫn người tới nghênh đón ở cổng biệt thự.

Trước khi treo ấn nghỉ hưu, Tiêu Nhất Thiên và Đoàn Quốc Tuấn cũng đã đến nhà họ Đoàn vài lần, với tư cách là cậu chủ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, Đoàn Minh Triết dĩ nhiên là biết Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên bề ngoài mặc dù phải ngồi tù năm năm, nhưng thật ra là được đưa vào quân ngũ, ra chiến trường giết địch, rất ít người biết đến việc này, và Đoàn Minh Triết chính là một trong số đó.

Mặc dù việc thành lập Huyết Lang Đoàn là việc tối mật trong quân đội,

Sói Vương Bất

Chế độ im lặng Bật

.của nhà họ Triệu

trừ những người được chọn ra thì không một ai biết nữa. Đoàn Quốc Tuấn cũng chưa từng tiết lộ ra ngoài, nhưng dù sao chú hai của anh ta cũng là một đại lão trong quân đội, trong lòng vẫn mơ hồ đoán ta được điều gì đó.

Vì chuyện này mà Đoàn Minh Triết luôn đối đãi rất lịch sự với Tiêu Nhất Thiên, âm thầm giúp đỡ anh rất nhiều lần.

"Chú Đoàn."

Tiêu Nhất Thiên xuống xe và sải bước về phía Đoàn Minh Triết.

"Nghe nói chú nghỉ hưu, nên cháu muốn tìm cơ hội đến nhà chơi!"

Đoàn Minh Triết cười nói: "Chỉ là không ngờ nhóc con nhà anh lại mất kiên nhẫn như vậy, mới về Hải Phòng có hai ngày mà đã ầm ĩ như vậy."

Rõ ràng Đoàn Minh Triết đã nắm được tin tức, biết chuyện Tiêu Nhất Thiên đã giết ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn.

"Có một số chuyện không thể trì hoãn được, cũng như có một số người, tuyệt đối không thể giữ lại. Cháu đã chịu đựng suốt năm năm trời, nếu để cho bọn khốn kiếp kia sống thêm một ngày, sẽ cảm thấy hổ thẹn với người mẹ đã qua đời của cháu."

Trên mặt Tiêu Nhất Thiên nở nụ cười thản nhiên, tựa như chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng lời lẽ lại vô cùng sắc bén.

"Ừm."

Đoàn Minh Triết thở dài nói: "Cháu hiện tại đã xuất ngũ, không còn gì đáng ngại nữa rồi, ân oán năm nào cũng phải qua đi. Nhưng mà, cháu có nghĩ tới không, để lộ thân phận sớm như vậy nhất định sẽ lọt đến tai nhà họ Tiêu, chỉ sợ bọn họ sẽ đuổi cùng giết tận..."

"Bọn họ sẽ không tùy ý hành động."

Đối mặt với thế lực nhà họ Tiêu ở thủ đô, ngay cả người đứng đầu nhà họ

Đoàn là Đoàn Minh Triết cũng phải kiêng sợ ba phần.

"Bọn họ đã ra tay rồi."

Tiêu Nhất Thiên nghiêm nghị nói: "Từ lúc cháu bước ra khỏi nhà tù số bốn

ở Hải Phòng. Dao mổ của của họ đã kề vào cổ cháu rồi..."

Sau đó, Tiêu Nhất kể tóm tắt cho Đoàn Minh Triết những chuyện đã xảy

ra trong hai ngày qua.

"Ö?"

Đoàn Minh Triết nghe xong, sắc mặt trở nên tối sầm, nghiêm nghị nói: "Thảo nào, chả trách cháu lại nóng vội như vậy. Hóa ra nhà họ Tiêu ở thủ đô %3D còn sốt ruột hơn cháu, muốn lấy mạng cháu sớm như vậy."

Sau đó ông hỏi: "Con gái của cháu thế nào nào?"

%3D "Hiện tại vẫn ổn ạ."

Tiêu Nhất Thiên nói: "Cháu cần cỏ Xán Tinh để chữa bệnh con bé, vì thế khi đến thành phố Hồ Chí Minh, cháu không muốn làm phiền tới chú Đoàn. Dù sao những người đi cùng cháu bây giờ đều có thể trở thành mục tiêu tấn công của nhà họ Tiêu."

"Nếu chú Đoàn không tiện, cháu đi chỗ khác cũng được."

Mọi chuyện không còn đơn giản nữa, về tình nghĩa thì Đoàn Minh Triết có thể giúp đỡ anh nhưng về lý thì ông ấy hoàn toàn có quyền từ chối. Tiêu Nhất Thiên tất nhiên hiểu rõ vấn đề hiện tại, anh tuyệt đối sẽ không làm khó người khác.

"Thằng nhóc nhà anh, cháu đang nói cái gì vậy?"

Đoàn Minh Triết trừng mắt nhìn anh, buông lời khiển trách: "Cháu đã từng nhiều lần cứu mạng Quốc Tuấn trong quân đội, ngay cả trên chiến trường cũng thế. Thằng nhóc ấy coi cháu như anh em, còn chú thì luôn coi cháu như cháu ruột. Những lúc như thế này, bảo chú làm sao có thể làm ngơ được?"

"Đi, chúng ta về nhà, từ từ rồi nói."

Đoàn Minh Triết nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhất Thiên vô cùng thân thiết, Phạm Đức Thành cũng ngoan ngoãn theo sau Tiêu Nhất Thiên. Đường đường là tỷ phú giàu có của một thành phố nhưng đứng trước mặt Đoàn Minh Triết, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng chẳng có.

"Đứng lại!"

Thế mà, nhóm người vừa mới bước qua cổng biệt thự Vân Đình, đột nhiên

một tiếng hét đầy tức giận từ sau vọng đến. Trong nháy mắt có mấy chiếc ô

tô màu đen chạy tới cổng biệt thự.

Đoàn Minh Triết khẽ cau mày.

Cả thành phố Hồ Chí Minh này, còn chưa có người nào có gan dám tới

trước cửa nhà họ Đoàn để gây rối!

Lẽ nào là bọn người nhà họ Tiêu ở thủ đô?

Nhanh như vậy à?

Tiêu Nhất Thiên cũng nghi ngờ. Cho đến khi một người đàn ông trung niên khí thế hùng hổ từ trong chiếc xe màu đen đi đầu bước ra, anh nghe Đoàn Minh Triết đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Triệu Lâm Hùng?"

Triệu Lâm Hùng!

Ông chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh, bố ruột của Triệu Bân!

Mấy chiếc xe khác lần lượt mở tung cửa, hàng chục người tràn ra, nhanh chóng đứng sau Triệu Lâm Hùng, hầu hết những người này đều là những người trung niên khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, thậm chí có cả những ông già đã bước qua tuổi sáu như Bác Phúc.

Từng người một đều khí thế kinh người!

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt quan sát vài lần, có thể khẳng định những người này dù sao cũng không phải là vệ sĩ bình thường của nhà họ Triệu, ít nhất cũng phải đến năm sáu người là cao thủ Ám cảnh sơ kỳ!

Nhà họ Triệu đã sớm biết chuyện Triệu Bân bị thương như vậy sao? Hơn nữa, còn đuổi theo đến biệt thự Vân Đỉnh nhanh như vậy?

Điều này làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn cảm giác chuyện này không bình thường. Trực giác anh mách bảo có kẻ lợi dụng hãm hại mình.
Bình Luận (0)
Comment