Sói Vương Bất Bại

Chương 130

Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co lại.

Đương nhiên là anh cũng nghĩ tới những chuyện mà tiền bối nhà họ Đoàn nói, hơn nữa những ngày gần đây trong lòng cũng luôn lo lắng chuyện này.

Tiêu Nhất Thiên nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: "Vẫn là câu nói đó."

"Người ép tôi, chắc chắn diệt!"

Đại ý chính là tôi không có lòng đoạt quyền, không có ý tranh bá, nhưng mà nếu như mấy người đó nhất định phải nghi kị lung tung, ức hiếp đến trên đầu tôi, ngại quá, vậy thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không ngồi chờ chết, để mặc cho bọn họ chém giết!

Ví dụ như nhà họ Triệu!

Nguyên nhân gây thù hận giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Triệu chỉ đơn giản là do cái chết của Triệu Bân, mà rõ ràng Triệu Bân không phải là Tiêu Nhất Thiên giết, nhưng mà Triệu Lâm Hùng ngu muội vô tri, bị người khác lợi dụng làm vũ khí, muốn khiến cho Tiêu Nhất Thiên chôn cùng.

Cho nên, nhà họ Triệu bị diệt!

Nếu đổi nhà họ Triệu thành người khác thì cũng giống vậy, Tiêu Nhất Thiên không thẹn với lương tâm, cũng không sợ hãi!

"Nói rất hay!"

Tiền bối nhà họ Đoàn đứng dậy theo, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh bạn nhỏ lòng dạ rộng rãi. Quang minh lỗi lạc, khiến lão nạp khâm phục."

"Tuy nhiên nói cũng phải nói lại."

"Tục ngữ nói tuy không thể có lòng hại người nhưng phải có lòng đề phòng người, nếu như chờ người khác khi dễ cậu rồi cậu mới phản kích thì chỉ sợ đã muộn rồi."

"Với thực lực của cậu thì có thể không sợ bất kỳ người nào uy hiếp, nhưng là thân nhân và bạn bè của cậu thì phải làm sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy thảm kịch năm năm trước tái diễn, đợi mất đi thân nhân rồi mới báo thù cho bọn họ sao?"

"A Di Đà Phật..."

Tiền bối nhà họ Đoàn lên tiếng niệm phật, lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: "Chuyện cũ đã qua, cái gọi là báo thù rửa hận chỉ là người sống tự an ủi bản thân thôi, với người chết thì không có ý nghĩa gì."

"Cho nên, dù cho cậu không có chí tranh bá thì cũng phải có đủ thực lực tự vệ, có đầy đủ thế lực bảo vệ thân nhân và bạn bè."

"Đúng không?"

Thực lực, bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã có, đủ để tự

Mà thế lực... vệ.

Nói cho cùng, tiền bối nhà họ Đoàn vẫn muốn khuyên Tiêu Nhất Thiên xây dựng thế lực của mình, âm thầm phát triển, đến lúc đó thế lực của Tiêu Nhất Thiên đủ lớn mạnh, đúng là có thể bảo vệ thân nhân và bạn bè của mình. Nhưng như thế thì cho dù không muốn tranh bá thì cũng đã bước lên con đường tranh bá rồi.

Lão hòa thượng này, rất xấu!

Nói đến nước này rồi, đối với rắp tâm khó lường của lão hòa thượng, trong lòng Tiêu Nhất Thiên đã rõ ràng, anh nhìn chằm chằm lão hòa thượng, hỏi: "Nếu như tôi nghe theo đề nghị của ông, gia tộc họ Đoàn của ông sẽ phụ tá cho tôi không?"

"Ngược lại!"

"Nếu như tôi kiên quyết với ý định của mình thì sao? Có phải ông muốn bán đứng rồi, tiết lộ bí mật của tôi, đẩy tôi vào chỗ chết hay không?"

Lão hòa thượng nói mấy lời này với Tiêu Nhất Thiên thì cũng tương đương với để cho Tiêu Nhất Thiên nắm được điểm yếu.

Nếu như Tiêu Nhất Thiên tiết lộ những lời này ra ngoài, toàn bộ nhà họ Đoàn đều sẽ gặp nạn!

Cho nên, Tiêu Nhất Thiên không giết ông ấy diệt khẩu, vậy thì ông ấy có giết Tiêu Nhất Thiên diệt khẩu hay không?

Dù sao, trong thời khắc sinh tử, lòng người khó

"Ha ha."

Đón lấy ánh nhìn chăm chú của Tiêu Nhất Thiên, lão hòa thượng cười nhạt một tiếng, nói: "Anh bạn nhỏ quá lo lắng, từ khi tôi nói ra hai chữ 'minh cảnh ' thì tôi đã cột chặt nhà họ Đoàn và tôi với cậu rồi."

"Nếu như cậu giữ vững quyết định của mình thì coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra qua."

Cậu không nói, tôi không nói, giữ bí mật cho nhau.

"Ồ?"

Tiêu Nhất Thiên nhướng mày một cái, hơi không tin. Hỏi: "Thật sao?" dò! Lão hòa thượng đưa tay ra hiệu: "Anh bạn nhỏ đi theo tôi."

Nói xong thì quay người đi vào cái lầu nhỏ hai tầng trước mặt, Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút rồi cũng vội vàng đi theo, phóng ra ám kình. Duy trì cảnh giác.

Kẹt kẹt! . Tiên Hiệp Hay

Lão hòa thượng đi ở phía trước, đưa tay đẩy cửa lầu nhỏ ra, một mùi đàn hương lập tức xộc vào mũi, chỉ thấy trong chính đường của lầu nhỏ thờ phụng một bức tượng Phật.

Trước tượng Phật có bày đồ cúng, đốt đàn hương.

Nhang khói lượn lờ, sương mù mông lung, sau khi Tiêu Nhất Thiên vào cửa thì tùy ý liếc nhìn vài lần, phát hiện trên bàn thờ trước tượng Phật ngoại trừ cổng phẩm ra thì còn có hai cái hộp gỗ.

Bên trái một cái, bên phải một cái, không biết bên trong đựng là cái gì.

Tuy nhiên khứu giác của Tiêu Nhất Thiên nhạy hơn so với người bình thường rất nhiều. Vận dụng khứu giác ngửi mấy cái, lờ mờ ngửi được một mùi máu.

Móa! "Cái lão hòa thượng này, một mình ở trong sân sau của biệt thự Vân Đỉnh, nhìn mặt mũi hiền lành nhưng không phải là lại lén lúc làm mấy chuyện giết người cướp của đó chứ?"

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên thầm run, mắt nhìn bóng lưng lão hòa thượng, càng thêm cảnh giác.

Lão hòa thượng nhanh chân đi đến trước bàn thờ, đưa tay lấy cái hộp gỗ bên trái lên, sau đó quay người đưa cho Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu: "A Di Đà Phật, cậu xem đi."

"Đây là?"

Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, anh ắn có thể xác định mùi máu mới này phát ra từ chính cái hộp gỗ này, bây giờ hộp gỗ gần ngay trước mắt, mùi máu đó cũng nồng nặng thêm.

Lão hòa thượng cười nói: "Anh bạn nhỏ mở ra xem là biết."

"Được."

Tiêu Nhất Thiên gật gật đầu, cũng không có đưa tay đón, mà mở nắp hộp gỗ luôn.

Sau đó. Cúi đầu liếc mắt nhìn.

"Đây là!"

Ngay sau đó, con ngươi của Tiêu Nhất Thiên co rụt lại, trái tim hơi run một chút, mặc dù trước khi mở nắp hộp gỗ thì anh có suy đoán một chút nhưng sự thật đã chứng mình, anh đoán sai.

Thứ đề bên trong hộp gỗ là một cái đầu đầy máu!

Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên cũng biết chủ nhân của cái đầu này. Không phải ai khác mà chính là lão quái vật đánh lén Tiêu Nhất Thiên ở biệt thự nhà họ Triệu mấy ngày trước, bị Tiêu Nhất Thiên chém đứt một cái cánh tay, sau đó chạy trối chết!

Tiêu Nhất Thiên vốn tưởng rằng lão quái vật đó đã rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, trốn về thủ đô mật báo cho chủ của lão ta. Cho nên mấy ngày nay anh vẫn luôn lo lắng, sợ bí mật mình đột phá vào minh cảnh bị tiết lộ, dẫn tới họa sát thân.

Nhưng chưa từng nghĩ tới lão hòa thượng lại lặng lẽ giải quyết lão quái vật đó cho anh!

"A Di Đà Phật..."

Lão hòa thượng đóng nắp hộp gỗ lại, sau đó để lại lên bàn thờ, vẻ mặt trách trời thương dân, nói: "Trời cao có đức hiểu sinh, lão nạp sẽ giới trai ba ngày, siêu độ cho ông ta."

Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cười nói: "Người biết chuyện này chỉ có hai người vị thí chủ này và lão nạp, ngay cả Minh Triết cũng chỉ hơi nghi ngờ chứ cũng không biết rõ."

"Bây giờ, vị thí chủ này đã cưỡi hạc đi tây phương. Đi về thế giới tây thiên cực lạc, cho nên, cậu có thể an tâm, bí mật của cậu tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài."

Lão hòa thượng đang kể công sao?

Dĩ nhiên không phải.

Ông ấy đang bày tỏ thành ý của mình với Tiêu Nhất Thiên. Chứng minh mình sẽ không đâm sau lưng, bán đứng Tiêu Nhất Thiên.

Nếu không thì ông ấy có thể giấu luôn chuyện giết lão quái vật đó, đến lúc đó ông ấy lặng lẽ tiết lộ bí mật của Tiêu Nhất Thiên ra ngoài, lúc đó người mà Tiêu Nhất Thiên nghi ngờ đầu tiên cũng là lão quái vật đó mà không phải là ông ấy.

"Cảm ơn tiền bối."

Mặc dù Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ của mình, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, cử động lần này của lão hòa thượng đã giúp cho anh một ân huệ lớn.

"Anh bạn nhỏ khách sáo rồi."

Lão hòa thượng cười nói: "Tám giờ tối nay, đầu cầu Tầm Trạch, bên bờ sông Sấm, cậu sẽ quyết chiến sinh tử với Triệu Nhị Cẩu, với thực lực của cậu thì đối phó một mình Triệu Nhị cầu thì hẳn là dư sức."

"Nhưng mà, đến lúc đó tùy tình hình mà ra tay, chưa hẳn là chỉ có một mình Triệu Nhị Cẩu ra tay với cậu, trước mắt bao người, cậu lại không thể bộc lộ toàn bộ thực lực của mình ra, lấy một địch hai, thậm chí lấy một địch ba, sợ là sẽ gặp nguy hiểm."

"Lão nạp phải tọa trấn nhà họ Đoàn để phòng bất trắc nên không thể tự mình tới lược trận cho cậu, cho nên, lão nạp chuẩn bị một món quà cho cậu, thời khắc mấu chốt thì hằn là có thể giúp cậu thoát hiểm..."

Nói xong thì cầm cái hộp gỗ bên tay phải lên đưa cho Tiêu Nhất Thiên.
Bình Luận (0)
Comment