Sói Vương Bất Bại

Chương 145

"Thật nguy hiểm!"

Máu toàn thân như ngừng chảy, xương cốt như muốn tan ra vậy, cảm giác đau đến mức đau thấu ruột gan, thật sự khó mà nói thành lời, cho dù mạnh mẽ như Tiêu Nhất Thiên cũng không nhịn nổi nhe răng, đau đến mức mặt nhăn hết lại.

Bùm!

Sau khi rơi vào trong nước, Tiêu Nhất Thiên nôn ra một ngụm máu, khiến mặt nước bỗng đỏ rực!

Đây là kết quả của việc Tiêu Nhất Thiên điều động minh kính trong đan điền để bảo vệ bản thân trong lúc nguy hiểm, nếu phải đã bước được nửa chân vào nửa minh cảnh, hoặc là chịu thêm một cú đánh nữa e là đã bị chết ngay tại chỗ!

Năm cao thủ Ám cảnh viên mãn dồn hết sức lực liên thủ lại đánh ra một đòn, sức mạnh kinh hoàng ấy, thật sự khó mà tưởng tượng được!

"Chết chưa?"

Cuồng phong lùi đi, ám kình được thu lại, năm cao thủ Ám cảnh viên mãn đứng trên không trung, cúi đầu nhìn con sông nước chảy cuồn cuộn dưới chân mình, ngưng thần cảm nhận hơi thở của Tiêu Nhất Thiên dưới nước.

Hẳn là đã chết rồi đi?

Tiêu Nhất Thiên vốn đã bị trọng thương, lại chịu hai đòn nặng nề, cho dù thân thể bằng sắt thép e rằng cũng sẽ bị phá nát!

Nếu như vậy mà còn chưa chết, thật sự là không còn thiên lý nữa rồi!

Những cái khác không nhắc tới, năm cao thủ Ám cảnh viên mãn ở đây, tự nhận rằng nếu đổi lại là mình, cũng không thể chịu một đòn mạnh như vậy, chết là chắc!

"Chưa có ai từng sống sót được dưới gậy sắt của tôi!"

Ông già tóc bạc đập một gậy vào lưng Tiêu Nhất Thiên ban nãy nói với giọng đầy tự hào, trong tay là cây gậy sắt dài hai mét, dường như là bất khả chiến bại, ông ta hừ lạnh, nói: "Bây giờ, chúng ta nên phân chia thi thể tên này ra rồi."

"Tôi..."

Lời nói của ông ta, vẫn chưa nói hết, đột nhiên đồng tử thu nhỏ lại, mày nhíu chặt, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó, vẻ mặt kinh ngạc, không xác định nói: "Vẫn còn sống?"

Dưới dòng sông Vận đang không ngừng chảy siết, phảng phất như có một luồng hơi thở ám kình lúc có lúc không!

Sắc mặt ông lão tóc trắng đột nhiên đen đi! Như bị vả thật mạnh bởi câu nói kiêu ngạo ban

"Con rết trăm chân, dù chết vẫn không hàng" nãy!

Triệu Phong cũng cảm nhận được luồng hơi thở như có như không ấy, nhưng mà, trong lúc kinh ngạc đó, ông không chỉ không giận, mà ngược lại càng hưng phấn, nhấc kiếm lên xông vào sông Vận, truy sát Tiêu Nhất Thiên, ông ta kích động nói: “Tôi sẽ chém đầu của nó, xem nó còn có thể sông được nữa hay không!"

Từ lúc bắt đầu trận đấu đến bây giờ, Triệu Phong luôn bị đánh!

Cơn tức giận trong lòng ông ta vẫn chưa được xả ra!

Bây giờ thật đúng lúc, Tiêu Nhất Thiên vậy mà vẫn chưa chết, vẫn còn đang thoi thóp, há chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một để trút giận sao? Triệu Phong sẽ không bỏ qua.

Có thể tự tay giết chết Tiêu Nhất Thiên, đâm xuống nhát cuối, xuyên quan đầu nó, cũng có thể an ủi những người nhà họ Triệu đã bị chết dưới tay Tiêu Nhất Thiên, gia tộc nhà họ Triệu trên trời cao có thiêng!

Ai cũng không ngăn được tôi. Ông ta phải giả vờ.

“Không đúng lắm..."

Sau đó, khi Triệu Phong cầm trường kiếm hàn thiết nhảy xuống Sông Vận để tìm tới chỗ Tiêu Nhất Thiên đang thoi thóp kia, ở bên cạnh, một ông lão lớn tuổi ở nhà họ Tiêu ở kinh thành bỗng hoảng hốt, nói: “Ám kình trong cơ thể của tôi hình như có gì đó không ổn lắm!"

Bum!

Ông già vừa dứt lời, Triệu Phong đã rơi vào trong sông Vận, khiến bọt nước bắn tung tóe!

Là bị rơi, chứ không phải nhảy!

Hoàn toàn là không thể tự làm chủ. Sau khi rơi xuống thì giống như dáng vẻ của một người bình thường bị ngã xuống nước...

"Chuyện gì xảy ra?

Tiếp sau đó, là giọng nói hoảng hốt của Triệu Phong: "Ám kình của tôi, ám kình của tôi đột nhiên biến mất, không thể điều động được nữa!"

Chuyện gì vậy?

Ông trời ơi, tôi đánh cả nửa ngày trời, mất một bên tai và một cánh tay, thật không dễ gì mới có cơ hội giả vờ để giết thằng nhãi đó, tại sao lại xảy ra tình huống này?

Để tôi giả vờ giết người một lần, thì con mẹ nó ông sẽ chết sao?

Vèo!

Một âm thanh kỳ lạ truyền tới, không đợi Triệu Phong hiểu rõ tình hình, một cây đao sắc bén đã xuyên vào lưng ông ta, trong nhất thời ép vỡ lục phủ ngũ tạng rồi xuyên qua cơ thể của ông ta!

Sau đó, trên cơ thể ông ta xuất hiện một cái hố

Đó chính là Bảo đạo Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên!

"Đây, đây là..."

Trong nước sông, cả người Triệu Phong đều cứng lớn! đờ, ánh mắt mở to trừng trừng, khóe miệng máu tươi chảy ra không ngừng, cả guơng mặt đều là vẻ kinh hoàng, không cam tâm và phẫn nộ.

Nhưng không ai trả lời câu hỏi của ông ta, cũng không ai giải đáp thắc mắc của ông ta.

Đồng từ đang trợn trừng của ông ta giãn ra, ám kình bị mất khống chế cũng nhanh chóng tan đi, cả một con người bừng bừng sức sống bỗng bị héo rũ, trong giây lát, linh hồn trở về với địa ngục!

Triệu Phong! Chết!

Cả quá trình đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, thời gian xảy ra không quá hai giây!

"Không hay rồi!"

Những người còn lại cũng ý thức được rằng sự việc không ổn, xoay người bỏ chạy, hét lớn nói: "Trúng kế rồi, mau chạy!"

Đáng tiếc là, đã quá muộn!

Nguy hiểm gần kề, trước đó Tiêu Nhất Thiên đã bí mật giấu một lượng lớn phấn phật cốt, liều lượng nhiều hơn gấp mấy lần mà hòa thượng nhà họ Đoàn đề nghị:

Hiệu quả thuốc này mạnh vô cùng!

Cho dù Tiêu Nhất Thiên đã vận dụng minh kình hộ thể trong đan điền, cũng bị ngất xỉu ngay tại chỗ, toàn thân không có sức lực, ý thức mơ màng, không thể điều động nội kình trong cơ thể!

Nếu không thì sao sau nhát dao đâm vào người Triệu Phong ban nãy, một luồng ám kình nhẹ như vậy cũng có thể khiến Triệu Phong nổ tung chứ!

Tiêu Nhất Thiên còn bị như vậy, huống hồ là người khác?

Vút!

Những người còn lại đang không ngừng né đi chạy trốn, ý định chạy lên bờ, nhưng chưa chạy được bao xa, ông lão tóc bạc cầm gậy sắt trong tay bỗng bị trượt chân té ngã vào dòng sông Vận.

Vèo!

Tiếp theo chính là ông già tóc bạc tay cầm chùy

Bụp! Bụp!

Hai ông già nhà họ Tiêu ở thủ đô nãy giờ vẫn luôn bí mật quan sát trận đấu, vẫn luôn tránh vận dụng nội kình quá nhiều, vì vậy nội kình trong cơ thể vẫn như cũ trạng thái tạm ổn định, cho nên kiên trì được lâu hơn một chút.

Nhưng chỉ chạy thêm được chục mét, cũng bị chìm vào dòng nước như hai ông già tóc trắng kia! lớn. Thời gian ngắn ngủi, bốn người đều đã rơi vào trong nước!

Đứng trên mặt sông, vốn cần điều động ám kình để giữ thăng bằng, nếu như cao thủ Ám cảnh viên mãn mất đi nội kình, thì chẳng khác gì người thường cả. Còn muốn đứng trên mặt sông sao? Đứng cái quần què!

Dáng vẻ bốn người đó rớt xuống nước như thể thả sủi cảo vào nồi nước dùng vậy, từng cái từng cái một, hiện trường bây giờ thật sự vô cùng buồn cười!

Vèo! Vèo! Vèo!

Nửa phút tiếp theo, chỉ có mình Tiêu Nhất Thiên độc diễn, mặc dù bị ảnh hưởng của phấn phật cốt, nhưng Tiêu Nhất Thiên đã sớm có phòng bị, lại có minh kình hộ thể, miễn cưỡng có thể giữ được một chút thanh tỉnh và sức lực!

Đây có thể nói là tìm đường sống trong chỗ chết, lật ngược tình thế...

Cách mười mét ngoài kia!

Ba tên cao thủ Ám cảnh viên mãn nhà họ Lâm theo đuôi kia đang vô cùng thận trọng, đứng ở chỗ cách nơi này tầm mấy chục mét, nấp trong bóng tối, từ xa quan sát.

Mười mét, là giới hạn cảm giác của cao thủ Ám cảnh viên mãn!

Bọn họ đứng ngoài giới hạn, Tiêu Nhất Thiên cũng Triệu Phong và đám người tất nhiên là không thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ!

Bọn họ như những con sói hoang dã ở vùng đất tuyết, lẳng lặng ngủ đông, chờ đợi thời cơ đến.

Đến khi....

Âm thanh kinh hoàng của Triệu Phong truyền tới, tiếp theo đó là những lão già kia bị trúng kế, không ngừng bỏ chạy, ba người họ nhìn nhau, đều có một cảm giác khủng hoảng!

Lẽ nào, Tiêu Nhất Thiên một mình đánh năm, mà lại có thể chuyển bại thành thắng sao??? "Sự việc không thể chậm trễ, nếu còn chần chừ sẽ không hay!"

"Lên!"

Một lão già trong số hai người đã đi theo Lâm Thanh Uyển từ thủ đô tới đây vô cùng kinh ngạc, đống tử hắn co lại, quyết định vô cùng nhanh chóng, bùng nổ ám kình trong cơ thể lao nhanh về phía trước như một con báo.
Bình Luận (0)
Comment