Sói Vương Bất Bại

Chương 219

Người áo đen do dự một chút, sau đó lắc đầu nói: "Nhà họ Tiêu, không thể động!"

"Ít nhất!"

"Tạm thời vẫn không thể động!"

Thanh âm trầm thấp, giọng nói kiên định, không cho phép một chút sự nghi ngờ.

"O?"

Tiêu Nhất Thiên nhướng mày, trong lòng lại chấn động, người này tới là để cản anh sao? Sắc mặt có chút khó chịu, anh hỏi: "Lý do là gì?"

"Cần lý do sao?"

Người đàn ông mặc áo choàng đen hỏi ngược lại, như thể quyết định của ông ấy không cần bất kỳ lời giải thích nào.

Chỉ có thể tuân theo!

Tiêu Nhất Thiên không cam lòng, lần nữa hỏi: "Không cần sao?"

"Cần không?"

"Không cần sao?"

Hai người mặt đối mặt. Câu hỏi lặp đi lập lại, cảnh này rất giống với cuộc thảo luận giữa Chí tôn Bảo Hòa và Bồ Đề Lão Tổ trong "Tây Du Ký" về việc "Yêu một người cần lý do sao?"

Sói Đồng cùng Sói Hồn đứng sau Tiêu Nhất Thiên có chút run sợ.

Giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô, thù hận sâu như biển!

Đối với việc này bọn họ hiểu rõ tất cả!

Tiêu Nhất Thiên gần như không thể buông bỏ hận thù với nhà họ

Tiêu!

Mà người đàn ông áo đen trước mặt này đang muốn làm điều gì!

Tiêu Nhất Thiên cùng người đàn ông áo đen lời đuổi lời, một chút cũng không nhượng bộ, trong phòng bầu không khí hài hòa đã lâu không hội ngộ trong nháy mắt trở nên có chút quỷ dị!

"Tâm tình của cậu, tôi hiểu." %3D

Giảng co khoảng chừng mười giây, bắt gặp ánh mắt vô cùng kiên quyết của Tiêu Nhất Thiên, người áo đen trầm giọng nói: "Nhưng tôi rất tò mò. Nếu tôi không nói cho ngươi biết nguyên nhân, cậu sẽ làm gi?"

"Trái ngược với ý của tôi?"

"Hay là, cùng tôi so tài một chút?"

Khi nói về hai từ "so tài", người đàn ông mặc áo choàng đen cổ ý nhấn mạnh, rõ ràng, ý nghĩa của "so tài" đã khác với “so tài" vừa rồi.

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm mặt nạ Bát Nhã của người áo đen, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết."

"Sợ rằng."

"Chỉ có thử qua mới biết"

Trực tiếp đá lại quả bóng dưới chân về cho người đàn ông mặc áo đen, bóng gió chính là: Hắc bào đại nhân, nếu ông muốn thì cứ thử một chút?

Thành thật mà nói, Tiêu Nhất Thiên thực sự không biết!

Mối hận sâu thẳm năm năm đè nén trong đáy lòng, chỉ bằng một lời nói của người áo đen có thể khiến anh buông bỏ cừu hận trong lòng sao. Anh không làm được!

Anh cần một lý do!

Một lý do đủ để thuyết phục chính mình!

Bằng không thì làm sao xứng với mẹ Đỗ Thanh Trúc dưới Cửu

Tuyền? cùng với ba người nhà Đỗ Thiết Sơn? Chưa tới giây cuối cùng, Tiêu Nhất Thiên không cách nào đưa ra quyết định!

Người áo đen đột nhiên xoay người, lại quay lưng với đám người Tiêu Nhất Thiên. Trở lại trước cửa sổ, hỏi: "Nếu tôi nói, đây là quân lệnh thì sao?"

"Cậu còn muốn hỏi nguyên nhân?"

Trong quân đội, quân lệnh như núi!

Đương nhiên không cần bất cứ lý do gì, cho dù là nghi hoặc, cũng chỉ có thể vô điều kiện tuân theo

"Không hỏi!"

Con người của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên co lại, rồi không chút do dự lắc đầu.

"Nhưng mà!"

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thiên lại nói: "Nếu là quân lệnh, tôi có thể chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện mà không cần hỏi lý do. Nhưng trước tiên tôi muốn xem quân lệnh và biết ai đã ra lệnh!"

"Thay vì chỉ dựa vào một câu khẩu lệnh của Hắc bào đại nhân!" Khẩu lệnh và quân lệnh là hai thứ khác nhau! Năm năm trước

Sau khi người áo đen lần lượt đưa Tiêu Nhất Thiên và những người khác vào quân đội, liền một mình rời đi, trong quân đoi, Tiêu Nhất Thiên và những người khác chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy, cũng không biết thân phận của ông ấy. Thậm chí không biết cấp bậc của ông ấy!

Thậm chí ông ấy có phải là quân nhân hay không cũng không biết Không biết gì cả!

Tiêu Nhất Thiên không phải kẻ ngốc, dưới tình huống này, người mặc đồ đen nói là quân lệnh, chẳng lẽ là quân lệnh sao?

Cho dù người áo đen có trọng dụng Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không bất cẩn đối với loại chuyện này, dù sao quân lệnh như núi, một khi có sai lầm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nỗi!

"Cậu đang nghi ngờ tôi?"

Giọng nói người đàn ông áo đen này đã lạnh đi mấy phần, "Đúng!"

Tiêu Nhất Thiên trả lời rất dứt khoát, không nhường nửa bước, âm thanh vang vang, nói: "Tính xác thực của quân lệnh là rất quan trọng, bất kì ai cũng không thể tin."

Vua Quỷ đại nhân cũng không ngoại lệ!"

Hoàn toàn không có một chút hòa hoãn, ông đã nói là quân lệnh rồi, vậy xin ông lấy ra quân lệnh! Không thể lấy nó ra?

Vậy có thể tin đó không phải là quân lệnh mà chỉ là những gì ông tự nói ra!

Sói Đồng và Sói Hồn cúi đầu, trái tim kịch liệt run rẩy, chết tiệt, không hổ là đại ca của chúng ta, thật là mạnh mẽ!

"Được! Rất tốt!"

Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Tiêu Nhất Thiên, người áo đen nặng nề gật đầu rồi đột nhiên bật cười: "Không hổ danh là Vua Sói Bắc Cánh, thiết huyết đan lòng, anh dũng không sợ!"

"Tiêu tử ngươi, không chỉ có thực lực tăng vọt mà ý chí cũng đã được tôi luyện vô cùng bền bỉ!"

"Có thể đảm đương được trách nhiệm lớn!"

Sói Đồng và Sói Hồn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm an tâm, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nói: Đã lâu không gặp. Vua Quỷ đại nhân nguyên lai lại đang thử thăm dò đại ca sao?

Tiêu Nhất Thiên trong lòng khẽ động.

Chỉ nghe người đàn ông áo đen sau đó nói: "Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, cậu muốn biết, nói cho cậu biết cũng không sao." "Có trách thì chỉ có thể trách chính mình."

"Cậu khiến cho nhà họ Tiêu tổn thất nặng nề trong trận Nộ Giang và trận thành phố Hải Phòng, lại có thù với nhà họ Lâm. Bà cụ họ Tiêu đương nhiên không thể ngồi yên, bà ta đã sớm xuất quan rồi."

"Hiện nay, tình hình ở trung tâm thủ đô rất thất thường. Các ngươi là lần đầu tiên tới thủ đô làm việc. Phải hết sức cẩn thận. Các ngươi cũng không thể bốc đồng và liều lĩnh, hành động một cách manh động như ở thành phố Hải Phòng hay ở tỉnh lỵ"

Người áo đen thở dài nói: "Hoàng Để những năm gần đây bế quan, rất ít khi xuất hiện. Trong số chín hoàng tử của hoàng thượng, Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử chết yểu, chỉ còn lại sáu người!"

"Sáu người này, đứng đầu là Thái tử và Lục hoàng tử, chia thành hai phe. Ngăn cản lần nhau, minh tranh ám đấu. Ở trong bóng tối âm thầm phát triển thể lực, chuẩn bị cho việc kế vị sau này."

"Nhà họ Lâm ở thủ đô về phe Lục hoàng tử."

"Nhà họ Tiêu từ trước đến nay luôn lựa chọn trung lập, không tham gia tranh giành ngôi vị thái tử. Năm năm trước, hôn lễ giữa cậu và Lâm Thanh Uyên là Lục hoàng tử muốn nhân cơ hội này thu phục nhà họ Tiêu, nhưng giữa chừng lại có chút biến cố xảy ra, không thể đạt được mục đích"

"Bây giờ. Nhà họ Tiêu đã mất quân, thực lực giảm đi rất nhiều, bất hòa với cậu, quan hệ với nhà họ Lâm cũng rạn nứt. Gặp nạn trước mặt, nếu tiếp tục giữ thái độ trung lập, sẽ chỉ bị bầy sói vây quanh, trở thành miếng thịt ngon trong tay kẻ khác!" "Cho nên."

"Nhà họ Tiêu bị cậu ép phải lên Lương Sơn. Đương nhiên cần tìm người nương tựa. Bà cụ gần đây hay di chuyển. Theo thông tin đáng tin cậy, bà ta đã bí mật nhờ cậy Thái tử!"

"Chính là nói. Vào lúc này, nếu cậu tìm người nhà họ Tiêu báo thù, chính là gây thù chuốc oán với thái tử!"

Một số từ đã gây sốc.

Người đàn ông áo đen đã dành hơn mười phút để nói ngắn gọn tình hình ở thủ đô với đám người Tiêu Nhất Thiên, đồng thời cũng trả lời câu hỏi vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên

Nhà họ Tiêu, không thể động vào!

Sau khi nhận ra nguy cơ sau này, bà cụ nhà họ Tiêu nhanh chóng quyết định, trực tiếp ôm đùi thái tử

Đùi này hơi dày!

Tiêu Nhất Thiên có thể bằng thực lực của mình dễ dàng rung chuyển, nếu không cẩn thận có thể rơi vào tình thế nguy hiểm không bao giờ vãn hồi được, tự chuốc lấy tính mạng!

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Tiêu Nhất Thiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Anh hỏi: "Theo Vua Quỷ đại nhân nói, nhà họ Tiêu hiện tại dựa vào thái tử, tôi sẽ không thể động vào nhà họ Tiêu. Không phải là nói, trừ khi nhà họ Tiêu bị thái tử vứt bỏ, nếu không, tôi vĩnh viễn không thể trả được mối thù này?"

"Hơn nữa!"

"Một khi thái tử nối ngôi và trở thành hoàng đế trong tương lai, nhà họ Tiêu cũng sẽ theo nước đẩy thuyền lên cao, đến lúc đó, tôi chẳng phải là ngồi chờ chết?"

Bà cụ nhà họ Tiêu hành động rất nhanh chóng!

Thành phố Hải Phòng đại bại, chỉ trong mười ngày, bà ta liền tới ôm đùi Thái tử, tìm được hậu thuẫn vô cùng đắc lực, nếu lúc này Tiêu Nhất Thiên tiến vào nhà họ Tiêu, giết là giết người nhà họ Tiêu nhưng cũng đánh vào mặt Thái tử!

Mặt mũi hoàng tộc không thể bị sỉ nhục!

Hậu quả không cần nói cũng biết!

"Cho nên."

Người áo đen trầm giọng nói: "Hiện tại chỉ có hai con đường

"Hoặc là, cậu tương kế tựu kế, tìm cơ hội, cùng về phe của thái tử. Với thực lực của cậu, cậu hẳn là có thể lấy lòng được thái tử. Chỉ cần cậu thể hiện đủ tốt, địa vị của cậu trong lòng thái tử còn cao hơn người nhà họ Tiêu"

"Có lẽ, thái tử sẽ dùng nhà họ Tiêu làm mồi nhử để ổn định lòng người. Đến lúc đó, cậu cũng không cần tự tay mình làm việc đó. Nhà họ Tiêu có thể bị tiêu trừ, đại thù có thể báo.

So về thực lực, Tiêu Nhất Thiên tự nhận có thể hơn nhà họ Tiêu vài phần.

Phương pháp này thực sự là khả thi!

Nhưng!

Tiêu Nhất Thiên vẫn hỏi: Còn cách thứ hai?"

"Ha ha!"

Người đàn ông áo đen Sen cười lạnh một tiểng, nói: "Cậu đã nghĩ ra rồi còn cần phải hỏi sao?"

"Nhà họ Tiêu muốn ôm đùi Thái tử. Vậy cậu chặt cái đùi này đi!"

"Thái tử muốn làm người chống lưng cho nhà họ Tiêu, vậy cậu dọn dẹp luôn chỗ chống lưng này đi!"

"Nhà họ Tiêu có thể bị tiêu diệt!" "Vị trí thái tử cũng có thể đổi cho người khác!"

Lời người đàn ông áo đen này nói ra cũng thật kinh người, làm cho Tiêu Nhất Thiên, Sói Đồng và Sói Hồn cả người chấn động, trong lòng run lên!

Me kiếp!

Thay đổi thái tử???
Bình Luận (0)
Comment